Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 288: BộI Thu
N
gười mới đến không ai khác mà chính là nhân vật số hai tên tuổi lẫy lừng: Chủ tịch tỉnh Trần Hằng Phong.
Đúng là một trận tụ hội quá hay!
Dựa vào cấp bậc của Trần Hằng Phong, sẽ không dễ dàng lộ diện trong bất kỳ trường hợp nào. Dù sao thân là nhân vật số hai tỉnh Yến, phải luôn chú ý đến ảnh hưởng. Hơn nữa, qua tết cũng sắp đến kỳ họp hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, chuyện có liên quan đến việc ông ta có ngồi vững vàng trên ngai vàng Chủ tịch tỉnh, ông chắc chắn không dám xem thường. Tuy rằng nói biểu quyết trên Hội đồng Nhân dân chỉ là hình thức, nhưng không phải là không thể xảy ra những chuyện bất ngờ. Chuyện bất ngờ có lẽ xảy ra trong suốt chiều dài lịch sử thì chỉ là thêm hoa thêm cành, nhưng đối với sinh mạng chính trị cá nhân mà nói, đó lại như tai họa ngập đầu.
Ai lại đi muốn hụt mất chức Chủ tịch tỉnh chứ?
Theo quan sát của Quan Doãn, từ lúc Trần Hằng Phong đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy rồi Quyền Chủ tịch tỉnh đến nay, trừ sự kiện san lấp mộ phần đã xảy ra một sai lầm không lớn không nhỏ, thì mọi chuyện lớn nhỏ của ông ta, ông ta đều rất chú tâm, không hề vạch áo cho người xem lưng.
Nhưng Trần Hằng Phong không ngờ lại xuất hiện ở Hội sở Thế Kỷ, chuyện đã lớn hơn Quan Doãn nghĩ rồi.
Quả thật, tại Hội sở Thế Kỷ, hắn đã gặp được hai Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. một người là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, bí thư Thành ủy Vu Phồn Nhiên, một người là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp. Vu Phồn Nhiên là bí thư Thành ủy thành phố Yến, dựa vào thân phận của ông ta, xuất hiện ở một nơi như Hội sở Thế Kỷ cũng không lấy làm lạ. Còn Mộc Quả Pháp là trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, mà Trưởng ban thư ký phải là một nhân vật chuyển tiếp khéo léo, y bàn việc với Lý Đinh Sơn và Lý Dật Phong ở đây, nếu đến tai Tỉnh ủy, cũng có thể nói cho qua được.
Nhưng Trần Hằng Phong là Chủ tịch tỉnh, là nhân vật quan trọng thứ hai trong toàn tỉnh Yến, ông ta chẳng những xuất hiện ở Hội sở Thề Kỷ, mà còn không e dè đi cùng với con trai Trần Thiên Vũ. Trong nháy mắt, Quan Doãn đã nghĩ thông suốt. So với những Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy bảo thủ khác trong tỉnh Yến, Trần Hằng Phong đã từng xuất ngoại, đã lĩnh hội được tư tưởng và quan niệm nước ngoài, nên tư tưởng và quan niệm cá nhân cũng được nâng cao, có nét độc đáo và tiến thủ.
Bình tĩnh xem xét lại, theo phong cách cá nhân mà nói, Quan Doãn ưa thích Trần Hằng Phong tạo tác phong kích tiến và dũng cảm cách tân cho tỉnh Yến hơn là một tỉnh Yến vô cùng bảo thủ như cũ. Tỉnh Yến đã từng có lần bị người ta gọi là Tả gia trang, ngụ ý là chủ nghĩa cánh tả, trào lưu bảo thủ lan tràn, không muốn phát triển, xem không làm gì chính là sức mạnh. Đã bao nhiêu năm, quan trường tỉnh Yến lững lờ như một bãi nước lặng, hoặc chỉ gợn sóng lăn tăn, hoặc là có sóng dữ cũng không sợ hãi.
Trong lúc đó, việc thay đổi nhân sự khiến Trần Hằng Phong, người từng du học, thích sự cải cách và trẻ trung đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh. Từ góc nhìn toàn cục của Trung ương, để Trần Hằng Phong đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh nhằm rót vào tỉnh Yến một sức sống mới, phá vỡ thế cục chính trị bế tắc nhiều năm của tỉnh Yến.
Suy nghĩ như vậy, Quan Doãn cảm giác trước mắt đột nhiên sáng rõ, đối với việc Trần Hằng Phong lo việc thiên hạ trước, không tiếc việc nhỏ, thân là Chủ tịch tỉnh vẫn quang lâm đến Hội sở Thế kỷ cũng bình thường trở lại.
Bị Trần Hằng Phong gọi đích danh, Tề Ngang Dương cũng không tiện xuống lầu đuổi theo, đành đứng lại, quay đầu lại cười ha hả với Trần Hằng Phong:
- Chú Trần, năm mới vui vẻ.
Trần Hằng Phong không vì thái độ cợt nhả của Tề Ngang Dương mà thay đổi, uy nghiêm nói:
- Ngang Dương, vừa rồi tôi có nhận được điện thoại của cha cậu, anh ấy bảo cậu lập tức về nhà ngay, người của Kim gia ở Bắc Kinh đã đến.
Vốn tưởng rằng Trần Hằng Phong sẽ phê bình Tề Ngang Dương mấy câu, không ngờ ông ta chỉ thuật lại cuộc điện thoại, Quan Doãn liền có nhận xét ban đầu với Trần Hằng Phong. Nghe giọng điệu của Trần Hằng Phong, lại nhìn ông ta có khí thế trầm ổn, tính cách của Trần Hằng Phong, dưới bề ngoài rất kích tiến, cũng rất có thủ đoạn mềm mỏng cơ trí.
Suy nghĩ lại thấy cũng phải thôi. Có thể ngồi vào ngai vàng Chủ tịch tỉnh, có người nào không qua ải chém tướng mới có được thành tựu hôm nay? Đừng nói là Chủ tịch tỉnh, chỉ được ngồi vào ghế Chủ tịch thành phố cũng đã là hạng người không bình thường.
Tề Ngang Dương phải ứng đối thế nào? Ánh mắt của Quan Doãn giờ đã chuyển lên người Tề Ngang Dương. Trong ấn tượng của hắn, Tề Ngang Dương luôn là kẻ không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ anh bị Trần Hằng Phong dọa một câu đã lùi bước sao? Chắc không đâu.
Tuy nhiên, cảnh tượng khiến Quan Doãn giật mình đã xảy ra. Tề Ngang Dương không cợt nhả nữa, lập tức nghiêm trang nói:
- Cháu lập tức về ngay. Cảm ơn chú Trần.
Sao lại như vậy được? Tề Ngang Dương vừa nhìn thấy Trần Hằng Phong đã rút lui. Theo lý thuyết, oai phong của Chủ tịch tỉnh Trần Hằng Phong không đủ để vừa nói câu đầu tiên đã dọa được tề Ngang Dương lùi bước. Chẳng lẽ Trần Hằng Phong có thủ đoạn gì khiến Tề Ngang Dương hoảng sợ? Quan Doãn nhất thời khó hiểu.
- Không cần cảm ơn.
Trần Hằng Phong cũng thản nhiên đáp lại một câu, ánh mắt vô tình nhìn vào Quan Doãn, cũng chỉ thoáng qua, không hề để ý, xoay người rời đi.
- Cha, để con giới thiệu một chút.
Nhìn thấy Trần Hằng Phong và Quan Doãn lần đầu tiên gặp nhau lại bỏ qua mà thôi, có thể tiếp xúc gần gũi với Chủ tịch tỉnh, tuyệt đối là cơ hội đã ít càng thêm ít, nói không chừng vĩnh viễn không có cơ hội gặp gỡ với tư cách cá nhân. Quan Doãn cũng đang tiếc nuối vì lần đầu tiên gặp được Trần Hằng Phong mà lại bỏ qua như vậy, thì ngoài dự đoán của mọi người, Trần Thiên Vũ đã ra mặt.
Trần Thiên Vũ vừa nói thì Trần Hằng Phong lập tức dừng lại, quay lại đưa mắt nhìn Quan Doãn.
- Vị này chính là Thư ký của Bí thư Tưởng ở Thành ủy Hoàng Lương, Quan Doãn.
Trần Thiên Vũ giới thiệu Quan Doãn với Trần Hằng Phong. Hơi ngập ngừng, y lại nói thêm một câu:
- Con với cậu ấy là bạn bè mới quen biết hôm nay.
Trần Thiên Vũ có dụng ý gì? Quan Doãn đột nhiên căng thẳng trong lòng. Hành động của Trần Thiên Vũ thể hiện rất có thiện ý, nhưng xem tình hình lúc nãy, thì dù y và Tề Ngang Dương dù không đối địch cũng không phải là bằng hữu. Trần Thiên Vũ biết rất rõ quan hệ giữa hắn và Tề Ngang Dương rất khăng khít, vẫn muốn giới thiệu hắn cho Trần Hằng Phong biết. Hơn nữa, rất rõ ràng, là con trai độc nhất của Trần Hằng Phong, Trần Thiên Vũ giới thiệu bất kỳ ai với Trần Hằng Phong đều có sức mạnh nhất định, huống chi Trần Thiên Vũ lại nhấn mạnh chữ bạn bè.
Khi Trần Thiên Vũ nhắc tới Quan Doãn là thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương, ánh mắt Trần Hằng Phong đột nhiên sáng bừng. Trần Thiên Vũ còn chưa dứt lời, ông ta đã bước về phía trước một bước, đưa tay bắt tay Quan Doãn:
- Thư ký Quan, ha ha, trước kia có nghe Quả Pháp nhắc đến cậu, nói cậu tuổi trẻ tài cao, là thư ký Bí thư Thành ủy trẻ nhất trong toàn tỉnh. Giờ mới thấy, đúng là tuổi trẻ, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.
Uy thế mười phần vừa rồi lại chuyển thành bình dị gần gũi, sắc mặt Trần Hằng Phong chuyển biến cực nhanh, nhất thời khiến Quan Doãn không kịp thích ứng. Càng khiến cho hắn phải đoán là Trần Hằng Phong vừa gặp mặt đã nhắc đến Mộc Quả Pháp là có ý gì, chẳng lẽ ám chỉ Mộc Quả Pháp ở Tỉnh ủy có quan hệ chặt chẽ với ông ta? Sao thế được, Mộc Quả Pháp là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nếu Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh quan hệ mật thiết, chắc chắn Bí thư Tỉnh ủy sẽ chẳng vui.
Đúng rồi, hắn nhớ là Kim Nhất Giai và Tề Ngang Dương đều đã mơ hồ nói lộ ra, nghe đồn Mộc Quả Pháp có khả năng được điều động. Tin đồn này có thật hay vô căn cứ?
Vừa nghĩ, Quan Doãn vừa bắt chặt tay Trần Hằng Phong:
- Chủ tịch tỉnh Trần quá khen, tuổi trẻ là ưu thế, nhưng cũng không thuận lợi. Tôi còn nhiều chỗ chưa được hoàn thiện, cần phải học tập và rèn luyện nhiều.
Lời nói của Quan Doãn khiêm tốn, nhưng không hề nhắc đến Mộc Quả Pháp. Không phải hắn sơ sót, mà là cố ý không nhắc đến. Dù sao hắn và Mộc Quả Pháp cũng không quen, hắn lại không rõ ràng lắm các quan hệ rắc rối ở tỉnh, hơn nữa, với cấp bậc của hắn hiện tại, không nên tham gia vào đó.
- Người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện nên làm, nhưng phải có bốc đồng, có nhiệt tình mới phù hợp với tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của người trẻ tuổi, làm cho tốt.
Trần Hằng Phong khẽ vỗ vai Quan Doãn, xoay người đi lên lầu.
Trần Thiên Vũ cũng khẽ gật đầu với Quan Doãn, cũng không quên chào Tề Ngang Dương, cũng theo sát Trần Hằng Phong đi lên lầu.
Thật lâu sau khi bóng dáng của Trần Hằng Phong và Trần Thiên Vũ biến mất, Quan Doãn mới như tỉnh mộng, tất cả mọi việc đều như mơ. Hành trình đến Hội sở Thế Kỷ, dù có hành vi càn quấy khi tán gái của Tề Ngang Dương, nhưng cũng được lần đầu gặp mặt Lý Đinh Sơn, Vu Phồn Nhiên, Mộc Quả Pháp và cũng lần đầu tiên gặp được Trần Hằng Phong, thật là bội thu. Những người trước kia hắn chỉ nghe nhắc đến, hôm nay lại gặp được ba Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trong đó còn có một người là Chủ tịch tỉnh đương nhiệm, sao Quan Doãn không vui sướng cho được?
Ngoại trừ Vu Phồn Nhiên xuất hiện, khi gặp Mộc Quả Pháp và Trần Hằng Phong hắn đều có bắt tay và chào hỏi giao lưu. Dù hắn có để lại ấn tượng tốt đẹp cho người ta hay không, nhưng ít nhất dù là Mộc Quả Pháp hay Trần Hằng Phong đều đã nghe nói đến tên của hắn. Trước lúc vào đã có ấn tượng với chủ nhà, chẳng khác nào hắn đã để lại được ký hiệu trong suy nghĩ của Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh. Có bao nhiêu người chờ được lãnh đạo nhớ rõ tên mà không được, so ra, hắn đúng là may mắn hiếm có.
Đương nhiên, chuyện may mắn này cũng bắt nguồn từ quan hệ sinh tử chi giao của hắn và Tề Ngang Dương.
- Đi thôi, về nhà, đi một chuyến uổng công rồi, nhưng ngược lại đã đem đến lợi ích cho em. Em Quan, quay về phải mời anh một bữa đó.
Mặt Tề Ngang Dương đầy vẻ bất đắc dĩ, ôm lấy vai Quan Doãn, bước xuống lầu.
- Có lẽ thằng nhóc Kim Nhất Lập kia đã đến nhà rồi. Nó đại diện nhà họ Kim đến bàn bạc chuyện đính hôn. Em nói đi, rõ ràng đã đến thành phố Yến này mà còn không đến nhà trước, lại muốn đến Hội sở Thế Kỷ bừa bãi, thực không được tốt lắm.
- Cô gái lúc nãy tên gì?
Quan Doãn chẳng quan tâm đến Tề Ngang Dương đang bực tức, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt thuần khiết trong trắng như mây trời cùng đôi mắt u oán như nước mùa thu của cô gái mặc váy dài lúc nãy.
- Không nói cho em biết.
Tề Ngang Dương chớp mắt vài cái.
- Trước khi anh chưa phát hiện được mục tiêu mới, em đừng hòng muốn giành cô ấy với anh. Anh cũng nhìn ra được, em nói chuyện với cô ấy cũng rất ăn ý, đối với em cô ấy cũng có hảo cảm. Anh nói em đó, em có phải trời sinh ra đã là tình địch của anh không?
Quan Doãn cười ha hả:
- Em không hề có ý không an phận với cô ấy, chỉ muốn biết tên cô ấy thôi. Anh không nói cũng được, nhân sinh không gặp gỡ, có duyên gặp lại, vô duyên thì chia ly thôi.
- Được rồi, nói không lại em. Em còn phóng khoáng hơn anh.
Tề Ngang Dương đón Tô Mặc Ngu xuống lầu. Phía sau Tô Mặc Ngu vẫn còn có người đi theo, mắt cô ta vẽ đen như bôi mực, tóc tai bù xù, đúng là cô gái trang điểm như quỷ.
- Sao cô vẫn còn ở đây vậy?
Tề Ngang Dương nhận ra cô ta, liền không kiên nhẫn vung tay lên:
- Bảo cô ấy đi nhanh lên đi, nhìn thấy đã phiền rồi.
- Tôi không đi theo anh, tôi chỉ đi theo chị Tô và anh Quan thôi.
Cô gái hóa trang như quỷ làm mặt xấu với Tề Ngang Dương, lại lè lưỡi với anh:
- Cho anh tức chết luôn.
- Mặc kệ cô.
Tề Ngang Dương bèn không thèm quan tâm đến cô gái trang điểm như quỷ nữa, anh xua tay lung tung:
- Cô yêu người nào thì đi với người đó, đừng đi cùng tôi là được, biết chưa, bà cô?
- Anh nói, anh phải nhớ kỹ đó, sau này anh vĩnh viễn cũng không được đi theo tôi.
Cô gái trang điểm như quỷ cười hì hì, kéo váy lên đi nhanh xuống lầu. Đi được vài bước còn vẫy tay với Tề Ngang Dương:
- Tạm biệt tức là vĩnh viễn không gặp nữa, Tề Ngang Dương ngu ngốc.