We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 310 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1025 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:57:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 304: Nhân Tình Ấm Lạnh
– Ngươi phải hiểu rõ trước khi ngươi không thể giúp hắn sống lại, hắn tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người thân của ngươi. Trong khoảng thời gian này, người thân của ngươi tuyệt đối an toàn. Lấy thiên phú của ngươi, một khi ngươi trở thành một vị Tử Bào Giới Linh Sư thì ngươi còn cần sợ Thanh Long Đạo Nhân sao? Khi đó, nếu như hắn thật sự muốn ngươi giúp đỡ, đối với ngươi cũng không có ác ý gì thì thôi. Nếu như hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi, sau khi lợi dụng xong qua cầu rút ván thì ngươi cũng có thể giết chết hắn.
Đản Đản tiếp tục nói.
Mà giờ khắc này, Sở Phong lại rơi vào trầm tư, hắn cảm thấy Đản Đản nói rất có lý, thế nhưng chuyện này liên quan đến những người thân nhất của hắn, hắn vân cảm thấy làm như vậy quá mức mạo hiểm.
– Lần này ta sẽ nghe theo lời ngươi.
Cuối cùng sau khi Sở Phong suy nghĩ kỹ càng một phen thì vẫn cảm thấy phương pháp Đản Đản nói có thể thực hiện được.
Vì vậy Sở Phong lập tức hộ tống người của Sở gia đi về Thanh Long Tông, bởi vì tình huống hôm nay rất đặc biệt cho nên cho dù Sở Phong là đệ tử của Thanh Long Tông cũng không thể không mang nón, ẩn giấu thân phận của mình.
Mà lúc còn chưa lên đến Thanh Long Tông, ở dọc đường đi, Sở Phong liền thấy được rất nhiều đệ tử Thanh Long Tông đang đeo một cái bao trên lưng, gấp rút chạy xuống núi. Cùng lúc đó, còn có thể nghe được tiếng bàn luận xôn xao.
– Ai, vốn tưởng rằng Thanh Long Tông sắp sửa quật khởi, nếu bái nhập tông môn này thì nhất định sẽ có tiền đồ thật tốt. Ai ngờ được ta vừa mới bái nhập lại phải rời khỏi.
– Đúng vậy, chỉ vì một mình Sở Phong mà tất cả chúng ta đều phải chuyển sang một tông môn khác, cái tên Sở Phong đó thật sự đáng chết mà.
– Cái tên Lý Trường Thanh kia thật sự quá ngoan cố, rõ ràng chỉ cần hắn đứng ra tuyên bố Thanh Long Tông cùng Sở Phong cắt đứt quan hệ là được. Nhưng ai ngờ được hắn ngược lại còn đứng ra tuyên bố Thanh Long Tông cùng sống chết với Sở Phong. Móa nó, chuyện này chẳng khác nào đem chúng ta đi giết hết sao?
– Ai cũng biết được Kỳ Lân Vương Phủ và Lăng Vân Tông đã cùng nhau lên tiếng, bất kể thế lực nào có quan hệ mập mờ với Sở Phong đều phải hứng chịu tai họa diệt môn. Lý Trường Thanh làm như vậy chẳng khác nào đẩy Thanh Long Tông đối mặt với tai họa diệt môn. Nếu như bọn ta không nhanh chóng cắt đứt quan hệ thì nhất định sẽ bị liên lụy.
– Thật hy vọng Sở Phong bị người của Kỳ Lân Vương Phủ giết chết sớm một chút, hắn thật đúng mà một ngôi sao chổi mà.
– Ai, đừng nói những thứ này nữa, vẫn nên mau chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này đi.
Nghe được những lời nói đó, hai bàn tay Sở Phong không khỏi nắm thật chặc thành quả đấm, nhưng chỉ chốc lát lại chậm rãi buông lỏng ra, thế nhưng sắc mặt hắn vẫn khó coi như cũ.
Ban đầu lúc hắn phong quang thì những người này chỉ ước gì có thể kết giao với Sở Phong, muốn lấy danh tiếng của Sở Phong để tăng thêm vốn liếng cho bản thân mình. Thế nhưng hôm nay lúc Sở Phong gặp nạn thì bọn họ từng người một cụp đuôi bỏ chạy, căn bản chưa từng nghĩ đến sự an nguy của Sở Phong. Ngược lại còn oán trách Sở Phong hủy đi tiền đồ của bọn họ.
– Sở Phong đệ, có một việc tỷ nghĩ vẫn nên nói cho đệ biết.
Đột nhiên, Sở Nguyệt đang ngồi ở bên cạnh Sở Phong lên tiếng.
– Có chuyện gì vậy Sở Nguyệt tỷ?
– Tỷ nghe nói ở đoạn thời gian trước, tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ với đệ, đồng thời còn nói nhận biết một người như đệ là sỉ nhục đối với bọn họ, chỉ có điều…
– Chỉ có điều cái gì?
– Chỉ có điều đó cũng không phải do các nàng tự mình nói ra, mà là phụ thân của các nàng Tô Ngân thay các nàng đứng ra nói.
Sở Nguyệt nói.
– Ừ, chuyện này đệ biết rồi.
Sở Phong mỉm cười gật đầu, biểu hiện ngoài mặt không hề có biến hóa gì lớn, nhưng trong lòng lại đang bốc cháy lửa giận.
– Sở Phong, cái lão già Tô Ngân hèn hạ ấy thật sự đáng chết, ta đề nghị ngươi nên bớt chút thời gian đi giết hắn đi.
Đản Đản cảm thấy bất bình thay cho Sở Phong.
– Trong lòng của ta đều biết rõ.
Sở Phong vẫn không trả lời, hắn nghĩ tạm thời không cần đối phó với Tô Ngân, hắn chỉ nghĩ là hiện tại không biết tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không.
Sau đó Sở Phong dựa vào thủ đoạn đặc thù đem đoàn người Sở gia đưa đến khu vực Vạn Cốt Mộ Phần thành công, chỉ có điều trên đường đến đây Sở Phong lại thật sự thấy được cái gì gọi là lòng người thay đổi, nhân tình ấm lạnh. Các đệ tử và trưởng lão Thanh Long Tông gần như đều lựa chọn rời khỏi nơi này, cắt đứt quan hệ với Sở Phong và Thanh Long Tông.
Sau khi đi đến Vạn Cốt Mộ Phần, Sở Phong cũng không dẫn theo tất cả người của Sở gia mà chỉ một mình mở cửa thông đạo rồi tiến vào Vạn Cốt Mộ Phần. Bởi vì hắn trước tiên phải được sự đồng ý của Thanh Long Đạo Nhân.
Lúc đầu khi Thanh Long Đạo Nhân mới nghe những lời Sở Phong nói thì khuôn mặt hắn biến sắc, thậm chí có chút tức giận, mặc dù hắn không có nói ra những lời trách móc thế nhưng Sở Phong đã cảm thấy hắn có ý muốn cự tuyệt.
Tuy nhiên khi Sở Phong nói ra tầm quan trọng của những người này đối với bản thân mình thì Thanh Long Đạo Nhân đã dao động. Cuối cùng hắn chẳng những đáp ứng lời thỉnh cầu của Sở Phong mà còn đảm bảo sẽ đảm bảo an toàn cho người nhà của Sở Phong khi họ ở trong Vạn Cốt Mộ Phần này.
Mà thừa dịp sắt còn nóng thì Sở Phong còn mượn cơ hội hy vọng để cho Lý Trường Thanh và đám người Thanh Long Tông cùng nhau tiến vào nơi này, tìm kiếm sự che chở. Mà lần này Thanh Long Đạo Nhân cũng không do dự lập tức đáp ứng.
Thế là sau khi Sở Phong đem người nhà của mình vào Vạn Cốt Mộ Phần, an bài ổn thỏa thì hắn liền rời khỏi Vạn Cốt Mộ Phần. Trước tiên đi tìm Lý Trường Thanh, vị lão nhân này bằng lòng vì mình mà đánh mất cả Thanh Long Tông.
Thời khắc này, Lý Trường Thanh đang đứng ở trên đỉnh của một cung điện, lấy tư thế từ trên cao nhìn về nơi xa. Nhìn đám đệ tử cùng trưởng lão của mình đang chậm rãi rời khỏi tông môn. Mà Gia Cát Lưu Vân cùng với lục lão hộ các lại chia ra đứng hai bên hắn.
Nhìn dòng người mênh mông đi về phía chân núi, trên mặt đám lão nhân đều tràn đầy vẻ phức tạp. Cái gọi là lòng người dễ thay đổi, lúc hoạn nạn mới biết chân tình thật sự khiến cho bọn họ đau lòng.
Người nào có thể chấp nhận được những người luôn đi theo sau lưng ngươi, đối với ngươi nịnh nọt lấy lòng, còn thề sẽ mãi mãi trung thành, nhưng vào lúc ngươi gặp hoạn nạn thì bọn họ lại quay lưng bước đi không chút lưu luyến, bảo sao tâm ngươi không đau được chứ?
– Đi thì đi, đều đi hết cũng tốt, những đệ tử và trưởng lão như vậy cho dù có ở lại Thanh Long Tông thì Thanh Long Tông cũng không thể chân chính cường đại được.
Gia Cát Lưu Vân sợ Lý Trường Thanh đau lòng nên đã tiến lên khuyên nhủ.
– Haizz, ta sẽ không vì vậy mà sụp đổ, ta làm sao có thể vì những đệ tử như vậy mà đau lòng được chứ? Thật ra ta rất vui vẻ, bởi vì ta biết ánh mắt của ta không sai, những đệ tử mà trước kia ta xem trọng không phải đều ở lại sao?
Lý Trường Thanh ngoảnh đầu lại nhìn phía sau lưng, ở cách đó không xa có năm mươi chín đệ tử hạch tâm trẻ tuổi cùng với ba mươi tám trưởng lão có tu vi rất mạnh đang đứng. Bọn họ đều là những mầm non mà Lý Trường Thanh âm thầm lựa chọn.
Những người này không chỉ có thiên phú tu võ không tệ mà quan trọng nhất chính là bọn họ một lòng trung thành, cùng sống cùng chết với Thanh Long Tông. Mà sự thực cũng đã chứng minh Lý Trường Thanh không nhìn lầm người, lúc Thanh Long Tông đứng ở bờ vực sinh tử thì những đệ tử này đều ở lại.
– Lúc nào thì rời khỏi nơi này? Ngươi sẽ không định để bọn họ sống ở nơi này chờ chết đấy chứ?
Gia Cát Lưu Vân hỏi.
– Đương nhiên là không rồi, sau khi những người kia rời khỏi thì chúng ta sẽ khởi hành, nhất định phải đảm bảo nhân tài của Thanh Long Tông ta được sống tiếp, chỉ có bọn họ mới có thể làm cho Thanh Long Tông ta sống lại.
Lý Trường Thanh trả lời.
– Haizzz, không biết cuối cùng cái tên tiểu tử Sở Phong kia đã đi nơi nào rồi, hy vọng rằng hắn sẽ không gặp chuyện gì.
Gia Cát Lưu Vân nhìn về phía phương xa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, mà sau khi mọi người nghe được cái tên Sở Phong thì trên mặt bọn họ đều tràn đầy cảm xúc
– Ôi, sao mọi người lại đứng đây ngắm cảnh chứ?
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc lại đột nhiên vang lên sau lưng đám người Lý Trường Thanh.
Khi nghe được giọng nói này thì gương mặt bọn họ đều trở nên mừng rỡ, vội vàng xoay người lại. Mà sau khi bọn họ nhìn thấy người này thì gương mặt bọn họ vốn mừng rỡ lại càng hân hoan hơn.
Tu La Vũ Thần Tu La Vũ Thần - Thiện Lương Mật Phong