Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 282: Đùa Giỡn Một Chút
C
ô nàng này thủ đoạn độc ác nha, ta ngay cả cái mông trắng bóng đều cho cô nhìn cái thoải mái, cô không ngờ còn chưa đủ, còn muốn dùng gậy gộc đánh mông ta nữa sao? Tưởng mông của ta làm là cái đệm chắc?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Nhị tiểu thư, vậy nàng rốt cuộc muốn làm gì bây giờ? Nàng cứ ra tay đi, nếu là thật muốn đánh mông ta, ta hiện tại liền cởi sạch áo quần ra cho nàng đánh, Tiểu Cửu ta là một con người rắn rỏi, đau cũng có thể chịu được!
Miệng hắn nói ra vẻ cực kỳ anh hùng, ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dáng oai phong lẫm liệt. Nhưng một đôi bàn tay to lại thô tục hướng vào dây lưng sờ soạng, dường như muốn đem bảo bối của hắn đi ra đón gió vậy.
Chu Mị Nhi vừa thấy không ổn, thằng nhãi này muốn làm ta khó xử đây? Vội vàng bước lên trước bắt lấy bàn tay to hắn, vẻ mặt thẹn thùng nói:
- Ngươi là kẻ phóng đãng, lại muốn làm chuyện xấu hổ gì?
- Kẻ phóng đãng này đương nhiên là muốn cởi quần, lộ ra bờ mông trắng bóng cho nhị tiểu thư thoải mái hung hăng mà đánh... Đánh cho đến lúc tiểu thư cảm thấy cam tâm mới thôi...
Trần Tiểu Cửu làm bộ còn muốn tiếp tục bỉ ổi đi xuống, trên mặt lại giả bộ bộ dáng thấy chết không sờn.
- Đồ cóc ghẻ, ngươi đừng ác tâm, ta nếu thật muốn đánh ngươi vài gậy lại còn có thể như vậy nói với ngươi sao?
Chu Mị Nhi bĩu môi khinh thường nói:
- Ngươi như vậy là đê tiện vô sỉ, đã sớm xem thấu tâm tư của ta, lại thật tâm chế giễu ta thôi!
- Nhị tiểu thư, ta là thành tâm dâng lên cái mông đáng yêu cho nàng, nàng như thế nào còn có thể như vậy nghĩ về ta? Ta... Ta thật là đau lòng.
Trần Tiểu Cửu ủy khuất nói.
Chu Mị Nhi vẻ mặt cười lạnh nói:
- Ta phát hiện kẻ phóng đãng ngươi thật là đê tiện hạ lưu, da mặt cực kỳ dầy, không ngờ diễn trò cũng giống đúc như thế, thực khiến bổn tiểu thư không thể không sinh lòng khâm phục!
Trần Tiểu Cửu cợt nhả nói:
- Nhị tiểu thư quá khen, cái này gọi là chủ nào tớ nấy mà, cùng nhị tiểu thư thân cận, tự nhiên liềnthơm lây hương khí trên người nàng, muốn không đê tiện cũng không có khả năng!
Nói xong còn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Mị Nhi đặt ở lên miệng thơm một cái, rồi nhắm mắt lại, vẻ mặt say mê tán thưởng nói:
- Thơm quá a, dù là mẫu đơn hoa hồng quốc sắc thiên hương, cũng không theo kịp mùi hương thân thể của nhị tiểu thư một phần vạn a!
Chu Mị Nhi nhìn Trần Tiểu Cửu kia làm bộ làm điệu, hoàn toàn không để ý lại bị thằng nhãi này vô hình chung lại nắm được bàn tay nhỏ bé của nàng mà thưởng thức. Nàng nghe được Trần Tiểu Cửu ca ngợi, bật cười nói:
- Đồ phóng đãng, ngươi nói thật hay là nói dối vậy? Có thật là thơm như ngươi nói không?
Nàng chính là cười rất tùy ý, cặp mắt long lanh, cả mặt đỏ bừng, không ngờ lộ ra vẻ thẹn thùng đầy mặt của một tiểu cô nương.
Trần Tiểu Cửu lặp lại thưởng thức, tay nàng nhỏ bé như không có xương, trong hai tròng mắt lộ ra ánh mắt ngạc nhiên thán phục, hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhị tiểu thư, trong cổ họng vang lên tiếng nuốt nước bọt, không tự chủ được lên tiếng tán thưởng nói:
- Đẹp, cực kỳ xinh đẹp, nhị tiểu thư liếc mắt mà cười sẽ khiến cho ánh trăng sáng tỏ kia cũng phải ảm đạm thất sắc...
- Phi... ngươi ức hiếp ta, lại tưới nước sôi cho ta, ai tin lời nói khùng điên của ngươi chứ!
Miệng nàng thì phản bác nhưng trong lòng lại vui như hoa nở! Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, rút bàn tay nhỏ bé lại, mềm mại lả lướt đi đến bàn trang điểm, ra vẻ tùy ý nhìn trên gương một cái, trên mặt lộ ra nụ cười chúm chím càng thêm ngọt ngào.
Cô nàng này thật là dễ vừa lòng, dễ dụ dỗ, vừa cấp một chút ánh mặt trời nàng liền rạng rỡ, trước kia không ngờ không có phát hiện nàng còn có chỗ tốt như vậy.
Chỉ tiếc là Cửu ca ta ánh mặt trời không nhiều lắm, thủ đoạn bỉ ổi có thật không ít, bằng không ta liền cấp cho ngươi.
Hắn tự lắc đầu cười khổ, Chu Mị Nhi lại xấu hổ vòng vèo thân mình trở về, cao thấp nhìn hắn đánh giá:
- Đồ phóng đãng, ngươi như vậy hung hăng càn quấy nói với ta, không ngừng dùng ngôn ngữ và thủ đoạn sỉ nhục ta, là đoán chắc ta không dám đem ngươi xử lý à!
Ngôn ngữ bên trong, ngoại trừ nói móc, phần nhiều còn lại là bất đắc dĩ.
- Nhị tiểu thư, nàng nói xem, ta là tiểu gia đinh Chu gia, là phu xe của nhị tiểu thư,nàng bảo ta làm gì, ta liền làm đó, nào có lòng oán trách gì?
Trần Tiểu Cửu ngoài cười nhưng trong không cười nói, thấy Chu Mị Nhi trên vùng trán mịn màng hiện ra một tia mồ hôi, hắn vội vàng xuất ra khăn tay ra vẻ nịnh bợ.
Chu Mị Nhi bị hành động hữu nghị của hắn làm cho hoảng sợ, tránh qua bên người hắn, thở dài một hơi nói:
- Ngươi hiện giờ đã thành danh nhân rồi, ở trong giới tài tử giai nhân, đã có uy vọng rất cao. Ta nếu là dám đánh ngươi, chẳng phải là sẽ bị tài tử thiên hạ bao vây tấn công sao?
Hừ... Tính ra ngươi cũng nhận biết tổng thể, từ nay về sau, chỉ có ta được đánh phần mông trắng bóng của nàng, nàng không có lý do gì để đánh ta. Ta tuy rằng chỉ là tiểu gia đinh, nhưng cũng không có thể tùy tiện bị người ức hiếp.
Đương nhiên nếu nàng là lão bà của ta, ta sẽ theo liền cho phép nàng động tay động chân, dù có đập nát cái mông đít của ta, ta cũng không một câu oán hận, Trần Tiểu Cửu tà ác nghĩ.
Chu Mị Nhi lại thở phì phì cười nói:
- Nhưng, cái đám tài tử ngu xuẩn, đi vào Chu phủ không gặp được ngươi, lại đem tội danh đến vu cáo hãm hại trên người Chu gia ta. Nói ta Chu gia trang làm cao, không đưa bọn tài tử họ để vào trong mắt, lại không cho ngươi đi ra cùng bọn chúng gặp mặt.
- Đồ phóng đãng, ngươi nói thử xem, trong thiên hạ còn có chuyện buồn cười như vậy sao?
Hừm, cô nàng này một miệng nói ta là kẻ phóng đãng, chẳng lẽ ta thật sự có bất trị hay sao? Trần Tiểu Cửu thấy Chu Mị Nhi vẻ mặt mệt mỏi, vội cười nói:
- Nhị tiểu thư thông minh trí tuệ chắc đã có thượng sách gì sao?
- Đồ phóng đãng, ngươi lại giễu cợt ta, ta nào có thượng sách gì!
Chu Mị Nhi liếc mắt một cái, trong ánh mắt tràn ngập cơ trí nói:
- Ta vốn định Thôi gia lão tổ nếu đã qua đời, đám tài tử ngày mai tất sẽ tiến đến tế điện một phen, ta nhân cơ hội cho ngươi tự mình chịu nhận lỗi cho bọn hắn, nhất định là có thể giảm bớt một chút hận lòng của các tài tử đối với Chu gia ta?
- Nhị tiểu thư, kế này chỉ sợ không ổn...
Trần Tiểu Cửu bật người tiếp lời nói.
Chu mỹ nhân phất tay cắt ngang lời của hắn, có chút khinh thường nói:
- Ta biết ngươi là kẻ phóng đãng chắc chắn liều chết không theo, kêu ngươi đi xin lỗi bọn họ, chẳng phải là ở trước mặt tài tử trong thiên hạ mất hết mặt mũi của ngươi sao, sau này ngươi còn như thế nào ngẩng đầu lên được?
Trần Tiểu Cửu trong lòng rất là kích động, cấp bách bước lên phía trước một bước phen giữ chặt ngọc thủ Chu Mị Nhi, vui vẻ nói:
- Nhị tiểu thư, hai ta thật sự là có lòng cảm thông sâu sắc, một câu của ngươi liền nói rõ lòng ta, chẳng lẽ ngươi là tri kỷ của ta?
- Ai là tri kỷ của ngươi? Ngươi đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta!
Chu Mị Nhi ngọc diện đỏ bừng, vội vàng đem bàn tay nhỏ bé rút ra giấu sau lưng, để ngừa thằng nhãi này lại động tay động chân.
- Thất thố, ta lại thất thố rồi... Nhị tiểu thư, nàng phải tin tưởng, ta đối với nàng là rất thuần khiết... Nàng tuy rằng xinh đẹp, là cực phẩm trong chốn nhân gian, nhưng ta đối với nàng không hề sinh ra ảo tưởng. Trong đầu của ta tất cả đều là bọn kỹ nữ Túy Hương Lâu, bọn họ nhất cử nhất động đều mị hoặc... Toàn thân đều tản ra cợt nhả lẳng lơ. Vị...
Chu Mị Nhi nghe nói lời ấy, tiến lên hung hăng đánh hắn một cái, tức giận đến bộ ngực phập phồng, vẻ giận dữ đầy mặt nói:
- Đăng đồ tử, ngươi cho ta một chút kiềm chế, ta nói chuyện đứng đắn với ngươi, ngươi lại nói cái gì mà Túy Hương Lâu?