Số lần đọc/download: 7817 / 122
Cập nhật: 2014-12-23 19:44:14 +0700
Chương 197: Suy Đoán Của Đàm Uyển Phượng - Quay Lại Thần Nữ Phong
H
àng Châu - Hoa Sơn dịch quán. Đàm Uyển Phượng trong gian phòng của mình lại một lần tẩy trừ thân thể trong phòng tắm của mình, phảng phât muốn đem những dấu vết những ngày qua tẩy rửa sạch sẽ. Hào quang trên thân thể phảng phất một tia nhẵn mịn giống như Dương Chỉ Bạch Ngọc.
Những ngày qua đối với nàng giống như một giấc mộng, lúc ban đầu bị Lăng Phong bắt giữ và giày vò không thương tiếc, nàng vài lần đã tuyệt vọng. Nàng thấy hắn đúng là một ác ma, căn bản không biết thương hương tiếc ngọc, chỉ biết phát tiết và tra tấn mình. Hơn nữa nhưng ngày sau liên tiếp phát sinh "Thảm kịch" khiến những điều nàng tin tưởng cơ hồ bị phá hủy, điều vui mừng duy nhất là ngọa trừ tên "Tiểu ác ma" kia thì những tên "Nam nhân" kia đều đã chết.
Chỉ có tên "Tiểu ác ma kia còn sống! Nhớ rõ khi mình trở lại dịch quán, tấ cả các sư huynh, sư đệ, sư muội đều vây quanh hỏi thăm nàng đã đi đâu? Nhất là Lục Thừa Thiên có vẻ loáng thoáng phát hiện điều gì đó qua sự thay đổi trong cử chỉ của mình. Chỉ là bọn hắn cũng không thể nào đoán ra sự thật mà thôi. Trong phái Hoa Sơn cũng không nên có nhưng lời đồn đại về việc mất tích của đại sư tỷ nàng. Nàng lo lắng nhất chính là cái tên "Tiểu ác ma" kia, vạn nhất hắn đem chuyện của mình lan truyền ra thì nàng thật sự sẽ sống không bằng chết. Rất nhiều lần nàng mong Lăng Phong sẽ đem mình giết đi.
Vận mệnh thật không thể nắm giữ trong tay mình, chỉ có thể thuận theo ý trời. Rất nhiều lần nàng ngẩng đầu lên nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận số phần thì lại phát hiện Lăng Phong lặng yên biến hóa, có lẽ nàng lại nhận ra trong ánh mắt của hắn thấy được sự bất đồng.
Nàng là nữ nhân thông minh, biết rằng một số truyện có thể lừa gạt mình nhưng ánh mắt tuyệt đối sẽ không. Tuy Lăng Phong mang khuôn mặt hung ác dâm tà nhưng ánh mắt lại không như vậy. Mà sâu trong ánh mắt hắn toát lên vẻ thương tiếc cùng bất đắc dĩ đối với bản thân nàng.
Từ khi biết hắn là người nhà Lăng Gia, nàng cảm thấy đối với hắn có chút áy náy, nhưng cũng không quá quan tâm, cái này có lẽ là báo ứng của nàng. Nàng nhìn ra được Lăng Phong tận lực che giấu tình cảm trong ánh mắt của mình.
Đây cũng là Đàm Uyển Phượng trong nội tâm đã tha thứ cho nguyên nhân của hắn, tuy nhiên Đàm Uyển Phượng trong lúc chủ quan mà bị Lăng Phong bắt được cũng do kinh nghiệm bản thân là do không công mà có được. Sư nương đã từng nói: "Nhìn người dừng nhìn những gì hắn biệu lộ, mà hãy nhìn vào đôi mắt, một người dù có tài che giấu đến đâu thì đôi mắt cũng có thể làm cho hắn thất bại, dù cho là Thiếu Lâm cao tăng với khuôn mặt bình thản cũng có thể nhìn ra trong đôi mắt có sự tham lam cùng xảo trá hay không."
Cũng chính vì vậy mà Đàm Uyển Phượng tuy bị lăng nhục nhưng khi nàng nhìn đến ánh mắt của Lăng Phong, nàng lại giống như một tỷ tỷ đồng dạng quan tâm bởi nàng thấy Lăng Phong tựa như một hài tử đang giận giỗi. Quả nhiên nhãn trung của Lăng Phong đối với người mình yêu luôn toát ra vẻ phong tình trong lúc lơ đãng.
"Loại ánh mắt này....!" Đàm Uyển Phượng nghĩ đến đây liền chấn động tâm thần, Thiếu chút nữ từ trong bồn tắm nhảy ra ngoài, bọt nước văng khắp nơi khiến sàn nhà ẩm ướt. "Tại sao mình không nghĩ tới ánh mắt của ác ma này cùng với ánh mắt của Lăng Phong năm đó giống như nhau. Chẳng những ánh mắt giống nhau mà ngày cả tâm tư lộ ra trong ánh mắt cũng như vậy. Đó là ánh mắt yêu say đắm tựa như Trượng phu đối với Nương tử." Tuy Uyển Phượng chưa từng lập gia đình nhưng nàng đã từng thấy loại ánh mắt này giữa những đôi vợ chồng yêu nhau say đắm.
"Tiểu ác ma! Lăng Phong! Chẳng lẽ hắn yêu ta?" Trong nội tâm Đàm Uyển Phượng lộ ra một tia "hỉ nộ". (Kinh hỉ và phẫn nộ @_?)
Nhất là khi Lăng Phong thả mình đi, trong ánh mắt toát ra vẻ tuyệt tình nhưng cũng là yêu thương.
Khi nàng tẩy rửa xong thân thể, vẫn đang trầm tư trong dư vị của chính mình, mặc quần áo đều là máy móc, từng cái tưng cái từ áo ngực đến quần lót đều giống như "hắn" vẫn đang chạm đến thân thể mình.
"Mình lại nghĩ đến những cái này là sao?" Uyển Phượng đỏ mặt lên, nhưng lại nhớ đến lúc trước khi tiễn đưa mình Lăng Phong đã tăng mình một cái ngọc trâm. "Tiểu hỗn đản, ngươi tại sao lại làm như vậy? Ngươi rốt cuộc là ai?"
o O o
Lăng Phong cưới trên lưng Tiên hạc, ngàn dặm bay lượn một mực hướng phí tây phi hành, mục đich của hắn trong chuyến đi này chỉ có một, đó là Hoa Sơn Thần Nữ Phong, địa phương ẩn cư của sư thúc Ninh Vô Song cùng sư nương Bạch Quân Nghi. Hai nàng luôn là người mà Lăng Phong yêu thương nhất.
Nếu như hỏi trên đời này Lăng Phong có cái gì không bỏ xuống được chỉ sợ cũng chỉ có Sư nương Bạch Quân Nghi cùng sư thúc Ninh Vô Song mà thôi. Theo thời gian từ khi bản thân rơi xuống vực tình đến nay cũng đã hơn chín tháng qua đi. Bản thân cũng từ đó mà chia xa với sư thúc cùng sư nương chín tháng. Chắc chắn hai nàng cho rằng là mình đã chết, nhất định là thương tâm đến chết... mỗi ngày đều ở Thần Nữ Phong rơi lệ.
Nghĩ tới đây trong nội tâm Lăng Phong không khỏi áy náy. Không phải hắn nhẫn tâm, cũng không phải hắn không dám trở lại Hoa Sơn, nhưng nếu như mình mạo muội hành động thì chỉ có thể mang đến tai họa cho các nàng. Cho đến khi Hoa Đà nghiên cứu ra giải dược Tục Mệnh Hoàn, nội gián trong Nam Cung thế gia toàn bộ bị giải trừ, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tỷ muội Ngũ Tiên Giáo Lăng Phong mới liền nghĩ phải trở về Hoa Sơn thăm Sư Nương.
Những ngày này sư nương ra sao? Tuy không ở Hoa Sơn nhưng Lăng Phong cũng biết rõ về tin tức của sư nương. Từ sau khi mình rơi xuống núi thất tung, sư nương liền cũng Lục Thanh Phong phân rõ giới hạn, cũng sư thúc ẩn cư nơi Thần Nữ Phong. còn đối với bên ngoài thì tuyên bố sư nương bế quan tu luyện không cho người khác quấy rầy. Có sư thúc Ninh Vô Song chiếu cố, nên sư nương cũng qua được nỗi đau đớn trong tâm can, mặc dù vài lài tự vẫn xuống hoàn tuyền tìm Lăng Phong nhưng đều được Ninh Vô Song ngăn cản kịp thời. Ninh Vô Song rất kiên cường sống, một mặt luôn cổ vũ su nương phải sống vì cốt nhục của Lăng Phong trong bụng nàng. Sư nương nghĩ thầm bất luận như thế nào cũng đem hài tử này sinh hạ. Tin tức này không gạt được Lục Thanh Phong, hắn ngay lập tức muốn giết Bạch Quân Nghi để duyệt trừ cốt nhục của Lăng Phong từ trong trứng nước.
Bất quá Ninh Vô Song lại cực lực giũ gìn, không để cho Lục Thanh Phong tới gần Thần Nữ Phong nên hắn cũng không có biện pháp nào để đạt được muc đích.
Hắn là chưởng môn phái Hoa Sơn và là Minh chủ võ lâm nên sẽ vì danh dự mà giấu kín mọi truyện. Phải biết răng thê tử của Võ lâm minh chủ cùng đồ đệ phát sinh quan hệ lại còn có cốt nhục với nhau, việc này trên giang hồ là đại nghịch bất đạo, là sự sỉ nhục đối với hắn và phái Hoa Sơn. Lục Thanh Phong chỉ còn cách tuyên bố với bên ngoài là cái thai của Bạch Quân Nghi chính là cốt nhục của hắn. Cũng bởi vậy mà sư nương Bạch Quân Nghi mới có thể an tâm dưỡng thai. Hai tháng trước sư nương cũng đã sinh hạ một nam hài tại Thân Nữ Phong đặt tên là Thế Phong. Vốn đinh sau khi sinh hạ Thế Phong sẽ theo Lăng Phong xuống Hoàng Tuyền nhưng không nghĩ răng đúng lúc này lại nhận được thư của nữ nhi là Lục Phi Nhi. Tin tức trong thư khiến nàng vô cùng kích động đó là Lăng Phong còn sống nhưng lại hóa trang thành Nam Cung Vũ - Thế tử Nam Cung thế gia. Tin tức này đã làm cho nàng có thêm vô vàn động lực sống, khiến nàng trở nên vui vẻ khoái hoạt, hết lòng chiếu cố đến Thế Phong, chờ đợi một ngày "Phụ thân hài tử" của mình xuất hiện.
Hôm nay, Thân nữ Phong trong mắt người ngàn dăm sơn dã gian xá Tử Yên Hồng, trăm hoa đua nở. Sư Nương Bạch Quân Nghi ôm Thế Phong trong lòng cùng sư thúc Ninh Vô Song tản bộ trên núi hít thở không khí trong lành mới mẻ.
"Mẫu thân, đã lâu như vậy mà sao Lăng Lang còn chưa trở lại thăm chúng ta?" Bạch Quân Nghi ôm Thế Phong mới được hai thán tuổi trong lòng mỉm cười nói: "Thế Phong bộ dang khi cười thật giống với phụ thân nó"
Ninh Vô Song nói: "Quân Nghi, ta là người từng trải nên ta hiểu chúng ta cần một ít thời gian, Lăng Lang nhất định so với chúng ta còn sốt ruột hơn. hắn không về chắc chắn là có lý do, ta tin tưởng chậm nhất là ba tháng sau khi kết thúc đại chiến giữa Nam Cung thế gia cùng với Hồ Điệp Môn hắn nhất định sẽ sớm trở về. Trở về sớm một chút hay muộn một chút kỳ thật cũng giống nhau, lâu như vậy chúng ta đều đã sống qua rồi, huống hồ là chút thời gian này lại không thể sao?"
Bạch Quân Nghi gật đầu nói: "Kỳ thật con cũng biết vậy, nhưng không hiểu vì sao con cảm thấy sẽ sớn nhìn thấy Lăng Lang, lại để cho hắn thấy được Thế Phong..."
Ninh Vô Song nói: "Đúng vậy, ta cũng có cùng một loại cảm giác này, giống như trong hai ngày tới hắn sẽ trở về vậy!"
"Con cũng có loại cảm giác này, mí mắt luôn nhảy dựng lên."
"Gặm..." Vừa lúc đó bầu trời truyền đến tiếng kêu của Tiên Hạc.
"YAAA.A.A.A...Nha" Thế Phong trong lồng ngực Bạch Quân Nghi có vẻ đặc biệt hưng phấn, tinh nhãn không ngừng nhìn lên bầu trời. Bạch Quân Nghi cùng Ninh Vô Song cũng theo Thế Phong hướng nhìn bầu trời xanh thẳm bao la. Chỉ thấy một thân ảnh Bạch Hạc bay lượn nhẹ nhàng bên trên chở một thiếu niên.
"Tiên Hạc! chẳng lẽ là Lăng Lang trở về...."
Bạch Quân Nghi đối với Tiên hạc vô cùng quen thuộc, kích động kêu lên: "Đi, chúng ta đến bên kia đi..."
Ninh Vô Song cùng Bạch Quân Nghi nhanh chóng đi đên bình nguyên rộng lớn trên núi. Nơi đây khắp núi đồi đầy là chim quyên hoa sán lạn cực kỳ. Tiên hạc phiêu nhiên hạ xuống giữa bụi hoa cùng một bóng người trên lưng giống như khi các nàng trứng kiến dưới núi.
Đợi tiên hạc hạ xuống, Ninh Vô Song cùng Bạch Quân Nghi còn chưa kịp chạy vội tới giữa bụi hoa đã thấy nam nhân trên lưng tiên hạc nhảy xuống hướng về phía các nàng mà chạy tới.
"Sư nương, sư thúc.."
"Lăng Lang!" Ninh Vô Song cùng Bạch Quân Nghi nhất thời kinh hô, ngăn không được dòng lệ lăn dài theo khóe mắt.
"Thế Phong! ba ba, ba ba của ngươi tới thăm ngươi rồi!" Bạch Quân Nghi ôm hài tử đong đưa trong lòng mà kêu lên.
"YAAA.A.A..Nha" Thế Phong trong lồng ngực Bạch Quân Nghi tươi cười, đôi tay vung vẩy. Khi Lăng Phong đến bên hai người Ninh Vô Song cùng Bạch Quân Nghi thì liền quỳ xuống, thút thít nỉ non: "Sư thúc, sư nương, thực xin lỗi đã để cho hai nàng chịu ủy khuất, xin nhận của Phong nhi một lạy này!"
"Đừng...Đừng! Mau đứng lên, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi!" Ninh Vô Song đỡ Lăng Phong đứng dậy không nhừng nói "Còn sống là tốt rồi". Một khắc này nàng không thể ngăn cho dòng lệ kích động cùng kinh hỉ chảy dài khắp khuôn mặt mỹ lệ.
"Thế Phong, ba ba, ba ba đã trở lại!" Bạch Quân Nghi ôm hài nhi trong lồng ngực mà kích động kêu lên.
"Sư nương, đây là hài tử của chúng ta sao?" Lăng Phong vươn tay ôm lấy hài tử, trong lòng vô vàn yêu thương nói: "Hài tử, đã để cho ngươi chịu khổ rồi, phụ thân thật có lỗi!"
"Lăng Lang, hài tử gọi là Thế Phong, Lăng Thế Phong" Bạch Quân Nghi ôm Lăng Phong, nhịn không được mà thút thít nỉ non.
"Tốt, tên rất hay" Lăng Phong nói: "Hài tử, phụ thân từ nay sẽ không rời ngươi nữa."
Lăng Phong lời còn chưa nói hết, sư nương Bạch Quân Nghi đã không nhịn được mà khóc lớn lên, thời gian qua đối với nàng chỉ có ủy khuất, khuất nhục, cùng tưởng niệm còn hiện tại là niềm vui sướng đoàn viên nên tất cả đều hóa thành nước mắt cuồn cuộn như nước sông tuôn chảy.