Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1424 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2104 / 8
Cập nhật: 2016-08-03 12:22:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265 : Nghe Tiếng Sợ Vỡ Mật
ắt Thanh Long sáng lên nói:
- Thánh nữ, Diêm Hoàng, nhìn xem, tới rồi!
Phía xa, trong rừng núi có nhiều tướng sĩ chạy nhanh tới.
Ầm ầm!
Trong sơn cốc truyền đến tiếng nổ ầm ầm.
- Chạy mau, vào Minh Đô thành, lão tử chặn lại chúng, mau lên!
Là tiếng rống của Hoắc Quang.
Trong sơn cốc truyền đến tiếng cảm động của các tướng sĩ:
- Tuân lệnh đại nhân!
Lúc chiến đấu thì xông tới trước nhất, lúc lui thì đi ở cuối cùng, thống soái như vậy có tướng sĩ nào không kính? Mặc dù có Dịch Phong tính toán không sai sót, nhưng giống như Hoắc Quang càng có thể vun đắp tình cảm với tướng sĩ.
Khả năng bố cục, đánh nhau của Dịch Phong mạnh hơn Hoắc Quang rất nhiều, nhưng gã nói một câu có thể khiến tướng sĩ cam tâm tình nguyện đi chết vì gã, đây là điều Dịch Phong không thể làm được.
Đại quân nhanh chóng rút hướng Minh Đô thành.
- Grao!
Ầm!
Ầm!
Trên bầu trời có hai bóng người vây công Hoắc Quang tay cầm trường thương.
Phía sau vang tiếng cười to kiêu ngạo:
- Đi địa đạo? Đi đáy hồ? Đi rừng rậm? Đi đầm lầy? Hoắc Quang, đội quân này của ngươi thật biết trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng ta đuổi kịp, ha ha ha ha!
Phái trên nam thành lầu.
Dịch Phong thầm thở phào, mặt lộ vui mừng.
Diêm Xuyên vừa lòng nói:
- Dịch Phong, tính toán không sai, mười đường đại quân khi tới Minh Đô thành đều đúng lúc bị đối phương đuổi kịp.
Dịch Phong cười nói:
- Chủ yếu là địa hình xung quanh tại hạ đều có đi qua, hơn nữa khiến nhóm Túy Kiếm Sinh đích thân đo đạc.
Tướng sĩ trốn ra nhìn thấy Diêm Xuyên trên nam thành lầu, kêu lên:
- Ngô hoàng? Đó là ngô hoàng, mau, mau vào thành!
Các tướng sĩ hưng phấn chạy hướng Minh Đô thành.
Giờ phút này tướng sĩ chỉ còn lại bốn vạn, hiển nhiên trên đường hai, ba này chạy trốn đã có một số chết dưới kiếm của tu giả tông môn.
Ầm!
Hoắc Quang đánh bay một tu giả hạ Hư cảnh, người đầy vết thương bay nhanh hươnegs Minh Đô thành.
Hai Hư cảnh vôn truy sát Hoắc Quang bỗng híp mắt, khựng lại.
Bởi vì bọn họ trông thấy Diêm Xuyên đứng trên nam thành lầu.
- Diêm Xuyên? Tại sao hắn ở đây?
- Minh Đô thành? Lại trở về chỗ cũ?
Hai Hư cảnh trong phút chốc không nắm chắc.
Đại quân nhanh chóng vào thành.
Hoắc Quang hưng phấn nói:
- Hoàng thượng, thần không phụ sứ mệnh!
Diêm Xuyên khen rằng:
- Làm rất tốt!
Hoắc Quang cười nói:
- Đa tạ ngô hoàng!
Diêm Xuyên quay đầu nhìn hướng nam ngày càng nhiều tu giả tụ tập.
Càng lúc càng nhiều tu giả tụ lại, lần này khác với chín lần trước.
Chín lần trước bởi vì không có bóng người nên các đường tu giả phản ứng chậm.
Nhưng lần này thì khác, Diêm Xuyên bỗng nhiên xuất hiện, điều này không đúng, tại sao hắn ở đó?
Chỉ cần là tu giả có chút đầu não lập tức phát hiện không bình thường.
Không ai tự mình di mạo hiểm, họ chờ đợi tu giả khác nhanh chóng tiến đến.
Đợi một canh giờ, rốt cuộc toàn bộ một vạn bốn ngàn Khí cảnh đến đủ, bao gồm Hắc Vũ chân quân.
Hắc Vũ chân quân đứng trước nhất, bỗng nheo mắt lại.
Hắc Vũ chân quân đứng trên không trung, lạnh lùng quát:
- Diêm Xuyên, ngươi dám ra khỏi Yến Kinh?
Diêm Xuyên cười nói:
- Tại sao trẫm không dám?
Diêm Xuyên sắc mặt âm trầm nói:
- Ha ha ha ha! Tại Yến Kinh thì ta không làm gì được ngươi, nhưng chỗ này không có Kim Long khí vận Đại Trăn, để ta xem ngươi trốn đi đâu được!
Hắc Vũ chân quân cực kỳ hưng phấn, Kim Long khí vận ở Yến Kinh vĩnh viễn là ác mộng với gã, giờ phút này Diêm Xuyên dám tới đây?
Hắc Vũ chân quân thấy rõ ràng hiện tại Diêm Xuyên vẫn là Khí cảnh, Khí cảnh thì cho dù mạnh cỡ nào có thể hơn Hoắc Quang được không?
Năm nó đó để lại tai họa, hôm nay rốt cuộc có thể nhổ cỏ tận gốc.
Diêm Xuyên khóe môi cong lên, lạnh nhạt nói:
- Trốn? Tại sao trẫm phải trốn? Ngược lại là các ngươi, chỉ bằng vào các ngươi có thể làm gì trăm vạn đại quân của ta?
Hắc Vũ chân quân hưng phấn cười nói:
- Trăm vạn đại quân? Ha ha ha, không nói ngươi không có, cho dù có thì làm sao? Chỗ này ta có một vạn bốn ngàn Khí cảnh, không lâu sau ta còn có mười hai vạn Khí cảnh tiến đến!
Nhưng Hắc Vũ chân quân mới la đến một nửa thì thấy Diêm Xuyên vung tay lên.
Bỗng nhiên trong Minh Đô thành bay ra từng cái xác.
- A? Trương chưởng môn!
- A, Lý chưởng môn!
- Sao có thể, đó là chưởng môn Tam Nguyên tông!
.........
...
Xung quanh Hắc Vũ chân quân bỗng vang tiếng hét thất thanh.
Từng các xác bay ra tựa như bồn nước lạnh đổ ập xuống đầu mọi người.
Rào!
Rào!
Từng bồn nước lạnh không ngừng đổ xuống.
Từng cái xác bay ra, đa số mọi người biến sắc.
Một trăm, một ngàn, một vạn, mười vạn, mười hai vạn.
Bên ngoài Minh Đô thành, Hắc Vũ chân quân cảm giác tay chân lạnh lẽo, nhưngx người này đều là mười đường binh chia ra, đều là chưởng môn.
Hắc Vũ chân quân căm hận rống lên:
- Không có khả năng, không có khả năng!
Hắc Vũ chân quân vung tay hút lấy một tu giả.
Hắc Vũ chân quân mặt trắng bệch nói:
- Thật sự đúng vậy, sư đệ, thật sự là ngươi!
Mười mấy vạn cái xác, bây giờ không nói đến chiến đấu, chỉ nhìn mười mấy vạn cáci xác, đám tu giả theo sau lưng Hắc Vũ chân quân lộ vẻ kinh dị.
Bốn ngày trước còn nói chuyện với nhau, mới có bốn ngày mà toàn quân bị diệt, toàn bộ chết rồi? Thậm chí những cái xác không có máu, đều bị hút sạch máu.
Một vạn bốn ngàn Khí cảnh, rất nhiều tu giả chưa từng gặp tình cảnh máu me như vậy.
Đầy đất tay chân cụt, đầu người, liếc mắt nhìn đều là những người ngày xưa quen biết.
Những người này đều đối đầu với Diêm Xuyên, muốn giết chết hắn, kết quả chết hết.
Mười mấy vạn Khí cảnh đều đã chết? Vậy mình còn muốn giết Diêm Xuyên không?
Còn muốn nối gót theo họ không?
Bắp chân run lên, đánh rùng mình.
- Mã đạo hữu, liên minh bao vây tiễu trừ Đại Trăn xin cho phép tại hạ rút lui, không tham gia!
- Triệu đạo hữu, xin lỗi, ta phải đi về.
- Trần đạo hữu, ta bỗng nhiên nghĩ tới, trong nhà đan lô còn đang đốt đan dược, đã quên tắt lửa, phải về ngay.
- Lý đạo hữu, xin lỗi, thê tử của ta sắp tới ngày sinh, ta phải về trông chừng thê tử.
- Vương đạo hữu, ta nhớ ra rồi, sắp tới lễ tang của tam sư thúc ta, ta phải mau quay về tham gia.
..................
.........
...
Từng tiếng cao lui giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn.
Đệ tử Khí cảnh Đại Vũ Thiên tông mời gọi hảo hữu, mọi người vốn chỉ đến góp vui, kết thiện duyên với Đại Vũ Thiên tông, nhưng không ai nói đây là đường chết.
Mười mấy vạn người trước đó đã chết, còn ở lại chẳng phải là chờ chết sao?
Đi, đi mau!
Trong kinh khủng, các hảo hữu 'Không nói nghĩa khí' chớp mắt tứ tan.
Những người này không phải Đại Vũ Thiên tông, cũng không là đệ tử tông môn phụ thuộc Đại Vũ Thiên tông, đến đi tự do, đương nhiên không muốn nhúng tay vào vụ việc.
Bùm!
Chớp mắt một vạn bốn ngàn Khí cảnh chỉ còn lại năm ngàn người.
Hắc Vũ chân quân sắc mặt khó coi, không phải năm ngàn đệ tử này có gan đối chiến Diêm Xuyên mà bởi vì họ đều là đệ tử của Đại Vũ Thiên tông. Tông chủ không đi, năm ngàn đệ tử cũng không thể nhúc nhích.
Nếu không phải vì Hắc Vũ chân quân đứng đây thì đám đệ tử sớm chạy vắt giò lên cổ.
Đánh? Còn đánh cái quái gì? Mới có mấy ngày mà những người đó chết hết, chết sạch!
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
- Chương 116: Đại Vũ Thiên Tông Mạnh Mẽ
Đây không phải mấu chốt, quan trọng là mười mấy vạn người này không ai trốn ra. TạI sao không một người trốn thoát? Chuyện này không hợp lý, không nên như vậy. Bởi vì không hợp lý cho nên mới càng đáng sợ.
Trên nam thành lầu, người đứng đó không phải Diêm Xuyên mà là tuyệt thế ma quỷ.
Trên nam thành lầu, Diêm Xuyên cười nói:
- Hắc Vũ chân quân, ngươi đang nắm chắc phần thắng, xua đi một phần đệ tử, chỉ dùng năm ngàn đệ tử san bằng Minh Đô thành của ta sao?
Nụ cười của Diêm Xuyên ở trong mắt Hắc Vũ chân quân tràn ngập trào phúng.
Một đệ tử đứng sau lưng Hắc Vũ chân quân kinh khủng kêu lên:
- Sư, sư phụ!
Đệ tử đó rất sợ Hắc Vũ chân quân thật sự ra lệnh họ xông lên.
Hắc Vũ chân quân nhìn đám đệ tử đầy sợ sệt, gã lộ nụ cười khổ.
Hắc Vũ chân quân lạnh lùng quát:
- Đi!
Năm ngàn đệ tử hét to:
- Đi!
Bọn họ chưa từng vui vẻ vì chạy trốn như thế này.
Vèo!
Đám đệ tử bị núi thây biển xác hù sợ, giờ phút này chỉ hận cha mẹ sinh cho mình thiếu hai chân, cả đám chạy tan tác.
Hoắc Quang hưng phấn nói:
- Hoàng thượng, vi thần sẽ phái binh đuổi theo.
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không cần.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Giặc cùng đường đừng đuổi, dù sao đều là Khí cảnh trở lên, lấy quân đội Đại Trăn nơi này cho dù có ngăn lại bọn họ cũng tổn thất thảm trọng. Huống chi bây giờ chưa phải là lúc đám Hắc Vũ chân quân chết.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngô hoàng suy tính chu đáo, năm ngàn người này trở lại có thể mang về đủ khủng hoảng. Khủng hoảng là một thứ đáng sợ, có thể khiến người không có chút đấu chí, khiến chúng ta mọi chyệnn suôn sẻ.
Diêm Xuyên cũng cười nói:
- Quan trọng nhất là tông chủ Đại Vũ Thiên tông, Hắc Vũ chân quân là một kẻ tài trí bình thường, nếu vì muốn sung sướng một lúc khiến bọn họ đổi một người tài ba chấp chưởng trong tông thì sẽ ra sao?
Nhìn theo Hắc Vũ chân quân chạy trốn, Diêm Xuyên híp mắt.
Trận bao vây tiễu trừ Đại Trăn có thể nói là toàn quân bị diệt, Đại Trăn thu hoạch toàn thắng.
Trên mặt đám người Hoắc Quang, Dịch Phong đều lộ vẻ vui mừng.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hoắc Quang!
- Có thần!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Lần này Hắc Vũ chân quân đại bại, tông môn phụ thuộc tổn thất thảm trọng, ngươi nghỉ ngơi hồi phục một ngày sau, dùng tốc độ nhanh nhất đánh an sáu mươi lăm tông môn này. Nhớ là tốc độ nhanh nhất!
Hoắc Quang lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên lại ra lệnh:
- Các tông môn phụ thuộc đã không có sức đối kháng, nơi Hoắc Quang đi qua gió cuốn mây tán, đánh đâu thắng đó. Dịch Phong, ngươi phụ trách thu thập các đại thành trì, phải mau!
Dịch Phong lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Mặc Vũ Hề lo lắng nói:
- Ngươi thật sự định bây giờ đánh lên Đại Vũ Thiên tông sao?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Đại Vũ Thiên tông rất lớn?
Mặc Vũ Hề lắc đầu, nói:
- Ngươi đừng tưởng trung vị tông môn như Đại Vũ Thiên tông yếu ớt, cứ ví lấy Đại Vũ Thiên tông làm ví dụ. Ngươi biết không? Những tông môn phụ thuộc này đối với Đại Vũ Thiên tông chỉ là dệt qua trên gấm.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Nàng biết bao nhiêu?
Mặc Vũ Hề trịnh trọng khẳng định:
- Đại Vũ Thiên tông có hai trưởng lão trung Hư cảnh!
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Hai trung Hư cảnh?
Mặc Vũ Hề nói:
- Một người là tông chủ ban đầu của Đại Vũ Thiên tông, Bạch Vũ chân quân. Sau này Bạch Vũ chân quân không địch lại Ma Kha Thiên Tử nên tự động nhường vị tông chủ cho Hắc Vũ chân quân, Bạch Vũ chân quân là trung Hư cảnh đệ tam trọng!
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Trung Hư cảnh đệ tam trọng?
Bây giờ Diêm Xuyên có hai lực lượng chiến thắng, một là Ngọc Đế kiếm trận, hai là Kim Long khí vận.
Ngọc Đế Kiếm trận năm đó có thể khiến Cổ Nguyệt thánh tử vô cùng chật vật là bởi vì gã không có pháp bảo chiến thắng nó. Nếu Ngọc Đế Kiếm trận có pháp bảo chiến thắng, dù kém nhất cũng có thể đấu ngang với Cổ Nguyệt thánh tử. Đại Vũ Thiên tông thì có, lịch sử mấy ngàn năm, Diêm Xuyên biết họ có năm bộ chuẩn tiên khí.
Bạch Vũ chân quân? Trung Hư cảnh tam trọng! Có lẽ Cổ Nguyệt thánh tử có thể miễn cưỡng ứng phó.
Mặc dù siêu cấp thần thông cho thực lực của Diêm Xuyên tăng vọt, nhưng hiện tại tu vi quá thấp, dù tăng lên thì chỉ là dệt hoa trên gấm. Tựa như mới rồi Diêm Xuyên tàn sát mười hai vạn Khí cảnh, tại sao mới lên đã tru sát hạ Hư cảnh ngay, cho dù là bởi vì siêu cấp thần thông hình thành huyết hải cũng không thể vây khốn hạ Hư cảnh quá lâu. Không thể khống chế hạ Hư cảnh thời gian dài thì nói gì đến trung Hư cảnh?
Dùng Ngọc Đế Kiếm trận, Diêm Xuyên có thể miễn cưỡng đơn độc đấu với Bạch Vũ chân quân.
Đương nhiên lực lượng Kim Long khí vận mạnh hơn chút, uy lực của nó tương đương với Trung hư cảnh tứ trọng!
Muốn chiến thắng Bạch Vũ chân quân chỉ có thể ở Yến Kinh, tại Đại Vũ Thiên tông thì Bạch Vũ chân quân có thể điều động lực lượng công đức, thực lực càng mạnh, Diêm Xuyên không phải đối thủ của gã.
Diêm Xuyên hỏi:
- Còn trung Hư cảnh khác thì sao?
Mặc Vũ Hề cười khổ nói:
- Người khác không lộ mặt, thậm chí trong Đại Vũ Thiên tông cũng không ai rõ ràng. Chỉ biết là khi Đại Vũ Thiên tông gặp sinh tử tồn vong thì sẽ có một trưởng lão xuát quan, mỗi lần đều cố gắng xoay chuyển.
Dịch Phong nhíu mày nói:
- A? Lúc ta thu thập tư liệu hình như có nghe nói, nhưng không biết là ai.
Mặc Vũ Hề cười khổ nói:
- Hắn là người sáng lập ra Đại Vũ Thiên tông, Đại Vũ chân quân!
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc nói:
- Đại Vũ Thiên tông, Đại Vũ chân quân?
Mặc Vũ Hề cười khổ nói:
- Ta cũng không biết hiện tại Đại Vũ chân quân mạnh cỡ nào, nhưng lúc phụ thân còn sống từng nói qua, năm trăm năm trước Đại Vũ chân quân là trung Hư cảnh đệ ngũ trọng.
Năm trăm năm trước, trung Hư cảnh đệ ngũ trọng!
Hoắc Quang hít ngụm khí lạnh:
- Vậy thì bây giờ năm trăm sau... Ui!
Kim Long khí vận của Diêm Xuyên hiện nay chỉ có thể tương đương với uy lực trung Hư cảnh đệ tứ trọng, đương nhiên không thể sánh bằng Đại Vũ chân quân năm trăm năm trước, càng không thể ngăn được Đại Vũ chân quân bây giờ.
Mặc Vũ Hề giải thích rằng:
- Nhưng yên tâm, Đại Vũ chân quân bình thường không đi ra, trừ phi Đại Vũ Thiên tông gặp tai nạn diệt tông. Còn Bạch Vũ chân quân, bởi vì địa vị Đại Chiêu thánh địa bị bức ép nên quan hệ với Hắc Vũ chân quân khá tệ.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Nàng tiếp tục nói về hai trung Hư cảnh đi.
Mặc Vũ Hề giải thích rằng:
- Có gần ba trăm đệ tử hạ Hư cảnh, đệ tử Thần cảnh thì khoảng tám ngàn, đệ tử Khí cảnh có hai mươi vạn, đệ tử Tinh cảnh có bốn trăm vạn.
Hoắc Quang ngạc nhiên hỏi:
- So với trăm tông môn phụ thuộc cộng lại còn nhiều hơn gấp mấy lần?
Mặc Vũ Hề cười khổ nói:
- Đây chính là trung vị tông môn!
Lần này là Diêm Xuyên dùng mưu kế mới diệt mười hai vạn Khí cảnh, lần sau chắc chắn không có cơ hội này. Hơn bốn trăm vạn đệ tử! Đây chính là trung vị tông môn!
Mặc Vũ Hề lo lắng nói:
- Thật ra lực lượng của Đại Vũ Thiên tông không chỉ có bấy nhiêu, nó có hàng trăm thành trì vòng quanh, mỗi tòa có hai trăm vạn tu giả, tức là tổng cộng hai ức tu giả.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Tiên Quốc Đại Đế Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ Tiên Quốc Đại Đế