Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 311: Cố Tân Lang Bị Làm Khó Dễ
D
ọc theo đường đi, Diêm Nhã Tĩnh lái xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, nhiều lần cùng Đông Triệt va chạm mấy lần, may là trước sau xe khoảng cách khá lớn, không giống như các quân bài Domino*, cứ như vậy liên tục tông vào đuôi xe. Cô gái này từ nhỏ chư từng biết qua chạm đạp xe đạp như thế nào, vì hồi nhỏ đều đặc biệt có người đưa đón,lớn lên thì chính mình lái xe, sở dĩ hoàn toàn biết chạy xe đạp, chính là vị sư phụ bên cạnh, giờ này không ít lần bị cô đâm vào trên hàng rào người ta.
(*Ná ná như bài mạt chượt, nhưng hình chử nhật trên đó có nút số, mọi người hay dùng bài này để xếp nó cạnh nhau thành hàng sau đó làm nó ngã xuống, rất đẹp, sau này người gọi là hiệu ứng Domino)
Nhiều lần, vị bên cạnh chịu không nổi.
“Tôi nói, người ta kết hôn, cô kích động cái gì?”
Diêm Nhã Tĩnh liếc nhìn Đông Triệt, kết quả nhìn đến thất thần, vì thế liền lái không vững, lại một lần nữa đâm về phía Đông Triệt, lần này va chạm rất kiên cố, tay lái liền nghiêng qua nghiêng lại. Đợi hai người điều chỉnh tay lái tốt, nhiều xe phía sau đều dừng lại, phía trước lại không thấy chiếc nào.
“ Hỏng bét......” Diêm Nhã Tĩnh quay đầu nhìn Đông Triệt,“Anh biết doanh trại của Bạch Lạc Nhân ở đâu không?”
Đông Triệt lộ vẽ cậu chưa từng đi qua.
Diêm Nhã Tĩnh sầu não, đột nhiên nhất thời nhanh trí, mở đầu xe lấy hệ thống dẫn đường.
Sau đó, dương dương tự đắc hướng Đông Triệt nói:“Thế nào? Nhóm tôi sản xuất ra sản phẩm này rất hữu dụng, phải không?”
Đông Triệt hừ lạnh một tiếng,“Cũng bình thường.”
“Bình thường? Đây chính là sản phẩm nội địa chính tay tôi tự nghiên cứu ra bản dẫn đường xe đạp này.”
Dứt lời, ngang nhiên tự mình đạp xe phóng đi, Đông Triệt theo phía sau nhìn cái mông cô lắc trái lắc phải. Nhớ hồi nhỏ đi học, thầy giáo hỏi học sinh, nếu các em có cơ hội biến thành một thứ gì đó, thì các em muốn biến thành cái gì? Nhiều người đồng thanh trả lời là siêu nhân, bảo kiếm, búp bê, chỉ có Đông Triệt nói là biến thành bé gái ngồi sau yên xe đạp.
Bạch Lạc Nhân và mấy trăm số người quan binh ngồi ở quân doanh đang đợi ô tô phát ra tiếng vang, kết quả đợi rất lâu cũng không đợi được. Tám mươi km khoảng cách, xe đạp đón dâu, này tuyệt đối là một công việc tận dụng sức lực. Cho dù Cố đại thiếu gia chúng ta thể lực tốt cở nào, cũng phải chạy tới ba bốn tiếng mới đến.
Nhìn bên ra ngoài một chút, đã là 7h hơn, muốn ra cửa, không thì đến thời điểm này đã sớm đến đây đón rồi.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được tiếng chuông xe.
Bạch Lạc Nhân xốc rèm cửa nhìn ra bên ngoài, nhịn không được sửng sốt, Cố Hải lái chiếc xe đạp cũ nát bét, mồ hôi đầm đìa ngồi trên xe. Số lượng xe đạp thật đúng là ép chết cậu, bàn đạp thì không nói, trên đường dây xênh còn tụt nhiều lần, phía sau chổ ngồi còn cắm hàng tá cây kẹo hồ lô, chỉ còn lại một tcây hồng núi*.
(* là cây sơn trà thuộc loại cây kiểng cho mấy nhà thích chơi kiểng thường trồng, ở Việt Nam mình có cây này)
Mặc dù như vậy, Cố Hải như trước phong thái mê người, cậu huýt sáo, híp mắt nhìn Bạch Lạc Nhân cười.
“Đi lên, anh trở em đến lễ đường.”
(*Cái này ko phải mình tự gọi anh đâu, má sài viết là 'ca' đó )
Mười năm trước, Cố Hải giống như vậy đạp xe đến, đi vào cửa nhà Bạch Lạc Nhân, lúc đó cậu ấy nói một câu là “Đi lên, anh trở cậu đi đến trường”. Từ đó đã một đường định đoạt, cậu ngồi phía sau xe còn Cố Hải đạp xe, từ đó trở thành 10 năm nghiệt duyên. Mười năm sau, Cố Hải lại một lần nữa đến trước mặt Bạch Lạc Nhân,cũng nói giống vậy nhưng mà lại đến lễ đường.
Bạch Lạc Nhân xúc động muôn vàn, nhịn không được dùng khẩu khí năm đó trêu một câu.
“Xe của cậu củ quá, tôi ngồi lên không chừng sẽ té.”
Cố Hải cười,“Một mình em đi bộ không lẽ vẫn còn xem thường anh lái?”
Lời thoại năm đó, bị hai người không sót một chử kể ra hết. Không ai xem xét trước, cũng không ai trầm tư suy nghĩ, hai người ngay tử đã xuất hiện trong cuộc sống của nhau, chắc chắn đã trước là định mệnh.
Bạch Lạc Nhân còn đang cảm động vì không rõ là tư vị gì, thì đã bị mấy bàn tay nắm trở về trong, theo sát sau 7 8 cái đầu ở gần cửa, thất chủy bát thiệt* nói dang sảng.
(7 miệng 8 lưởi: đại khái nhiều cái miệng hùa nhau)
“Anh cũng quá đấy, không coi đội trưởng chúng tôi ra gì!”
“ Đúng, đem một chiếc xe củ đã nghĩ dụ dỗ được đội trưởng chúng tôi sao?”
“Anh cho là bộ đội chúng tôi là trạm thua mua phế phẩm à? Ngay cả chiếc xe rách nát thế này cũng mang đến đây!”
Bạch Lạc Nhân muốn thay Cố Hải giải thích với mọi người, kết quả cơ hội ngắt lời cũng không có, quần chúng quan binh này ngày thường chịu ngượi đãi đã quen, hôm nay thật vất vả bản thân được quyền cao chức trọng như thái tử, nói cái gì cũng phải dùng sức chèn ép một phen.
“Gọi 10 biệt danh thân mật của thủ trưởng chúng tôi, thiếu một tên cũng không được.”
Bạch Lạc Nhân vừa nghe lời này liền nóng nảy, sao có thể đưa ra loại yêu cầu này? Cái này không phải rõ ràng làm mất mặt cậu sao? Cậu bất đắc dĩ đã bị lách đến tận cùng vị trí bên trong, mười mấy người tầng tầng lớp lớp vây quanh, vô luận hô cái gì, ngoại trừ gần mấy người xung quanh, tất cả còn lại một mực không nghe thấy.
“Xuỵt, đừng ồn ào, người ta bắt đầu gọi, tất cả mọi người chúng ta sẽ nghe kỹ! Nghe không hay thì không cho vào!”
Bạch Lạc Nhân hận không thể tìm vách tường hở phóng vào.
“Nhân tử! Bảo bối......”
Vừa hô lên 2 chử bảo bối, bên trong liền sôi trào, đám quan binh cười sặc sụa đến cuồng dã! bảo bối? Chúng ta sùng bái nhất, kính sợ nhất, không một ai bì nổi Bạch đội trưởng, thế nhưng cũng có lúc để cho người khác gọi bảo bối?
“Tiểu hư hỏng, tiểu dâm phụ......”
(cái tên cuối CH nói là ‘tiểu dâm chân’ nghĩa là đồ đĩ:)) )
Bạch Lạc Nhân mặt lúng túng rít gào,“Cố Hải, cậu đủ rồi đó a!!”
Đám quan binh cười ha ha, càng không ngừng thúc giục,“Tiếp tục nói, tiếp tục, chúng tôi thích nghe!”
Bạch Lạc Nhân ngửa mặt lên trời than thở, con mẹ nó, ngộ nhân bất thục*! Tại sao phải tìm một một đám kiến thức nông cạn này đến giúp như vậy?
(*Ngộ nhân bất thục:Gặp người không gặp thời, chính là chưa gặp thời, xui xẻo)
Nói xong mười tên, đám quan binh quay đầu hướng Bạch Lạc Nhân hỏi:“Thủ trưởng,anh ta nói xong mười tên rồi, cho anh ta vào sao?”
Bạch Lạc Nhân có thể cho cậu vào sao? Thật là mất mặt.
“Bạch đội trưởng chúng tôi nói, câu hỏi mà anh trả lời không đạt yêu cầu, anh ấy không muốn cho anh vào. Như vậy đi, Anh hãy trả lời cho chúng tôi mấy câu hỏi, trả lời đúng có thể cân nhắc để cho anh vào hay không.”
Dứt lời, đặt ra câu hỏi thứ nhất. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Bạch đội trưởng hôm nay mặc quần lót chính xác là màu gì?”
Câu hỏi vừa hỏi xong, Bạch Lạc Nhân lúc này chen vào một câu,“Câu hỏi này quá trẻ con.”
Đích xác, Cố Hải không cần suy nghĩ liền nói,“Mặc quần màu xám.”
Mấy người bên trái đem quần Bạch Lạc Nhân kéo xuống mấy cm, lộ ra một quần lót giáp ranh, phát hiện đúng như lời Cố Hải nói. Vốn là, tất cả quần lót Bạch Lạc Nhân đều là Cố Hải mua cho, Cố Hải muốn giặt, dù hỏi cậu ta trên quần có mấy cái sợi vụn, sợ rằng đều có thể đối đáp trôi chảy.
“Không được, câu hỏi này quá đơn giản, để tôi hỏi lại, thủ trưởng chúng tôi trọng lượng bao nhiêu kg? Nói rõ ràng cụ thể, sai một hai kg cũng không được.”
Cố Hải trầm giọng trả lời:“Nặng 73kg lẽ 32 gram.”
Vừa dứt lời, một đám đàn ông liền đem Bạch Lạc Nhân đẩy lên bàn cân đo trọng lượng, cởi quần áo và giày, chỉ còn cái nhẹ nhất là một cái quần lót. Vừa nhảy lên, trên màn cân hiển thị, đúng là cân nặng không xê một chút.
“Đội trưởng, đề anh ta vào đi!” Lưu Xung một bên đều vô cùng cảm động.
Không ngờ, Bạch Lạc Nhân lại không mở miệng, điểm này mà là tra hỏi thì coi là cái gì? Nhất định làm khó khăn một chút.
Vì thế, càng xấu xa hơn.
“Mời trả lời chi tiết trên người Bạch đội trưởng, mặt dài bao nhiêu, rộng bao nhiêu, giữa hai chân mày cách bao nhiêu, mũi cao bao nhiêu, cằm dài bao nhiêu?.”
Vấn đề này vừa hỏi ra, mọi người tán dương, cũng quá ngoan độc!
Không ngờ, Cố Hải tràn đầy tự tin trả lời:“Mặt dài 20.3 cm, mặt rộng 12.7 cm, khoảng cách giữa chân mài 36 cm, mũi cao 1.3 cm, cằm dài 33 cm.”
Đám người vây quanh tngười Bạch Lạc Nhân, một người cầm trong tay một cây thước đo, bắt đầu đo đạc từng phân, thử kiểm tra so sánh số liệu Cố Hải báo ra, đo đạc đối chiếu xong xuôi, tất cả điều như chơi, hoàn toàn chính xác, mội người trợn mắt há hốc mồm.
Vì thế, có người bắt đầu công khai, lên án người ta đặt câu hỏi giả,“Cậu có phải cùng anh ta thông đồng không?”
Người bị vu khống mặt ủy khuất,“Tôi hôm nay vừa mới biết anh ta.”
Ngay cả Bạch Lạc Nhân thật sự giật mình, Cố Hải sao đo đạc được? Cậu cái gì cũng không biết?
Đám quan binh này bị Cố Hải đối đáp trôi chảy khiến bọn họ liền say mê thách thức, lại một người nữa tiến lên, hỏi một câu ngược đời,“Bạch đội trưởng có bao nhiêu lông "Y"?”
(Lông “Y” là tóc của tiểu nhân tử )
Hỏi vừa xong liền bị mọi người đánh,“Tiểu tử cậu cũng quá tà ác, hỏi cũng phải suy đi tính lại, cậu đúng thật là can đảm!”
Bạch Lạc Nhân mặt tái mét, các cậu muốn ở đây tạo phản hả?
“Bạch đội trưởng, anh kích động làm gì? Chúng ta chỉ đùa một chút thôi, anh ta chắc chắn trả lời không được.”
“Đúng, đúng, ha ha ha......”
Kết quả, đợi cho mọi người ồn ào xong, không ngờ Cố Hải thật sự trả lời bằng số, mà con số này chính xác hay không, sợ rằng chỉ có Bạch Lạc Nhân mới biết rõ.
“Chúng tôi không tin, chúng tôi phải kiểm tra!” Bên trong lớn tiếng kêu gào.
Không nghĩ ra, vừa rồi bị làm khó dễ nhiều lần như vậy, Cố Hải cũng chưa sốt đến ruột bốc hỏa, kết quả bây giờ nghe lời này vừa nói ra khỏi miệng, cậu liền lập tức bộc phát.
“Các cậu dám cở quẩn cậu ấy thử xem!”
“Thử thì thử!”
Một đám binh sĩ lưu manh xúm lại, bắt đầu đùa giờn giở trò, dáng vẽ kiêu ngạo khá phách lối. Đáng thương cho Cố Hải, chưa đối mặt lực lượng binh lính lớn như vậy, chỉ có thể đơn thân độc mã chiến đấu, liều chết bảo vệ lãnh địa của mình không cho người khác xâm phạm.
Bạch Lạc Nhân thật tình đau lòng, đứng ở phía sau đám người mặt giận dữ hét:“Các cậu để cậu ấy vào đi!”
“Để cho anh ta vào?” Lưu Xung ra oai,“Chúng ta cảm giác anh ta là một người rất tà ác, hết sức không đáng tin, chúng tôi không yên lòng đem anh giao cho anh ta, các cậu nói có đúng hay không?”
Ra lệnh một tiếng, trăm người hưởng ứng.
Ta giết, ta là chú rể hay các ngươi là chú rể? Ta mà nghe các ngươi? Bạch Lạc Nhân cũng tham gia đấu tranh chống lại.
Vì thế, màn đón dâu liền biến thành "2 chú rể" bị mọi người bao vây tấn công, muốn đứng cạnh nhau lại bị cảnh hỗn loạn tầng tầng ngăn cách, mãi đến phía đông xa xôi xuất hiện một biển lữa đỏ rực.
Đám quan binh toàn bộ im lặng, ai cũng không ầm ĩ, ánh mắt đều trợn đứng.
Đoàn xe dài gần một cây số tụ họp tại sân huấn luyện, một đám hồng sắc bắt đầu lan ra, gương mặt tinh lệ giống như hoa mẫu đơn kiều diễm, mỗi người tranh nhau khoe sắc.
Tổng cộng có 99 mỹ nữ! Ở đây hoàn toàn chỉ có 99 người, thậm chí nếu tách ra, một người cũng có thể chia ra thành 10!