Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 284: Dịu Dàng Hiếm Có
C
ố Hải vẫn chờ ở phòng tiếp khách, kết quả chờ mãi vẫn là đáp án giống nhau, cậu ấy không gặp anh.
Vào giờ phút này, Cố Hải mới biết, cậu một lần sơ sẩy, đã khiến Bạch Lạc Nhân tổn thương sâu bao nhiêu.
"Hay là chờ sau khi bọn họ đi ngủ, tôi lại giúp ngài đi hỏi thử? Nói không chừng lúc đó sẽ có thời gian."
Cố Hải đối với lời nói sau lưng dường như không nghe thấy, cậu đã thấy bóng dáng của Bạch Lạc Nhân, ngay ở nhà ăn ba tầng cách đó không xa, ngồi ở góc khuất ăn gì đó. Cố Hải không thấy rõ cậu ăn gì, nhưng có thể thấy rõ điệu bộ cậu ăn đồ ăn, nhai kỹ từng ngụm từng ngụm, cố sức mà nuốt, những thứ đó nhất định ăn không ngon, nhưng cậu đói chết rồi.
Khoảng cách gần 300m, Cố Hải có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi khổ trong lòng Bạch Lạc Nhân, cậu rất muốn đi đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân nhìn cậu, xem cậu rốt cuộc là mập hay ốm, có chỗ nào bị thương hay không, tâm tình gần đây như thế nào...
Bước chân theo bản năng mà đi về phía trước, kết quả bị hai cây súng cản lại.
"Ngài Cố, ngài không thể đi tiếp vào trong nữa."
"Xin đừng khiến bọn tôi khó xử."
Bước chân của Cố Hải dừng lại ở hơn nửa dặm, đôi mắt yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân.
Nhân Tử, cậu một chút cũng không nhớ tôi sao?
Bạch Lạc Nhân cách lớp kính, trơ mắt mà nhìn Cố Hải lái xe rời đi, chút nước mắt liền theo bánh bao nuốt vào.
"Đồ ăn ở đây thế nào?" Cố Uy Đình cũng không rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Bạch Lạc Nhân tỉnh táo lại, thản nhiên đáp lại một câu, "Cũng được."
Cố Uy Đình phát hiện Bạch Lạc Nhân từ đầu đến cuối cũng không động hai món trước mặt.
"Sao không dùng bữa? Không ăn nữa sẽ nguội đó."
Bạch Lạc Nhân khó khăn nuốt bánh bao trong miệng xuống, sau đó dưới sự quan sát của Cố Uy Đình cầm lấy đũa, mặc dù cậu hết sức kiềm chế bản thân, tay cầm đũa vẫn khó có thể ngăn được mà run rẩy. Bởi nắm chân ga và cần lái thời gian dài, hai cánh tay Bạch Lạc Nhân đã không có cách nào cầm chắc đũa như bình thường, vì vậy mấy ngày nay cậu không phải ăn bánh bao thì là bánh nhân thịt, ít gọi món, hôm nay hai món này là đặc biệt vì Cố Uy Đình mà gọi.
"Ngài cũng ăn chút gì đi, từ đây trở về còn phải mất mấy tiếng!" Bạch Lạc Nhân hết sức che giấu sự chật vật của mình.
Cố Uy Đình đối với tình hình Bạch Lạc Nhân lúc này vô cùng hiểu rõ, tính sơ ra, đứa nhỏ này đã nhập ngũ gần chín năm rồi. Ở đây chín năm, cậu từng rất nhiều lần khiến Cố Uy Đình xúc động trong lòng. Từ lúc ông cưới Khương Viên, Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ nhận được nửa phần vinh quang của ông, nhìn như được hào quang bao phủ chín năm, nhưng thật ra là cậu dùng mồ hôi từng chút từng chút một vì chính mình dốc sức làm nên, không chút liên quan đến Cố Uy Đình, cùng lắm là lúc mới đến so với người khác nổi bật hơn một chút.
Sự đánh đổi và phấn đấu của cậu ở trong mắt Cố Uy Đình, dù không có quan hệ tình thân, nhìn một người trẻ tuổi ở đây chịu khổ chịu tội như vậy, trong lòng Cố Uy Đình cũng sẽ không nỡ, chứ đừng nói đây đã là con nuôi của ông.
Bạch Lạc Nhân gắp một miếng thịt, run lập cập đưa vào trong chén Cố Uy Đình, tiếp theo sau đó cúi đầu ăn bánh bao.
Trái tim của cậu hoàn toàn không ở đây, một chút khẩu vị cũng không có, việc ăn uống hoàn toàn là máy móc, đơn thuần là để lót dạ, cơ bản ăn có ngon hay không không có gì khác nhau.
Cố Uy Đình ăn miếng thịt trong chén, lại nhìn Bạch Lạc Nhân, đột nhiên cảm giác có chút khó có thể nuốt xuống.
Bạch Lạc Nhân còn đắm chìm trong nỗi khổ khi Cố Hải rời đi, đột nhiên có đôi đũa đưa đến trước mặt mình.
"Ăn đi." Cố Uy Đình dịu dàng hiếm có.
Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên mà nhìn đôi đũa trước mắt, nhìn miếng thịt bò trên đũa, môi giật giật, vô thức mở miệng ra, một khối thịt bắp chân ươn ướt đậm đà hương vị cứ như vậy không có dấu hiệu nào trượt vào trong miệng, mang theo một phần tình cảm nồng đậm của cha Cố Hải, để lại trong lòng Bạch Lạc Nhân một dấu ấn sâu sắc.
Nếu là một binh sĩ thông thường, được một vị tướng tự tay đút cơm như vậy, kích động này là đến từ ở địa vị xa cách.
Mà trong lòng Bạch Lạc Nhân chấn động, hoàn toàn là vì đây là cha của Cố Hải.
Đây là người chín năm trước nhốt Cố Hải trong địa đạo, luôn mồm luôn miệng uy hiếp cậu; là người bức bọn họ đến cùng đường mạt lộ, suốt ngày phiêu lưu ở bên ngoài; là người nhìn thấy Cố Hải xảy ra tai nạn giao thông, ghi hận trong lòng đối với mình... Hiện giờ, ông ta lại dùng một đôi tay dịu dàng, gắp đồ ăn đưa đến bên miệng mình, chỉ vì ông ta thấy mình không thể cầm chắc đũa.
Cố Hải từng đút cơm cho Bạch Lạc Nhân như thế này vô số lần, Bạch Lạc Nhân đều không có cảm giác muốn khóc, hôm nay Cố Uy Đình đút cho cậu ăn một lần như vậy, cậu đột nhiên có chút nghẹn ngào.
Cũng không còn là tâm tư chín năm trước, được ngày nào hay ngày ấy, tới đâu hay tới đó. Bạch Lạc Nhân trải qua các loại đau khổ, sau khi hiểu rõ trách nhiệm là cái gì, cuối cùng phát hiện, cậu lại khát vọng được tán thành và chúc phúc mãnh liệt như vậy.
Trên đường trở về, trong đầu Cố Uy Đình đều là hình ảnh Bạch Lạc Nhân cố nén nước mắt, trong đôi mắt đó không ngừng đảo quanh một giọt nước mắt, mạnh mẽ lôi kéo trái tim Cố Uy Đình.
Buổi tối huấn luyện xong trở lại ký túc xá, Bạch Lạc Nhân phát hiện chăn trên giường không thấy đâu.
Đang buồn bực, phía sau truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.
Lưu Xung ló đầu vào, thăm dò hỏi: "Thủ trưởng, em có thể vào không?"
Mày kiếm của Bạch Lạc Nhân nhếch một cái, "Có gì mà không thể?"
Sau khi Lưu Xung đi vào, Bạch Lạc Nhân mới nhìn thấy trên vai cậu ta vác một cái chăn.
"Sao cậu lại đem chăn của tôi đi?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Lưu Xung dửng dưng nói: "Chỗ này của chúng ta quá ẩm ướt, hai hôm trước đều mưa, chăn có mùi mốc, hôm nay bọn em đều lấy ra phơi. Em đi qua chỗ anh, thấy cửa mở, em liền đem chăn của anh vác theo luôn. Thủ trưởng, anh sẽ không giận em làm như vậy chứ?"
"Tôi giận cậu làm gì?" Bên miệng Bạch Lạc Nhân hiện lên một nụ cười, "Cậu quan tâm tôi như vậy, tôi vui mừng còn chưa kịp, làm gì giận cậu?"
"Thủ trưởng, em có thể hỏi anh một chuyện không?"
Bạch Lạc Nhân vừa nhìn ánh mắt của Lưu Xung liền biết cậu ta muốn hỏi cái gì, thay vì để cậu ta khó khăn mở miệng, chẳng bằng thoải mái thừa nhận.
"Tôi và Cố Hải là người yêu."
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng Lưu Xung vẫn bị chấn động đến mức nói không nên lời.
"Sao? Bị dọa rồi à?" Bạch Lạc Nhân đúng là rất ung dung.
Lưu Xung liền vội vàng lắc đầu, "Lần trước em bị trói đến ký túc xá của anh, Cố Hải nói với em mấy lời như vậy, em liền đoán được hai ngườii có thể là loại quan hệ đó, nếu không làm sao mỗi lần em đến ký túc xá của anh, anh ấy đều tỏ ra chán ghét với em như vậy?"
Trong lòng Bạch Lạc Nhân âm thầm đáp lại một câu, thật không dễ dàng nha! Đứa nhỏ này cuối cùng cũng coi như thông suốt rồi.
"Thật ra, thủ trưởng, em có lúc cũng rất thích anh, trong lòng đều nhớ tới anh. Có điều từ lúc Cố Hải đến tìm em, em đã không còn suy nghĩ đó, em không phải sợ anh ta, chính là em cảm thấy giữa chúng ta chênh lệch quá xa. Em có thể chỉ là thần tượng anh, giống như mấy đồng chí thần tượng siêu sao bóng đá trong ký túc xá của bọn em, không phải loại yêu thích như người yêu kia."
Bạch Lạc Nhân lần đầu tiên từ trong miệng Lưu Xung nghe được lý luận rõ ràng như vậy.
"Được rồi, không cần nghĩ đến mấy thứ không không có có này nữa, huấn luyện cho tốt mới là quan trọng. Chờ tương lai cậu nổi bật hơn mọi người, phụ nữ bên cạnh dạng gì mà tìm không ra?"
Lưu Xung dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạch Lạc Nhân, "Anh bây giờ điều kiện tốt như vậy, theo lý cũng phải có rất nhiều cô gái đồng ý đi theo anh, sao anh phải ở cùng với một người đàn ông chứ?"
"Tôi có điều kiện nào tốt chứ? Có mấy cô gái thật sự chịu gả cho lính chứ? Cho dù bọn họ đồng ý gả, tôi cũng không dám cưới! Cưới cũng chỉ có thể bày ở trong nhà, quanh năm suốt tháng có thể gặp mặt mấy lần chứ? Bình thường xa cách còn có thể gọi điện về nhà, mỗi lần làm nhiệm vụ còn phải báo bình an với cô ấy, nghĩ tới liền cảm thấy phiền..."
"Vậy ra." Lưu Xung không nhịn được cảm xúc một câu, "Lẽ nào cũng vì những thứ này, anh mới ở cùng anh ta?"
"Dĩ nhiên không phải rồi." Bạch Lạc Nhân rất bất đắc dĩ cười cười, "Việc này không thể nói rõ nguyên nhân, ngược lại lên thuyền giặc liền xuống không được."
"Aizzz, em thật sự khó có thể tưởng tượng, anh và anh ta làm sao có thể ở cùng nhau? Hai người một chút cũng không xứng!"
Tuy rằng Bạch Lạc Nhân đang cùng Cố Hải giận dỗi, nhưng nghe thấy câu này của Lưu Xung, trong lòng vẫn không thoải mái.
"Sao lại không xứng?"
Lưu Xung thẳng thắn nói: "Cho dù là đàn ông ở chung với đàn ông, cũng phải âm dương hòa điệu chứ? Anh nhìn thử hai người các anh, cả hai đều dũng mãnh như vậy, ai đè ai mới hợp chứ?"
"Cậu quản à?" Bạch Lạc Nhân hung hăng gõ Lưu Xung một cái, "Đây là việc cậu cần quan tâm sao?"
Lưu Xung vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Lạc Nhân xấu hổ, tiểu ác ma trong lòng tràn lan, không nhịn được muốn hỏi thăm một số vấn đề quấy nhiễu cậu đã lâu.
"Thủ trưởng, thời điểm đó của hai người thoải mái không?"
Bạch Lạc Nhân ranh mãnh nở nụ cười, "Khó chịu thì cậu vui lắm à?"
Lưu Xung cười đến gò má đều đỏ, tiến đến trước mặt Bạch Lạc Nhân tiếp tục bà tám, "Vậy hai người ai ở trên, ai ở dưới?"
"Tùy tâm tình!"
Bạch Lạc Nhân trả lời rất cẩn thận, sự thật chứng minh, phần lớn thời gian đều là tâm tình Cố Hải tốt một chút.
"Trời ạ, thủ trưởng anh cũng bị..." Lưu Xung ra vẻ không thể nào chấp nhận được, "Ở dưới không khó chịu sao? Lúc anh ta ngồi xuống ghế, em có thể thấy cái đó của anh ta... Rất hoành tráng."
Bạch Lạc Nhân giả vờ giận nhìn Lưu Xung, "Cậu không có việc gì làm lại đi nhìn cái đó của anh ta làm gì?"
Lưu Xung lộ vẻ tức giận, "Em không có cố ý nhìn, em chỉ liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái..." Lưu Xung duỗi ra một ngón tay, nhiều lần xác minh sự trong sáng của mình.
"Được rồi, đừng có nói không ngừng nữa, mau về ngủ đi!"
Lưu Xung còn dính ở đây không đi, "Câu cuối cùng, em hỏi thêm một vấn đề cuối cùng, được không?"
Bạch Lạc Nhân chịu đựng gật gật đầu.
"Hai người có dự định kết hôn không?"
Bạch Lạc Nhân nghẹn lời, hơn nửa ngày mới trầm mặt nói: "Còn kết hôn? Có thể bảo vệ quan hệ này là tốt lắm rồi."
"Hả."