Số lần đọc/download: 714 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:55 +0700
Chương 285: Du Xuân (7)
“ S
ơ Hạ, sao cậu lại không ăn?” Lưu Doãn Nhi dè dặt hỏi.
Doãn Sơ Hạ trợn mắt nhìn cô ta: “ Tức cũng no rồi, còn ăn cái gì nữa!” Nói xong bực tức đi lên lầu.
Lưu Doãn Nhi ngại ngùng không ngớt, Trương Hiểu Tiệp lí nhí an ủi cô ta.
Ăn cơm xong, buổi chiều thầy giáo dẫn đến mấy địa danh tham quan, tổ chức cho mọi người leo núi Thanh Hà.
Tô Niên Niên ở dưới chân núi nuôi chí: “ Em nhất định phải leo lên trên! Quyết không lùi bước.”
Cố Tử Thần liếc nhìn cô, không nói câu gì.
Chúc Thành và cô động viên tinh thần cho đối phương, bộ dạng với khí thế hào hùng.
Không ngờ, vừa leo lên được một nửa, Tô Niên Niên mệt không leo nổi nữa, sống chết cũng ôm lấy ghế không chịu đi.
Chúc Thành không biết đến đâu rồi, thở hổn hển, toàn thân run rẩy đổ xuống dưới......
May là Đường Dư kịp thời nhanh tay kéo lấy cậu, mới không để cậu ngã từ trên bậc thềm cao xuống.
Cố Tử Thần ngồi xuống bên cạnh Tô Niên Niên, thở dài: “ Quả nhiên, anh không nên đặt kỳ vọng quá cao vào một con lợn.”
Tô Niên Niên uể oải nói: “ Em....em nghỉ một chút mà, chúng ta đã leo cao thế này, hay là xuống đi?”
Khóe miệng Cố Tử Thần khẽ động, “ Là ai nói sẽ leo lên đỉnh núi chứ? Trí nhớ của em càng ngày càng kém thế.”
Tô Niên Niên giả vờ hồ đồ, lắc lắc tai coi như không nghe thấy.
Cô ho mấy tiếng, cầm ra đồ vẽ tranh: “ Mình vẽ một bức tranh, mọi người chờ xem nhé.”
Mấy người đều biết cô là không nhấc chân nổi nữa, đều không lật tẩy, mà cùng ngồi xuống với cô.
Tô Niên Niên cầm chiếc bút nước màu đen vẽ thử, bắt đầu vẽ phong cảnh, khí chất có mấy phần của đại sư.
Hiếm khi thấy dáng vẻ cô nghiêm túc như thế, Cố Tử Thần nhìn cô lúc lâu.
Tô Niên Niên vẽ rất nhanh, đường nét uốn lượn, vài nét đã phác thảo ra cây cối núi non, không ngừng hoàn thiện chi tiết.
Mười phút sau, cô dừng bút, dương dương đắc ý nói: “ Thế nào? Con trai mình có đẹp không?”
Đây là thói quen từ trước đến nay của cô, coi tác phẩm của mình là “ con trai”.
Chúc Thành cười nói: “ Rất đẹp, giống cậu.”
Tô Niên Niên khó hiểu: “ Ở đâu giống mình.”
“ Ở đây.” Cố Tử Thần chỉ vào một con lợn rừng mà Tô Niên Niên thêm vào, “ Vừa béo, vừa ngốc.”
“ Âm hồn không tan!” Tô Niên Niên bĩu môi, viết trên trên bức tranh: “ Cố Tử Thần là lợn! Lợn béo! Lợn ngốc!”
Cố Tử Thần chẳng thèm để ý: “ Ấu trĩ.”
Ba người kia nhìn hai người đấu mồm, đều không nói gì. Trong mắt có ngưỡng mộ, có ghen tức, cũng có đau thương.
Mấy người nói chuyện phiếm, không biết tại sao lại nói đến Trần Nguyên, Tô Niên Niên thở dài, thực ra cô cũng rất nhớ anh trai này của mình.
“ Cũng không biết anh ấy ở nước ngoài một mình có tốt không, có bị bắt nạt không.” Tô Niên Niên rầu rĩ nói.
Tống Dư Hi: “ Anh ấy không phải cùng đi với chị Nam Chi sao?”
“hả?” Tô Niên Niên cảm thấy có gì đó không đúng, “ Chị Nam Chi? Chị ấy cũng đi nước ngoài du học à?”
“ Đúng thế, còn cả mấy anh chị đi cùng nữa, Niên Niên, cậu không cần lo lắng cho anh trai cậu nữa.” Chúc Thành giải thích.
Tô Niên Niên ngây thơ “ ồ” lên một tiếng, lại nghĩ, luôn cảm thấy việc Trần Nguyên ra nước ngoài có gì đó khác lạ.
Đi cùng chị Nam Chi.........hai người họ lẽ nào có quan hệ gì sao?
Cố Tử Thần vuốt vuốt tóc cô: “ Còn mệt không? Không mệt tiếp tục leo đi.”
Năm người đứng dậy tiếp tục tiến lên phía trước, Tô Niên Niên lén lút kéo tay áo Cố Tử Thần, hỏi: “ Có phải anh đã biết từ lâu rồi không? Tại sao không nói cho em biết, anh trai em và chị Nam Chi có phải có quan hệ không muốn nói cho người khác biết không.”