Số lần đọc/download: 1505 / 9
Cập nhật: 2016-12-14 08:35:45 +0700
Chương 297 : Giận Chó Đánh Mèo Hỗ Trợ Bỉ Khoát (Thượng) !
D
ược cao tứ giai chuyên trị đao thương? Lòng Càn Kình máy động. Không ngờ chẳng những tấm thuẫn của Chiến Sĩ trẻ tuổi không tệ mà dược cao cũng khá, bộ dạng cũng vừa mắt, cao mộ thước chín. Nhưng mắt thì... Mắt hơi dài, đuôi mắt cong lên, không anh khí mà ngập nước, đó là mắt hoa đào.
Dược cao tứ giai chuyên trị đao thương có hiệu quả cực tốt! Tống Ngân Hàn nhìn hai Chiến Sĩ bên cạnh, lại nhìn dược cao, vẻ mặt khó xử.
- Lôi Uy thiếu gia, thôi đi, ta bị chút thương không có gì đáng lo.
Hai nữ nhân khuôn mặt giống nhau sốt ruột lên tiếng:
- Phụ thân!
Hai nữ nhân ánh mắt đáng thương nhìn Lôi Uy. Bị thương nặng như vậy nếu không có dược cao tốt, cho dù nhờ vào thân thể khỏe mạnh cố chống thì sẽ để lại vết thương ẩn, thậm chí thực lực thụt lùi.
Ngón tay Lôi Uy quay bình sứ, nhẹ hất tóc mái màu đen rũ xuống chóp mũi, nửa cười nửa không nhìn hai nữ nhi của Tống Ngân Hà. Bị thương nặng như vậy không dùng dược tốt thì sao được? Lần này vì hai nha đầu Lôi Uy dùng mọi thủ đoạn, không sợ bọn họ không cắn câu!
Tống Ngân Hà nhìn chằm chằm dược trong tay Lôi Uy, thầm thở dài. Lần này gã không nên vì tiền thưởng gấp đôi mà nhận nhiệm vụ hộ vệ! Không thể vì dược thiếu nhân tình, tam thiếu gia Lôi gia không phải thứ tốt lành gì. Có ai không biết Lôi Uy muốn cái gì?
- Lôi... Lôi thiếu gia...
Thiếu nữ đứng bên trái Tống Ngân Hà rụt rè nhìn Lôi Uy, nói:
- Cái kia...
- Kha nhi!
Tống Ngân Hà thở hổn hển nặng nề đánh gãy lời Tống Kha:
- Ta chịu đựng được...
- Vậy sao?
Đôi mắt sau mái tóc đen lóe tia độc ác, ngón tay co lại che bình dược.
Lôi Uy nói:
- Nếu đã vậy thì...
- Đừng...
Thiếu nữ bên phải Tống Ngân Hà thất thanh hét lên, mắt nhìn chằm chằm dược cao trong bình sứ trắng.
Tống Ngân Hà trợn to mắt nói:
- Vân nhi!
- Đừng?
Ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa Lôi Uy xoay bình sứ, nói:
- Lời của nàng thật khiến ta khó xử.
- Khó xử? Ta thấy vậy đừng khó xử. Hai mỹ nữ ánh mắt đừng hẹp như vậy, giá trị một bình dược trị đao thương tứ giai rác rưởi không quý bằng một giọt nước mắt của các nàng. Ta nói có đúng không? Chiến hữu?
Đuôi mày Lôi Uy nhướng cao, mắt độc ác chớp lóe Đoạn Phong Bất Nhị lên tiếng và tới gần, mũi hừ mạnh:
- Dược trị đao thương tứ giai rác rưởi? Chiến Sĩ huyết mạch cũng không nên cuồng như vậy đi? Nếu lời này bị Công Hội Dược Tề nghe thấy thì dù ngươi có là Chiến Sĩ huyết mạch cũng... Hừ hừ!
Càn Kình lạnh lùng nhìn hai Chiến Sĩ bên cạnh Lôi Uy, vóc dáng vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc, mắt sáng ngời, thân thể tỏa mùi máu nhàn nhạt, nhìn sao cũng không giống Chiến Sĩ bình thường. Rất có thể bọn họ có thực lực Chiến Sĩ, mới rồi quay đầu lại liều chết với đám mã tặc chắc ẽ không...
- Công Hội Dược Tề? Có đến Công Hội Dược Tề cũng vẫn nói dược trị đao thương trong tay ngươi là rác!
Đoạn Phong Bất Nhị không thèm nhìn Lôi Uy cái nào, đứng trước mặt Tống Ngân Hà.
Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Đại thúc này bị thương không nhẹ, dược cao tứ giai dù có trị lành vết thương rồi, nhưng nếu sau này không điều dưỡng tốt thì thực lực sẽ hơi bị ảnh hưởng.
Tống Ngân Hà nhẹ gật đầu, ngạc nhiên nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Tống Ngân Hà thầm tò mò không ngờ Chiến Sĩ huyết mạch này đứng ra lên tiếng.
- Dược trị đao thương tứ giai rác rưởi như thế tốt nhất đừng dùng. Hay là dùng của ta, bán đại thúc một đồng.
Đoạn Phong Bất Nhị lấy một bình sứ thô ráp từ túi da bên hông ra, sau lưng vang tiếng cười khinh thường của Lôi Uy.
Mặt Tống Ngân Hà lúng túng gật đầu. Bình sứ kiểu này bán bên đường chắc cũng chỉ một đồng tiền một bình, bên trong sẽ có dược phẩm ốt gì? Không thể nào sánh bằng bình sứ trong tay Lôi Uy, bình cỡ đó đáng giá cỡ một kim tệ. Tam thiếu gia Lôi gia một trong tám thế lực Vĩnh Lưu hành tỉnh không phải người bình thường.
Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu, nhướng mắt nhìn Lôi Uy, nói:
- Cười nhạt quái khỉ mốc! Thứ rác rưởi nhà ngươi chỉ biết nhìn mặt ngoài!
- Ngươi...!
Lôi Uy ưỡn ngực, gân xanh hai mu bàn tay nổi lên, mắt chợt lóe tia độc ác. Hai Chiến Sĩ vội kéo tay Lôi Uy lại, lén giật mấy cái.
Ngực Lôi Uy phập phồng, độc ác nhanh chóng tan trong đáy mắt. Xúc động với Chiến Sĩ huyết mạch là không lý trí, đặc biệt ba người mới đánh nhau trên chiến trường. Ai nấy đều không dễ chọc, nếu thật sự đánh nhau, dù Lôi Uy có hai hộ vệ cũng không lấn lướt được.
Tuy Chân Sách hoàng triều có pháp luật nói là người với người không ai cao quý hơn ai trước pháp luật. Nhưng, Chiến Sĩ huyết mạch có đặc quyền, đây là quốc dân, thậm chí Ma tộc đều mặc nhận.
Nếu đánh nhau, dù Chiến Sĩ huyết mạch giết người thì cùng lắm là sung quân đi chiến trường nhân ma. Chiến Sĩ huyết mạch mới giết người không chớp mắt cái nào, nếu đột nhiên nổi khùng...
Khóe môi Lôi Uy cong lên nụ cười nhạt, khoanh tay trước ngực nhìn xuống Đoạn Phong Bất Nhị đang ngồi xổm trước người Tống Ngân Hà trị thương. Lôi Uy không tin cái bình cũ kỹ đó sẽ chứa dược tốt gì.
Càn Kình lắc đầu, cười khẽ. Mấy ngày trước lúc làm dược Càn Kình tiện tay chế dược cao trị đao thương. Là Chiến Sĩ, không ai nói trước được khi nào sẽ bị thương, chuẩn bị nhiều chút tốt hơn. Đám mã tặc trong di tích không quan tâm bình đựng dược hình dáng như thế nào.
Trong mắt mã tặc chỉ có hữu dụng và vô dụng, cái bình đáng giá bao nhiêu tiền không nằm trong suy tính nên đương nhiên không có bình mắc tiền. Nếu có bình nào đắt tiền cũng sẽ bị đám mã tặc bán lấy tiền.
Phần Đồ Cuồng Ca liếc Lôi Uy, bắt chước Càn Kình lắc đầu, khinh thường lạnh nhạt nói:
- Dốt nát thiếu não.
- Dốt nát?
Lôi Uy trừng Phần Đồ Cuồng Ca. Từ nhỏ đến lớn Lôi Uy nghe phụ thân chửi ngu biết bao nhiêu lần, nhưng trừ phụ thân ra không ai dám nói thẳng vào mặt gã như vậy. Chiến Sĩ bình thường Hàng Ma này dám nói gã như vậy? Muốn chết!
Hai hộ vệ cảm nhận hơi thở lạnh lẽo từ người Thiết Khắc, rõ ràng gã chỉ có thực lực Hàng Ma nhị chiến nhưng cho tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Hai hộ vệ thậm chí có một loại cảm giác nếu thật sự đánh nhau, vị Chiến Sĩ huyết mạch kia không cần ra tay, người chỉ óc thực lực Hàng Ma nhị chiến này đủ quyết định thắng bại.
Hàng Ma nhị chiến? Hai Chiến Sĩ nghi hoặc nhìn nhau. Tại sao đối diện một Hàng Ma nhị chiến lại làm lòng họ run sợ? Bọn họ chính là Hàng Ma tứ chiến!
Lôi Uy cảm giác hai tay mình bị giật nhẹ, hung dữ trừng hai thuộc hạ, lòng thầm mắng: Thứ vô dụng! Phụ thân của ta kêu các ngươi đi theo là để bảo vệ ta, gặp chuyện thì bênh ta chứ không phải khom lưng nhún nhường!
- Ha ha ha ha ha ha! Để ta nhìn xem là thần dược đao thương gì.
Lôi Uy cười lạnh đi đến trước mặt Đoạn Phong Bất Nhị, nhìn chằm chằm nút gỗ từ từ rút ra khỏi miệng bình.
Mùi gay mũi tuôn ra từ cái bình. Lôi Uy cười to trào phúng. Có ai không biết dược phẩm càng quý giá thì mùi càng thơm ngát?
Hai thiếu nữ Tống Kha, Tống Vân ngần ngừ nhìn Lôi Uy. Thiếu gia ác độc này muốn cái gì có ai không biết? Nếu có thể thì Tống Kha, Tống Vân rất muốn chém chết Lôi Uy, nhưng bây giờ phụ thân.