Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 288: Ba Điều Kiện
T
iết Hoài Diệc cũng đột nhiên đập bàn, cả giận nói:
- Cục trưởng Lý, các đồng chí công an của cục Công an cũng nhìn thấy đấy. Bọn họ tụ tập gây chuyện, tấn công đơn vị tin tức, quấy nhiễu chúng tôi làm việc. Loại hành vi trái pháp luật này nếu cục Công an bỏ mặc thì sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến cỡ nào?
Bành Viễn Chinh mỉm cười lạnh lùng:
- Quần chúng chỉ là đến kháng nghị, chứ chẳng gây ra tiếng động nào. Đây là kháng nghị có trật tự. Ai đến tấn công đơn vị tin tức? Hãy mở cửa sổ ra mà nhìn, có tranh cãi ầm ĩ nào không?
- Các người liên tục đăng tin giả dối, ác ý công kích chính quyền đảng ủy chúng tôi. Chúng tôi đi khiếu nại, các người lại bỏ mặc. Cho đến hiện tại cũng không nhận sai lầm. Hành vi này của các người là hành vi gì? Tôi nói cho các người biết, chúng tôi chính là giữ vững quyền lợi của pháp luật đấy.
Bành Viễn Chinh mạnh mẽ, biểu hiện cứng rắn, không chỉ có Tiết Hoài Diệc trở tay không kịp mà cũng khiến cho Lý Minh Nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Trong ấn tượng của Lý Minh Nhiên, Bành Viễn Chinh là một cán bộ trẻ tuổi làm việc rất khiêm tốn, xử sự khéo léo. Nhưng lần này, Bành Viễn Chinh một chút cũng không nhượng bộ, biểu hiện rất đường hoàng.
- Bậy bạ! Các người có chứng cứ gì chứ?
Tiết Hoài Diệc vỗ bàn.
Bành Viễn Chinh cười lạnh, ném đống tài liệu qua:
- Chứng cứ vô cùng xác thực, các người muốn nói xạo gì chứ? Lần thứ nhất đưa tin giả dối, chúng tôi suy xét đến tính đặc thù của truyền thông, hiểu cho công tác của mọi người. Cho nên chỉ đề xuất kháng nghị chứ không có khiếu nại bộ môn có liên quan. Nhưng cách đây không lâu, các người lại một lần nữa làm trầm trọng thêm, tiếp tục đưa tin không đúng sự thật.
- Khinh người quá đáng! Lúc này đây chúng tôi tuyệt đối không nhượng bộ. Tôi lặp lại một lần nữa, nếu tòa soạn báo không xử lý thì chúng tôi sẽ tiếp tục khiếu nại. Nếu thành phố không giải quyết thì đến tỉnh, nếu tỉnh không giải quyết thì đến tổng cục tin tức quốc gia để khiếu nại.
- Làm càn!
Tiết Hoài Diệc thở dốc, đập bàn gào lên.
Ông ta trong lòng lo lắng vô cùng, thầm nghĩ: “Giang Ninh Trình, cô gây ra họa lớn cho tôi rồi đây? Sao bây giờ còn chưa tìm được viện binh?”. Ông ta đã bảo Giang Ninh Trinh gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Chu, nhưng lãnh đạo sao bây giờ còn chưa ra mặt?
Lý Minh Nhiên cười khổ:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu cũng bớt giận. Phó trưởng ban Chu cũng đừng tức giận. Hai người ngồi xuống từ từ nói chuyện, có vấn đề gì không thể giải quyết ổn thỏa chứ? Một chuyện nhỏ như vậy lại khiến cho bên ngoài nhìn vào, bất kể là đối với tòa soạn báo hay là thị trấn Vân Thủy cũng đều không tốt.
- Anh sai rồi, Cục trưởng Lý. So sánh với cơ quan truyền thông dư luận, so sánh với cơ quan ngôn luận của Thành ủy, thị trấn chúng tôi chỉ là một quần thể bé nhỏ. Vì xoay chuyển ảnh hưởng tiêu cực, vì làm trong sạch chính quyền Đảng ủy, chúng tôi chỉ có thể lựa chọn việc kháng nghị.
- Chúng tôi muốn cho quảng đại nhân dân thành phố biết rằng, truyền thông giết người không cần dao. Loại tự tiện vận dụng tuyên truyền phát biểu không chân thực này cũng đồng nghĩa với việc lấy quyền mưu tư. Mà đồng thời, còn ác ý công kích chính quyền Đảng ủy, khiến người ta giận sôi.
- Tôi hy vọng cơ quan công an có thể theo lẽ công bằng mà chấp pháp.
Bành Viễn Chinh nói câu “Ác ý công kích chính quyền Đảng ủy” khiến Lý Minh Nhiên nghe xong hết hồn. Mà Tiết Hoài Diệc trong lòng phẫn nộ và xấu hổ không cần nói. Nếu chuyện này mà làm lớn, ngay cả địa vị của ông ta ở thành phố cũng không chịu nổi.
Lý Minh Nhiên thở phào một cái, nhìn Bành Viễn Chinh, sắc mặt phức tạp, một câu cũng không nói nên lời.
Những gì y khuyên bảo đều không có hiệu quả. Cục diện này xem ra không phải một cục trưởng phân cục như y có thể xử lý. Nghĩ đến đây, Lý Minh Nhiên liền lui ra ngoài, bảo cấp dưới hướng Đảng ủy cục Công an thành phố báo cáo. Đề cập đến Đảng ủy cơ quan truyền thông lớn nhất Tân An và chính quyền Đảng ủy một thị trấn thì cục Công an nên phối hợp ra mặt.
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc bộ quần áo da màu đen, dáng người cực kỳ nóng bỏng, dung mạo diêm dúa, hùng hổ xông vào. Cô ta vừa vào đến cửa thì đã giương tay chỉ vào Bành Viễn Chinh, nổi giận nói:
- Bành Viễn Chinh, cậu thật sự điên rồi. Một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ mà lại coi trời bằng vung. Cậu dẫn người đến đây tấn công truyền thông, biết cấu thành tội danh gì không? Chính là tấn công cơ quan nhà nước đấy.
- Đồng chí cục Công an, đối mặt với hành vi mang tính chất vi phạm pháp luật nghiêm trọng, các người còn chờ gì nữa? Người nộp thuế để nuôi cảnh sát các người, chẳng lẽ chính là để cho các người lại đây làm người hòa giải hoặc xem náo nhiệt sao?
Giang Ninh Trinh thanh sắc đều mãnh liệt, không chỉ khiển trách Bành Viễn Chinh mà ngay cả Lý Minh Nhiên cũng mắng luôn.
Lý Minh Nhiên đuôi lông mày nhướng lên, đã thấy Bành Viễn Chinh bước lên phía trước, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu châm chọc:
- Quả nhiên là hạng người ăn nói bừa bãi! Mở miệng ra thì mắng người khác coi trời bằng vung. Sao không xem lại bản thân mình có coi trời bằng vung hay không? Cô liên tục bịa đặt, đưa tin không đúng sự thật, tạo thành sự phỉ báng đối với chính quyền Đảng ủy thị trấn chúng tôi. Xin hỏi như vậy thì cô mang tội gì?
- Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ dựa theo pháp luật để truy cứu trách nhiệm của cô.
Giang Ninh Trinh coi thường, không thèm để ý, khinh miệt nói:
- Chỉ bằng cậu?
- Đúng vậy, chỉ bằng tôi thôi! Giang Ninh Trinh, kỷ luật Đảng là công khai, tôi xem ai có thể bao che được cho cô.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười lạnh, lại tiến thêm một bước, khí thế kinh người.
Giang Ninh Trinh cười lạnh, cũng theo bản năng lùi về sau một bước.
Lý Minh Nhiên vừa thấy hai bên chuẩn bị xung đột thì liền khẩn trương quay đầu về, nhíu mày nói:
- Được rồi, hãy bình tĩnh lại. Có vấn đề thì hỏi, không cần nói nhau như thế.
Một lát sau, người của cục Công an cũng đã đến, nhưng vẫn không thể xử lý. Loại chuyện này, liên quan đến cơ quan truyền thông thành phố, lại còn có chính quyền Đảng ủy thị trấn. Hai bên bên nào cũng cho rằng là mình đúng, giằng co không ai nhường ai. Người của cục Công an cũng không thể dùng vũ lực cưỡng ép, chỉ phải hướng thành phố báo cáo.
Hơn 3h chiều, Chủ tịch quận Tân An là Cố Khải Minh và trợ lý Chủ tịch quận, Chánh văn phòng UBND quận là Mạc Xuất Hải cũng đã chạy đến. Cố Khải Minh mới từ trường Đảng Tỉnh ủy trở về, hy vọng tiếp nhận chức Bí thư quận ủy đã tiêu tan, nên tâm trạng của y không được thoải mái.
Ngay khi tâm trạng của y đang tồi tệ thì lại nghe Chu Quang Lực gọi điện thoại đến. Nghe nói Bành Viễn Chinh dẫn người đến đại náo Nhật báo Tân An, y lập tức đến ngay. Hiện tại, Bành Viễn Chinh trong lòng y đã trở thành một cái gai. Tống Bính Nam phá hỏng sự thăng quan tiến chức của y, y không chỉ hận Tống Bính Nam mà còn cảm thấy phản cảm với Bành Viễn Chinh.
Hiện giờ Bành Viễn Chinh lại cấp cho y sự ngột ngạt, y làm sao mà không giận.
- Chử Lượng, anh dẫn người đến đây làm gì? Tụ tập gây chuyện còn có quan nhiệm tổ chức nữa hay không? Anh rốt cuộc có còn muốn làm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn nữa hay không?
Cố Khải Minh đứng trong sân Nhật báo Tân An rống lên.
Chử Lượng chui xuống phía sau đám người, mặc cho Cố Khải Minh khiển trách như thế nào y cũng không nói một tiếng, vẫn duy trì trầm mặc. Y không có dũng khí chống đối Chủ tịch quận đại nhân, nhưng y lại càng không dám trong thời khắc mấu chốt này phản lại Bành Viễn Chinh.
- Tất cả trở về, khẩn trương trở về cho tôi.
Cố Khải Minh nổi giận cả nửa ngày, nhưng thấy đám người kia vẫn không có dấu hiệu rời khỏi thì giận đến tím mặt.
Mạc Xuất Hải kéo nhẹ cánh tay, hạ giọng nói:
- Chủ tịch Cố, trước vào trong xem tình hình đã.
Cố Khải Minh phẩy tay bỏ đi. Mạc Xuất Hải hung tợn trừng mắt nhìn đám người Chử Lượng và một số cán bộ thị trấn, rồi cũng theo vào.
Nhìn thấy Cố Khải Minh, Tiết Hoài Diệc thở phào một cái. Sắc mặt của ông ta khó coi, đứng dậy lớn tiếng nói:
- Chủ tịch quận Cố, hãy xem cán bộ của các người đấy. Tụ tập tấn công cơ quan truyền thông, thật sự là coi trời bằng vung mà.
Cố Khải Minh miễn cưỡng cười, hướng Tiết Hoài Diệc gật đầu rồi sau đó quay sang Bành Viễn Chinh, cả giận nói:
- Bành Viễn Chinh, cậu đây là muốn làm cái gì? Kích động quần chúng thật sự là làm chúng tôi cảm thấy mất mặt. Khẩn trương mang người của cậu trở về. Sau khi trở về thì lập tức hướng UBND quận kiểm điểm sâu sắc. Về vấn đề của cậu, quận sẽ xử lý thật nghiêm.
- Chủ tịch quận Cố, đầu tiên tôi xin giải thích hai điều. Thứ nhất, chúng tôi không phải cố tình gây sự. Nhật báo Tân An liên tục đưa tin không chính xác. Đối với chính quyền thị trấn chúng tôi tiến hành nói xấu. Chúng tôi dựa theo trình tự khiếu nại nhưng bọn họ bỏ mặc.
- Thứ hai, chúng tôi không có tụ tập gây rối. Quần chúng thị trấn chỉ là đến kháng nghị, không có trái pháp luật, cũng không cao giọng ồn ào, tấn công cơ quan ngôn luận như đã chụp mũ. Chúng tôi không gánh nổi đâu.
Cố Khải Minh không nghĩ tới Bành Viễn Chinh khi giáp mặt lại cho y một cái tát như vậy, lửa giận trong lòng liền bốc lên.
- Cho dù là đơn vị tin tức có đưa tin sai, các người cũng không nên chạy đến nơi này gây rối? Không gửi đơn lên tổ chức trên xử lý, mà chạy đến tòa soạn quấy nhiễu người ta làm việc. Cậu còn nói gì nữa không?
Cố Khải Minh lạnh lùng vung tay lên:
- Tôi ra lệnh cho cậu khẩn trương rời khỏi đây. Lập tức mang người của cậu đi về.
- Rời khỏi thì được nhưng chúng tôi có ba điều kiện.
Bành Viễn Chinh không nhìn ánh mắt giận dữ của Cố Khải Minh, quay đầu nhìn Tiết Hoài Diệc lạnh lùng nói:
- Thứ nhất, nghiêm túc xử lý phóng viên đã đưa tin. Lập tức tạm thời cách chức điều tra. Chúng tôi sẽ không khiếu nại lên cơ quan tin tức quốc gia và cơ quan tư pháp. Thứ hai, Nhật báo Tân An phải đăng bài công khai xin lỗi thị trấn Vân Thủy ở một vị trí rõ ràng trên báo, thừa nhận hai bài viết qua là không đúng sự thật, tận khả năng xoay chiều ảnh hưởng tiêu cực. Thứ ba, truy cứu tổng biên phụ trách dự thẩm bản thảo đó, chủ nhiệm bộ môn và nhân viên có liên quan.
Tiết Hoài Diệc thấy Cố Khải Minh đến nhưng cũng không khiến Bành Viễn Chinh nhượng bộ. Tuy rằng nét mặt vẫn tỏ vẻ phẫn nộ nhưng trong lòng càng ngày càng ngưng trọng.
Ảnh hưởng của chuyện này đối với tòa soạn báo ra sao ông ta hiểu rất rõ. Nếu làm lớn chuyện, tòa soạn báo khẳng định là sẽ chịu thiệt. Chỉ có điều, ông ta bất kể như thế nào cũng không nhận thua, càng không thể xử lý Giang Ninh Trinh. Xử lý Giang Ninh Trinh là đắc tội với Chủ tịch thành phố Chu. Đối với ông ta mà nói thì chỉ còn con đường chết.
Đương nhiên, ông ta giờ phút này cảm thấy có chút hối hận, vì không nên quá dung túng Giang Ninh Trình. Nếu ông ta không đồng ý cho Giang Ninh Trình đăng bài viết đượm hận thù cá nhân kia thì sẽ không có chuyện hôm nay.