Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 294: Ngứa Mắt
M
ấy ngày sau đó, Vương Minh gần như tuân thủ theo đúng một lịch trình cố định. Sáng khi mà hai nàng Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai đi học thì hắn ngồi lì trước mắt tính, dựa vào các mối quan hệ cũ liên lạc để mua sắm các thiết bị tập luyện phục vụ cho khóa huấn luyện sắp tới. Vương Minh đã quyết định địa điểm huấn luyện sẽ là cơ sở số hai của Hắc quân nằm ở biên giới giữa Việt Nam và Camphuchia. Vương Minh hai ngày trước cùng với Lê Minh Đức đã lặn lộn đến nơi này nghiên cứu vị trí và điều kiện, hắn rất hài lòng với khu huấn luyện này chỉ là trang thiết bị có chút thiết sót, cần phải cấp thiết bổ sung mới đáp ứng điều kiện tập luyện của khóa huấn luyện sắp tới.
Mặc dù Vương Minh biết là nếu hắn liên lạc với các mối cũ thì chắc chắn phải dùng lại danh tính cũ, dễ dàng bị hệ thông tình báo của sát thủ Nguyễn gia nắm được nhưng mà thực sự là tình thế bắt buộc hắn không thể không chui đầu ra được. Nếu như có Mã Đống ở đây thì hắn có thể nhờ Mã Đống, dù sao các mối quan hệ của Mã Đống trong thế giới ngầm cũng rộng hơn hắn rất nhiều, mà nếu trực tiếp thông qua đường chính phủ để trang bị thì không ổn bởi thứ nhất đối tác là người trong thế giới ngầm, nếu chính phủ ra mặt mua hàng thì đúng là gây ảnh hưởng không tốt, thứ hai là trong số các mặt hàng Vương Minh đặt mua có một số mặt hàng vẫn còn trong diện cấm của một số quốc gia phương tây, chính phủ Việt Nam muốn có cũng không được. Vì vậy cuối cùng hắn cũng chỉ có thể tự thân mà lo thôi.
Quả thật từ hai ngày trước khi Vương Minh bắt đầu dùng lại danh tính cũ liên lạc với các mối cũ thì lực lượng tình báo của sát thủ Vương gia đã thu được tin tức, thậm chí có chút ngoài dự liệu của Vương Minh là Vương gia lần theo các đầu mối mò ra đến tận biệt thự của Nguyễn Sinh chỉ là Vương Minh lúc này đã có một hình dạng hoàn toàn khác so với lúc trước, có thể nói là hai người hoàn toàn khác biệt đồng thời Vương gia cũng điều tra qua chủ nhân Nguyễn Sinh của căn biệt thự này, cũng biết là nhân vật có số có má vì vậy không dám tùy tiện hành động chỉ âm thầm cử người giám sát mà thôi.
Vương Minh từ hôm qua cũng nhận ra sự hiện diện của những người này nhưng hắn cũng không có lo lắng bởi hắn tin tưởng những người này không nhận ra hắn chính là cựu sát thủ số một của Vương gia, mà hắn cũng tin tưởng Vương gia chắc chắn sẽ không tùy ý tự tiện mà hành động nhưng mà Vương Minh cũng không dám chắc trong đám người đó liệu có phần tử nào thuộc vào loại quá khích hay không vì vậy có câu nói cẩn thận vẫn hơn, hắn liền liên lạc với Lê Tiến Tài, yêu cầu hắn lập tức phái đến nhưng vệ sĩ cấp S lần trước hắn đã đặt hàng từ trước đến bảo vệ hai nàng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận. Đương nhiên khi giới thiệu những người vệ sĩ này cho hai nàng hắn không nói lý do trên mà dùng lý do là tình hình Đông Doanh sắp tới sẽ có loạn. Trái ngược lại với suy đoán của Vương Minh, khi Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận biết Vương Minh thuê vệ sĩ bảo vệ an toàn của mình thì trong lòng hai nàng cảm thấy rất hạnh phúc vì Vương Minh quan tâm đến hai nàng như vậy, thế nên rất cao hứng, vì vậy rất nhanh tiếp nhận sự hiện diện của những người vệ sỹ kia.
Sau một buổi sáng bận rộn, Vương Minh dành nguyên buổi chiều với hai nàng, dù sao sắp tới thời gian đi chơi với hai nàng rất ít nên Vương Minh tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi này để bù đắp cho hai nàng kẻo không hai nàng trong lòng lại oán hắn. Đương nhiên Vương Minh không thể quên nhiệm vụ chính của hắn vào buổi tối, liên tục mấy đêm liền Vương Minh không như một cỗ máy không hề có chút mệt mỏi cần cù cưỡi ngựa vác thương xung trận khiến cho hai nàng đêm nào cũng muốn bay lên tiên cảnh, buổi sáng xuống giường chân vẫn còn bủn rủn a.
Sáng hôm nay là một buổi sáng đẹp trời, thời tiết bắt đầu chuẩn về hè nên mặt trời cũng lên từ sớm, không khí bắt đầu nóng nực hơn. Mấy việc liên lạc đặt hàng Vương Minh đã hoàn thành xong hết vào hôm qua nên sáng hôm nay hắn rất rảnh rỗi vì vậy hắn quyết định đi đến công ty Vương thị xem xét một chút tình hình công ty đồng thời thuận tiện nghe ngóng chút tin tức của Mã Đống.
Mấy ngày này có chút thời gian rảnh rỗi Vương Minh cũng cầm vài tài liệu báo cáo của Trương Nghĩa về việc làm ăn của công ty gần đây nghiên cứu. Mặc dù chưa tính là dân kinh doanh chính hiệu nhưng nhờ khoảng thời gian trước hắn kiên trì học tập nên tính ra cũng có chút kiến thức kinh doanh, không còn là tên gà mờ như trước nữa vì vậy nhìn vào những báo cáo của Trương Nghĩa hắn nhận ra một điều là hiện giờ công ty Vương thị quá tập trung khai thác mảng bất động sản. Xét về mặt tổng thể thì bất động sản là một lĩnh vực đầu tư không tồi, đợt khủng hoảng kinh tế cũng đã trôi qua được một thời gian, thị trường bất động sản đã thoát khỏi trạng thái đóng băng, dần dần khôi phục lại sự nóng bóng của ngày xưa. Bất quá Vương Minh không muốn công ty Vương thị quá mức dựa dẫm vào lĩnh vực này bởi vì qua đợt khủng hoảng kinh tế vừa qua hắn nhận ra tuy rằng bất động sản là một lĩnh vực kiếm tiền rất nhanh và rất nhiều nhưng tính ổn định và bền vĩnh thì quá kém, độ an toàn cũng không cao.
Đồng thời hắn đoạn thời gian trước cũng đọc một vài nghiên cứu kinh tế của các học giả, họ khẳng định rằng bất động sản không phải là lĩnh vực kinh tế lâu dài, một công ty nếu cứ bám mãi vào lĩnh vực này để phát triển thì rất nhanh sẽ rơi vào tình trạng xuống dốc và phá sản, nói không đâu xa ngay tại Việt Nam trong đoạn thời gian khủng hoảng kinh tế diễn ra, khi mà thị trường bất động sản đóng băng chẳng phải có vô số công ty bất động sản phải đống cửa hay sao. Đồng thời qua những nghiên cứu này, Vương Minh nhận ra rằng nếu muốn đảm bảo sự phát triển và tăng trưởng cua công ty Vương thị trong tương lai thì lĩnh vực kinh doanh chủ yếu mà công ty phải hướng đến một trong các lĩnh vực sau: công nghệ, y học hoặc thực phẩm. Đây đều là những lĩnh vực được dự đoán là sẽ cực kỳ phát triển trong tương lại và độ ổn định là rất cao bởi vì ba lĩnh vực này đều bao hàm trong đó những nhu cầu sinh hoạt thiết yếu của tất cẩ mọi người dân. Nhưng mà tất cả chỉ là ý nghĩa của Vương Minh, hắn cần thiết phải thương lượng thêm với Trương Nghĩa bởi hiện giờ người điều hành công ty không phải Trương Nghĩa hay Mã Đống mà là Trương Nghĩa.
Tuy rằng có một đoạn thời gian hắn chưa đến công ty nhưng những nhân viên bảo vệ và tiếp tân vẫn còn nhận ra hắn vì vậy Vương Minh một đường rất thông thoáng, không gặp bất cứ cản trở nào cả, một đường thẳng tắp đi đến phòng làm việc của Trương Nghĩa. Hắn đi đến cửa phòng làm việc của Trương Nghĩa theo thói quan định đẩy cửa xông vào nhưng vừa mới chạm tai đến cánh cửa hắn nghe thấy từ bên trong truyền ra tiêng người nói, không chỉ có giọng nói của Trương Nghĩa mà còn có giọng nói của người khác. Hắn hạ tay xuống nhìn nữ thư ký của Trương Nghĩa hỏi
“Cô em, Trương Nghĩa có khách hả”
“Vâng giám đốc đang tiếp khách bên trong”
Nữ thư ký biết người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này chính là ông chủ đích thực cả công ty vì vậy nghe hắn hỏi cũng không dám lãnh đạm mà vội vàng trả lời.
“Bọn họ nói chuyện bao lâu rồi?”
Vương Minh hỏi đồng thời hắn thuận tay kéo một cái ghế gần đó, ngồi xuống
“Khoảng chừng nửa tiếng gì đó, anh đợi một lát em vào nói một tiếng với giám đốc để anh ấy biết là anh đến”
Vương Minh khoác tay ngăn nữ thư ký lại, hắn nói
“Không cần, anh cũng không muốn làm cản trở công việc của Trương Nghĩa. Anh ngồi đây đợi một lúc cũng được”
“Vậy, anh muốn uống gì không để em đi lấy”
“Ừ, vậy cũng được, lấy cho anh một lon coca đi”
“Vâng, anh đợi em chút”
Nữ thư ký rời đi, khoảng chừng năm phút sau thì quay lại cẩn thận đưa lon coca cho Vương Minh. Vương Minh nhìn biểu hiện cung kính và khép nép cẩn thận của nữ thư ký mà cảm thấy buồn bực nhưng hắn cũng không có biện pháp thay cái thái độ này, ai bảo hắn là ông chủ tối cao của công ty, sự nghiệp của một nhân viên chỉ phụ thuộc vào câu nói của hắn.
Vương Minh uống được vài hớp thì cánh cửa phòng làm việc của Trương Nghĩa mở ra. Lúc này hắn thấy đứng trước cửa là một người đàn ông khá trẻ tuổi, chắc cũng chỉ hơn hắn vài tuổi mà thôi nhưng mà người này khoác trên người một bộ vét armani hàng chính hiệu, bộ dạng khá là đẹp trai và bảnh bao. Vương Minh chú ý thất trong ánh mắt người này có chút phẫn nộ nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi tắn.
“Trương Nghĩa, tôi với tư cách là bạn bè cũ khuyên anh tốt nhất là anh nên anh sẽ xem xét lại đề nghị của tôi bằng không anh không thể tưởng tượng được những thiệt hại mà anh sẽ nhận sắp tới đâu… hắc hắc”
Uy hiếp… thật sự là uy hiếp trắng trợn. Bản tính của Vương Minh từ trước đến nay là ghét nhất bị người khác uy hiếp vì vậy khi nghe xong lời nói của người đàn ông kia thì Vương Minh trong lòng thật sự là có chút không nhịn được nữa, bàn tay của hắn có chút hơi dụng lực khiến cho lon coca trên tay của hắn bị bóp đến biến hình. Lúc này Vương Minh chỉ muốn đứng lên cho tên này vài cái tát nhưng hắn thấy tên này nói chuyện với Trương Nghĩa thì đoán chắc chắn là người quen của Trương Nghĩa vì vậy đành đè nén ham muốn này lại, hướng Trương Nghĩa hỏi với giọng cục cằn khó chịu
“Trương Nghĩa, cái tên xạo lìn này là tên nào?”
Trương Nghĩa hơi bất ngờ vì Vương Minh đột nhiên xuất hiện, lại càng bất ngờ hơn vì không biết tại sao Vương Minh lại hỏi đến cái tên khôn khiếp Trần Tiến Đạt này. Nhưng nhớ đến lời nói uy hiếp lộ liệu trắng trợn vừa rồi lại nhớ đến tính cách của Vương Minh thì Trương Nghĩa biết chắc chắn tiếp theo sẽ có tên xui xẻo nên trên mặt nở nụ cười lạnh, hắn giới thiệu
“Anh Minh, em giới thiệu đây là Trần Tiến Đạt, giám đốc điều hành mới của công ty Phi Long. Giám đốc Trần hôm nay đến là muốn mua lại cổ phần của công ty”.