There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1083 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 276: Ngươi Đừng Có Nói Nữa Mất Mặt Chết Đi Được
hương 276: Ngươi đừng có nói nữa mất mặt chết đi được
Sưu tầm:
Nguồn metruyen
Đả tự:
Vân Ẩn Đỉnh của Dược Vương Cốc, ở giữa sườn núi, Dương Khai và Đổng Khinh Yên ở trong rừng, hai người đeo hai chiếc sọt trên lưng tìm kiếm dược liệu.
Nhiệm vụ lần này Tiêu lão giao cho cũng không khó hoàn thành, những dược liệu kia không quý kiếm cũng không khó tim, đều có ở sườn núi này.
Duy nhất là yêu cầu về tuổi tác có chút hà khắc.
Tối thiểu cũng phải là dược liệu có ba mươi năm tuổi trở lên.
Hai người trèo non lội suối cẩn thận tìm kiếm, bận rộn đến tận xế chiều mới tìm được kha khá.
- Còn thiếu một vị Thiết cốt thảo, Hương di nói Thiết cốt thảo phải hái mười gốc mới đủ.
Đổng Khinh Yên đếm trên đầu ngón tay:
- Biểu ca à, chúng ta chưa tim được cây nào đâu.
Dương Khai nhìn xa bốn phía nói:
- Vân Ẩn Đinh sợ là không có loại cỏ này, chúng ta đi nơi khác tìm.
Đổng Khinh yên đảo hai tròng mắt cười cười:
- Ngươi nói là Đan Thánh Đỉnh?
Dương Khai trừng mắt nhìn nàng.
Đổng Khinh Yên ngầm hiểu, hai người họ cùng đi về phía Đan Thánh Đỉnh.
Đan Thánh Đinh là cấm địa của Dược Vương Cốc, từ đỉnh núi đi xuống ba trăm trượng, các đệ tử bình thường không thể tiếp cận, nhưng ba trăm trượng phía dưới cũng có thể tùy ý đi vào.
Hai người mục đích rõ ràng thẳng hướng Đan Thánh Đỉnh.
- Chúng ta chia ra tìm.
Dương Khai nhẹ ho một tiếng nói.
-ừ.
Đổng Khinh Yên cười nhẹ gật đầu, nàng tự biết Dương Khai muốn làm gì nhưng cũng không nói ra mà chỉ dặn dò:
- Cẩn thận nhé.
- Ta biết rồi.
Sọt thuốc trên lưng, Dương Khai dường như không có việc gì hướng đến Đan Thánh Đỉnh, một mặt để ý tim Thiết cốt Thảo, một mặt âm thầm cảnh giác động tĩnh bốn phía.
Sau nửa canh giờ cùng Dương Khai vô tinh cố ý đến gần, khoảng cách giữa hai đỉnh núi chi còn không đến trăm trượng.
Lén lút ngẩng đầu quan sát, Dương Khai phát hiện trên đỉnh núi có một pho tượng đá của Đan thánh đứng sừng sững, đây chính là di ảnh của Đan thánh.
Tượng đá cao ít nhất có đến tầm ba mươi trượng, khí thế vô cùng. Dương Khai đứng ở khoảng cách cách đó chừng trăm trượng vẫn có thể nhìn được tượng đá từ ngực trở lên.
Trên tượng đá có nhiều điểm loang lổ, cũng không biết đã được thiết lập ở đó bao lâu rồi, trải qua bao gió táp mưa sa vẫn đứng vững không ngã.
Dương Khai định buông thần thức thám thính một phen xong lại có chút e dè.
Mặc dù bây giờ hắn không nhìn thấy người nào. Nhưng phía bên kia nhất định là có cao thủ canh giữ.
- Địa Ma, ngươi có thể lén lút vào xem tinh hình bên trong không?
Dương Khai hỏi.
- Phía trên nếu có cao thủ Thần Du Cảnh thì lão nô cũng không có cách nào che giấu. Thực lực của lão bây giờ không cao, căn bản không thể ấn núp một thân ma khí trên
mình. Hơn nữa đặc thù của lão cũng quá rõ ràng, Phá Hồn Chùy đang giữ chính là một đạo hắc khí không có cách nào giấu diếm được tai mắt của cao thủ Thần Du Cảnh.
Không có cách nào sao? Đi lên Vân Ẩn Đỉnh được hơn một tháng, đến bên kia có điều gì bí hiểm cũng không thể xác minh được.
- Ai thế.
Đang lúc Dương Khai cau mặt cáu giận, phía trên liền truyền đến một tiếng gầm
vang.
Một bóng người từ trên phi xuống trước mặt Dương Khai, thần sắc lạnh như băng nhìn hắn.
Người này tuyệt đối là cao thủ Thần Du Cảnh, hơn nữa thực lực lại không thấp. Các
đệ tử trong Dược Vương Cốc mặc đù đại đa số đều là Luyện Đan Sư, nhưng vẫn có một vài cao thủ phụ trách chiến đấu và phòng ngự.
- Ngươi là đệ tử đỉnh nào? Không biết dưới ba trăm trượng Đan Thánh Đỉnh chính là cấm địa sao?
Người nọ lạnh giọng quát thần sắc không tốt.
Dương Khai nhíu nhíu mày nhanh trí ổn định tâm lý.
- Đang hỏi ngươi đi đâu? Sư phụ ngươi là ai, không nói với ngươi nếu tự tiện xông vào Đan Thánh Đinh sẽ có hậu quả gì sao?
Dương Khai lúc này mới ôm quyền nói:
- Bái kiến tiền bối, vãn bối là môn hạ Tiêu lão tiên sinh ở Vân Ẩn Đỉnh, phụng mệnh
Tiêu lão hôm nay xuống núi hái chút dược liệu.
- Tiêu đại sư?
Người nọ có chút sừng sốt, giật mình tỉnh ngộ nói:
- Ngươi chính là thiếu niên mới bái nhập Vân Ẩnh Đỉnh tháng trước sao?
- Đúng là vãn bối.
Người nọ cảnh giác cẩn thận nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, một cỗ thần thức lan ra rồi lát sau lại thu lại.
Thần sắc lạnh như băng dần giãn ra.
Dương Khai lại nói:
- Vãn bối chi lo tim kiếm dược liệu, không ngờ lại đi đến nơi này, tiền bối thứ lỗi. Người nọ gật gật đầu nói:
- Nếu là đệ tử bên đó hôm nay tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Nhưng nghĩ lại ngươi mới nhập môn không lâu, sai sót ngày hôm nay có thể tha thứ, hãy nhanh chóng rời đi, lần sau chớ có tái phạm, nếu không sẽ nghiêm trị không tha!
Dương Khai đành bất đắc dĩ thối lui.
Đợi cho Dương Khai rời khỏi, người nọ thân hình nhoáng lên lại trở về Đan Thánh Đỉnh tiếp tục phòng hộ.
Xa xa đó, Dương Khai lại ngoái đầu nhìn. truyện copy từ
Nơi đó quả nhiên là có cao thủ Thần Du Cảnh trông coi, phải làm sao mới được? Nếu có cơ hội tiếp cận Vạn Dược Đầm mà nói còn có thể quan sát được huyền cơ, nhưng hiện tại ngay cả đến gần cũng không được chứ đừng nói đến chuyện khác.
Vả mặt hậm hực trở về. Xa xa, Dương Khai chợt nghe tiếng Đống Khinh Yên đang lý luận điều gì cùng ai đó, không khỏi nện nhanh bước chân, không bao lâu đã nghe rõ tiếng tranh cãi.
- Cây Thiết Cốt thảo này rõ ràng là ta phát hiện ra trước, các ngươi làm sao có thể như vậy?
Giọng điệu Đổng Khinh Yên có phần uất ức.
Lại có tiếng một người khác truyền tới:
- Sư muội nói đùa, thảo dược này là tài sản sở hữu của Dược Vương Cốc, ai đến
trước sẽ là của người đó. Huống chi nếu theo sư muội nói thế thì thảo dược khắp núi này đều là chúng ta phát hiện ra trước chứ, chúng ta từ nhỏ đã ở đây rồi.
- Ai là sư muội của ngươi hả?
Đổng Khinh Yên tức giận nói:
- Ta là đệ tò của Tiêu đại sư, nếu theo bối phận mà nói thì các ngươi phải gọi la là sư
thúc.
- Khụ, khụ
Ba đệ tử của Dược Vương Cốc đang giằng co với Đồng Khinh Yên, nét mặt ngượng ngùng nhưng lại không thể phản bác.
Tiêu Phù Sinh lúc tuổi ới thu đồ đệ cho nên Đồng Khinh Yên dù tuổi còn rất nhỏ nhưng so thân phận trong Dược Vương Cốc lại cao hơn người bình thường, ngang hàng với Tần Trạch, mấy người trẻ tuổi này tự nhiên thấp hơn nàng một bậc.
- Sao? Vài vị sư điệt muốn cướp thứ mà sư thúc coi trọng hả?
Đổng Khinh Yên dương dương đắc ý hừ nhẹ.
- Sư thúc cái gì
Người cầm đầu trong số mấy người kia bất mãn nói thầm một tiếng,
- Chẳng qua là do may mắn bái nhập tổ môn Tiêu sư thúc mà thôi, nếu Tiêu sư thúc tổ đồng ý để cho ta thử độc đan kia, ta cũng có thể thông qua khảo nghiệm.
-Hừ!
Đổng Khinh Yên nhíu nhíu cái mũi nhỏ.
- Bây giờ nói chuyện đó cũng vô dụng. Hãy ngoan ngoãn đem vật liệu đó đưa sư thúc, bằng không ta phải đi nói cho sư phụ các ngươi biết, các ngươi phạm thượng, mục vô tôn trướng.
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm đột nhiên cất cao lên rất nhiều.
Mấy đệ tử trẻ tuổi của Dược Vương Cốc sắc mặt biến sắc, bị quy kết như vậy làm họ chịu không nổi. Trong Dược Vương Cốc, cũng chỉ có giới luật của Vân Ẩn Đỉnh là lỏng lẻo một chút hoặc không có giới luật, hoàn toàn tự do, còn những đỉnh khác đều quy củ hơn nhiều. Phạm thượng, mục vô tôn trướng những lời này truyền đi cũng không phải là chuyện đùa.
Nhưng mấy người này, tuổi tác lớn hơn Đồng Khinh Yên, lại là nam giới, sao có thể đồng ý chịu thua trước mặt nha đầu này.
Một người cầm đầu con ngươi đảo vòng, nảy ra ý hay cười ha hả cắn răng nói:
- Sư thúc nếu là Vân Ẩn Đinh môn hạ vậy khẳng định là bậc luyện đan kỳ tài.
- Đó là đương nhiên.
Đổng Khinh Yên vô cùng đắc ý, tiểu nha đầu cũng là si mê luyện đan, khen nàng xinh đẹp còn không làm nàng vui bằng khen thuật luyện đan tinh diệu của nàng. Vừa nghe đến vậy nàng liền vênh váo tự đắc đứng lên.
- Sư thúc đang tìm kiếm Thiết cốt thảo?
- Đúng.
- Hiện tại số lượng Thiết cốt thảo ở Dược Vương Cốc cũng không nhiều, không biết sư thúc cần bao nhiêu.
- Phải mười gốc, ta mới tim được hai gốc
- Vậy thật đúng dịp, chúng ta ở đây cũng hái được không ít Thiết cốt thảo, hẳn là đủ lượng sư thúc cần.
- Các ngươi sẵn lòng cho ta sao?
Đổng Khinh Yên thần sắc vui vẻ, lập tức cảm thấy mấy sư điệt này trớ nên mi xanh
mắt tú.
Người nọ ha hả cười:
- Tặng không chắc chắn là không thể nào. Tuy nhiên sư điệt muốn dùng Thiết cốt thảo này để đặt cược với sư thúc, cùng sư thúc so tài một phen. Nếu sư thúc có thể thắng, không những ta có thể đem dâng chỗ Thiết cốt thảo này mà những dược liệu khác, nếu sư thúc thích cũng cứ cầm đi. Không biết ý sư thúc thế nào?
Đổng Khinh Yên nghe vậy nhíu mày, cái miệng nhỏ bĩu lên.
Đang lúc không biết phải làm như thế nào thì bỗng bên kia truyền đến tiếng Dương
Khai:
- Ai muốn so tài, ta hầu tiếp.
- Dương hộ vệ.
Đổng Khinh Yên thần sắc vui vẻ vẫy hắn.
Dương Khai lướt mình đi tới trước mặt Đồng Khinh Yên, thản nhiên nhìn ba đệ tử Dược Vương Cốc.
- Các ngươi muốn so tài?
- Là hắn, là một người khác thông qua khảo nghiệm, cũng bái nhập Vân Ẩn Đỉnh môn hạ.
Một tên đệ tử khác của Dược Vương Cốc nghiến răng, trên mặt hâm mộ lẫn ghen tị chi hận sao không đổi lại là mình.
- ức hiếp phụ nữ thì có bản lĩnh gì, có chuyện gì hãy để ta này.
Dương Khai nhìn ba người này một lượt.
Dương Khai càn rờ như vậy đã kích thích lòng hiếu thắng của ba người kia, người cầm đầu nói:
- Được, ngươi đã có ý đó, ta sẽ cho ngươi biết bản lĩnh của ta.
- Đợi một chút.
Dương Khai ra hiệu:
- Các ngươi vừa nói lấy Thiết cốt thảo ra để cược, lời này còn giá trị không?
- Đương nhiên là có giá trị.
- Vậy là được rồi.
Dương Khai gật đầu.
- Cả ba người cùng tới đi.
Ba người nghe vậy không khỏi ngạc nhiên ngơ ngác nhìn nhau.
- Mời chi giáo!
Dương Khai còn chưa dứt lời đã lao đến. Ba người kia chi thấy một tàn đạo ảnh lướt đến, vài tiếng động vang lên cả ba Luyện Đan Sư của Dược Vương Cốc đều ngã ra kêu thảm.
- Yếu như vậy?
Dương Khai nhíu mày vẻ mặt hồ nghi.
Vốn tưởng rằng mấy người này càn rờ như vậy chắc hẳn cũng phải có chút bản lĩnh, không ngờ một kích của mình đã không chịu nổi. Mà đòn công kích vừa rồi chi là thăm dò,
mới chi tung ra năm phần công lực mà thôi.
- Ngươi Ngươi sao dám ra tay đánh người.
Người vừa bị đánh ngã nhào ra đất, ngón tay run rẩy chi Dương Khai, sắc mặt phẫn uất bi thương.
-Nhảm nhí.
Dương Khai cười lạnh một tiếng. So tài mà không đánh thì còn làm gì?
Cũng không dài dòng tiến lên phía trước lục soát một lượt ba sọt thuốc của mấy người này, đem tất cả Thiết cốt thảo bỏ vào túi.
- Dương hộ vệ, chúng ta đi nhanh lên đi.
Đổng Khinh Yên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng kéo Dương Khai như chạy trốn
hướng đến Vân Ẩn Đỉnh.
- Các ngươi khinh người quá đáng.
Sau lưng vọng đến tiếng kêu oan khuất thê lương.
- Ta phải nói với Tiêu sư thúc tồ trừng trị các ngươi.
- Bọn họ sao lại như vậy?
Dương Khai nhíu mày:
- Chẳng phải là bọn họ muốn so tài sao? Đánh thua còn kêu rầm ri không ngừng, quá mềm yếu.
- Khụ, khụ
Đổng Khinh Yên mặt càng đỏ hơn.
- Chúng ta chạy cái gì? số Thiết cốt thảo này là do bọn họ lấy ra cược, thắng được đương nhiên, cũng chẳng phải chúng ta cướp của họ.
- Ngươi đừng có nói nữa, mất mặt chết được.
Vũ Luyện Điên Phong Vũ Luyện Điên Phong - Mạc Mặc