"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 291: Chạy Chật Vật
riệu Quốc Khánh đùn đẩy, Sử Lâm không dễ dàng buông tha
- Không được, cục trưởng Triệu, hôm nay anh phải theo tôi về cục Công an Tùng Giang tiếp nhận điều tra, nếu như anh khống cự tôi chỉ có thể áp dụng biện pháp mạnh mà thôi.
Đối mặt với Sử Lâm, Triệu Quốc Khánh mất đi sự nhẫn nại, tính nóng nảy của hắn cuối cùng cũng bộc lộ, lớn tiếng nói:
- Sử Lâm, anh đừng tưởng ai cũng ngu ngốc giống anh, dám công khai nhận hối lộ nhưng lại gửi vào tài khoản trả tiền lương. Hừ, thử dùng biện pháp mạnh ra xem nào? Anh muốn bắt thì đi xin lệnh bắt đi đã, tôi sẽ không theo anh.
Nói xong vung tay áo một mình rời đi.
- Anh…
Sử Lâm bị chọc tức, hắn không nghĩ Triệu Quốc Khánh lại công khai chống đối với mình như vậy:
- Được, được, được, tôi sẽ gọi điện thoại cho cục trưởng Trương, xin lệnh bắt. Tôi không tin không có người trị được anh.
Sử Lâm nói xong tay run rẩy lấy điện thoại gọi cục trưởng cục Công an Tùng Giang Trương Quý Tường.
Sử Lâm không ngờ mình mới nói hết tình huống và xin lệnh bắt Triệu Quốc Khánh, Trương Quý Tường không những không đồng ý bắt Triệu Quốc Khánh mà còn răn dạy Sử Lâm:
- Chánh thanh tra Sử, cậu quay về cục Công an ngay, bây giờ là thời khắc chống Sars, cậu chỉ cần làm đúng trách nhiệm và công việc của cậu là được, công việc khác cậu không nên nhúng tay. Hơn nữa Triệu Quốc Khánh có nhận hối lộ hay không thì có ủy ban kỷ luật đi xử lý, không cần cậu quan tâm.
Sử Lâm bị Trương Quý Tường nói hồi lâu cũng không nói gì, hắn chưa kịp hoàn hồn thì Trương Quý Tường đã cúp điện thoại. Vì vừa rồi Trương Quý Tường nói điện thoại với thanh âm cũng lớn, người bốn phía đều nghe được. Tất cả mọi người nhìn Sử Lâm, nhìn hắn đi xuống như thế nào.
Sử Lâm đỏ mặt, nhìn ánh mắt mọi người bốn phía nhìn mình đầy khinh bỉ, Sử Lâm hận muốn tìm lỗ chui vào. Lúc còn làm cục trưởng cục Công an Vọng Giang thì mình cũng không phải chịu ủy khuất như vậy. Cho dù mình mới vừa được điều đi có vài ngày nhưng những người này lại chơi mình một vố thế này. Sử Lâm không thể tiếp tục ở lại đất yw được nữa, y vung tay thu quân xám xịt quay về Tùng Giang.
Sử Lâm không nuốt được khẩu khí này, sau khi lên xe liền gọi điện cho chủ nhiệm ủy ban kỷ luật - Vọng Giang Diêu Quế Tĩnh, kể cho chị ta nghe chuyện Triệu Quốc Khánh nhận hối lộ, sau đó Sử Lâm sợ Diêu Quế Tĩnh không trị được Triệu Quốc Khánh liền gọi điện cho chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thị ủy Tùng Giang Lãnh Hiểu Minh. Hai cấp lãnh đạo nghe Sử Lâm phản ánh xong đều tỏ vẻ phải điều tra nghiêm việc này. Sử Lâm lúc này mới cam lòng ra lệnh cho lái xe quay về Tùng Giang. Hắn không muốn quay lại cục Công an Vọng Giang xem sắc mặt Triệu Quốc Khánh.
Nhưng không ngờ chạy xe tới trạm thu phí thì thấy có một xe cảnh sát đã đậu ở đây, bảo mình dừng xe.
Khi Sử Lâm dừng xe thì thấy từ trên xe đi xuống là Miêu Chí Văn, Người này luôn trung thành với mình, và tận tâm như con chó. Sắc mặt Sử Lâm không tốt, có người nói với hắn rằng Miêu Chí Văn đã theo Triệu Quốc Khánh, việc này Sử Lâm không thể dễ dàng tha thứ cho hắn. Cho nên vừa thấy Miêu Chí Văn, Sử Lâm châm biếm nói:
- Chánh văn phòng Miêu, mấy ngày không gặp mà đã lên cao rồi, có nhận ra tôi là Sử Lâm không?
Miêu Chí Văn đỏ mặt lên nói:
- Chánh thanh tra Sử nói gì vậy, cái gì là leo lên cành cao, ngài không biết tôi sao, tôi chỉ là một chánh văn phòng nho nhỏ mà thôi. Sao có thể làm việc đại sự gì, chỉ là làm chân chạy lặt vạt để người ta sai việc mà thôi.
- Hừ, chính vì tôi rất hiểu rõ cậu, cậu chính là con sói, vong ân phụ nghĩa, cậu đã quên ai đề bạt cậu ư. Cậu cũng đừng quên, tôi bây giờ đã lên chức, vẫn không thật sự xui xẻo. Cậu bỏ đá xuống giếng quá nhanh đó.
Dù ai cũng biết Miêu Chí Văn là người như thế, ngay cả hắn cũng rõ về mình nhất nên không nói gì. Nhưng khi có người chỉ vào mặt mắng thì ai có thể chịu được, lại nói lần này mình phụng lệnh Triệu Quốc Khánh muốn làm cho Sử Lâm xấu hổ một lần. Miêu Chí Văn thấy Sử Lâm thật sự tức giận, y e rằng mình có giải thích cũng không thể lấy lòng hắn, cũng không thể khiến Sử Lâm thay đổi cái nhìn với mình, đã như vậy thì tốt hơn hết là hoàn toàn quy phục Triệu Quốc Khánh.
Dù sao Sử Lâm cũng là lãnh đạo, mà lại là lãnh đạo trên cục Công an Tùng Giang. Trước mặt mọi người Miêu Chí Văn cũng không thể mắng đối phương được, y không nói một lời quay lại xe của mình lấy ra bức tranh mà Sử Lâm đã treo ở văn phòng Triệu Quốc Khánh, nói:
- Chánh thanh tra Sử, đây là bức tranh cục trưởng Triệu bảo tôi trả lại cho anh.
Đặc biệt là những chữ cuối cùng Miêu Chí Văn nghiến răng nói, nói xong y cũng không để ý sắc mặt Sử Lâm mà xoay người lại trong xe, lái đi ngay.
Sử Lâm tức giận Miêu Chí Văn đến tái mét mặt, con chó này trước kia không dám nhe răng vậy mà giờ đã đổi khác hẳn. Sử Lâm hung hăng đá bức tranh xuống ven đường, vừa lên xe vừa nói:
- Đi, quay về cục.
Người cảnh sát đi cùng Sử Lâm biết Sử Lâm đang tức giận, y một câu cũng không dám nói lập tức khởi động xe vội vã chạy về thị xã Tùng Giang.
Lần đầu tiên Sử Lâm và Triệu Quốc Khánh giao thủ trước mặt, Triệu Quốc Khánh đại thắng. Nhưng chuyện này tới đây vẫn chưa chấm dứt, vụ án hối lộ nghiêm trọng này khiến thanh tra cục Công an Vọng Giang không có năng lực điều tra. Toàn bộ lãnh đạo, cán bộ trung tầng trong cục đều mang phong bì tới tặng Triệu Quốc Khánh, cảnh sát bình thường cũng không có mười mấy người. Kể cả một bộ phận cán bộ Thanh tra cục do gặp áp lực cũng tới tặng tiền cho Triệu Quốc Khánh. Như vậy bọn họ còn có thể đi điều tra ai?
Diêu Kim Minh lập tức báo cáo với Ủy ban kỷ luật thị xã Vọng Giang, hy vọng họ ra mặt điều tra việc này.
Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thị xã Vọng Giang Diêu Quế Tĩnh tuy là một đồng chí nữ nhưng cũng làm trong ngành này hơn 20 năm. Có thể từ một công chức bình thương lên tới chủ nhiệm ủy ban kỷ luật yw, chị ta không những có kinh nghiệm phá án phong phú mà cũng hiểu rất rõ quy tắc quan trường. Sau khi nhận được báo cáo của Sử Lâm và Diêu Kim Minh, Diêu Quế Tĩnh cũng không dám chậm trễ. Dù sao vụ án lần này không chỉ liên quan đến mấy đồng chí cảnh sát mà quan trọng hơn là liên quan tới thường vụ thị ủy, cục trưởng cục Công an Triệu Quốc Khánh.
Diêu Quế Tĩnh suy nghĩ trong chốc lát rồi rút điện thoại gọi cho Hứa Lập. Chuyện lớn như vậy đương nhiên muốn báo cáo với bí thư thị ủy và thị trưởng, nghe ý kiến của họ. Sở dĩ là báo cáo với Hứa Lập trước là vì Diêu Quế Tĩnh đã có lý do của mình.
Hứa Lập lúc này đang ngồi uống trà ở văn phòng, nghe chuông điện thoại reo liền cầm lên nghe.
- Chào anh, thị trưởng Hứa, tôi là Diêu Quế Tĩnh ở ủy ban kỷ luật, tôi có chuyện muốn báo cáo với anh.
- Chủ nhiệm Diêu? Có chuyện gì báo cáo với tôi? Chuyện gì vậy?
Hứa Lập chỉ gặp mặt Diêu Quế Tĩnh có một lần, trừ lần đó ra hai người không có việc gì lui tới cả. Không biết Diêu Quế Tĩnh có chuyện gì mà muốn báo cáo với mình. Nhưng Hứa Lập cũng nhanh chóng phản ứng lại, hẳn đây là vì chuyện Triệu Quốc Khánh nhận hối lộ đang xôn xao.
Trọng Sinh Vi Quan Trọng Sinh Vi Quan - Túy Tử Mộng Sinh