Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 317: Thủ Đoạn Cường Lực
Đ
ồng Hồng Nghiệp biến sắc. Ông ta khởi nghiệp từ những năm thập niên 80 cho đến nay chưa từng có người nào trước mặt ông ra oai như vậy, càng không nói đến là giáp mặt chỉ trích ông ta. Trước mặt mọi người nói Đồng Hồng Nghiệp ông “trợn tròn mắt nói dối” chỉ có duy nhất Bành Viễn Chinh.
Đồn Cương đứng phía sau Đồng Hồng Nghiệp nổi giận nói:
- Bành Viễn Chinh, anh quá làm càn rồi đấy.
- Tôi làm càn? Các người thì tốt sao?
Bành Viễn Chinh sự tức giận trong lòng toàn bộ đã bị câu nói ngạo mạn này khiến cho trong nháy mắt bùng nổ lên. Hắn dương tay chỉ vào Đồng Cương và Đồng Hồng Nghiệp, thanh âm lạnh lùng:
- Tụ tập người gây rối, đập phá công trình xây dựng, cưỡng ép giam giữ cán bộ đảng chính trái phép, thao túng và lừa gạt quần chúng đối kháng lại chính quyền Đảng ủy. Đồng Cương, tội của các người rành rành trước mắt, còn chưa đủ làm càn?
- Vô cùng càn rỡ! Coi trời bằng vung.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu phẫn nộ quát:
- Hành vi thổ phỉ ác bá. Hành vi của bọn lưu manh. Tôi vẫn là câu nói kia, đối với hành vi trái pháp luật điên cuồng của các người, là một bậc chính quyền Đảng ủy, chúng tôi đã thông qua tổ chức hướng huyện Trung Cương và thành phố Trạch Lâm kháng nghị nhờ can thiệp.
Bốp bốp bốp!
Đồng Hồng Nghiệp đột nhiên cười tủm tỉm, vỗ tay:
- Chủ tịch huyện Lục, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Lời nói của vị Bí thư Tiểu Bành thị trấn Vân Thủy này khiến tôi nghe xong cảm giác có chút hổ thẹn. Haha.
Lục Định Kiều khóe miệng nhếch lên, biết Đồng Hồng Nghiệp đang đá quả bóng này sang cho mình, khiến huyện ra mặt xử lý với thị trấn Vân Thủy, khu Tân An, thậm chí là cả thành phố Tân An.
Khụ khụ khụ!
Lục Định Kiều ho khan vài tiếng, hắng giọng, thản nhiên nói:
- Bí thư Tiểu Bành, cậu cứ về trước. Chuyện này ai cũng không thể đơn phương kết luận. Được rồi, tôi chịu sự ủy thác của huyện ủy, ra mặt nói chuyện với Bí thư quận Tần.
- Không thể đơn phương kết luận? Chủ tịch huyện Lục, tôi cảm thấy hoài nghi về lập trường của các người. Rõ ràng là người của thôn Mộng Sơn tụ tập gây rối, cố tình gây sự, vi phạm pháp luật. Ngài làm lãnh đạo UBND huyện, chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn ngầm đồng ý và dung túng. Các người ở huyện, đây là thái độ gì?
- Hãy nghĩ xem những người này ở trong này làm ầm ĩ, rồi có thể tự do trở về sao?
Lục Định Kiều giận tím mặt, nhưng chợt ngăn cơn tức lại, trầm giọng nói:
- Bành Viễn Chinh, cậu không có tư cách nói chuyện với tôi. Mau trở về gọi Tần Phượng hoặc Cố Khải Minh đến đây. Tôi muốn nói chuyện với Tần Phượng.
- Tôi cũng chẳng nói chuyện với ngài nữa. Bởi vì tôi hoài nghi lập trường và thái độ của Huyện ủy và UBND huyện của các người.
Bành Viễn Chinh ngang nhiên xoay người, chậm rãi bước đi.
Hai người Điền Minh khẩn trương đuổi theo.
Tuyết trắng bay đầy trời, rồi dần dần trở nên dày đặc. Một vài bông tuyết bay trên trán Bành Viễn Chinh, trong nháy mắt tan ra.
Liền vào lúc này, tiếng còi xe cảnh sát từ thị trấn Mộng Sơn gào thét đến. Hơn mười chiếc xe cảnh sát đi trước, phía sau là mấy chục chiếc xe ô tô con màu đen. Vừa thấy thì biết đây là xe công vụ của chính phủ. Mà gần như là cùng lúc đó, xe cảnh sát từ hướng thị trấn Vân Thủy cũng chạy tới. Khoảng đất trống trước khu sản nghiệp đậu đầy xe cảnh sát và xe công vụ.
Bành Viễn Chinh chậm rãi xoay người lại, không hề rời khỏi.
Lục Định Kiều và Đồng Hồng Nghiệp quay đầu nhìn lại, đều không kìm nổi đánh bộp trong lòng một tiếng.
Bí thư Thành ủy thành phố Trạch Lâm Chu Tú Đức, Chủ tịch thành phố Trương Hàn Ngân, Phó bí thư Thành ủy, Bí thư Đảng ủy công an Tiết Khai Thụy, cùng với Cục trưởng cục Công an thành phố Trạch Lâm Uông Chính Khánh, Chi đội trưởng chi đội cảnh sát có vũ trang thành phố Trạch Lâm Đồ Tân Hậu, Bí thư Huyện ủy huyện Trung Cương Hồ Tuyết Diệu trước sau cùng bước xuống xe. Còn có hơn trăm cảnh sát đặc công và cảnh sát chống bạo lực, hai trung đội cảnh sát có vũ trang từ trên xe bước xuống, hô vang khẩu hiệu tập hợp.
Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân đi trong vòng vây của lãnh đạo và cảnh sát có vũ trang của thành phố Trạch Lâm, bình tĩnh bước đến. Hồ Tuyết Diệu sắc mặt khó chịu theo sát sau đó, một tay cầm lấy quyển sổ.
Lục Định Kiều và Đồng Hồng Nghiệp khẩn trương tiếp đón.
- Bí thư Chu, Chủ tịch thành phố Trương.
Đồng Hồng Nghiệp cười ha hả, như thường lệ chạy đến đám người Chu Tú Đức tiếp đón. Nhưng Chu Tú Đức, Trương Hàn Ngân và các lãnh đạo khác của thành phố Trạch Lâm đều bĩnh tĩnh, không có phản ứng gì với ông ta. So với ngày xưa là hoàn toàn khác nhau.
Đồng Hồng Nghiệp trên mặt tươi cười lập tức trở nên cứng ngắc.
- Bí thư Chu, Chủ tịch thành phố Trương.
Lục Định Kiều kính cẩn cười nói.
Chu Tú Đức liếc mắt nhìn Lục Định Kiều, lạnh lùng nói:
- Lục Định Kiều, Bí thư Tiểu Bành thị trấn Vân Thủy khu Tân An ở đâu?
Lục Định Kiều theo bản năng mà nhìn Bành Viễn Chinh đang đứng sừng sững như núi cách đó không xa. Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa, nói:
- Bí thư Tiểu Bành, tôi là Bí thư Thành ủy thành phố Trạch Lâm Chu Tú Đức. Còn vị này là Chủ tịch thành phố Trương Hàn Ngân.
Chu Tú Đức lướt qua Lục Định Kiều, rồi nhiệt tình bắt tay Bành Viễn Chinh.
- Bí thư Chu, Chủ tịch thành phố Trương.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười bắt tay với hai vị lãnh đạo chủ chốt của thành phố Trạch Lâm.
Chu Tú Đức thở phào một cái, nắm tay Bành Viễn Chinh, quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Đồng Hồng Nghiệp, các người thật to gan. Tụ tập dân chúng quấy rối, phá hư công trình xây dựng của người ta, lại còn cả gan giam giữ lãnh đạo đảng chính nữa. Ông còn có tư cách của một Đảng viên hay không? Nguyên tắc tổ chức của ông ở chỗ nào?
Đồng Hồng Nghiệp khóe miệng nhếch lên, vừa muốn giải thích thì lại nghe Chu Tú Đức không kiên nhẫn, giận dữ nói:
- Đừng có nói xạo. Vấn đề của các người rất nghiêm trọng, lát nữa sẽ nói sau.
Đồng Hồng Nghiệp đuôi lông mày nhướng lên, trong lòng có một loại dự cảm không tốt. Nhưng ông ta tự cho mình cây lớn rễ sâu, ở tỉnh lại có cây đại thụ bao che nên không sợ Chu Tú Đức xử lý ông thế nào. Ông ta là loại nhà giàu mới nổi, nắm trong tay một tập đoàn xí nghiệp, chẳng giống như cán bộ thành phố đối với Bí thư Thành ủy có bao nhiêu kính sợ. Bởi vì ông ta không làm quan nên Bí thư Thành ủy cũng không trực tiếp nắm giữ vận mệnh của ông.
Đương nhiên, trước mặt mọi người chống đối Bí thư Thành ủy, khiêu khích quyền uy nhân vật số một thành phố Trạch Lâm thì ông ta không dám.
- Hồ Tuyết Diệu, Lục Định Kiều, ở huyện phát sinh chuyện lớn như vậy, tại sao không ngăn lại? Vì sao lại không báo cáo với lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy và UBND thành phố?
Trương Hàn Ngân nổi xung lên với Hồ Tuyết Diệu và Lục Định Kiều.
Chu Tú Đức buông tay Bành Viễn Chinh ra, cười nói:
- Bí thư Tiểu Bành, khiến cậu phải sợ hãi rồi. Đây là công tác sai lầm của chúng tôi. Tôi xin đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố Trạch Lâm, Huyện ủy và UBND huyện Trung Cương hướng cậu tỏ lời xin lỗi chân thành.
Nói xong, Chu Tú Đức xoay người hướng Cục trưởng cục Công an thành phố Uông Chính Khánh, Chi đội trưởng chi đội cảnh sát có vũ trang Đồ Tân Hậu vẫy tay, ra lệnh nói:
- Uông Chính Khánh, Đồ Tân Hậu, lập tức an bài cảnh lực, sơ tán quần chúng. Cho các người nửa tiếng, nhất định phải dẹp cho xong. Đồng thời, những phần tử đi đầu gây rối, phá phách cướp bóc không hợp pháp toàn bộ khống chế, chờ xử lý.
Bành Viễn Chinh ở một bên con ngươi lóe ra chút ánh sáng, trong lòng đoán rằng đây đại khái là có sự nhúng tay của Bí thư Tỉnh ủy Từ, có liên quan đến việc hắn bị đám người Đồng Cương giam giữ. Nếu đơn thuần chỉ là tranh cãi giữa hai thành phố cấp địa, chỉ cần không chuyển biến xấu thì song phương cũng không tất hướng tỉnh báo cáo. Cho dù là có báo cáo thì Từ Xuân Đình cũng không chắc ra mặt quyết định.
Bành Viễn Chinh là tôn trưởng do Phùng lão trọng điểm bồi dưỡng, Phùng gia để Bành Viễn Chinh ở tỉnh Giang Bắc, tuy rằng Phùng gia không nói ra cái gì, nhưng trên thực tế đã đem Bành Viễn Chinh phó thác cho Từ Xuân Đình.
Bành Viễn Chinh ở cơ sở thành phố công an công tác như thế nào thì Từ Xuân Đình sẽ không nhúng tay, cũng sẽ không hỏi đến, càng không thể quá chiếu cố, để hắn tự do phát huy, tôi luyện trưởng thành. Nhưng Từ Xuân Đình từ con gái mà biết được, người của tập đoàn xí nghiệp Mộng Sơn thành phố Trạch Lâm tụ tập gây rối, phá hư công trình thi công của thị trấn Vân Thủy, lại còn bắt Bành Viễn Chinh làm con tin, giam giữ tại chỗ thì liền giận tím mặt, và cũng có chút sốt ruột. Nếu Bành Viễn Chinh xảy ra chuyện gì, ông ta làm sao ăn nói với Phùng lão?
Từ Xuân Đình lập tức gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy thành phố Trạch Lâm Chu Tú Đức và Bí thư Thành ủy thành phố Tân An Đông Phương Nham, đồng thời chỉ thị cho sở Công an tỉnh lập tức phái tổ công tác đi xuống, phối hợp với lãnh đạo hai thành phố này để xử lý.
Ý thức được điều này, Bành Viễn Chinh không kìm nổi âm thầm thở dài. Kỳ thật thì hắn cũng không hy vọng Từ Xuân Đình ra mặt, càng không muốn việc này đến tai Phùng gia ở thủ đô. Hắn nhận thấy việc này chưa đến mức như vậy. Chỉ cần hắn có thể ngăn cảnh không cho tình huống xấu thêm, sau đó đá quả bóng cao su này cho hai lãnh đạo thành phố giải quyết. Nếu giải quyết không được thì lúc đó đến tỉnh cũng không muộn.
Đương nhiên, Bí thư Tỉnh ủy ra mặt cũng không phải là chuyện xấu. Như vậy có thể giảm đi rất nhiều phiền toái, mà sự việc cũng trong thời gian ngắn nhất có thể giải quyết, không đến mức ảnh hưởng đến tiến độ công trình.
Thị trấn Vân Thủy bên này, Bí thư Thành ủy Tân An Đông Phương Nham cùng với các lãnh đạo thành phố có liên quan đều chạy đến hiện trường. Ở thành phố cũng điều động cảnh sát có vũ trang và đặc công hơn bốn trăm người, toàn bộ có mặt.
Đông Phương Nham bước xuống xe, đi lại, phía sau là một đám lãnh đạo thành phố.
Tần Phượng và Chu Đại Dũng và lãnh đạo khu tiếp đón:
- Bí thư Đông Phương.
- Tần Phượng, tình hình như thế nào rồi?
Đông Phương Nham vội khoát tay nói:
- Không cần nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào đề chính.
- Bí thư Đông Phương, đồng chí Bành Viễn Chinh của thị trấn Vân Thủy vẫn còn đang ở bên kia. Chúng tôi không ngừng kết nối với đối phương nhưng đều không có kết quả. Tôi thấy hình như lãnh đạo bên thành phố Trạch Lâm cũng đã đến. Bí thư Đông Phương, có cần ngài phải ra mặt gọi điện thoại cho Bí thư Chu của bên đó?
Tần Phượng quay đầu liếc mắt nhìn đối diện. Cô kỳ thật đã thấy bên kia chạy đến những cảnh sát có vũ trang và cảnh sát nhân dân. Còn có không ít xe công, hiển nhiên lãnh đạo thành phố Trạch Lâm cũng có mặt.
- Tôi đã gọi điện thoại cho ông ta.
Đông Phương Nham thở phào một cái, hướng Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân bên cạnh ra quyết định thật nhanh:
- Lão Tiêu, anh hãy sang bên đó một chút, cùng lúc phái người kết nối với người của Thành ủy và UBND thành phố Trạch Lâm, tranh thủ bảo bọn họ phối hợp. Về phương diện khác triệu tập cảnh lực. Nếu thật sự không được thì dùng biện pháp mạnh, trước cứu đồng chí Bành Viễn Chinh ra rồi nói sau.
Tiêu Quân nghiêm nghị gật đầu rồi đi sắp xếp mọi việc.
Tần Phượng thì trong lòng đánh bộp một tiếng. Sử dụng biện pháp mạnh rất dễ dàng khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, dẫn phát xung đột. Đây nhất định là hạ sách. Nhưng Đông Phương Nham nếu quyết định sử dụng biện pháp mạnh thì đây chỉ có thể thuyết minh ông ta nhận được mệnh lệnh từ cấp trên.