Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 277: Tiểu Bạch Lộ Hàng Trước Mọi Người
hân dịp cuối tuần, Cố Hải quyết định gói sủi cảo ăn.
Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh hỗ trợ cán vỏ bánh, trông cũng tạm được, chỉ là tốc độ quá chậm, không kịp tốc độ Cố Hải gói sủi cảo. Vì vậy Cố Hải chán ghét đẩy Bạch Lạc Nhân qua một bên đứng nhìn, tự vừa cán bột vừa gói sủi cảo một mình, bận rộn một hồi.
Cố Hải gói sủi cảo là loại vỏ mỏng nhân nhiều, cái nào cái nấy bụng cũng tròn vo, nhìn vô cùng thích. Bạch Lạc Nhân cũng muốn thử một chút, rút một cái vỏ bánh, dùng muỗng cho một chút nhân lên, học Cố Hải nắn, nắn xong còn chỉnh một chút, giơ lên trước mặt Cố Hải.
"Sao? Cũng không tệ hả?"
Cố Hải âm u liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, môi mỏng mạnh mẽ hơi nhếch lên.
"Được rồi, rất giỏi, cầm qua một bên chơi đi, ngoan!" (Giống dụ trẻ em quá vậy!)
Bạch Lạc Nhân, "..."
Hai người ăn sủi cảo số lượng bằng cả một gia đình, Cố Hải một mình gói tới mỏi tay, Bạch Lạc Nhân thật sự rỗi rảnh buồn chán, lại ở bên cạnh kể chuyện xưa.
"Hồi còn bé, trong nhà chỉ có ngày lễ ngày tết mới được ăn sủi cảo, lúc ấy ông nội, bà nội tôi còn rất khỏe mạnh. Mỗi lần đều là bà nội tôi cán vỏ, ông nội tôi gói, tôi ở bên cạnh nhìn, ba tôi ở bên bàn cơm chờ ăn."
Cố Hải hơi dừng động tác trong tay, nhịn không được cảm động nói, "Tôi sinh ra thì ông tôi đã không còn, trong ấn tượng của tôi, bà nội tôi chưa từng xuống bếp. Lúc đó doanh trại cấp cho nhà tôi hai đầu bếp, còn có bảo mẫu, tạp vụ, lúc tôi còn nhỏ ăn gì đều có người quản, không thể muốn ăn cái gì là ăn cái đó."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, "Cậu chờ chút... Tôi nhớ kỹ lúc hai chúng ta mới quen, cậu nói với tôi ông cậu bị liệt, không thể khống chế đại tiểu tiện, sao bây giờ lại nói lúc cậu sinh ra ông cậu đã không còn? Cậu rốt cuộc có mấy người ông hả?"
"Chỉ có một thôi!" Cố Hải bối rối, "Tôi từng nói ông tôi bị liệt? Cậu có nhớ nhầm không?"
Bạch Lạc Nhân ánh mắt chắc chắn, "Không có nhớ lầm, chính cậu đã nói như vậy mà. Lúc đó cậu tới nhà tôi ăn cơm, ông tôi làm văng đầy bàn, trên đường về tôi xin lỗi cậu, cậu nói với tôi ông cậu cũng như vậy."
Trong lòng Cố Hải lộp bộp một lúc, cậu nhớ lại, cậu quả thật từng nói như vậy. Fuck, việc nhỏ như vậy cũng nhớ?
Bạch Lạc Nhân lập tức nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Cố Hải, ra vẻ oán hận.
"Cậu đó, lúc đó gạt tôi không ít nhỉ?"
"Đâu có?" Cố Hải cười mỉm, "Chẳng phải là tôi vì muốn lôi kéo làm quen với cậu sao?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác xoa nắn khối bột trong tay.
Cố Hải đột nhiên liền nhớ lại Bạch Lạc Nhân lúc đó, đeo một cái túi sách cũ, mặc một bộ đồng phục học sinh rách, tóc cả ngày rối như tổ quạ, thỉnh thoảng còn mang guốc gỗ đi học... Càng nghĩ càng thấy tức cười, nhịn không được đưa tay qua, một cái tóm lấy tiểu quái thú trong quần Bạch Lạc Nhân.
"Khỉ con trộm đào!" Theo đó là một trận cười dâm tà.
Bạch Lạc Nhân giật mình một cái, cáu giận cho mấy đấm lên mông Cố Hải, sau đó lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ, đưa cho Cố Hải.
"Gói cái này vào trong sủi cảo."
Cố Hải cầm lên nhìn thử, hỏi, "Đây là cái gì?"
"Chỉ là một miếng ngọc nhỏ, một tên tân binh tặng tôi, nói là đã khai quang* ở quê, mang theo có thể bảo đảm suốt đời bình an."
(*Khai quang, điểm nhãn: một nghi thức giúp tăng linh tính cho đồ vật, tranh vẽ, cái này thuộc về tâm linh)
Mắt Cố Hải híp lại thành một đường thẳng, "Cậu ta tặng cậu thứ này làm gì?"
"Cấp dưới tặng quà cấp trên không phải chuyện bình thường sao?" Bạch Lạc Nhân thúc giục, "Mau gói vào, hồi nhỏ bà nội tôi luôn gói như vậy, nói là ai ăn được thì sẽ có phúc. Hai đứa mình cũng thử xem, xem ai có phúc hơn."
Cố Hải không cản được Bạch Lạc Nhân, không thể làm gì khác hơn là rửa miếng ngọc rồi gói vào sủi cảo.
Lúc ăn sủi cảo, Cố Hải quay sang Bạch Lạc Nhân nói: "Mấy ngày nay công ty kết toán tài chính lại có lời, tôi có mua một căn hộ cao cấp bên Làng Olympic*, tặng cho cậu."
(*奥运村: Olympic Village= Áo Vận Thôn, Làng Olympic: Khu chuyên phục vụ cho các kỳ thế vận hội Olympic mùa hè và mùa đông, nơi ăn ngủ nghỉ giải trí của các tuyển thủ quốc gia các nước.)
Đôi đũa trong tay Bạch Lạc Nhân chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Hải, trong ánh mắt đầy lửa.
"Đầu óc cậu có bệnh hả?! Tôi có nhà của tôi, ba mẹ tôi đều có nhà, bản thân cậu cũng có nhà, cậu lại mua nhà làm gì?"
Cố Hải cười như không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, "Lỡ như hai đứa mình chia tay, ít ra cậu cũng có chỗ để đồ..."
Bạch Lạc Nhân gắp lên một cái sủi cảo ném qua, Cố Hải đưa tay, lại có thể dùng chiếc đũa kẹp lấy.
Ra vẻ tươi cười nhét vào trong miệng, giọng Cố Hải trở nên nghiêm túc, "Để sau này hai đứa mình dưỡng già."
"Dưỡng già cần nhà lớn như vậy làm gì? Hai đứa cũng không có con..."
Cố Hải đặt đũa xuống, ánh mắt mạnh mẽ lộ ra chút khao khát, "Tôi cũng nghĩ xong rồi, căn nhà kia tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng hơn mười phòng. Hai đứa ở một phòng là đủ rồi, còn thừa lại đều dùng để nuôi chó, nuôi đủ hết các loại chó cưng, đất bên ngoài tôi có thể quy hoạch lại, làm mấy cái chuồng, dùng để nuôi lừa, cậu thấy sao?"
Thật ra, mơ ước viễn vông này của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân trong đầu cảm thấy... rất tốt. Đến lúc đó mình về hưu, mỗi ngày tản bộ về, vừa vào cửa nhà, một bầy chó nhào lên người, nghĩ lại đã cảm thấy rất tốt đẹp.
"Chủ hộ đổi thành tên cậu." Bạch Lạc Nhân nói, "Lỡ như tổ chức điều tra tài sản cá nhân, phát hiện tôi có một căn hộ cấp cao, nghi ngờ tôi tham ô nhận hối lộ thì sao?"
"Ai dám điều tra cậu?" Mắt Cố Hải lộ ra vẻ hung hăng, "Trung tướng* mà cũng dám điều tra? Ủy viên quân ủy trung ương mà cũng dám điều tra? Tổng tư lệnh không quân mà cũng dám điều tra?"
(*Chính quân chức: Trung tướng, thiếu tướng)
Mắt Bạch Lạc Nhân cũng sáng rực rồi, lập tức vỗ bàn cười to, "Lời này tôi thích nghe."
"Vì tương lai tươi đẹp của chúng ta, cụng ly!"
Nuốt một ly rượu xuống bụng, Bạch Lạc Nhân mới quay sang Cố Hải nói: "Mấy ngày nữa tôi có thể phải đi rồi."
Sủi cảo trong miệng Cố Hải thiếu chút nghẹn lại.
"Đi? Đi đâu?" Trái tim chợt nhói lên.
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân xìu xuống, "Tháng sau không quân có đợt duyệt binh của Quân ủy Trung ương, để đạt được hiệu quả huấn luyện tốt nhất, chúng tôi có thể phải chuyển tới khu huấn luyện, tất cả đều được huấn luyện khép kín. Lần duyệt binh này cấp trên rất coi trọng, tôi không chỉ phải dẫn binh huấn luyện, hơn nữa còn phải biểu diễn bay, nhiệm vụ rất nặng, cho nên..."
Cố Hải khó khăn nuốt sủi cảo trong miệng xuống.
"Được rồi, cậu đi đi, biểu diễn cho tốt, không chừng tôi còn xin vào tham quan."
"Sao lần này cậu thoải mái như vậy?" Bạch Lạc Nhân rất buồn bực.
Tôi thoải mái? Tôi bực muốn chết rồi đây! Nhưng vì để Bạch Lạc Nhân dễ chịu một chút, Cố Hải vẫn cứng rắn nói đỡ: "Ủng hộ công việc của cậu thôi."
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân đổi rồi lại đổi, không nói thêm gì nữa.
Hai người ăn sạch hết sủi cảo, cùng nhau vào bếp rửa chén, đang rửa, Bạch Lạc Nhân đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu sang Cố Hải hỏi: "Sủi cảo của tôi đi đâu rồi?"
"Sủi cảo gì?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ kinh ngạc, "Cái sủi cảo gói miếng ngọc đó!! Cậu quên rồi hả? Hai đứa ai ăn rồi?"
Sắc mặt Cố Hải hơi khựng lại, "Tôi không có."
"Tôi cũng không có."
Nhưng... Sủi cảo không dư cái nào!!
Bạch Lạc Nhân, Cố Hải, "!!!"
Buổi tối, hơn hai giờ, Cố Hải đột nhiên ngồi dậy, bao tử cồn cào một trận.
Bạch Lạc Nhân dụi dụi mắt nhìn cậu ta, "Cậu bị sao vậy?"
Mặt Cố Hải tỏ vẻ rầu rĩ, "Phật tổ hiển linh rồi."
Bạch Lạc Nhân, "..."
Sáng hôm sau, Bạch Lạc Nhân mặc quân trang, chân mang quân ủng, mỗi bước một tiếng vang, khí phách bừng bừng đi vào sân huấn luyện, dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đi tới đi lui trước đội ngũ, ánh mắt sắc nhọn quét qua người các binh sĩ.
"Chào Thủ trưởng!!" Lời chào đồng loạt theo nghi thức quân đội, khẩu hiệu to rõ.
Mặt Bạch Lạc Nhân hướng về phía các binh sĩ, trên mặt vẫn không chút biểu tình.
"Mấy ngày không thấy các cậu huấn luyện, gần đây có phải là lười biếng hay không?" Giọng tra hỏi uy nghiêm.
Bên dưới rời rạc đáp lại, "Không có."
Bạch Lạc Nhân lập tức đen mặt, "Chưa ăn cơm sao? Hô lại một lần nữa!"
"Không có lười biếng!!!" Chấn động lòng người.
Bạch Lạc Nhân hài lòng gật đầu, đi tới giữa đội ngũ, kiểm tra tinh thần, tướng mạo mỗi người.
Đột nhiên có binh sĩ báo cáo, "Thủ trưởng, em đau bụng."
Lúc Bạch Lạc Nhân gật đầu, đột nhiên nhớ tới Cố Hải tối hôm trước, trong lòng tự nhiên thấy tức cười. Thế nhưng ở trước mặt binh sĩ cậu không thể cười, cậu phải giữ hình tượng vô cùng nghiêm túc, vì vậy liền liều mạng chịu đựng. Chịu đựng lại chịu đựng, cậu phát hiện cách mình không xa có mấy binh sĩ cũng có biểu tình buồn cười.
Chẳng lẽ bọn họ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình? Hay là biểu tình trên mặt bán đứng nội tâm của mình? Bạch Lạc Nhân căng thẳng, nhưng rất nhanh thì loại bỏ suy nghĩ này, cậu che giấu tốt như vậy, sao có thể bị người phát hiện.
Vì vậy tiếp tục ngẩng đầu mà bước, vững vàng bước giữa từng hàng binh sĩ.
Kết quả, cậu phát hiện người cười trộm ngày càng nhiều, hơn nữa ánh mắt đều hướng về mình.
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân nổi giận, hung hăng tóm cổ áo một binh sĩ, lớn tiếng hỏi: "Huấn luyện là việc nghiêm túc, sao cậu cứ hi hi ha ha như vậy?"
Tên lính này không những không sợ sệt như bình thường, mà còn không kiềm được, phụt một tiếng bật cười.
Nụ cười này của cậu ta, toàn bộ bộ đội phía sau đều cười lên.
Mặt Bạch Lạc Nhân chợt biến sắc, còn chưa kịp nổi nóng, thì có một sĩ quan đi tới, kéo Bạch Lạc Nhân đi.
"Tôi nói, chị dâu thật phóng khoáng!"
Bạch Lạc Nhân không hiểu, ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu ta.
Sĩ quan này ho nhẹ một tiếng, ý bảo Bạch Lạc Nhân nhìn xuống.
Bạch Lạc Nhân chưa nhìn thì không sao, sau khi nhìn cả mặt đều tím lại.
Trên đũng quần của cậu hiện rõ ràng dấu năm ngón tay, màu trắng, bao phủ toàn bộ của quý.
"Khỉ con trộm đào!"
Trong đầu Bạch Lạc Nhân hiện lên hình ảnh lúc Cố Hải đánh lén mình nói ra bốn chữ này, trái tim thiếu chút tức đến nổ tung. Bình thường náo loạn thế nào cũng không sao, hôm qua trên tay cậu ta có bột đó! Có bột đó!
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn