Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Chương 288: Sa La Bàn Cùng Người Sợ Nổi Danh
Một cái sa đĩa to bằng lòng bàn tay, mặt trên phủ kín hoa văn và chữ viết, trông giống một cái la bàn.
Tên của nó gọi là Sa La bàn.
Sa La bàn là một trong những phát minh vĩ đại nhất của Thổ tu, do đại sư Thổ tu vĩ đại La Đức sáng chế 700 năm trước.
trước thời La Đức đại sư, mọi người không có mấy nghiên cứu về sự lưu động của nguyên lực trong thiên địa. La Đức đại sư là người đầu tiên cho rằng, khi Nguyên lực nồng nặc đến mức độ nhất định, sự lưu động của Nguyên lực sẽ xảy ra thay đổi về mặt cơ bản.
Lúc đó, quan điểm này chẳng mấy ai tin, người ta cho rằng nó là một ý nghĩ kỳ lạ.
Nhưng La Đức đại sư đã sáng tạo ra một thứ, chứng minh được quan điểm của mình là đúng đắn.
Nó chính là Sa La bàn.
La Đức nghĩ, Ngũ Hành Thiên ở trên đại lục, Phỉ Thúy Sâm giữa những rặng đá ngầm, và bốn hành khác ở đáy biển là cùng một thể. Cùng tồn tại chung một mảnh đại lục, có nghĩa Thổ Nguyên lực là liền thành một khối.
Thổ Nguyên lực khổng lồ Như vậy, như vậy ở sâu dưới lòng đất, Thổ Nguyên lực sẽ rất nồng nặc, hoàn toàn phù hợp với lý luận ông cần.
Thế là, ông phát minh Sa La bàn.
Trong lòng đất, mở ra một không gian Thổ Nguyên ổn định, một không gian đối ứng với một Sa La bàn.
700 năm trước vào ngày Trung thu, được lời mời của La Đức đại sư, cả thành Phỉ Thúy chật ních người nghe tin mà đến, nào trưởng lão, bộ thủ, Nguyên tu. Đêm ấy, cả thành Phỉ Thúy đổ xô ra đường.
La Đức đại sư với Đại trưởng lão, cùng bỏ vào trong Sa La bàn một miếng bánh trung thu có gắn tín vật của Đại trưởng lão. Dưới bao nhiêu con mắt quan sát, bánh Trung thu từ từ bị lưu sa trong Sa La bàn nuốt chửng.
Sa La bàn được bỏ vào trong một hộp sắt kín, nhờ một Nguyên tu có tốc độ nhanh nhất thiên hạ thời đó, "Bắc Hải cơn lốc" Chu Minh Khuê, đi cả ngày lẫn đêm, bay tới chỗ cần đến.
Trong lúc đó, Ngân Thành ở Ngân Vụ Hải, người người cũng đang nhốn nháo, ngóng chờ.
Hai ngày sau, Chu Minh Khuê đầy mệt mỏi tới nơi, gỡ hộp sắt trên lưng đưa cho thành chủ Ngân Thành.
Thành chủ mở hộp sắt, lấy Sa La bàn ra, đặt xuống mặt đất. Sa La bàn hóa thành một vòng xoáy nho nhỏ, từ từ phun ra một miếng bánh Trung thu, không ai kìm được tiếng kêu kinh ngạc.
Lúc thành chủ lấy ra miếng bánh Trung thu, ai cũng nhìn thấy tín vật của Đại trưởng lão đính kèm trên nó.
Thành chủ giơ cao tín vật của Đại trưởng lão cho mọi người xem, cả thành rung lên những tiếng hoan hô như sóng dữ. Tất cả mọi người đều hiểu, ngày này chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, một thời đại mới đã đến. Sa La bàn xuất hiện, chẳng khác gì một cái túi không gian giúp người ta cất đồ vào trong, mà không bị kích cỡ hay trọng lượng hạn chế.
La Đức đại sư trở thành anh hùng của mọi người, được người người tín ngưỡng, và của cải kinh người.
Thổ tu Đi theo La Đức đại sư, không ngừng hoàn thiện Sa La bàn, gắn cho Sa La bàn cái khóa để tài sản an toàn hơn, giúp không gian chứa đồ của Sa La bàn lớn hơn, giảm giá bán của Sa La bàn vân vân.
Nhưng cho tới bây giờ, Sa La bàn vẫn là thứ đồ mà người bình thường vẫn chưa với tới được.
Ngải Huy cũng chỉ là được nghe nói về nó, chứ chưa từng nhìn thấy tận mắt. Song hắn rất kích động, Thạch Hữu Quang chắc chắn sẽ cất những thứ đáng giá nhất, những thứ đặc biệt với bản thân nhất ở trong nó.
Làm sao mở được Sa La bàn là một vấn đề, nhưng chuyện này đối với Lâu Lan là chuyện nhỏ.
Sa La bàn phát triển, nhưng kỹ thuật mở khóa nó cũng phát triển. Ngải Huy biết, có những Nguyên tu chuyên làm loại chuyện này, nếu nhờ vào thân phận Sở Triêu Dương, hắn có thể tìm ra người mở giúp. Nhưng như vậy, sẽ không giữ được bí mật.
Ngải Huy cẩn thận cất Sa La bàn vào trong người.
Sắc trời dần tối, nhưng Ngải Huy không định nghỉ thêm nữa, hắn đã làm lỡ quá nhiều thời gian.
Hắn cần tìm tới thành gần nhất, mới biết mình đang ở đâu.
Hắn bay lên trên không, một lúc sao đã tìm thấy một nơi có ánh sáng, liền bay về phía đó.
Nguyên lực trong người hắn dồi dào, chỉ cần hơi vận chuyển, nó đã dâng trào dữ dội, khiến tốc độ của hắn tăng lên cực nhanh. Giờ hắn mới hiểu vì sao ai cũng coi cảnh giới là tất cả, tại sao cảnh giới Ngoại Nguyên lại cường đại như thế, hắn đang bay với tốc độ còn vượt qua tốc độ nhanh nhất trước đây, thế mà không hề thấy mệt hay hụt hơi chút nào.
Ngải Huy sung sướng, không giữ lại sức nữa, tốc độ tăng lên tới cực hạn, hắn cảm giác mình như một thanh đao, đâm xuyên qua màn không khí.
Quá nhanh!
Tốc độ của hắn bây giờ, ít nhất nhanh hơn hồi trước gấp ba lần. Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực chịu được thử thách, bay nhanh như vậy, cũng không bị rung chút nào. Không chỉ như vậy, Ngải Huy còn cảm giác được, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực vẫn còn chưa dùng hết sức của nó.
Kim nguyên lực ẩn chứa trong gió không ngừng tụ tập chung quanh hắn, tạo nên một lớp màn kim nguyên lực.
Lớp màn Kim Nguyên lực này, làm Ngải Huy vô cùng thoải mái thư thái, không chỉ giúp hắn ngăn cuồng phong, mà còn giảm tối đa sự tiêu hao nguyên lực.
Đây là lần đầu tiên Ngải Huy lĩnh hội được cái gọi là cảnh giới Ngoại Nguyên có thể lợi dụng thiên địa nguyên lực.
Bây giờ hắn mới thấy, giết được Thạch Hữu Quang, là may mắn cỡ nào. Nếu Thạch Hữu Quang không phải bị thương nặng, Sa Ngẫu bị phá hủy, lại còn khinh địch, thì hắn không cửa nào thắng nổi.
Cũng may hắn thắng, đột phá được Ngoại Nguyên.
Cuộc sống thế này, thực là sảng khoái tràn trề.
Bay chừng nửa giờ, một tòa thành đèn đuốc sáng choang xuất hiện trong tầm mắt.
Trên bầu trời tòa thành rất là náo nhiệt, nguyên tu vội vã bay khắp nơi.
Thân hình hắn gập lại, hạ thấp độ cao, bay về phía tòa thành.
Mấy phút sau, hắn hạ xuống trong thành.
Hỏi dò một người đi đường, mới biết mình đang ở đâu.
Tiểu Vân Vũ thành.
Ngải Huy biết tòa thành này, tên của nó có hai nguồn giải thích.
Một là, vì nó được xây ở nơi thủy nguyên dồi dào, mây dày mưa rất nhiều, nên được gọi là Tiểu Vân Vũ thành. Cách giải thích thứ hai, là nó có liên quan tới một loại pháp quyết gọi là 【 tiểu vân vũ quyết 】. Tiểu vân vũ quyết là một pháp quyết phổ thông thời tu chân, dùng để trồng Linh Điền. Có người nói Tiểu Vân Vũ thành đã từng có ánh nắng tươi sáng quanh năm, vị thành chủ đầu tiên được Trưởng Lão Hội phái tới đây khai hoang xây thành, rất là mê tiểu vân vũ quyết, muốn nghiên cứu ra một thứ tương tự. kết quả trong một lần thử nghiệm, vô tình thành công, khiến mây tụ hoài mưa hoài không dứt, cuối cùng hình thành nên khí hậu mây mưa thường xuyên như bây giờ.
Ngải Huy sở dĩ nhớ tới tiểu vân vũ quyết, là bởi vì trong rất nhiều kiếm điển có nhắc tới, có người nói năm đó đệ nhất nhân Tả Mạc của giới tu chân đã từng tu luyện pháp quyết này. Nhưng cũng có nhiều kiếm điển ghi rằng, Tả Mạc tu luyện tiểu vân vũ quyết chỉ là chuyện dã sử, không có chứng cứ xác thực.
Cái gì có liên quan tới nhân vật huyền thoại, thì cũng đều làm người ta dễ dàng nhớ kỹ. Mà nếu nó lại là liên quan tới nhân vật huyền thoại từ thời xa xưa năm nẳm, thì lại càng dễ kéo tới cãi cọ phân tranh.
Ở một cửa hàng mua bản đồ, Ngải Huy mới biết rõ phương vị cụ thể của Tiểu Vân Vũ thành. Tiểu Vân Vũ thành cùng giống Tường Vân thành, nằm ở giữa năm tòa thành thị.
Nhưng Ngải Huy không định lên tàu đội buôn nào nữa, thời gian của hắn bây giờ rất gấp, nếu lại gặp phiền phức, vậy thì lỡ mất.
Hắn quyết định tự mình bay qua, từ Tiểu Vân Vũ thành bay thẳng tới Tường Vân thành.
Mới vừa bước vào Ngoại Nguyên, Ngải Huy vô cùng tự tin vào bảo thân. Trước đây nghĩ không thể nào làm nổi chuyện này, nhưng bây giờ thì có thể.
Rời khỏi cửa hàng, Ngải Huy trong lòng hơi động, giác quan thứ sáu của hắn vốn đã nhạy cảm, bước vào cảnh giới Ngoại Nguyên, càng thêm nhạy cảm.
Phía sau cách đó không xa, có một người lén lút, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn làm bộ không biết, tùy tiện đi vào một ngõ nhỏ ít người.
Một nam tử, một lát sau, cũng đi vào ngõ nhỏ. Nhưng không nhìn thấy ai, hắn sửng sốt, nhìn thấy cách đó không xa có một ngã ba, vội vã xông tới.
Vừa quẹo cua, một sức mạnh truyền đến, cả người hắn bay văng ra, đập mạnh vào vách tường.
Đến khi tỉnh lại, đã có một thanh kiếm gác trên cổ, mũi kiếm lạnh lẽo làm tóc gáy dựng đứng, mặt hắn xoạch một cái trắng bệch.
Một lát sau, Ngải Huy rời khỏi ngõ nhỏ, hắn gỡ mặt nạ xuống, để lộ diện mạo thật sự. vân dực trên lưng đã biến thành màu vàng đất, không hề gây chú ý.
Hắn đã lấy một tin tức không hay từ tên nguyên tu vừa bị hắn giết kia.
Hiện đang khắp nơi đang đồn rằng, Sở Triêu Dương trà trộn vào đại Ngụy thương hội, ăn trộm Thượng Cổ di bảo, cho nổ hủy Cát Tường Hào, mang bảo chạy trốn. Đại Ngụy thương hội đang treo giải thưởng truy nã Sở Triêu Dương, tiền thưởng rất cao, làm rất nhiều người đỏ mắt.
Chỉ là thực lực Nội Nguyên, lại đắc thủ từ trong tay đại Ngụy thương hội với cao thủ đông đảo, cái tên Sở Triêu Dương, bây giờ mọi người đều biết.
Cái tin Sở Triêu Dương từng nói sẽ tới Tường Vân thành cũng truyền lưu ra, tuy có rất nhiều người cho rằng đây là sở tặc thả tin vịt đánh lạc hướng, nhưng vẫn có rất nhiều người, không ngừng nhòm ngó khắp mọi tuyến đường dẫn tới Tường Vân thành. Không chỉ vậy, ở đâu cũng không ngừng có người hỏi thăm tung tích Sở Triêu Dương.
Tiểu Vân Vũ thành cũng có rất nhiều Nguyên tu, đang tìm Sở Triêu Dương.
Tên Nguyên tu này ở trên đường vô tình nhìn thấy mặt Ngải Huy, giống với mặt Sở Triêu Dương trên bảng treo giải thưởng quá, nên mới định bám theo.
Ngải Huy sầm mặt, lửa giận bừng bừng.
Hay cho Đại Ngụy thương hội!
Cái thân phận Sở Triêu Dương này, ba năm qua được hắn cẩn thận từng li từng tí bồi dưỡng, phí hết tâm tư mới biến nó có chút thanh danh, vậy mà đâu có được bao nhiêu người chú ý.
Bây giờ chỉ trong phút chốc, ba năm cẩn thận bỗng chốc hóa thành hư ảo, Ngải Huy giận không tài nào tả nổi.
Biến cố này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới kế hoạch của hắn.
Hắn thở dài, chẳng biết ảnh hưởng đó sẽ là tốt hay xấu.