Số lần đọc/download: 718 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:20 +0700
Chương 280
C
hương 280 Tranh chấp trong thành mở màn
Hồng-Linh giao linh thạch nhận người, cô gái nhẹ như bông, nàng nhanh nhẹn đưa một tia thần thức vào thân thể cô gái dò xét liền giật mình kinh hãi, trong người cô gái có một vòng âm hàn khí xoáy rất mãnh liệt là cho bát mạch bị phong ấn. Hồng-Linh nghi ngờ lẩm bẩm "Là Cửu Âm Tuyệt mạch trong truyền thuyết, hay bị người hãm hại gây nên."
- Đúng là Cửu Âm Tuyệt Mạch bẩm sinh, bất trị nào chữa trị. Tiểu tỳ chỉ còn sống được vài tháng nữa.
Hồng-Linh thấy nàng mạnh dạn nói đến cái chết như đã sẵn sàng đối mặt không tỏ vẻ sợ hãi hay tiếc nuối gì thì bội phục nên trầm ngâm một lúc nói:
- Chưa chắc! Sống chết đều do thiên ý, nếu tin như vậy cô đừng để tâm nữa. Tôi thấy cô không sợ hãi gì trước cái chết, vậy có gì quý trọng hơn nên phó mặc thiên ý dù sống hay chết tâm vẫn thanh thản.
Nghe lời an ủi khuyên nhủ của Hồng-Linh cô gái ngạc nhiên, trước nay nàng chỉ nghe người ta khuyên nàng cãi lại mệnh trời, nguyền rủa trời sinh bất công, mỗi khi đau yếu nguy nan đều đổ lỗi do ông trời đối đãi tệ với mình, không ai khuyên nàng phó mặc cho trời định đoạt. Trong trường hợp đau khổ, thất vọng tận cùng này, nàng cũng không biết phải làm sao mới là tin tưởng, phó mặc vào mệnh trời nên cười khổ nói:
- Cám ơn ân nhân, được chết trong thân phận nô tỳ trong tay tiên tử cũng được mãn nguyện rồi.
Hồng-Linh không trả lời, lấy kim châm ra thong thả ghim tám chỗ rồi truyền cho cô gái một ít chân khí. Cô gái liền cảm giác cả người dễ chịu, chân tay có sức, nàng không ngờ tám cây kim châm lại có thể đem lại sức lực cho mình, nàng liền đứng thẳng dậy cố gắng đi từng bước theo Hồng-Linh.
Mọi người đang xem chung quanh thấy vậy đều ngạc nhiên tự hỏi, không dè vị tiên tử này có bản lãnh phục hồi sức lực cho cô gái... Trung niên lùn tịt chứng kiến, chỉ trong chốc lát cô gái bệnh nặng chờ chết có thể đứng dậy đi lại bình thường, hắn cho rằng mình bị lừa, bán hớ nên nghĩ thầm "Chẳng lẽ cô gái giả bệnh?"
Trong lúc mọi người đang còn ngỡ ngàng bọn Hồng-Linh đã rời khỏi.
Khi đi khỏi quày bán nô lệ được năm trăm thước cô gái bỗng quỳ trước Hồng-Linh giọng buồn nói:
- Cầu chủ nhân thương tình cứu cha của nô tỳ....
- Cha cô đang ở đâu, sao lại phải cứu?
- Cha nô tỳ bị kẻ thù phá hư đan điền, bị đem bán làm nô lệ cùng với tiểu tỳ. Bây giờ vẫn còn trong tay của lão lùn buôn người đó.
- Ồ! Việc này hơi rắc rối, ta vừa ép giá chọc giận tên lùn, nếu hắn biết được ta muốn chuộc cha cô chắc chắn hắn sẽ ép giá. Cô đứng dậy đi để ta tính một chút...
Hồng-Linh dùng thần thức dò các nô lệ của tên lùn tịt, quả thấy có một ông già tóc hoa râm, râu lồn xồm, ốm yếu vận áo bố cũ kỹ nên đoán là cha của cô gái. Nàng hỏi:
- Có phải cha cô tóc hoa râm, râu quai nón, vận áo vải bố không?
- Vâng đúng là cha tiểu tỳ.
Mọi người ra khỏi khu vực buôn người sang khu quán ăn uống, các quày đồng dạng với các quày buôn bán lớn nhỏ theo đơn vị nhân lên, mỗi đơn vị rộng 100 mét vuông. Hồng-Linh đang dẫn người vào ngồi, bỗng thấy một thiếu niên đi lại trước cửa chần chừ mãi, nửa muốn vào nữa không. Nàng gọi hắn:
- Này chú bé! Lại đây ta có việc nhờ một chút.
- Ta không phải chú bé, ta đã 15 tuổi, đường đường nam nhi đại trượng phu sao có thể để cho người ta gọi chú bé được.
Thiếu niên nhanh miệng phản bác, bỗng hắn nhìn rõ Hồng-Linh thì líu lưỡi đỏ mặt ngượng nghịu cảm thấy thế giới phía trước như rực rỡ lung linh vì mỹ nữ tuyệt sắc chưa từng thấy qua. Linh-Lan cười khì:
- Còn không phải là bé, ở tuổi 15 nhiều đứa còn bú mẹ đấy. Mày thấy chúng ta xấu hổ đỏ mặt, bẽn lẽn nhút nhát thế kia không phải bé thì là gì?
Thiếu niên trừng mắt nhìn Linh-Lan giận dữ đe dọa, chẳng dè Linh Lan chẳng xem hắn vào đâu, cảm thấy trêu thằng này rất thích thú.
- Mày bảo ta bé, vậy mày có lớn hơn không? Mày mới là con bé còn bú mẹ.
Nó đang định hỏi, cô này có phải mẹ của mày không? Bỗng cân nhắc, không nên nói xúc phạm đến mỹ nữ đáng kính, đáng mến này, nên thôi.
- Thôi đủ rồi, ta có một chuyện cần mướn, không biết chú có dám làm không.
- Tiểu Phi! Mày gây chuyện với ai thế?
- Không có gây chuyện gì đâu. Đại sư huynh, vị tiên tử này có việc cần nhờ em!
Thanh niên mới tới thấy một mỹ nữ phong cách xuất trần trong nhóm bốn người mắt sáng lên vội tiến đến gần, bất giác mùi hương hoa hồng quyện vào mũi khiến hắn đê mê tâm thần, ngơ ngẩn không nói được câu nào. Tra Lưu Trí biết đối phương bị hương hoa hồng của Hồng-Linh lôi cuốn thầm nghĩ "Thật là hương vị chết người mà! Ta phải tìm cách ngăn cản không cho thằng mặt trắng, đệ tử Thái Cực tông này đến gần mới được" Tra Lưu Trí bước lên mấy bước sát bên phải Hồng-Linh, bên trái đã có Linh-Lan và cô gái bệnh hoạn đứng sẵn.
Thanh niên đang định đến gần thấy một thanh niên đẹp trai lịch sự, thái độ như bảo tiêu mỹ nữ này cảnh giác sợ mình tiến gần mỹ nữ. Hắn dừng chân cố gắng bình tĩnh.
- Bàng Kính Nhiên, là đệ tử Thái Cực Tông xin ra mắt tiên tử. Không biết tiên tử xưng hô ra sao? Nếu tiên tử có việc gì, cứ đề xuất nếu việc đó trong khả năng, chúng ta sẵn sàng xuất lực.
Tra Lưu Trí thấy Bàng Kính Nhiên không hiểu tại sao trong lòng bất an, đứng bên nhắc nhở Hồng-Linh:
- Tiên tử! Thằng này đôi mắt láo liên nhìn người trắng trợn, không kiêng kỵ gì cả, xem chừng có ý đồ không tốt với tiên tử chẳng nên giao dịch.
Hồng-Linh nghe hắn nói vậy tự hỏi "mắt láo liên, nhìn trắng trợn? sao mình không thấy? "
- Chuyện dễ dàng thôi, nhất định làm được. Chúng ta vào trong nói chuyện sau.
Mọi người vào trong quán ngồi xuống lại có một nhóm bảy tám đệ tử Thái Cực Tông năm nam, ba nữ đi vào. Họ đều có tu vi trúc cơ kỳ trở lên, nam tuấn tú oai phong, nữ tuyệt sắc nhu tình, đặc biệt nữ đệ tử họ gọi là Kiều Băng tam sư tỷ, đẹp lạnh lùng, khuôn mặt luôn biểu hiện vẻ băng sương bất cận nhân tình.
- Các ngươi đoán xem đại sư huynh Bàng Kính Nhiên và thập tam Lý Thần Kiệt sư đệ đang nói chuyện gì với bốn người kia.
- Ta xem nữ tử kia sắc đẹp so với Kiều Băng tam sử tỷ kém xa, chẳng lẽ đại sư huynh cùng thập tam sư đệ bị sắc đẹp của nàng lôi cuốn.
- Các ngươi xem đại sư ca đứng trước nàng kia tỏ vẻ bối rối, mất hẳn phong thái tự nhiên thường ngày. Thật sự bụt nhà không thiêng, không ngờ họ lại bỏ gần chọn xa.
- Quái lạ chẳng những đại sư huynh mà ngay cả thập tam sư đệ đến nay vẫn là thiếu niên chưa hiểu gì phong tình, sao đứng trước nữ tử kia lại có vẻ lúng túng ngượng ngùng.
Kiều Băng trên mặt lạnh như băng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên hay hứng thú đang yên lặng bỗng lên tiếng:
- Các ngươi chỉ nhiều chuyện đánh giá bừa bãi, họ đang bàn việc đi mua một ông già phế thải ở chợ bán nô lệ.
Hồng-Linh đang bàn chuyện với anh em Bàng Kính Nhiên Thái Cực tông đệ tử bỗng kinh hô:
- Không xong, đã có kẻ mua ông già kia rồi! Là một thanh niên vận áo choàng xanh.
Hồng-Linh vừa nói dứt, tiếng cười đắc ý vang lên tiếp theo thân ảnh loé lên trước mắt mọi người, thanh niên áo choàng xanh dáng điệu tiêu sái mang theo ông già áo vải bố đứng trước bàn Hồng-Linh mỉm cười nói:
- Được biết Hồng-Linh tiên tử cần ông già này, Dương Hằng tôi nhanh tay mua đem ông ta trao cho tiên tử. Chỉ cần tiên tử đồng ý ghé chân Dương gia một chuyến, ông già này thuộc về tiên tử.
Hồng-Linh không biết Dương Hằng nhưng nhiều người ở đây biết hắn. Tra Lưu Trí liền truyền âm kể lai lịch hắn cho Hồng-Linh.
„Dương Hằng thời thiếu niên vốn là đồ bỏ của Dương gia, căn cơ tu luyện quá kém cõi, hắn thường bị khinh dể, bị ăn hiếp, bị đưa ra làm mục tiêu chê cười. Chẳng ai ngờ vào năm hắn 16 tuổi đột nhiên trở thành thiên tài của Dương gia, gia nhập Thiên Cơ tông, sau năm năm trở thành tu sĩ nguyên anh kỳ. Khi trong tông môn có tranh chấp, hắn diệt sát bảy đệ tử đồng môn, trong đó ba nguyên anh kỳ, ba kim đan kỳ và một trúc cơ kỳ. Hắn bị Thiên Cơ Tông tuyên bố buộc tội phản đồ và bị truy giết. Không biết hắn trốn tránh ẩn tu ở đâu ba năm, sau đó tái xuất giang hồ lúc này Thiên Cơ tông không làm gì được hắn nữa vì những tu sĩ có địa vị cao trong tông môn không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Sau khi tái xuất Dương Hằng trở về Dương gia, hắn không trả thù người trong gia tộc, cũng không hỗ trợ hay cống hiến gia tộc bất cứ điều gì. Những người ngoài đã từng khinh dể hắn trái lại bị trả thù rất tàn khốc, không chết cũng thành tàn tật suốt đời.
Dương Hằng từ nhỏ đã được cha mẹ đính hôn với nữ nhân họ Đàm, chẳng dè Đàm gia và vị hôn thê của hắn vì sợ mất danh dự nên đã hủy hôn. Dương Hằng khi đó bị đả kích nặng nề muốn chết cho thoát nợ, nên đã thề nhất định phải rửa cho sạch sỉ nhục này. Từ đó hắn đối với nữa nhân rất có ác cảm, nữ nhân trong thành bị hắn sỉ nhục không ít. “
Hồng-Linh vừa nghe kể vừa đánh giá thanh niên trước mặt, phong cách tự nhiên, khôi ngô tuấn tú hơn Tra Lưu Trí và Bàng Kính Nhiên một bậc, vẻ mặt cương quyết, ánh mắt kiên định thỉnh thoảng loé lên một tia hung quang chấn nhiếp lòng người.
Dương Hằng sau khi nổi danh thiên tài, bị truy sát nên phải ẩn tu, nhờ nỗ lực tu luyện đến nguyên anh hậu kỳ, cả tâm cảnh lẫn tinh thần thần thức nhờ trải qua nhiều đau khổ, phiền não càng lúc càng kiên định, cường mạnh hơn, ngoài ra năng lực giác quan tăng nhanh, giác quan trở nên rất bén nhạy.
Hôm nay Dương Hằng đi dạo thư giãn không ngờ bị mùi hương hoa hồng quyện bay trong không gian hấp dẫn. Mùi hương này khác hẳn với mùi hoa hồng bình thường, ngửi vào liền khiến cả người thoải mái, tâm thần thanh sảng khiến hắn hưởng thụ miên man, bất giác tra tìm ra nguồn mạch mới phát hiện ra Hồng-Linh, lúc nàng đi ra khỏi cửa hàng buôn nô lệ. Dương Hằng ẩn mình trong quán ăn theo dõi mới biết nàng muốn mua ông già áo bố mới ra tay mua trước đem đến đây.
- Xin lỗi! Tôi không có thói quen đến nhà người lạ nhất là nam nhân nên đành phải để Dương công tử thất vọng.
- Tiên tử nỡ bỏ mặc sự sống chết của ông già này sao?
- Sự sống chết của ông ta không ở trong tay tôi cũng chẳng phải trong tay Dương công tử, nên tôi không cần phải bận tâm.
- Tiên tử nói đùa, bây giờ tôi giết chết lão già này dễ như lấy đồ tong túi. Hơn nữa tôi đã mua ông ta, vậy quyền sinh sát ông ta rõ ràng đang ở trong tay tôi.
- Vậy Dương công tử còn chờ gì nữa?
- Tiên tử dám thách thức tôi?
- Không liên quan gì đến thách thức...
Bỗng một giọng trầm ấm từ xa vọng lại:
- Hừ! Dương Hằng, đem người thân của người ta ra ép uổng dọa nạt nữ nhân. Đây đâu phải là hành vi của người quân tử anh hùng.
- Tưởng là ai thì ra Đặng Bình Khiêm ngụy quân tử. Ta có tự xưng là quân tử hay anh hùng như ngươi đâu. Mày thích làm quân tử anh hùng là việc cùa mày còn ta tuy chẳng phải quân tử anh hùng gì cả nhưng nhất định quân tử hơn anh hùng hơn tên ngụy quân tử như mày.
Mọi người chứng kiến hai người vừa gặp nhau đã chửi rủa nhau cực liệt, cũng may trong thành cấm tranh đấu nếu không đã xảy ra cuộc chém giết rồi.