Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 282: Nhân Tử Chỉnh Lão Chu
B
ộ đội đến căn cứ huấn luyện khép kín đã là sau nửa đêm, rất nhiều người đều đã vùi ở trong xe ngủ, Bạch Lạc Nhân ngồi ở phía sau tài xế, xe vừa đến trạm, quay đầu nhìn lại phía hơn mười tên sĩ quan và binh sĩ đang gật gà gật gù hét ra lệnh một tiếng, "Đã đến trạm, tất cả tỉnh táo một chút, đừng ngủ nữa."
Một tiếng quát to nhắc nhở này khiến tài xế trước mặt giật nảy mình. Cũng đã vào giờ này rồi, lại ngồi xe thời gian lâu như vậy, sao cậu vẫn còn tinh thần thế chứ?
Bạch Lạc Nhân đứng ở ngoài xe, nhìn đám sĩ quan và binh sĩ đi xuống.
Lưu Xung là người xuống cuối cùng, thấy Bạch Lạc Nhân đứng ở cửa xe, rất tự giác đi nhanh hai bước, sau khi xuống xe lập tức xoay người đuổi theo đám đông.
Bạch Lạc Nhân một tay kéo cậu ta lại.
Từ lần trước bị Cố Hải chỉnh, tiểu sĩ quan cấp uý này vẫn đối với Bạch Lạc Nhân né tránh ba thước.
"Vẫn còn giận sao?" Giọng của Bạch Lạc Nhân ôn hòa hiếm thấy.
Lưu Xung gượng gạo cười cười, "Em chưa từng giận anh, lúc em vừa vào bộ đội, nếu không có anh quan tâm em, cuộc sống một năm đó của em sẽ rất gian nan. Mấy ngày nay em suy nghĩ rất nhiều việc, em có chút ích kỷ, em lúc nào cũng tự cho là hiển nhiên mà quan tâm anh, trái lại tạo cho anh phiền phức không cần thiết."
Bạch Lạc Nhân hơi nheo mắt lại đánh giá Lưu Xung, "Mấy ngày nay không thấy mặt cậu, là tại vì cậu bận nghĩ tới mấy thứ linh tinh này?"
"Không, không phải..." Lưu Xung lúng túng gãi đầu, "Em vẫn nỗ lực huấn luyện, bổ túc lại chương trình thiếu sót trước đó, nếu như không nắm vững, rất có thể lần nhiệm vụ bay này sẽ không có em."
Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Đúng vậy, có lòng cầu tiến mới tốt."
Lưu Xung phát hiện, hôm nay Bạch Lạc Nhân so với bình thường vô cùng khác biệt, ánh mắt nhấp nháy có thần, trong đêm khuya phát ra ánh sáng lấp lánh, dường như không có chút mệt mỏi rã rời do đi đường xa nào, cả người đều tản ra sức sống bừng bừng.
"Tiểu Bạch, người bên cậu đủ chưa?" Xa xa truyền đến một tiếng nhắc nhở.
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ vai Lưu Xung, "Cậu không giận tôi là được rồi, có thời gian chúng ta trò chuyện tiếp, đi về nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Nói xong, chạy tới chỗ mấy người cách đó không xa.
Hơn hai giờ sáng, những sĩ quan và binh sĩ này sắp xếp toàn bộ ký túc xá xong đi ngủ. Dáng người cao ngất của Chu Lăng Vân sừng sững trên đài chỉ huy bay, ánh mắt sâu sắc ngắm nhìn khắp căn cứ, trời đêm mờ mịt, sân huấn luyện dưới bầu trời mênh mông lộ ra một vẻ đẹp hùng tráng. Cách đó không xa, hơn mười máy bay chiến đấu xếp thành hàng ngẩng đầu, vận sức chờ phát động, trong lòng Chu Lăng Vân mơ hồ lộ ra vài phần kích động.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vững vàng, nhịp điệu bước chân lộ ra tâm tình sôi sục của người tới.
Trong lòng Chu Lăng Vân thầm vô cùng kinh ngạc, trừ loại bệnh thần kinh như ông ra, còn có ai nửa đêm không ngủ được, chạy tới đây thưởng thức căn cứ huấn luyện? Cho tới nay, Chu Lăng Vân đều bị coi là người cuồng bay mà tồn tại, có vô cùng ít người có thể hiểu được cuồng nhiệt này của ông.
"Thật là đẹp!" Người phía sau truyền đến tiếng cảm thán.
Thân hình Chu Lăng Vân rung lên một cái, giọng nói này sao nghe quen tai như vậy? Vừa quay đầu lại nhìn, lại là Bạch Lạc Nhân! Chu Lăng Vân quá bất ngờ, sao có thể là Bạch Lạc Nhân chứ? Bình thường bất luận có nhiệm vụ gì, bất luận xuất phát đi đâu, chỉ cần vừa đặt chân xuống, Bạch Lạc Nhân nhất định là người đầu tiên ngủ, hôm nay là sao đây?
Tiểu Bạch nào đó đi tới trước mặt Chu Lăng Vân, bước chân rầm rập, khí thế khoáng đạt.
"Ngài cũng ở đây! Thật là vừa vặn!"
Chu Lăng Vân lần đầu tiên vào ban đêm thấy bộ dáng Bạch Lạc Nhân phấn chấn như vậy, như là được tiêm 5000cc máu gà, ngẩng đầu đứng ở chỗ này, còn thiếu gáy lên nữa thôi.
"Sao cậu còn chưa ngủ?" Ánh mắt Chu Lăng Vân hoặc thăm dò Bạch Lạc Nhân.
Giọng Bạch Lạc Nhân hào hùng, "Quá hưng phấn, ngủ không được!"
So với Bạch Lạc Nhân như vậy, Chu Lăng Vân ngược lại có vẻ rất uể oải, thậm chí còn lộ ra một vẻ không hiểu.
"Hưng phấn? Có cái gì mà hưng phấn?"
Bạch Lạc Nhân giống như tuyên thệ, lớn tiếng nói: "Sắp tới sẽ bắt đầu hơn ba mươi ngày huấn luyện, hơn ba mươi ngày này, chúng ta sẽ được bay lượn giữa trời xanh, quan sát đất rộng, xuất phát về mục tiêu mới. Lẽ nào việc này không đáng để chúng ta hưng phấn sao? Nhiều bộ đội phòng không như vậy dưới hiệu lệnh của tôi và ông chinh chiến sa trường, bọn họ đến có chuẩn bị, chắc chắn thắng lợi trở về!!!"
Chu Lăng Vân, "..."
Bạch Lạc Nhân đợi nửa ngày không nghe đáp lại, quay đầu nhìn Chu Lăng Vân, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ngài hôm nay sao không có tinh thần như thế chứ?"
Yết hầu Chu Lăng Vân giật giật, "Là tinh thần của cậu hơi quá chứ?"
Bạch Lạc Nhân cố sức vỗ vai Chu Lăng Vân một hồi, lực tay mạnh kinh người.
"Cùng nhau cố gắng! Ha ha ha..."
Chu Lăng Vân nhìn bóng lưng Bạch Lạc Nhân dần dần đi xa, trong lòng lạnh vù vù, tên nhóc này trúng tà gì rồi?
Ngủ không được một tiếng, Chu Lăng Vân đã rời giường, ông hầu như mỗi ngày đều dậy sớm nhất doanh trại. Bất luận xuân thu đông hạ, bất luận ngủ trễ cỡ nào, bốn giờ sáng đều sẽ tỉnh lại, đồng hồ sinh học trong đầu chính xác đến dọa người.
Rửa mặt xong, Chu Lăng Vân đi vào sân huấn luyện hoạt động thân thể một chút, lúc này trời vẫn còn tối đen, trăng sáng sao thưa, trong tầm mắt chỉ có mấy bóng người lẻ loi, không phải nhân viên vệ sinh thì là người canh gác.
Nghĩ đến Bạch Lạc Nhân tinh thần không bình thường tối qua, trong lòng Chu Lăng Vân hừ cười một tiếng, tên nhóc này hôm nay nhất định dậy trễ.
"Thủ trưởng, lười quá, giờ mới dậy."
Thân hình Chu Lăng Vân chấn động, hướng theo giọng nói quay đầu nhìn sang, một bóng người đang ở trên đường chạy rất nhiệt tình, hơn nữa cái dáng người này càng nhìn càng quen, càng nhìn càng quen, nhìn qua một cái, lại là Bạch Lạc Nhân.
"Cậu không ngủ?" Chu Lăng Vân hỏi.
Bạch Lạc Nhân trên trán đã ướt nhẹp mồ hôi, theo nhịp điệu bước chân từng bước đánh vào tim Chu Lăng Vân.
"Ngủ rồi, ngủ mười phút."
Nói xong, đột nhiên tăng nhanh tốc độ, giống như ngựa quý ở trước mắt Chu Lăng Vân phóng đi.
Chu Lăng Vân tạm thời dừng lại, hỏi lính gác bên cạnh: "Cậu ta tới khi nào?"
Cơ thịt căng cứng của lính gác giật giật, khó khăn trả lời: "Tôi đã theo dõi cậu ta vòng quanh được hơn hai mươi vòng rồi."
Chu Lăng Vân, "..."
Buổi sáng, huấn luyện bay độ khó cao chính thức mở màn, hơn mười máy bay chiến đấu trượt ra khỏi lều, ở cuối đường băng vận sức chờ phát động. Chạy đà, tăng tốc, tăng lực cất cánh... Hai chiếc máy bay chiến đấu màu bạc bay lên trời, gào thét xa dần. Lượn vòng với góc độ lớn nhất, bay đến sát mặt đất rồi lộn vòng trở lên, ở góc độ nhỏ dùng tốc độ nhanh nhất hạ cánh... Những động tác liên tiếp khiến người khác chấn động, không ngừng bày ra trước mắt Chu Lăng Vân.
Ông ở trên đài chỉ huy bay chỉ đạo, thỉnh thoảng cũng sẽ đích thân đi ra bay mẫu. Cách thức bay này với bình thường hoàn toàn khác nhau, mỗi động tác độ khó cao chính là một lần khiêu chiến cực hạn của thân thể, ba bốn tiếng đồng hồ không ngừng bay, chỉ có Chu Lăng Vân dám cho cường độ mạnh như vậy, cũng chỉ có lính của ông mới chịu nổi giày vò như vậy.
Cuối cùng, Chu Lăng Vân kéo vang kèn lệnh kết thúc.
Nhóm bộ đội phòng không từ trên máy bay chiến đấu đi xuống, có người mồ hôi đầm đìa, có người bước đi đều lơ mơ, có mấy người bình thường sức khỏe tốt, lúc này đều xuất hiện tình trạng mê man, nôn mửa.
Chu Lăng Vân đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi sân huấn luyện.
Ngay lúc ông cũng chuẩn bị rời đi, đột nhiên có ba chiếc máy bay chiến đấu lần nữa bay lên không, trong đó một chiếc là máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân, theo sau là hai chiếc do lính của cậu lái. Ba chiếc máy bay chiến đấu lại bắt đầu thực hiện động tác độ khó cao này, thứ nặng hơn mười tấn dưới sự điều khiển của bọn họ nhẹ nhàng như một con chim nhỏ.
Ánh mắt Chu Lăng Vân hơi nheo lại, trong mắt ẩn chứa mấy phần vui mừng.
Lần này tới huấn luyện, Bạch Lạc Nhân dường như thật sự thay đổi.
Có can đảm sau khi Chu Lăng Vân ra lệnh kết thúc, tiếp tục duy trì trạng thái tác chiến, có thể đơn giản quy vào tự tìm chết.
Tinh thần có thể khen ngợi, nhưng cách thức này không thể áp dụng.
Châu Lăng Vân rất nhanh đi đến khu vực đó.
Lúc ba chiếc máy bay chiến đấu xuống tới, ngoại trừ Bạch Lạc Nhân, mặt hai tên lính còn lại cũng không còn chút máu.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi." Chu Lăng Vân hiếm có thốt lên, "Tiết kiệm sức một chút, còn hơn ba mươi ngày đấy."
Không ngờ, Bạch Lạc Nhân lúc này bác bỏ: "Không được, huấn luyện hôm nay không đạt tiêu chuẩn đừng mong vào nghỉ ngơi."
Trước đây đều là Chu Lăng Vân tìm mọi cách làm khó dễ, Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh bao che khuyết điểm, hôm nay ngược lại.
"Huấn luyện trong trạng thái này, không luyện cũng được."
Bạch Lạc Nhân không chút nhượng bộ, "Trạng thái huấn luyện đều là dùng ý chí ép ra, tiềm năng của con người là vô hạn, lên máy bay!"
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Chu Lăng Vân, ba chiếc máy bay chiến đấu lần nữa xông lên trời.
Chu Lăng Vân muốn nhân lúc cơm tối trò chuyện một chút với Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân vẫn còn mặc đồ bay đi nhanh tới, hiển nhiên là mới từ máy bay chiến đấu đi xuống, cởi mũ bay ra, cả trán ướt mồ hôi, tóc vẫn còn ướt nhẹp.
"Ngài muốn nói gì với tôi?" Bạch Lạc Nhân thở hổn hển hỏi.
Chu Lăng Vân ra hiệu cậu ngồi xuống, "Chúng ta ngồi xuống từ từ trò chuyện."
Trong chốc lát, có người đưa cơm tới, đây là suất ăn bổ sung của nhà bếp cho Bạch Lạc Nhân, Chu Lăng Vân thấy Bạch Lạc Nhân từ tối qua đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, huấn luyện vất vả như vậy, để cậu bồi bổ thật tốt.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân chỉ nhìn thoáng qua, liền quay qua lính cấp dưỡng đưa cơm khiển trách, "Ai bảo cậu làm thêm mấy thứ này cho bọn tôi ăn? Cậu muốn tạo ra khác biệt sao? Là muốn giữa bọn tôi với các binh sĩ có sự đối lập sao?"
"Không phải..." Lính cấp dưỡng căng thẳng liếc mắt nhìn Chu Lăng Vân, "Phải..."
"Cậu là phải hay là không phải, lải nhải cái gì vậy? Mau dọn đi! Nhà bếp có gì thì lấy cái đó qua, mấy đồ ăn này đưa qua cho mấy binh sĩ ăn uống không thoải mái!"
Chu Lăng Vân lại một lần nữa bị sự khác thường của Bạch Lạc Nhân kích động, ông đã sớm nghe nói, Bạch Lạc Nhân ăn uống rất kén chọn, rất ít ăn cơm ở nhà ăn, mỗi ngày đều có người đưa cơm tới, hiện giờ vậy là sao?
Bạch Lạc Nhân kiên quyết phải chịu khổ, Chu Lăng Vân làm lãnh đạo cũng không tiện nói gì, chỉ có thể cùng cậu ăn bánh màn thầu và đồ ăn thừa.
Bạch Lạc Nhân từng ngụm từng ngụm ăn bánh màn thầu, gần như ba miếng một, Chu Lăng Vân bên này còn chưa cầm lấy đũa, bên kia cậu đã nuốt năm cái bánh xuống bụng. Chu Lăng Vân bên này vừa cắn một cái bánh màn thầu, bên kia cậu đã húp sạch canh.
Ợ một tiếng, Bạch Lạc Nhân quay sang Chu Lăng Vân hỏi: "Thủ trưởng, ngài muốn nói gì với tôi?"
Miếng màn thầu Chu Lăng Vân vừa cắn xuống nghẹn ngay trong miệng, im lặng nhìn Bạch Lạc Nhân một hồi, máy móc lắc đầu.
Bạch Lạc Nhân lập tức cầm nón bay lên, hào hứng quay sang Chu Lăng Vân nói: "Tôi đi tập luyện."
Mãi đến khi xác định đèn trong túc xá của Bạch Lạc Nhân đã tắt, Chu Lăng Vân mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, đột nhiên bị một trận tiếng ầm ầm đánh thức, Chu Lăng Vân làm phi công nhiều năm như vậy, âm thanh này từ đâu phát ra sao có thể không rõ, trễ như vậy, ai còn ở bên ngoài lén tập luyện chứ?
Khoác bộ quần áo đi ra ngoài, máy bay chiến đấu vừa cất cánh, Chu Lăng Vân đảo qua nhìn chăm chú, mặt đều tái đi.
Lại là Bạch Lạc Nhân!!!
Một lần hai lần, trong lòng Chu Lăng Vân còn lộ ra mấy phần ngạc nhiên, nhiều lần thì không phải như vậy nữa.
Mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, ép buộc ra mệnh lệnh chỉ huy, khiến Bạch Lạc Nhân mau đáp xuống. Sau đó trói gô cậu buộc quay về ký túc xá, đè lên giường, cởi đồ cho cậu, đắp kín chăn cho cậu, tắt đèn cho cậu, sau đó mới an tâm ra khỏi cửa.
Không ngờ ổ chăn vừa nóng, bên ngoài lại vang lên tiếng ầm ầm, mặt Chu Lăng Vân tối sầm lại xông ra.
Lần này không chỉ áp tải Bạch Lạc Nhân về ký túc xá, còn khóa cửa từ bên ngoài. (Lão Chu chưa biết Tiểu Bạch nhà ta có tài mở khóa)
Kết quả, Bạch Lạc Nhân là cao thủ mở khóa, chưa được ba phút liền mở cửa ra.
Chu Lăng Vân vừa quay về giường, tiếng ầm ầm lại vang lên nữa, ông hoàn toàn nổi giận.
Trực tiếp kéo lê Bạch Lạc Nhân tới phòng mình, để ở bên cạnh, nhìn cậu ngủ.
Cuối cùng, màn đêm cũng yên tĩnh.
Chu Lăng Vân cũng tiến vào mộng đẹp, ông mơ thấy mình lái máy bay chiến đấu hướng về phía chiến trường, đang cùng kẻ thù chiến đấu anh dũng, đột nhiên máy bay chiến đấu bắt đầu lay động, làm sao cũng không giữ cân bằng, thân thể ông cũng lay động theo một trận.
Chợt giật mình tỉnh giấc, phát hiện thật sự có người đang lay chính mình, gương mặt trên đỉnh đầu, ánh mắt lạnh tanh nhìn ông chằm chằm.
"Giao cho tôi một ít nhiệm vụ huấn luyện." Bạch Lạc Nhân âm u nói.
Chu Lăng Vân đặt tay lên trán Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân nắm lấy cổ tay ông, lay mạnh một hồi, Chu Lăng Vân thiếu chút bị Bạch Lạc Nhân lay rơi xuống đất.
Giọng oang oang của Bạch Lạc Nhân trực tiếp bổ về phía lỗ tai yếu ớt của Chu Lăng Vân, "Sao ngài không cho tôi tập luyện? Sao ngài không cho tôi tập luyện? Tôi muốn tập luyện a a!!!"
Chu Lăng Vân, "..."