Số lần đọc/download: 776 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:47:33 +0700
Quyển 3 - Chương 120: Thắng Liên Tiếp, Tùy Ý
T
ại Trường Lăng, việc dùng độc bị xem là ám muội, tuyệt đại đa số các chốn tu hành đều chính thức coi đó là bàng môn tà đạo, nhưng lúc này lại không có bất kỳ gã thí sinh nào cảm thấy chiến thắng của Tạ Nhu là bất công.
Bởi vì thanh kiếm này xuất phát từ Kiếm Cốc của Mân Sơn Kiếm Tông.
Tất cả mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, nếu như Tạ Nhu không chọn lựa thanh hắc kiếm ảm đạm vô quang kia thì khi bọn hắn tiến vào trong Kiếm Cốc chắc chắn cũng không chọn nó.
So với thí sinh thì sự khiếp sợ trong lòng của các sư trưởng đang xem cuộc chiến còn lớn hơn.
Bởi vì bất kể là về tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu thì bọn họ đều vượt xa các thí sinh ở đây, cho nên bọn họ cũng có thể nhìn ra được thanh “Độc Long Thiền” này vô cùng thích hợp với kiếm thức sở trường của Tạ Nhu.
Nếu như chiêu “Quan Ải Phong Lôi” không phóng ra cuồng phong mưa bão mà công kích như vậy thì thanh “Độc Long Thiền” này cũng không thể lập tức phóng ra các tia độc tố.
Tạ Nhu cũng có chút không dám tin mình có thể chiến thắng Hoàng Phổ Liên.
Nàng bước về phía Đinh Ninh cùng đám người Trương Nghi, ngẩng đầu lên nhìn Đinh Ninh, không nhịn được mà muốn nói điều gì đó.
“Điều tức.”
Nhưng khi nhìn thân thể đang không ngừng run rẩy của nàng, Đinh Ninh chỉ nhẹ giọng nói hai tiếng đó.
Tạ Nhu hơi dừng lại, sau đó nàng nhẹ gật đầu, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu xuống và bắt đầu điều tức.
Lúc này khí tức trong cơ thể đang hỗn loạn không chịu nổi, ngũ tạng cũng chịu chút ít chấn thương, vì vậy Tạ Nhu cũng thực sự muốn lập tức tĩnh tâm điều tức, nhưng khi Đinh Ninh nhìn thấy bộ dạng nghe lời đó của nàng thì nội tâm lại có cảm giác lạnh lẽo, hắn tự hỏi bản thân mình đối xử với nàng như vậy là đúng hay sai, phải chăng hắn đã quá lạnh lùng với nàng.
“Hà Triêu Tịch đấu với Lục Đoạt.”
Khi ánh mắt của rất nhiều người vẫn đang lưu lại trên thanh kiếm trong tay Tạ Nhu, sự khiếp sợ trong lòng họ vẫn còn chưa tan biến thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên.
Lúc này bảy trận quyết đấu còn lại vẫn còn chưa kết thúc.
Nhưng một khoảng sân vừa thừa ra, gã tu hành giả sắp xếp kiếm thí của Mân Sơn Kiếm Tông liền tựa như không muốn nó bị bỏ trống, lập tức sắp xếp thêm một trận quyết đấu khác.
Trong hai người quyết đấu lại vừa vặn có một người đứng về phía Đinh Ninh là Hà Triêu Tịch.
Đối thủ của Hà Triêu Tịch chính là Lục Đoạt xuất thân từ Thiên Dưỡng Kiếm Viện, bài danh thứ hai mươi hai trên Tài Tuấn Sách, cao hơn xa so với Hà Triêu Tịch.
Chỉ là vào lúc này hầu hết ánh mắt của mọi người dều ngừng lại trên thanh kiếm trong tay Hà Triêu Tịch.
Nhìn thanh kiếm rộng bản màu xanh trông như trảm mã trường đao trong tay hắn, tất cả các thí sinh đứng ở phía túp lều bên kia đều không kìm được mà thầm hỏi trong lòng, đây là thanh kiếm gì vậy?
“Ta đi đây.”
Lông mày của Hà Triêu Tịch chau lên, hắn nói ba tiếng vô cùng đơn giản với Đinh Ninh và đám người Trương Nghi rồi bước về phía khoảng sân trống.
Một gã thiếu niên mặc áo bào tím cũng đồng thời cất bước, hiển nhiên hắn chính là Lục Đoạt, đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất trong thế hệ này của Thiên Thọ Kiếm Viện.
So với Hà Triêu Tịch thì thân hình của hắn rất gầy gò, nhìn qua quả thực trông như một thiếu niên so với người trưởng thành vậy, nhưng dù có thắng lợi của Tạ Nhu vừa xảy ra trước đó thì hắn vẫn tự tin tuyệt đối khi đối mặt với Hà Triêu Tịch của Thanh Đằng Kiếm Viện.
Cho nên khi nhìn Hà Triêu Tịch đang bình tĩnh bước ra, gã thiếu niên gầy gò này thậm chí còn nhoẻn miệng cười trào phúng.
“Mời.”
Hà Triêu Tịch vừa đi vào trong sân đã lập tức dừng lại, sau đó không hề làm bất cứ động tác thừa nào, chỉ hoành kiếm ngang ngực rồi nói ra một tiếng với Lục Đoạt.
Lục Đoạt nhíu mày, cũng hoành kiếm ngang ngực.
Hà Triêu Tịch liền xuất kiếm.
Một tiếng ‘Oanh’ lớn vang lên
Sóng bụi mù mịt bốc lên dưới chân Hà Triêu Tịch, thân thể hắn liền bắt đầu tăng tốc cực nhanh.
Lục Đoạt hơi ngừng lại, trong mắt có chút khiếp sợ.
Hắn không ngờ Hà Triêu Tịch lại trực tiếp như thế.
Hơn nữa Hà Triêu Tịch trong tích tắc đã bộc phát ra một lực lượng vô cùng cường đại, hắn còn chưa kịp làm bất cứ động tác gì thì đối phương đã lại gần hơn mười trượng.
Hai làn sóng bụi bốc lên từ dưới chân của Hà Triêu Tịch cũng không tản ra xung quanh mà vọt tới ngay trước mặt hắn giống như hai mũi tên lớn.
Nhưng dù đã bị mất tiên cơ, Lục Đoạt vẫn không hề bối rối.
Hắn rít lên một tiếng, thanh trường kiếm màu bạc trong tay vẽ ra một làn kiếm quang thanh thoát.
Hắn nghiêng người ra khỏi tàn ảnh của mình, luồng kiếm quang thanh thoát đâm về phía bên của Hà Triêu Tịch.
Dùng công đối công, lấy tốc độ đối tốc độ.
Hắn có lòng tin rằng mình nhanh hơn Hà Triêu Tịch.
Bởi vì bản thân hắn chính là đệ tử xuất kiếm nhanh nhất trong Thiên Dưỡng Kiếm Viện, tất cả những kiếm kinh mà hắn sở trường đều là kiếm kinh truy cầu tốc độ.
Một tiếng ‘Xoẹt’ khẽ vang lên.
Trên cánh tay trái của Hà Triêu Tịch như có một ngọn đèn vừa được thắp.
Đó chính là quần áo của hắn đã bị Kiếm Khí sắc bén xé rách, sau đó không khí xung quanh cũng bị dồn nén và ma sát kịch liệt khiến cho một luồng khói xanh liền bốc lên.
Đạo kiếm quang thanh thoát của Lục Đoạt tuy phát ra sau mà đến trước.
Hà Triêu Tịch vẫn chưa kịp biến chiêu, thanh kiếm rộng bản màu còn đang chém ra phía trước.
Ít nhất trong một kiếm này thì Lục Đoạt thực sự đã nhanh hơn hắn rất nhiều.
Nhưng một tích tắc sau, trong mắt của Lục Đoạt và rất nhiều thí sinh và sư trưởng đang xem chiến đều hiện lên sự khiếp sợ và khó tin.
Hà Triêu Tịch vẫn không hề biến chiêu.
Ngược lại, hắn dùng tay trái của mình trực tiếp đón đỡ thanh kiếm của Lục Đoạt.
Một âm thanh nhỏ vang lên, một tia máu tươi bắn ra từ cánh tay trái của Hà Triêu Tịch, sau đó có tiếng xương cốt va đập vào kim loại.
Toàn bộ sắc mặt của Lục Đoạt đều trắng như tuyết.
Kiếm trong tay hắn đã chém xuyên qua cánh tay trái của Hà Triêu Tịch và kẹt cứng vào trong xương, nhưng Hà Triêu Tịch dường như không hề cảm thấy chút đau đớn nào, thanh kiếm rộng bản màu xanh trong tay vẫn không hề chậm lại.
Một luồng kiếm phong cuộn trào như đã thực sự áp sát tới lồng ngực của Lục Đoạt.
Trong sự sợ hãi khủng khiếp, Lục Đoạt liền thét lên một tiếng the thé, trường kiếm màu bạc trong tay liền muốn chém ngang ra phía ngoài, chặt đứt cánh tay của Hà Triêu Tịch rồi chém vào eo hắn.
Nhưng cũng đúng lúc này Hà Triêu Tịch liền gầm nhẹ lên một tiếng, tốc độ của thanh kiếm rộng bản đã nhanh hơn một phần.
Kiếm quang màu xanh hoàn toàn tràn ngập trong hai con ngươi của Lục Đoạt.
Chiến ý của hắn đã hoàn toàn tan vỡ.
Dưới sự uy hiếp của tử vong, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng tuôn ra dưới bàn chân theo bản năng.
Hắn buông tay rời kiếm, thân thể bay ngược ra phía sau như lá rụng.
Hà Triêu Tịch vẫn tiến về phía trước, vung kiếm lên.
Trong ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm của Lục Đoạt, một suối máu điên cuồng phun ra từ ngực đến bụng dưới của hắn!
Một âm thanh rút kiếm lạnh lùng vang lên.
Một vết thương kinh khủng xuất hiện trên ngực và bụng của Lục Đoạt, gần như cắt đứt đôi người hắn.
Thân ảnh của Đạm Thai Quan Kiếm đang đứng cạnh Tịnh Lưu Ly liền biến mất.
Ngay khi máu tươi đang điên cuồng phun ra từ ngực và bụng của Lục Đoạt, gã đã xuất hiện bên cạnh hắn, trong nháy mắt sau hắn mang theo Lục Đoạt biến mất trong bóng râm phía sau ngọn núi.
Thân thể của Hà Triêu Tịch khẽ lảo đảo một cái.
Hắn cắm thanh kiếm rộng bản màu xanh xuống đất, sau đó cầm vào thanh trường kiếm màu bạc đang kẹt trong cánh tay trái của mình rồi rút nó ra giữa một lần hô hấp.
Tiếng cạo xương chói tai vang lên.
Sắc mặt của rất nhiều thí sinh lại càng thêm trắng bệch.
Hà Triêu Tịch dùng miệng cắn một đầu của cuộn băng vải, sau đó tay phải liên tục quấn băng cầm máu.
Trương Nghi cũng khiếp sợ không nói nên lời.
Hắn cũng không ngờ rằng Hà Triêu Tịch lại dùng phương pháp quyết liệt như vậy để nhanh chóng thắng cuộc.
Từ Liên Hoa và Hạ Uyển liếc mắt nhìn lẫn nhau.
Sau đó hai người không hẹn mà cùng hít sâu vào một hơi.
Bọn họ cần làm tâm tình mình bình tĩnh lại một chút.
Cánh tay trái của Hà Triêu Tịch bị thương quá nặng, chỉ sợ tiếp theo sẽ không thể nào cử động được liên tục, nhưng liều một cánh tay trái, Hà Triêu Tịch đã mạnh mẽ đánh bại được Lục Đoạt… Thậm chí ngoại trừ một kiếm rất nhanh kia, Lục Đoạt không có cơ hội biểu hiện bất cứ điều gì khác.
Chiến đấu như vậy, thắng liên tiếp như vậy khiến cho bọn họ cảm thấy muốn quan sát kỹ nhóm người Đinh Ninh thêm một lần nữa.
“Chá Hắc Thạch, đối phương là Trầm Hương.”
“Tiêu Đình đấu với Triệu Bệnh Chu.”
Hô hấp của rất nhiều người vẫn còn chưa thông suốt thì tên tu hành giả phụ trách phần kiếm thí của Mân Sơn Kiếm Tông đã lên tiếng, không có bất cứ tâm tình gì, chỉ cần thấy có trận đấu kết thúc là lại sắp xếp một cuộc giao đấu mới.
“Trần Ly Sầu đấu với Từ Liên Hoa.”
“Cái gì!”
Giống như bị một cơn sóng nhấc lên, còn chưa kịp rơi xuống thì đã có một cơn sóng cao hơn đánh tới, vừa nghe được thanh âm như vậy, không ít thí sinh liền không kìm được mà hét lên một tiếng kinh hãi.
Từ Liên Hoa ngây người ra.
Hạ Uyển há to miệng, ánh mắt khó tin trợn to đến cực điểm, nàng chính là một trong số những người vừa kinh ngạc hô lên.
Trần Ly Sầu đang đứng trong bóng râm đối diện cũng hoàn toàn ngây dại.
“Tại sao lại có thể như vậy?”
Sau đó một hơi thở, thanh âm có chút biển đổi của Trần Ly Sầu liền vang lên, hắn nhìn tên tu hành giả mặt không biểu tình của Mân Sơn Kiếm Tông mà la lên thất thanh: “Ngươi cố ý hay sao?”
Tất cả mọi người đều có thể hiểu được tâm tình của hắn lúc này.
Những tiếng hô kinh ngạc vừa rồi không chỉ vì đây là một cuộc quyết đấu vô cùng quan trọng của hai người có thứ hạng cực cao trên Tài Tuấn Sách, mà hơn nữa còn ai cũng đều biết rõ trước khi tiến vào sơn cốc này, Trần Ly Sầu và Từ Liên Hoa vẫn còn là một đôi bạn vô cùng thân thiết.
Vừa mới quyết liệt với nhau, phân cách với nhau ở hai đầu những căn lều thì giờ hai người đã lập tức bị sắp đặt cho phải quyết đấu cùng nhau, quả là cũng hơi quá tàn khốc.
Nhưng lúc này khi nghe được câu hỏi nghẹn ngào của Trần Ly Sầu, gã tu hành giả đang cầm đống hồ sơ trong tay liền lắc đầu, vẫn không hề có tâm tình gì như trước, không lạnh không nhạt mà đáp: “Không phải ta cố ý, chỉ là tùy ý thôi.”