Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 300: Vừa Cởi Lại Vừa Buộc
N
hưng Tần Phượng không thể can thiệp chuyện riêng của Cố Khải Minh. Cố Khải Minh là Chủ tịch quận, có việc riêng vắng mặt ở quận, theo thủ tục nhất định phải báo cáo xin phép Bí thư Quận ủy là cô, sau đó báo ngành có liên quan của Thành ủy lập hồ sơ.
Nếu Cố Khải Minh thực hiện đúng thủ tục, cô không thể nói gì được.
Ngẫm nghĩ một chút, Tần Phượng nhấc điện thoại gọi cho Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch thường trực Hồ Đức Vịnh. Tuy ngoài mặt Hồ Đức Vịnh là người của Cố Khải Minh, nhưng gần đây cũng có dấu hiệu mơ hồ chuyển hướng về phía Tần Phượng.
Thăm dò Hồ Đức Vịnh vài câu qua điện thoại, nắm một chút về tình hình công tác của Ủy ban nhân dân, Tần Phượng gác điện thoại. Cô hiểu, mình sắp trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, kiêm nhiệm Bí thư Quận ủy quận Tân An, có nghĩa cô còn phải tiếp tục làm ít nhất một nhiệm kỳ, thì không thể lơ là và buông lỏng đối với tình hình ở quận được.
Thật ra cô cũng biết, chỉ cần chuyện cô thành Ủy viên thường vụ được công khai, Cố Khải Minh lập tức không còn dám “lằng nhằng” với cô. Mà lãnh đạo ở quận, cũng sẽ lập tức lặng lẽ chuyển hướng, quay sang ủng hộ cô – Bí thư Quận ủy kiêm Ủy viên thường vụ Thành ủy.
Ủy viên thường vụ Thành ủy không chỉ là một loại cấp bậc hành chính, mà còn là một địa vị chính trị tối thượng. Vào bộ máy Ủy viên thường vụ, Tần Phượng trở thành lãnh đạo thành phố, hơn nữa, còn là một trong các thành viên lãnh đạo trung tâm, còn hoành tráng hơn một số Phó chủ tịch thành phố bình thường, ở quận này, còn ai dám thất lễ với cô?
Nghĩ như vậy, Tần Phượng cảm thấy rất sảng khoái.
***
Buổi sáng, Bành Viễn Chinh đúng giờ đi làm.
Phùng Thiến Như dẫn Vương Bưu và Vương An Na lên núi chơi chưa về, có lẽ phải ở trong núi hai ba ngày, tắm suối nước nóng, ăn món dân dã. Vào mùa rét đậm này, coi như là một cách hưởng thụ.
Tới trụ sở, Bành Viễn Chinh liền dẫn Điền Minh đến khu công nghiệp.
Dự án khu công nghiệp chế tạo của tập đoàn Tin Kiệt đã được khởi công xây dựng, bởi vậy Ủy ban nhân dân thị trấn đã thành lập một văn phòng dự án. Phó chủ tịch thị trấn Ngô Minh Quánh và Phó chủ tịch thị trấn Thi Bình, dẫn theo một số cán bộ, luân phiên theo dõi công trình, luôn duy trì sự liên hệ với phía tập đoàn Tin Kiệt, có vấn đề lập tức giải quyết, vừa có tính giám thị, lại vừa có tính phục vụ.
Nhưng hai ngày nay, tâm trạng Ngô Minh Quánh và Thi Bình rất nặng nề, thậm chí có một chút thấp thỏm lo âu.
Hai người vốn là cán bộ văn phòng Ủy ban nhân dân quận, đến thị trấn Vân Thủy công tác là do trước đây Cố Khải Minh bố trí. Vì lúc đó Bành Viễn Chinh cũng đứng về phía Cố Khải Minh, cho nên ngay từ đầu, Ngô Minh Quánh và Thi Bình cảm thấy mình là người đứng cùng chiến hào với Bành Viễn Chinh, có thể phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau; nhưng hiện giờ, Bành Viễn Chinh và Cố Khải Minh đã công khai mỗi người một ngả, hai người không thể không lo lắng mình bị Bành Viễn Chinh xa lánh và chèn ép.
Dù sao, sự cứng rắn mạnh mẽ và thủ đoạn lôi đình của Bành Viễn Chinh, hai người đã từng lĩnh giáo.
Bành Viễn Chinh vén bức màn vải bông dày của văn phòng dự án hết sức sơ sài, đi vào. Bên trong, nóng hầm hập. Ngô Minh Quánh và Thi Bình cùng vài cán bộ hơ lửa sưởi ấm bên hỏa lò và tán gẫu. Bình thường họ cũng không có công tác gì quá bận rộn, chỉ là hai buổi sáng tối đi kiểm tra một vòng công trường, nắm bắt tình hình cùng phía nhà đầu tư, rồi trực ở văn phòng đợi lệnh.
Thấy Bành Viễn Chinh và Điền Minh vào, Ngô Minh Quánh, Thi Bình và mấy người kia lập tức đứng dậy tiếp đón.
- Chủ tịch thị trấn Bành.
Khuôn mặt tươi cười của Ngô Minh Quánh rõ ràng có một chút miễn cưỡng. Còn Thi Bình, càng không cần phải nói, cô là phụ nữ, trong lòng có nỗi niềm gì, đều phô bày lên hết trên mặt.
- Chủ tịch thị trấn Bành, thời tiết hơi lạnh, chúng tôi đốt lò sưởi ấm, ha ha.
Ngô Minh Quánh giải thích. Nếu là trước đây, y cũng không cần giải thích, nhưng giờ phút này, lòng y căng như dây đàn, sợ Bành Viễn Chinh vạch lá tìm sâu.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:
- Hai ngày nay trên công trường không có chuyện gì chứ? Lão Ngô, chị Thi, chúng ta nhất định phải luôn sẵn sàng như cung đã lắp tên, kết nối thật tốt với phía nhà đầu tư, nhất định phải bảo đảm thi công an toàn trăm phần trăm. Cho dù là tiến độ công trình có chậm một chút, cũng không thể để xảy ra sự cố an toàn. Nhất là hiện nay đã sắp cuối năm, các dự án ở quận và thành phố đều đã bắt đầu kết thúc, tại thời điểm mấu chốt, chúng ta không thể để xảy ra vấn đề!
Thật ra, mấy câu này của Bành Viễn Chinh vốn là nói khách sáo, hắn là lãnh đạo, kiểm tra công tác nói vài câu như vậy là bình thường. Tuy nhiên giờ phút này, Ngô Minh Quánh và Thi Bình đang rất nhạy cảm, câu nói vô tình của Bành Viễn Chinh khiến họ càng thêm căng thẳng.
…
…
- Mọi người ra ngoài trước đi, tôi với lão Ngô và chị Thi bàn chuyện công tác một chút.
Bành Viễn Chinh phất phất tay, Điền Minh vội kêu gọi mấy cán bộ rời khỏi văn phòng, đứng ở ngoài sân lạnh như băng hút thuốc.
- Lão Ngô, chị Thi…
Bành Viễn Chinh cười cười, khoát tay nói:
- Hai vị không cần phải nói gì cả, tôi hiểu suy nghĩ lúc này của hai vị. Bây giờ ở đây không có người ngoài, chỉ có ba chúng ta. Tôi sẽ không nói nhiều, lập tức đi thẳng vào vấn đề. Con người của tôi, sau một thời gian dài, hai người sẽ hiểu, tôi có bốn nguyên tắc làm việc: chuyện trái lương tâm, không làm, tham ô, lạm quyền mưu cầu chuyện riêng, không làm, vì chuyện nhỏ mà lỡ chuyện lớn, không làm, vì tư mà bỏ công, không làm…Cho nên, hai vị không cần phải lo lắng tôi sẽ đối xử như thế nào với mình. Chỉ cần hai vị tập trung tinh thần mà làm việc, cá nhân tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể đoàn kết một lòng, cùng làm tốt công tác!
Nói lời khách sáo, nói suông không có ý nghĩa, nhưng tối thiểu, tôi cảm thấy, làm tốt công tác, tạo được thành tích, không chỉ là thành tích của một mình Bành Viễn Chinh tôi, mà cũng là thành tích của tất cả mọi người trong bộ máy. Tôi cho rằng, mục tiêu của chúng ta là một.
Lời nói của Bành Viễn Chinh khiến Ngô Minh Quánh như trút được gánh nặng. Y biết Bành Viễn Chinh là một lãnh đạo trẻ tuổi có tâm, có độ lượng, nếu hắn đã nói đến mức độ này, là đã hết sức chân thành. Thi Bình đúng là phụ nữ, đầy cảm tính, trong lòng cô nóng lên, mắt đỏ hoe, suýt nữa là rơi lệ.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn cô một cái. Cười nói:
- Chị Thi, bởi vì lần trước có mâu thuẫn với tòa soạn, khiến ông xã chị lâm vào thế khó xử, thật ngại quá!
Bành Viễn Chinh chủ động chuyển đề tài, loại chuyện này chỉ có thể nói sơ lược, không thể nói quá sâu, quá nhiều lời, có thể khiến Ngô Minh Quánh và Thi Bình khó xử.
Quả nhiên, Thi Bình nghe xong, thở dài nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch thị trấn Bành, hiện giờ cuộc sống của ông nhà tôi ở tòa soạn không tốt lắm, lãnh đạo tòa soạn không vừa mắt với anh ấy, đại khái vì tôi là Phó chủ tịch thị trấn Vân Thủy. Tối hôm qua, anh ấy còn nói với tôi, phải tìm cách rời tòa soạn, đến đài truyền hình công tác.
Bành Viễn Chinh nhún vai:
- Chị cần tôi hỗ trợ không? Nếu có, cứ nói với tôi một tiếng!
- Không cần đâu, Chủ tịch thị trấn Bành, cha chồng tôi là Phó cục trưởng Cục thông tin về hưu, có thể xử lý được chuyện đó.
Thi Bình cười nói:
- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm.
- Vậy thì tốt, hai người bận việc, tôi về Ủy ban trước.
Bành Viễn Chinh quay người đi.
Ngô Minh Quánh và Thi Bình tiễn Bành Viễn Chinh ra cửa, nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn dẫn theo Điền Minh nhanh nhẹn bước đi. Tảng đá đè nặng trong lòng Ngô Minh Quánh rốt cuộc rơi xuống, nhưng trong lòng cũng cảm thấy khá nghiêm trọng. Y hiểu, lời nói vừa rồi của Bành Viễn Chinh, chủ yếu là “cởi” nút thắt trong lòng y và Thi Bình, nhưng nhìn từ một góc độ khác, cũng là “buộc” và nhắc nhở.
Hai người là người của Chủ tịch Cố Khải Minh, nếu hai người phải làm một cái đinh do Cố Khải Minh gài bên cạnh Bành Viễn Chinh, thì Bành Viễn Chinh tuyệt đối sẽ không nương tay.
Hắn có tâm, có độ lượng, không có nghĩa là hắn sẽ dễ dàng tha thứ sự phản bội.
***
Bành Viễn Chinh trở lại trụ sở, vừa mới vào phòng làm việc, cơ thể buốt lạnh vì gió rét còn chưa ấm lại, Trịnh Anh Nam và chồng của cô, Lưu Quang đã tìm đến.
Giờ phút này, Bành Viễn Chinh đã kết luận là Trịnh gia có việc cầu mình mà tới. Chỉ có điều, một gia tộc nhiểu tiền, thế lớn như Trịnh gia, tìm tới mình nhờ làm cái gì, thì hắn không nghĩ ra.
Trịnh Anh Nam và Lưu Quang ngồi trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, nói chuyện phiếm, Bành Viễn Chinh kiên nhẫn không hỏi.
Cuối cùng, Trịnh Anh Nam không kìm chế nổi nữa, ngập ngừng nói rõ dụng ý. Nghe Trịnh Anh Nam nói xong, sắc mặt Bành Viễn Chinh lập tức trầm xuống. Đối với chuyện Hoàng Đại Long rượu vào lời ra, hắn cảm thấy bực mình.
- Trịnh tổng, Lưu tổng, hai vị chờ một lát, tôi có chút việc phải thu xếp, lát nữa lại bàn tiếp.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền rời văn phòng. Trịnh Anh Nam và Lưu Quang ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù không hiểu vì sao, nhưng cũng nhận ra Bành Viễn Chinh không được vui vẻ.
Bành Viễn Chinh đến văn phòng của Phòng Đảng chính, bảo mấy người Lý Tân Hoa ra ngoài, sau đó khép cửa, gọi điện cho Hoàng Đại Long, mắng y một trận.
Hoàng Đại Long liên tục xin lỗi, nói một lần quá chén, y tình cờ gặp Trịnh Anh Nam, nghe cô ta than thở về chuyện gặp khó khăn khi chuẩn bị đưa tập đoàn dệt Phong Thái ra thị trường, liền khoác lác vài câu.
Thật ra Bành Viễn Chinh cũng biết, Hoàng Đại Long không phải loại người không kín miệng, y sẽ không dám nói lung tung về thân phận thật của hắn, chỉ có điều, hắn muốn nhân cơ hội nhắc nhở y một chút, để sau này y thận trọng hơn.
Gác điện thoại, Bành Viễn Chinh bình tĩnh ra khỏi văn phòng Phòng Đảng chính, trở về phòng làm việc của mình. Lý Tân Hoa và mấy cán bộ đứng xa xa nhìn theo, không hiểu là có chuyện gì.
Vào cửa phòng làm việc của mình, khuôn mặt Bành Viễn Chinh đã lấy lại vẻ tươi cười.
Trong lúc quay về, hắn đã có quyết định. Chuyện tập đoàn dệt Phong Thái, hắn có thể giúp, nhưng điều kiện tiên quyết là tập đoàn dệt Phong Thái phải đáp ứng kế hoạch thu mua các xí nghiệp dệt ở thị trấn của hắn. Đây coi như là trao đổi lợi ích đi, nếu không, hắn cũng không phải nhà từ thiện, cũng không phải Lôi Phong (1).
Hơn nữa, loại chuyện phê duyệt đưa ra thị trường này cũng khó khăn, hắn nhất định phải vận dụng quan hệ gia tộc, nhờ đến bác Cả “hoạt động”, cũng mạo hiểm bị ông nội quở mắng.
- Trịnh tổng, Lưu tổng, để hai vị đợi lâu.
Bành Viễn Chinh lấy thuốc lá ra:
- Lưu tổng có hút thuốc không?
Lưu Quang cười, định nhận lấy, lại bị Trịnh Anh Nam trừng mắt, liền rút tay về.
(1) Lôi Phong sinh năm 1940, tham gia Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc vào năm 1960. Ông qua đời vào tháng 8/1962 ở tuổi 22, sau khi một chiếc xe tải đâm phải cột điện, khiến nó đổ vào người ông. Sau khi Lôi Phong chết, Mao Trạch Đông đã tuyên dương anh lính Lôi Phong làm điển hình tiên tiến vì tấm gương tận tụy, từ những việc nhỏ như siêng năng, biết quan tâm đến người khác, giặt quân phục cho đồng đội hay quyên góp tiền lương cho người khó khăn… và phát động phong trào học tập Lôi Phong với lời kêu gọi do ông ta tự viết “Học tập đồng chí Lôi Phong”.
Hiện nay phong trào này đang được nhà cầm quyền Trung Quốc khuấy động lại. Sự nổi tiếng của ông đi cùng với bốn câu thơ:
Với đồng chí ấm áp như mùa xuân
Với việc chung cháy nồng như nắng hạ
Với chủ nghĩa cá nhân gió mùa thu quét lá
Với quân thù như băng giá đêm đông.
Bối cảnh xã hội lúc đó (và hiện nay cũng vậy) ở Trung Quốc có nhiều vụ tham ô, lấy của công làm của tư. Trong nội bộ thì cũng hình thành phe phái, đối chát, chống nhau, khó đoàn kết. Mao Trạch Đông mượn 4 câu thơ Lôi Phong để mở cuộc vận động tuyên truyền sâu rộng về “tư tưởng Lôi Phong” nhất là trong giới trẻ. Học tập theo “tư tưởng Lôi Phong” lan sang Việt Nam. Thời đó, báo chí Việt Nam, ghi chép theo báo chí Trung Quốc, cho độc giả biết rằng: Lôi Phong cần kiệm đến mức độ, thấy một bàn chải đánh răng của ai đó vứt trong thùng rác, còn dùng được. Lôi Phong nhặt lên, rửa sạch, dùng lại. Buổi tối, anh ta thắp đèn dầu học thuộc trước tác Mao Trạch Đông... Và trong sổ tay của nhiều thanh niên, học sinh, sinh viên Việt Nam thời đó, đều ghi 4 câu thơ đó lên đầu cuốn sổ tay, coi là thơ gối đầu giường, thuộc lòng, là “kim chỉ nam cho đạo đức, lối sống”.
Lôi Phong bị tai nạn và qua đời ở tuổi 22. Vì thế, có những nghi vấn đặt ra: Không biết có thật 4 câu thơ ấy của chiến sĩ Lôi Phong, hay là ông Mao bịa ra để rầm rộ một phong trào theo tư tưởng Mao Trạch Đông. (Biết đâu vụ này cũng tương tự như vụ Lê Văn Tám của Việt Nam? Chỉ có điều, ít ra còn có một người tên là Lôi Phong, chứ không phải nhân vật tưởng tượng như LVT.) Hiện nay, chính phủ Trung Quốc phát động một phong trào nhằm khuếch trương và động viên người dân họp tập tinh thần xả thân quên mình của Lôi Phong. Thường thấy Trung Quốc khi nào nội bộ có sự lủng củng nhau, bè phái, ê-kíp khó gỡ, bí quá lại thấy lôi cổ, dựng Lôi Phong dậy....
Nhưng trên các trang mạng lại đồng thanh nói: “Đừng hô hào người dân tiết kiệm và giúp nhau những chuyện vặt, xưa rồi. Dân nghèo, nhiều nơi không đủ ăn, lấy gì mà phải tiết kiệm. Quan tâm đến người khác thì phải cho lãnh đạo học tập. Vì họ chỉ biết vung tiền xài sang, xả láng, đâu có tiết kiệm. Chính họ cũng chỉ biết cá nhân, không quan tâm đến ai, nhất là họ càng xa lăng lắc với nhân dân lao động nghèo khó”. (tổng hợp từ Internets)