Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 297: Vết Sẹo
- A
nh…anh chính là Bành Viễn Chinh?
Trịnh Anh Nam ngạc nhiên nói, thanh âm hơi có chút nóng bỏng.
Ạch! Bành Viễn Chinh khẩn trương rút tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé của đối phương, thầm nghĩ khi nào mình lại trở thành người nổi tiếng? Ở quán cơm tây ăn một bữa cơm cũng gặp phải người hâm mộ?
Ba chữ “Bành Viễn Chinh” trong quan trường thành phố Tân An đích xác đã có sự nổi tiếng. Nhưng nói ở đời thường hoặc các lĩnh vực khác thì chưa chắc có nhiều người biết. Hắn dù sao cũng không phải là minh tinh hoặc nhân vật của công chúng. Cho dù là có thời điểm dư luận chú ý nhưng rồi cũng lãng quên nhanh.
Mà Trịnh Anh Nam và chồng của cô Tiểu Lưu rõ ràng không phải là cán bộ cơ quan.
- Bành tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Tiểu Lưu nhiệt tình bắt tay Bành Viễn Chinh, lực bắt rất mạnh. Điều này làm cho Bành Viễn Chinh cảm giác được sự nhiệt tình của anh ta hơi lớn nên có chút kinh ngạc.
Trịnh Anh Nam cười hì hì:
- Chị, ánh mắt của chị không tồi đấy.
Tần Phượng đỏ cả mặt, rồi lại cau mày nói:
- Anh tử, không phải như em nghĩ đâu. Chị và đồng chí Viễn Chinh là bàn công việc, vừa lúc cũng chưa ăn cơm, nên cùng nhau đến đây ăn một bữa.
Tần Phượng càng giải thích thì Trịnh Anh Nam khóe miệng lại cười càng mờ ám.
Không có ai hiểu người chị họ này hơn cô. Chị cô không chỉ quen thói lãnh đạo, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều rất kiêu ngạo. Trong chuyện tình cảm bởi vì chịu nhiều thương tổn nên đâm ra căm ghét đàn ông. Cho nên mới sống độc thân nhiều năm như vậy. Nhưng hôm nay lại cùng với một người đàn ông dùng cơm, lại chọn địa điểm này, xem ra là lần đâu tiên có được như vậy.
Điều này đến tột cùng có ý nghĩa gì thì không cần nói cũng biết.
Tần Phượng biết hôm nay có giải thích như thế nào cũng không được. Cô cố gắng áp chế cảm xúc xấu hổ của mình, thản nhiên cười nói:
- Được rồi, đồng chí Viễn Chinh, hôm nay nói chuyện đến đây thôi. Có chuyện gì thì ngày mai đến văn phòng tôi nói tiếp. Anh tử, mọi người ăn cơm chưa? Tôi có việc xin phép đi trước.
Nói xong, Tần Phượng lấy áo khoác và túi xách của mình, chuẩn bị rời đi.
Trịnh Anh Nam ôm lấy cánh tay của chị họ, mỉm cười duyên dáng nói:
- Chị, đừng đi vội. Cơm còn chưa ăn xong mà. Mau tiếp tục ăn đi. Được rồi, chị không giới thiệu em một chút nào à?
Trịnh Anh Nam kéo Tần Phượng về lại chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống bên cạnh, hướng chồng mình nhìn một ánh mắt.
Tiểu Lưu cười, bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Bành Viễn Chinh.
Trịnh Anh Nam gọi nhân viên phục vụ, chủ động gọi thêm vài thứ, rồi rót bốn ly rượu cho bốn người, sau đó nâng ly nói:
- Bành tiên sinh, tôi tên là Trịnh Anh Nam, là Phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn dệt Phong Thái. Còn vị này chính là Chủ tịch tập đoàn, Lưu Quang, và là bạn đồng học với anh đấy.
Trịnh Anh Nam giới thiệu như vậy, Bành Viễn Chinh nghe xong ánh mắt hiện lên một tia sáng ngời.
Khó trách Tần Phượng vẫn không chịu gật đầu chính mình ra mặt giật dây bắc cầu, hóa ra cô không ngờ lại cùng với Trịnh gia là thân thích với nhau. Nếu là thân thích, cô đương nhiên sẽ sợ hiềm nghi. Mặc dù mối quan hệ thân thích này không nhiều người biết lắm, nhưng chung quy cũng vẫn là thân thích. Tương lai nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, cô có dính dáng vào trong đó thì rất dễ dàng bị người khác nói là lấy quyền mưu tư.
- Xin chào Trịnh tổng.
Bành Viễn Chinh thanh âm tự nhiên cũng nhiệt tình hẳn lên. Hắn cảm thấy hôm nay thật sự là trùng hợp. Hắn và Tần Phượng đi ăn cơm với nhau ngày hôm nay chính là bàn chuyện về dệt Phong Thái, trong lúc vô ý Tần Phượng gặp được em họ lại là ông chủ của tập đoàn Phong Thái. Đại khái có thể thuyết minh thị trấn Vân Thủy và dệt Phong Thái rất có duyên với nhau.
Cứ như thể là số mệnh an bài.
- Lưu tổng cũng tốt nghiệp đại học Kinh Hoa?
Bành Viễn Chinh không hỏi Trịnh Anh Nam làm sao biết mình tốt nghiệp trường nào. Nhưng nếu Trịnh Anh Nam đã biết về mình thì đương nhiên đã có sự tìm hiểu về hắn.
Lưu Quang rất có phong độ cười nói:
- Đúng vậy, tôi học khoa Vật lý của trường đại học Kinh Hoa. Sau này đi Mỹ học tiếp thạc sĩ. Năm kia mới về nước.
- Nói như vậy thì anh chính là Lưu sư huynh rồi.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, lại bắt tay với Lưu Quang.
Ba người ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Tần Phượng ngồi một chỗ cảm giác rất khó chịu. Cô có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Trịnh Anh Nam. Trịnh Anh Nam cười hì hì, ghé lỗ tai Tần Phượng nói nhỏ:
- Chị à, có gì phải ngại chứ. Chị còn độc thân, anh ta thì chưa lập gia đình. Chị chịu khổ nhiều năm như vậy rồi, cũng nên tìm người kết hôn đi.
- Người này tướng mạo không tồi, chỉ có điều là tuổi nhỏ hơn chị. Nhưng tuổi tác không thành vấn đề.
Trịnh Anh Nam khi nói chuyện giọng nói lại càng nhỏ hơn:
- Năng lượng của anh ta rất lớn. Chị cần phải chặt chẽ nắm lấy anh ta. Đừng bỏ lỡ.
Trịnh Anh Nam càng nói càng khiến Tần Phượng không chịu nổi, gần như muốn phát điên ra ngoài. Cô và Bành Viễn Chinh quan hệ trong sạch, phân biệt cao thấp rõ ràng. Nhưng qua miệng Trịnh Anh Nam thì lại trở thành “một đôi nam nữ” có tư tình”. Nhưng cô lập tức nghe nửa câu sau, liền nhíu mày nhìn Trịnh Anh Nam, đoán được lời này của Trịnh Anh Nam là có dụng ý.
Mặc dù nhưng giọng nói của Trịnh Anh Nam rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào lỗ tai của Bành Viễn Chinh và Lưu Quang. Đương nhiên, nửa câu sau là không có nghe thấy.
Lưu Quang im lặng cười. Bành Viễn Chinh thì ánh mắt kinh ngạc, không nói gì.
Trịnh Anh Nam và Lưu Quang đến, bữa cơm bàn chuyện công tác của hai người lại biến thành bữa cơm tụ hội của bốn người. Sau khi dùng cơm xong, Lưu Quang và Trịnh Anh Nam lại nhiệt tình mời Bành Viễn Chinh đi hát. Mặc kệ là Tần Phượng không thích, Trịnh Anh Nam vẫn kéo cô ra chiếc Mercedes Benz của mình. Còn Bành Viễn Chinh thì muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với Trịnh gia nên gật đầu đồng ý.
Sau khi đến một hộp đêm, Trịnh Anh Nam ngựa quen đường cũ đi đến một căn phòng. Lưu Quang thì hào sảng mà gọi mấy chai rượu tây và bia. Tần Phượng rất ít khi tham gia trường hợp này, lại nghĩ tới ngày hôm đó say rượu thì đã bắt đầu kiên quyết chết sống gì cũng không uống rượu nữa.
Nhưng cuối cùng cũng không từ chối được lời mời của Trịnh Anh Nam, cũng chậm rãi nhấp một ít rượu.
- Bành học đệ, chúng ta là đồng học với nhau. Hôm nay quen biết cũng là duyên phận. Về sau nếu có thời gian thì tìm thêm một số sư huynh tụ họp lại. Tại thành phố Tân An này, cũng có rất nhiều bạn đồng học tại trường đại học Kinh Hoa.
Lưu Quang nâng ly mời. Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, cũng nâng ly mời Lưu Quang một ly.
Trịnh Anh Nam bưng ly rượu tiếp cận lại, cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, về sau chúng ta sẽ là người một nhà. Nếu em gái này có chuyện cần tìm đến Chủ tịch thị trấn Bành thì anh cũng đừng từ chối.
Bành Viễn Chinh trong lòng có chút kỳ quái. Hắn cảm thấy thái độ của Trịnh Anh Nam và Lưu Quang có chút ân cần. Vốn hắn có chuyện muốn cầu Trịnh gia thì hẳn là hắn phải nhiệt tình một chút. Nhưng hiện tại cục diện lại thay đổi. Hắn cầu việc còn chưa mở miệng, thì đối phương đã chủ động tiếp cận thể hiện thiện ý rồi.
Cái gọi là vô sự xum xoe phi gian tức đạo, Bành Viễn Chinh không tin thái độ của hai vợ chồng Trịnh Anh Nam lại có liên quan đến Tần Phượng.
Tần Phượng thoáng chút suy nghĩ nhìn vợ chồng em họ mình đang vây quanh nịnh bợ Bành Viễn Chinh, khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái. Cô cảm thấy hai vợ chồng Trịnh Anh Nam lúc này giống như con thiêu thân lao vào đám lửa. Hai người cứ tưởng rằng Bành Viễn Chinh là một con mèo, nhưng không lường trước được hắn chính là một con hổ.
- Trịnh tổng thật sự là quá khách khí rồi. Tôi chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé, có thể giúp đỡ được Trịnh tổng cái gì? Trịnh tổng là ông chủ lớn, nếu có cơ hội thì xin ủng hộ cho sự phát triển của thị trấn chúng tôi.
Bành Viễn Chinh nói. Hắn vốn muốn nhân cơ hội này để mở miệng nói chuyện hợp tác, nhưng hiện tại lại thay đổi chủ ý.
Hắn có một dự cảm, lúc này đây việc hợp tác sẽ rất thuận lợi. Mà dường như, đối phương cũng cần nhờ hắn.
- Về sau, Chủ tịch thị trấn Bành phải quan tâm chăm sóc chị của tôi nhiều hơn nữa. Chị tôi chịu khổ nhiều năm rồi. Mệnh của chị tôi không tốt, lại gặp phải một người chồng chẳng ra gì.
Trịnh Anh Nam giọng nói hơi có chút cảm thán, nói nhỏ bên tai Bành Viễn Chinh:
- Chị của tôi các điều kiện đều rất ưu tú, khẳng định sẽ là một hiền thê lương mẫu. Chủ tịch thị trấn Bành, xin chớ bỏ qua.
Trịnh Anh Nam cười hì hì.
Bành Viễn Chinh đổ mồ hôi, cười khổ thấp giọng nói:
- Trịnh tổng, tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi. Tôi và Bí thư Tần….
Bành Viễn Chinh muốn nói nhưng rồi lại thôi. Hắn vốn muốn nói “tôi và Bí thư Tần chỉ là bạn bè bình thường”, nhưng lời nói đến miệng thì lại ý thức được hắn và Tần Phượng kỳ thật cũng chẳng phải là bạn bè, mà là quan hệ cấp trên cấp dưới. Mà trên thực tế, quan hệ như vậy, bất kể như thế nào cũng không có khả năng trở thành bạn bè.
Trịnh Anh Nam cười hì hì, căn bản không nghe Bành Viễn Chinh giải thích, tiếp tục hạ giọng nói:
- Anh đừng thấy chị của tôi làm lãnh đạo thì là cứng rắn đâu. Chị ấy kỳ thật chỉ là một con hổ giấy. Nhìn qua thì rất lợi hại nhưng kỳ thật lại rất yếu ớt.
Bành Viễn Chinh chẳng biết gì để nói.
- Được rồi, Bành học đệ, mau uống rượu thôi.
Lưu Quang cười ha hả, nhìn Trịnh Anh Nam.
Trịnh Anh Nam bước đến bên cạnh Tần Phượng:
- Chị, không hát à? Chị vốn xuất thân là một ca sĩ chuyên nghiệp mà.
Tần Phượng kiên quyết lắc đầu:
- Chị không hát đâu. Mọi người hát đi.
- Vậy thì uống rượu!
Trịnh Anh Nam lại rót rượu cho Tần Phượng.
Tần Phượng có chút không tình nguyện chạm cốc với Trịnh Anh Nam. Trịnh Anh Nam nhíu mày cười khổ:
- Chị, chị cứ thoải mái đi, đừng tỏ vẻ mình làm cán bộ nữa. Chị nếu cứ như vậy thì đàn ông nào cũng bị chị dọa chạy mất đấy.
Tần Phượng xấu hổ trừng mắt nhìn Trịnh Anh Nam
- Đừng đoán mò, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Chị và cậu ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Như thế nào lại có khả năng?
- Có gì là không có khả năng chứ?
Trịnh Anh Nam ghé sát vào:
- Chị tuổi đã không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm người đàn ông khác. Chị chẳng lẽ không muốn có con sao? Về sau chị già rồi, lại cô độc thì ai chăm sóc chị?
- Nghe em khuyên một câu đi, đừng cố chấp như vậy.
Trịnh Anh Nam lời còn chưa nói xong thì chỉ thấy sắc mặt của Tần Phượng tái nhợt, mắt đỏ ngầu như muốn khóc thì biết rằng mình trong lúc vô ý đã chạm phải vết sẹo trong lòng Tần Phượng, liền hoảng sợ ôm chặt lấy Tần Phượng, dịu dàng an ủi:
- Chị, em xin lỗi, em không phải cố ý, chị đừng giận em.
- Em nói như vậy thật sự là đáng chết.
Bành Viễn Chinh ngạc nhiên nhìn qua hai người.