Số lần đọc/download: 776 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:47:33 +0700
Quyển 3 - Chương 137: Không Thiếu
Trong tất cả những trận đấu trước, Hà Triêu Tịch một mực dùng chuôi kiếm bản rộng màu xanh này mà chiến, chỉ là chuôi kiếm này quá mức bình thường, căn bản không hề lưu lại bất kỳ ấn tượng gì.
Giai đoạn chọn kiếm tại Kiếm Cốc lúc trước, Hà Triêu Tịch dù có đần cũng không có khả năng lựa chọn một thanh kiếm chỉ to bản chứ không hề có thêm cái gì đặc sắc.
Một tiếng hét lớn từ miệng Lộc Khí Ca phát ra, gã tựa hồ cảm thấy được có nguy hiểm nên vội xuất thủ, thân ảnh của gã lập tức xuất hiện trước người Hà Triêu Tịch, thanh kiếm màu đồng đỏ trong tay gã xì xì phun ra từng mảnh băng tuyết đỏ thắm như một ngọn núi lần nữa nện xuống đầu Hà Triêu Tịch.
Hà Triêu Tịch giơ kiếm ngăn lại.
Một tiếng nổ vang, mặt đất dưới chân hắn cũng bị chấn động mạnh tạo thành những gợn sóng.
Vốn chỉ như núi thường đập xuống, lần này đã hóa thành núi băng.
Sóng khí văng tứ tung, từng mảnh băng bén nhọn đỏ thẫm cắt qua người hắn, tạo thành vô số vết thương mới rỉ máu.
Nhìn cảnh như vậy, Trương Nghi lo lắng tới cực điểm, há to miệng quên cả hô hấp, cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Một búng máu từ miệng Hà Triêu Tịch phun ra.
Song cùng với một tiếng kêu đau đớn, Hà Triêu Tịch lại không bị đẩy bay như ban nãy, người hắn hơi cong lại, sau đó như một cây cung đã bắn ra tên duổi thẳng ra, kiếm trong tay hắn ra sức đẩy ngược lên, thậm chí mạnh mẽ đẩy Lộc Khí Ca cả người lẫn kiếm bắn ra sau.
Cũng ngay trong nháy mắt này, tay trái của Hà Triêu Tịch đã đặt lên chuôi kiếm, chân nguyên chảy xuôi theo đầu ngón tay trái vẽ lên thân kiếm một đạo phù văn.
Bên trong lưỡi kiếm to rộng của thanh kiếm này là một tiểu kiếm, chẳng qua nếu không đứng gần thì hoàn toàn nhìn không ra.
Lúc này theo đạo phù kia sáng lên, chuôi tiểu kiếm này dọc theo thân đại kiếm bay ra ngoài.
Vèo!
Một tiếng xé gió.
Lộc Khí Ca hoảng sợ nghiêng người, một đạo kiếm quang màu xanh thật nhỏ mang theo một dòng khí xoáy, dùng tốc độ khủng khiếp xẹt sát qua thân thể gã.
Hà Triêu Tịch bắt đầu phản kích.
Hắn dùng khí lực toàn thân mà vung kiếm chém về Lộc Khí Ca.
Khí lực của hắn vốn lớn hơn đại đa số thí sinh, mà lúc này vung kiếm, không khí tràn vào lỗ hổng vốn của thanh tiểu kiếm, càng phát ra âm thanh cực lớn như sấm rền, khí thế kinh người không sao tả xiết.
Nhưng đối với Lộc Khí Ca, kinh người nhất không phải khí thế cùng lực lượng, mà là chuôi đại kiếm trong tay Hà Triêu Tịch tựa hồ đột nhiên nhẹ đi mấy lần, thế kiếm cũng so với trước nhanh hơn mấy phần!
Không khí điên cuồng tràn vào lỗ hổng trên kiếm, tựa như nâng cả chuôi đại kiếm này bay lên.
Lộc Khí Ca kinh hãi trở tay vung kiếm đỡ.
Thế kiếm của Hà Triêu Tịch lại biến, vốn đang chém lên đầu đối phương lại đổi sang vị trí cổ tay gã.
Những trận chiến trước, thế kiếm của Hà Triêu Tịch đều là nặng nề mà cương mãnh, mà giờ khắc này, kiếm của hắn lại nhẹ nhàng mà nhanh chóng.
Lộc Khí Ca không có thời gian hô hấp, trường kiếm trong tay cũng lần nữa co lại phòng ngự, nhưng mà vào lúc này, gã nghe được có tiếng kiếm rít từ sau lưng.
Gã theo bản năng quay đầu lại.
Xẹt qua trong mắt, gã nhìn thấy một đạo kiếm quang mỏng manh như là một làn sương mù màu xanh nhạt bay tới.
- Đây rốt cuộc là kiếm gì?
Trong đám thí sinh đang quan chiến có người khiếp sợ bật thốt.
Tiểu kiếm lại bay trở về đại kiếm màu xanh trong tay Hà Triêu Tịch.
Lộc Khí Ca không cách nào đồng thời ứng phó hai kiếm trước sau tấn công, chân nguyên từ cơ thể hắn tuôn ra, hai làn khói mù tựa như hai chiếc cánh nâng hắn lên rồi né sang một bên.
Hà Triêu Tịch cầm kiếm đuổi theo, tiểu kiếm vốn đã trở về đúng chỗ cũ trên thân đại kiếm lại vèo một tiếng, lẫn nữa bay ra đâm về Lộc Khí Ca.
Sắc mặt Lộc Khí Ca trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn chuôi tiểu kiếm kia vừa phẫn nộ vừa khiếp sợ. Gã hít sâu một hơi, kiếm trong tay dùng tốc độ nhanh nhất đâm tới tiểu kiếm kia.
Ngay sau đó là một tiếng “keng” kéo dài.
Một cơn chấn động mãnh liệt phát ra ngay trước người hắn, bên trong sóng khí tung tóe vang lên tiếng thét phẫn nộ của gã.
Gã đã chuẩn xác đâm trúng chuôi tiểu kiếm tốc độ kinh người kia, khiến nó như một chiếc lá bay ngược lại, thế nhưng không rơi xuống đất mà trở về đại kiếm trên tay Hà Triêu Tịch. Mà lúc này thanh đại kiếm kia đã dùng một tư thái vô cùng nhẹ nhàng nhưng mang theo tiếng nổ vang vô cùng quỷ dị mà chém tới trước ngực gã!
Hà Triêu Tịch dùng chẳng qua là một thanh kiếm.
Nhưng mà lúc này, Lộc Khí Ca giống như đang phải đối mặt với hai gã kiếm sư, còn là hai gã kiếm sư có thế kiếm cực nhanh!
Bên ngoài sân trái ngược, hoàn toàn im ắng.
Đây tuyệt đối là một trận chiến làm cho người khiếp sợ cùng ngoài ý muốn.
Khi Lộc Khí Ca triển lộ ra Huyết Sát Ma Công, hầu như tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy thắng lợi đã thuộc về gã thì thanh kiếm của Hà Triêu Tịch lại thể hiện ra sự lợi hại của nó, thắng bại tựa hồ muốn đảo ngược.
- Là thanh khuyết kiếm kia?
Tại một mảnh đất trống quan viên triều đình chọn để dừng chân trong sơn cốc, Phan Nhược Diệp nhìn thanh kiếm trong tay Hà Triêu Tịch, nhịn không được nhẹ giọng hỏi Hoàng Chân Vệ bên cạnh.
- Tử mẫu kiếm rất hiếm, cũng chỉ có thanh tử mẫu kiếm từ Ba Sơn Kiếm Tràng này mới kỳ diệu như vậy.
Hoàng Chân Vệ có chút cảm khái khẽ gật đầu, nhẹ giọng trả lời.
Giữa sân lần nữa vang lên tiếng kêu gào hung ác mà thê lương.
Một đạo xích mang (ánh sáng đỏ thẫm) từ trước người Lộc Khí Ca tuôn ra, dài đến mấy trượng, giống như đuôi của sao chổi, nhưng gã như cũ không cách nào ứng phó song kiếm hợp kích, cả người không ngừng lui về phía sau, lui mãi lui mãi.
Liên tiếp có âm thanh sóng khí trùng kích vang lên.
Trên mặt đất trước mặt gã hiện ra một hàng dài những cái hố nhỏ, mà dù đã lùi đến cách mép ngoài sân đấu chỉ còn mấy trượng gã vẫn không có cách nào phản kích.
Thân thể gã lại bắt đầu hư lãnh.
Thiên địa nguyên khí mà Huyết Sát Ma Công dẫn tụ vào trong cơ thể gã sắp tiêu hao hết.
Lúc này lực lượng của gã vẫn còn ở trên Hà Triêu Tịch, bằng điểm này gã có thể đối phó một kiếm cao tốc, nhưng lại không đối phó được hai kiếm cùng nhanh.
- Ta không phải bại bởi ngươi, ta là bại bởi thanh kiếm trong tay ngươi.
Lộc Khí Ca biết mình phải thua, nhưng nghĩ đến chỉ còn thiếu chút nữa, chỉ bởi vì một thanh kiếm mà không cách nào tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành, gã cực kỳ không cam lòng, nhìn kiếm quang đã lần nữa phóng tới trước mặt mình, gã thét lên một tiếng thê lương rồi giơ cao kiếm trong tay, nhưng không phải đi nghênh đón kiếm của Hà Triêu Tịch, mà là cắt lên yết hầu của mình.
Kiếm của gã tất nhiên không nhanh bằng kiếm của Đàm Thai Quan Kiếm.
Kiếm quang màu đỏ thắm vừa mới thoáng hiện, một đạo kiếm ý đã đánh lên nó.
Lực lượng từ đạo kiếm ý này hoàn toàn triệt tiêu lực lượng một kiếm của gã, khiến cho kiếm của gã mềm nhũn rũ xuống trên mặt đất.
Hà Triêu Tịch cũng lập tức dừng lại, bởi vì Đàm Thai Quan Kiếm đã xuất hiện ở giữa hắn và Lộc Khí Ca.
Đàm Thai Quan Kiếm vuốt cằm nhìn Hà Triêu Tịch, sau đó xoay người nhìn Lộc Khí Ca đang bắt đầu run rẩy toàn thân, ôn hòa mà nghiêm túc nói:
- Trong đời tu hành giả, một cánh cửa đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra, kết quả bết bát nhất chỉ có là tự mình trực tiếp đóng lại tất cả cửa.
Lộc Khí Ca đầu óc trống rỗng, gã tựa hồ vẫn không cách nào hiểu ý tứ những lời này, nhưng tử ý tràn ngập trong lòng vừa rồi đã bắt đầu tiêu tán.
Gã khổ sở cúi thấp đầu xuống.
- Thắng?
Trương Nghi ngây người mấy tức, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, bắt đầu cuồng hỉ, tiếp theo bắt đầu bội phục.
- Tiểu sư đệ, đệ thật sự là thần nhân.
Y nhịn không được nhìn Đinh Ninh bên cạnh, rất nghiêm túc nói ra.
Đinh Ninh khẽ chau mày, không biết suy nghĩ cái gì, vẫn không có lên tiếng.
***
Trận chiến cuối cùng đã chấm dứt, đối với kết quả này Lâm Tùy Tâm rất hài lòng.
Lão cũng không che giấu tâm tình hài lòng, khóe miệng lộ ra một tia tiếu ý hiếm thấy.
Sau đó lão bắt đầu lên tiếng, nói:
- Đinh Ninh, Trương Nghi, Dịch Tâm, Tạ Nhu, Độc Cô Bạch, Diệp Hạo Nhiên, Cố Tích Xuân, Lệ Tây Tinh, Hà Triêu Tịch, các ngươi có thời gian một nén nhang để nghỉ ngơi.
Hiện tại chỉ còn có chín thí sinh, lão cũng chỉ đọc ra chín cái tên.
Bên ngoài sân lúc này có rất nhiều thí sinh bị loại đang cảm thấy ngũ vị hỗn loạn trong lòng, có vài người càng là thương tâm cùng uể oải tới cực điểm, thấy vẫn thiếu một danh ngạch hận không thể dùng thân để thay thế, lúc này rút cục có người nhịn không được kêu lên tiếng:
- Đã là mười thứ hạng đầu có thể vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành, vậy còn thiếu một người là ai?
Nghe tiếng kêu này, Lâm Tùy Tâm cười nhạt, nói:
- Không thiếu.
- Không thiếu?
Những thí sinh kia không thể tin nhìn Lâm Tùy Tâm, căn bản không thể giải thích vì sao.
- Thêm vào Từ Liên Hoa, chính là mười người.
Lâm Tùy Tâm bình thản nói.
- Từ Liên Hoa?
Lời vừa nói ra, không chỉ những thí sinh cùng tu hành sư trưởng ngẩn ngơ, mà đám Trương Nghi cũng ngẩn ra.
- Tại sao có thể là Từ Liên Hoa!
Một gã thí sinh không nhịn được kêu lên.
Lâm Tùy Tâm liếc nhìn tên thí sinh kia, nói:
- Hắn thắng Trần Ly Sầu, sau đó trận tiếp theo luân không, tự nhiên tiến vào mười thứ hạng đầu, chẳng qua là thương thế quá nặng, không cách nào tiến hành tỷ thí tiếp mà thôi.
Tên thí sinh kia ngẩn ngơ, nói không ra lời.
Mà những thí sinh còn đang trong khu nghỉ ngơi cũng toàn bộ nói không ra lời.
Một ghế trống sau cùng, chính là Từ Liên Hoa.
Cuối cùng mười thứ hạng đầu đứng, ngoại trừ Diệp Hạo Nhiên cùng Cố Tích Xuân ở ngoài, vậy mà toàn bộ đều là người từ đầu đứng bên cạnh Đinh Ninh.
Trong lòng tất cả những thí sinh này đều phức tạp tới cực điểm, trên mặt bắt đầu không hiểu sao nóng lên, như là xấu hổ, hoặc như là bị người hung hăng tát cho một tát.
Rất nhiều sư trưởng tu hành cũng cười khổ một cách khó hiểu.
Đó là kết quả không thể tin được, nhưng lại chân thật hiện lên trước mắt bọn họ.
Tạ Nhu cũng nhịn không được run rẩy cả người.
Nàng từng nghĩ qua nên vì Đinh Ninh mà cố gắng hết sức, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể tiến vào mười thứ hạng đầu, tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành.
Thế nhưng vào lúc này, nàng lại thấy đôi chân mày của Đinh Ninh vẫn nhíu lại.
- Sao vậy?
Cảm giác vui sướng cùng kích động trong lòng nàng lập tức thối lui giống như thủy triều, nhịn không được nhẹ giọng mà hỏi.
- Không có gì.
Đinh Ninh chớp mắt một cái, nói.
- Đến cùng thì quân cờ trong hoàng cung là ai?
Tương tự, vào lúc này, Tịnh Lưu Ly một mực đứng bất động ở trong khu nghỉ ngơi cũng đang hạ giọng nói với Đàm Thai Quan Kiếm cạnh mình:
- Lâm sư bá có lẽ đã nhìn ra, nhưng ta nhìn không ra.
Đàm Thai Quan Kiếm muốn mở miệng, nhưng mà lại cảm thấy một loại khí tức khác thường, lông mày hắn cũng nhíu lại, quay người nhìn qua hướng sơn đạo phía sau.