Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 289: Con Đường Vào Bắc Kinh
- T
ôi làm sao ngu ngốc? Cô đứng lại, nói rõ ràng cho tôi.
Tề Ngang Dương không phục, còn muốn lý luận vài câu, cô gái giả trang nữ quỷ lại không để ý tới anh ta nữa, đảo mắt đã chạy không thấy bóng dáng.
- Quan Doãn, theo anh về nhà, gặp Kim Nhất Lập.
Tề Ngang Dương cũng không quản cô gái giả trang nữ quỷ nữa, nói đến việc chính.
- Không.
Di động Quan Doãn vừa lúc vang lên, vừa nhìn cũng biết là ông cụ Dung, chuyện của ông cụ Dung đã làm thỏa đáng, nhiệm vụ theo Tề Ngang Dương đến hội sở Thế Kỷ của hắn đã hoàn thành, khi gặp lại, đến Bắc Kinh là được rồi,
- Tới Bắc Kinh gặp lại.
- Cũng được.
Tề Ngang Dương không miễn cưỡng, lại nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên cười thần bí,
- Tôi và cậu liên kết đánh Kim Nhất Lập một trận, Kim Nhất Lập có thể trở về ở trước mặt Kim Toàn Đạo tố cáo chúng ta hay không? Tố cáo anh cũng không có gì, anh còn ước gì ông ta đem anh hình dung thành lưu manh thêm khốn khiếp, nhưng nếu cả cậu cũng tố cáo, thì phiền toái. Anh đây phải nghĩ biện pháp, lại trừng trị cậu ta...
Quan Doãn hiểu tâm tư Tề Ngang Dương, là muốn cho Kim gia hoàn toàn đối mới ấn tượng về y, không khỏi cười nói:
- Không đến mức tự hủy Trường Thành như vậy chứ?
- Anh cũng là vì cậu có thể ôm mỹ nhân về, kỳ thật ngẫm lại, Kim Nhất Giai quả thật thích hợp cậu nhất rồi. Hiền lành có, xuất thân có, năng lực có, tướng mạo có, người vợ 4 có, bầu trời khó tìm dưới đất khó kiếm, cùng với ước nguyện lúc nãy....
Nói đến nơi quan trọng, Tề Ngang Dương kịp thời im miệng, cười ha hả:
- Thiếu chút nữa nói lộ ra rồi.
Quan Doãn lắc đầu cười, không nói thêm nữa, đến một bên nghe điện thoại của ông cụ Dung.
- Hiện tại sẽ lên đường đi Bắc Kinh.
Lời nói của ông cụ Dung là chân thật đáng tin kiên định.
- Hiện tại?
Quan Doãn khó hiểu, dường như trong giọng của ông cụ Dung có một vẻ bối rối, hay là đã xảy ra chuyện, vội nói,
- Tới nơi trời tối rồi.
- Đi ngay bây giờ.
Ông cụ Dung cũng không giải thích, chỉ là lại nhấn mạnh mỗi câu.
- Được, con lập tức tới đón bác.
Trong lòng Quan Doãn căng thẳng, hắn hiểu rất rõ tính cách ông cụ Dung, với trải qua cuộc sống như sóng tràn bờ của ông cụ Dung, gần như không có chuyện gì có thể khiến ông kinh hoàng thất thố, trừ phi là đã xảy ra chuyện lớn động trời.
Việc này không nên chậm trễ, Quan Doãn cũng không dám chậm trễ nửa phần, cùng Tề Ngang Dương, Tô Mặc Ngu tạm biệt, Tề Ngang Dương vẫn tốt, cười ha hả:
- Ngày mai, trễ nhất ngày mốt, gặp ở Bắc Kinh.
Tô Mặc Ngu cũng buồn bã, nhẹ nhàng nắm chặt tay Quan Doãn:
- Em Quan, trong mắt cậu, cũng chỉ có tình nghĩa anh em, không có thương hương tiếc ngọc?
Quan Doãn sao có thể không rõ ám chỉ củaTô Mặc Ngu, không cách nào khác, hắn quen Tề Ngang Dương trước, lại nói hắn và Tô Mặc Ngu cũng không có giao tình gì đáng nói, thương hương tiếc ngọc cũng phải vì người thích hợp, liền thản nhiên nói:
- Chị Tô, không phải tôi không muốn, mà là không làm chủ được. Tôi còn muốn khuyên chị một câu, lúc cần buông tay thì buông tay, đối với chính mình đối với người khác… đều tốt.
- Tôi sẽ nhớ kỹ lời cậu nói…
Tô Mặc Ngu mặt mày ủ rủ, dường như có vô cùng đau lòng chuyện cũ, đôi lông mày nhíu lại,
- Tôi không tin tình anh em giữa cậu và Tề Ngang Dương tốt như vậy, có bao nhiêu đàn ông vì một phụ nữ trở mặt thành thù.
Quan Doãn cười cười, không có suy nghĩ sâu xa lời nói Tô Mặc Ngu là có ý gì, chẳng lẽ là nói hắn và Tề Ngang Dương cuối cùng sẽ vì một phụ nữ mà thành tình địch? Làm sao có thể, Tô Mặc Ngu lo lắng dư thừa rồi, cô chỉ là vì yêu thành hận thôi.
Tạm biệt Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu, Quan Doãn lái xe Mercedes-Benz đầu bị đụng hư đến địa điểm hẹn đón ông cụ Dung, vừa lên xe ông cụ Dung đã nói:
- Vào Kinh.
- Bác ăn cơm trưa chưa?
Quan Doãn thấy ông cụ Dung một thân áo vải, ở trong đám người quần áo lụa là nhìn rất tầm thường, không khỏi trong lòng áy náy, hắn bỏ một mình ông cụ Dung tự đi, cũng không biết ông lão ở thành phố Yến to như vậy, có nơi đặt chân hay không.
- Ăn rồi, còn ăn rất ngon. Ăn cơm việc nhỏ như vậy con không cần quan tâm, lo mà lái xe của con.
Ông cụ Dung hơi có vài phần lo lắng thúc giục,
- Càng nhanh càng tốt, nếu chậm, sợ sẽ không kịp nữa.
- Xảy ra chuyện lớn gì?
Quan Doãn không kìm nổi hỏi.
- Nhân thế kỷ hồi thương vãng sự,
Sơn hình y cựu chẩm hàn lưu.
Kim phùng tứ hải vi gia nhật,
Cố lũy tiêu tiêu lô địch thu
(Người đời bao lần thương chuyện cũ,
Núi vẫn như cũ gối trên sông lạnh.
Kể từ bây giờ bốn biển một nhà,
Thành xưa mùa thu lau lách tiêu điều)
Ông cụ Dung cảm khái vô hạn đọc một bài thơ, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ,
- Năm nao muôn dặm kiếm phong hầu
Trên ngựa thú Lương Châu
Mộng quan hà tan vỡ
Bụi phủ xạm điêu cừu
Hồ chưa diệt
Tóc màu thu
Lệ tuôn sầu
Kiếp này đâu tưởng
Tâm ở Thiên Sơn
Mình lão thương châu
Thấy ông cụ Dung không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà là liên tiếp lấy một bài thơ và một bài từ hoài niệm, Quan Doãn cũng không hỏi thêm nữa, ánh mắt cũng nhìn phía ngoài cửa sổ. mùa đông vùng quê ngoài cửa sổ, một mảnh trời mênh mông, cỏ dại khô vàng trong gió rét lạnh run, nơi xa trong ruộng còn có nông dân đang bận bịu, cũng không biết mùa đông còn có hy vọng có thể thu hoạch được gì.
Do đường cao tốc nối thành phố Yến với Bắc Kinh mới thông xe không lâu, tình hình giao thông vô cùng tốt, xe cộ không nhiều lắm, xe Quan Doãn dung tích nhiều, mã lực mạnh mẽ, nhấn nhẹ chân ga, vận tốc liền lên tới 120 km. ông cụ Dung còn ngại chậm, thúc giục:
- Lái 150, vận tốc an toàn của Mercedes Benz này trong vòng 150 km.
Ông cụ Dung cũng hiểu xe? Lòng hiếu kỳ của Quan Doãn lại nổi lên, muốn hỏi cái gì, ông cụ Dung lại tựa hồ như đã sớm phát hiện ý đồ của hắn, nhắm hai mắt lại:
- Bác nghỉ ngơi trong chốc lát, tới gọi bác.
Quan Doãn bất đắc dĩ, lộ trình từ thành phố yến đến Bắc Kinh gần 300 km, ít nhất cũng phải lái hơn hai giờ, để một mình hắn lái xe, ông cụ Dung cũng thực yên tâm tay lái mới hắn đây.
Cũng may, Quan Doãn hiện tại đang ở giai đoạn ham thích lái xe, cũng không mệt rã rời, hơn nữa đi không xa lắm liền nhận được điện thoại của Tề Ngang Dương.
- Em Quan, thật đúng là tiểu tử Kim Nhất Lập này. Cậu làm sao đoán được, cậu ta căn bản không biết tôi, vừa thấy tôi liền trợn tròn mắt, thiếu chút nữa sợ tới mức tại chỗ bỏ chạy, tôi lại thừa dịp cậu ta chưa chuẩn bị, hướng cậu ta làm một tư thế muốn thu thập cậu ta, còn nhỏ tiếng nói cho cậu ta biết, tôi hiện tại bạn gái một đống, cậu ta ngồi không bao lâu liền nhanh chóng bỏ đi, tôi phỏng chừng cậu ta hiện tại đang báo cáo với Kim gia, hình tượng của tôi ở trong lòng Kim Toàn Đạo, xem như toàn bộ bị hủy, đánh nhau, lạm yêu, gần như không đúng tý nào rồi, anh em, vì hạnh phúc của cậu, tôi thật đúng là giúp bạn không tiếc cả mạng sống, cậu ngàn vạn lần không nên cùng tôi đoạt phụ nữ nữa, đoạt nữa, anh liền cả đời cô độc rồi.
Quan Doãn thiếu chút nữa một hơi cười văng lên, Tề Ngang Dương rõ ràng và Kim Nhất Giai không hợp duyên, rõ ràng chính anh ta không muốn đính hôn mới ra một chủ ý cùi bắp như vậy, lại toàn bộ trở thành ân tình để hắn gánh vác, thực rất có nghề, hắn liền cười ha hả:
- Được rồi, vì hạnh phúc của anh, tôi cố gắng tranh thủ lấy được thiện cảm của Kim gia, thế nào, đủ anh em chứ?
- Coi như cậu đủ rồi.
Tề Ngang Dương lại giảm thấp âm thanh xuống nói
- Đúng rồi, tôi nhắc nhở cậu một câu, đừng cùng Mộc Quả Pháp gần gũi quá.
- Sao thế?
Quan Doãn nhất thời kinh ngạc
- Tôi cùng Trưởng ban thư ký Mộc chỉ có duyên gặp mặt một lần, nói không chừng ông ta xoay người liền quên tôi là ai.
- Sao có thể? Em Quan, cậu không cần coi thường chính mình, đại danh của cậu ở Tỉnh ủy cũng có không ít người biết. Tôi nghe được một tin đồn nói, Mộc Quả Pháp cũng muốn tìm một người thư ký, tình cảnh của ông ta bây giờ ở Tỉnh ủy rất không ổn, muốn tìm một điểm tựa mở ra cục diện. Lý Đinh Sơn thông qua Hạ Lai đã biết cậu, ông ta chú ý cậu đã lâu rồi, thấy cậu ở Hoàng Lương cũng mở ra cục diện, ông ta liền hướng Mộc Quả Pháp đề cử cậu.
- Còn nữa, tôi không biết cậu và Mộc Quả Pháp tán gẫu qua cái gì, dù sao tôi nghe nói một việc là, Mộc Quả Pháp đang tiếp xúc cùng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cố ý lấy sự to gan đổi mới của cán bộ trẻ hóa ở Hoàng Lương làm điểm vào, lấy chuyện của cậu làm điển hình, báo đến Ban Tổ chức Trung ương, nếu đã được Ban Tổ chức Trung ương tán thành, cậu có hai ưu đãi lớn...
Hoá ra lúc ấy ở hội sở Thế Kỷ, chỉ vừa gặp mặt Mộc Quả Pháp liền nhắc tới lấy hắn làm thí dụ điển hình, cũng không phải thuận miệng nói, mà là sớm có mưu mô, trong lòng Quan Doãn nói không nên lời là bất đắc dĩ hay là may mắn, hắn mới ở Hoàng Lương đứng vững gót chân, đang muốn ở Hoàng Lương triển khai bố cục và dần dần nắm giữ chủ động, tin tưởng năm sau sẽ toàn diện phá cục, không ngờ, lại có người ở sau lưng đánh chủ ý của hắn.
Hơn nữa còn đường đường là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp.
Đối với Mộc Quả Pháp, Quan Doãn nói không ra là cảm giác gì, chính là ấn tượng bình thường, cũng không phải hắn quen Tề Toàn liền khinh thị Mộc Quả Pháp, Mộc Quả Pháp có thể tuổi trẻ liền bước vào hàng ngũ cấp Thứ trưởng quan lớn, tuyệt không phải người thường, mà là hắn không biết vì sao, cảm thấy thời cơ đến gần Mộc Quả Pháp chưa tới.
- Có gì tốt?
Quan Doãn kỳ thật đã đoán được sẽ có gì tốt, nhưng vẫn là cố ý hỏi như vậy.
- Một là cậu sẽ liệt vào cán bộ hậu bị được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trọng điểm bồi dưỡng, hai là cậu có khả năng bị điều tạm đến văn phòng Tỉnh ủy công tác, càng có khả năng cuối cùng được Mộc Quả Phát kéo đến bên người đảm nhiệm thư ký của ông ta...
Tề Ngang Dương không phải không có ý trêu chọc nói
- Em Quan, cậu thật đúng là một cái bánh trái thơm ngon.
- Đi một bên, nói chuyện chính, đừng trêu chọc.
Quan Doãn không tâm tư cùng Tề Ngang Dương nói giỡn, hắn còn trên ô tô quá vận tốc, một tay lái xe một tay gọi điện thoại quả thật nguy hiểm
- Tôi còn đang lái xe, mời lãnh đạo tiếp tục chỉ thị.
- Chỉ thị cái đầu của cậu.
Tề Ngang Dương cười nói
- Đi Bắc Kinh, cùng Hạ Lai chia tay, cùng Kim Nhất Giai đính hôn, hai chuyện này cậu toàn bộ hoàn thành, cậu liền hoàn thành tích lũy cơ bản nhất của cuộc sống, mau đi đi, hạnh phúc đang vẫy gọi cậu.
Quan Doãn hết cách với Tề Ngang Dương, trực tiếp không tiếp lời của anh ta, hỏi tới vấn đề quan tâm nhất:
- Anh và Trần Thiên Vũ quan hệ như thế nào đây?
Nói chung, nếu giữa bậc cha chú bất hòa, đời sau cũng sẽ không quan hệ chặt chẽ, câu hỏi này của Quan Doãn nhìn như đơn giản, nhưng thật ra là muốn hỏi rõ lập trường chính trị giữa Tề Toàn và Trần Hằng Phong là gần hay là xa.
- Cũng tạm, qua loa, chưa phải xấu, cũng không thể nói tốt. Đương nhiên, nếu tôi cưới em họ anh ta, chính là người một nhà, tuy nhiên xem tình hình, lực cản rất lớn, hệ số khó khăn rất cao.
Tề Ngang Dương thực là lúc nào cũng không quên trêu chọc, Quan Doãn trực tiếp không để ý đến câu nói kế tiếp cuả anh ta, nói đùa một câu liền cúp điện thoại.
Phải nói, câu trả lời của Tề Ngang Dương ở trong dự liệu của hắn, đừng nhìn tính tình Tề Ngang Dương dường như là tùy tiện, kỳ thật anh ta trong sự thô kệch có sự tinh tế, tỉ mỉ, hoặc là nói, anh ta căn bản cũng không phải là người thô kệch, mà là giỏi ngụy trang thôi. Đương nhiên, ở trước mặt hắn Tề Ngang Dương là bản sắc, ở trước mặt người khác, anh ta vô lại và cố tình gây sự liền biến thành màu sắc tự vệ rồi.
Quả nhiên, Quan Doãn đoán trúng, lập trường Tề Toàn duy trì ở giữa nhân vật số 1 và số 2 Tỉnh ủy chính là trung gian!