Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 276: Vì Cậu Làm Gì Đó
uay lại ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, mới vừa vào cửa, Cố Hải đã ngửi thấy một mùi vị kỳ lạ.
"Mấy ngày chưa thông gió rồi?"
Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ cửa sổ, nói như thật, "Mỗi ngày tôi đều thông gió đúng giờ."
Lúc Cố Hải đi mở cửa sổ, bụi rơi đầy cả tay. Hơn mười ngày không gặp, Cố hải lúc này cũng không nỡ mắng, chỉ là vô cùng xót xa. Tôi nói vợ à! Cậu có thể khiến tôi bớt lo một chút không? Cậu đã lớn thế này, sau này tôi cũng không dám ra ngoài công tác.
Bạch Lạc Nhân từ trong chăn, trong ngăn kéo, dưới gối đầu, dưới gầm giường lôi ra một đống lớn quần áo bẩn nhét vào trong lòng Cố Hải, "Ừm, đều giữ lại cho cậu."
Cố Hải vừa yêu vừa hận liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, một câu cũng không nói, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Máy giặt là Cố Hải mới mua trước đó không lâu, trước khi đi đều đã chuẩn bị đủ mọi thứ, nước giặt và nước xả cũng đổi mới hết. Chỉ cần bỏ quần áo vào, mở vòi nước, nhấn công tắc, lúc lấy ra thì quần áo đã sạch sẽ. Chỉ là một quá trình đơn giản như vậy, Bạch Lạc Nhân cũng lười động tay động chân.
Có điều Cố Hải lại rất hiểu cậu, để lại bao nhiêu quần áo cũng không sao, việc này cậu lại thấy là một niềm vui. Là một người cả ngày đối mặt với giấy tờ hoặc là máy tính, hoạt động thể lực đối với cậu mà nói là một loại thả lỏng và hưởng thụ. Ngược lại, người như Bạch Lạc Nhân, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện ra thì chính là huấn luyện, chỉ cần có một tia cơ hội lười biếng, cậu cũng không muốn bỏ qua.
Cũng may hai người không cùng một nghề, có thể bao dung lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau.
Cố Hải bỏ hết quần áo ngoài vào trong máy giặt, quần lót và vớ đều dùng tay giặt, trước khi giặt đếm thử, phát hiện có điều không đúng, lại hướng ra ngoài hô một tiếng, "Thiếu một chiếc vớ."
"Không có, tôi đều bỏ vào rồi."
Cố Hải lại đếm một lần, vẫn không đúng, "Cậu tìm lại thử."
Bạch Lạc Nhân lục tung lên tìm, rốt cục tìm thấy chiếc vớ đi lạc trong khe hở giữa nệm và đầu giường, đi tới ném vào trong thau giặt, cúi đầu nhìn xuống, một thau vớ trắng!
"Đều là màu trắng, sao cậu biết thiếu một đôi?"
"Nói thừa! Trước khi đi tôi mua cho cậu hai mươi đôi nhét vào trong tủ đầu giường, chính là sợ cậu không chịu giặt, để cậu một ngày có thể đổi một đôi. Tôi còn không hiểu cậu sao? Chỉ cần có vớ sạch, tuyệt đối sẽ không giặt vớ bẩn. Tôi đi tổng cộng mười hai ngày, ở đây có hai mươi ba chiếc, không phải thiếu một chiếc sao?"
Bạch Lạc Nhân cười ha ha hai tiếng.
"Cậu còn có mặt mũi cười?" Cố Hải quét bọt lên mặt Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân xoa xoa, cúi đầu nhìn Cố Hải giặt, cậu vô cùng thích xem Cố Hải làm việc, mỗi lần cậu nhìn Cố Hải làm việc nhà, đều có một cảm giác sai sai, luôn cảm thấy Cố Hải không phải đang làm việc, mà là đang làm một việc thuộc sở trường. Bởi vì bất kỳ ai lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hải, đều sẽ cảm thấy đây là một người được hào quang bao phủ, bên cạnh cậu ta ắt sẽ có một đám gái đẹp vây quanh, cuộc sống của cậu ta nhất định là xa hoa không thể tưởng, tập hợp hàng ngàn hàng vạn yêu thích cho một mình mình.
Cho nên, nhìn một người đàn ông như vậy vào bếp, giặt quần áo, thật sự giống như đang thưởng thức một màn biểu diễn, một màn biểu diễn xa rời thực tế. Chỉ để cho một mình Bạch Lạc Nhân thưởng thức, cho nên có xa rời thực tế thế nào đi nữa cũng chỉ là một phần trong giấc mơ của cậu, người khác ngay cả quyền mơ tới cũng không có.
"Quần lót cũng đổi mỗi ngày hả?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân khôi phục lại tinh thần, "Ừ, mỗi ngày đều đổi."
Cố Hải gật đầu, "Vậy là đúng đó, đừng sợ phiền, quần lót phải đổi thường xuyên."
Phía công ty có một đống việc cần giải quyết, Cố Hải bỏ mặc hết đến ký túc xá của Bạch Lạc Nhân cả buổi chiều, lúc trở về cũng không quay lại công ty, trực tiếp lái xe ra chợ mua thức ăn. Cảm thấy Bạch Lạc Nhân nhiều ngày như vậy chưa có bữa cơm ngon, Cố Hải liền làm cho cậu một ít món mặn, mang đến bồi bổ cho cậu.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân vừa ngửi thấy mùi thịt, lập tức lộ ra biểu tình khó chịu.
"Tôi không muốn ăn thịt, cậu ăn đi!"
Bạch Lạc Nhân đẩy hết mấy món trước mặt qua cho Cố Hải.
Cố Hải buông đũa, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Cậu bị sao hả? Cậu không phải rất thích ăn thịt sao?"
Bạch Lạc Nhân nuốt nước bọt, biểu tình rất xoắn xuýt, "Mấy ngày nay, bụng tôi có chút khó chịu."
"Bị làm sao?" Vẻ mặt Cố Hải cứng lại, "Có phải cậu lại ăn cái gì không sạch sẽ, ăn đến hư luôn dạ dày rồi không?"
Cố Hải nhắc tới, Bạch Lạc Nhân không biết nhớ ra cái gì, đột nhiên buồn nôn một trận, chạy đến nhà vệ sinh, bắt đầu nôn mửa. Lúc Cố Hải đi vào, Bạch Lạc Nhân cũng bắt đầu nôn ra nước chua rồi, nước mắt đều ứa ra.
Súc miệng xong, Bạch Lạc Nhân ngồi trước mâm cơm, bộ dáng áy náy với Cố Hải.
Cố Hải tuy rằng trong lòng không dễ chịu, nhưng cũng không nói gì, chỉ gắp lên một miếng thịt bò đưa tới bên miệng, lại không ngừng quan sát Bạch Lạc Nhân, "Cậu xem, ăn rất ngon."
Bạch Lạc Nhân vừa nhìn động tác Cố Hải liền nhớ tới Châu Lăng Vân, suýt chút phun ra lần nữa.
"Cố Hải, cậu không cần quan tâm tôi, cậu cứ ăn đi."
Cố Hải sao có thể dễ dàng buông tha như vậy chứ! Bao tử là một trong những pháp bảo để cậu trói Bạch Lạc Nhân lại, nếu thật đã bị giày vò đến hư, sau này lúc cãi nhau, ngay cả bài tẩy cậu cũng dùng không được.
Vì vậy, Cố Hải kiên trì ngồi cạnh Bạch Lạc Nhân mười phút, đầu tiên bịt chặt mắt cậu ta, gắp lên một miếng cá, gỡ hết xương, đưa đến bên miệng cậu, dịu dàng nói: "Cậu thử một miếng..."
Trong lúc Bạch Lạc Nhân tìm mọi cách đẩy ra, Cố Hải vẫn nhét được miếng cá vào trong miệng cậu, bởi vì mùi vị khác xa với thịt mỡ, Bạch Lạc Nhân một lúc liền tiếp nhận. Rất nhanh, Cố Hải lại từ từ đút cho cậu một ít thịt gà, ngay sau đó là một ít thịt dê, cuối cùng đưa thịt heo tới bên miệng cậu, cậu vẫn lắc đầu.
"Tới đây, cậu nhìn miệng tôi, đừng nhìn thịt, chỉ nhìn miệng tôi."
Cố Hải vừa nói như vậy, Bạch Lạc Nhân liền đặt sự chú ý tới miệng Cố Hải.
Cố Hải cắn một miếng thịt nạc trong miệng, trực tiếp đưa đến bên miệng Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân tỏ ra né tránh một chút, Cố Hải dùng môi mình chặn môi Bạch Lạc Nhân lại trước, rồi dùng đầu lưỡi chậm rãi đẩy thịt vào trong miệng Bạch Lạc Nhân, lại không ngừng cổ vũ cậu, "Cậu nhai thử xem, thật sự vô cùng thơm."
Bạch Lạc Nhân cũng không dám nhai liền nuốt xuống.
Cố Hải lại gắp lên một miếng thịt.
Bạch Lạc Nhân nắm lấy cổ tay Cố Hải, mặt lộ ra vẻ khổ sở, "Cố Hải, cậu đừng lại tập thói quen như vậy, trước đây lúc tôi không có cậu, ăn gì cũng được, bọn tôi vào đại mạc tập huấn, ăn màn thầu cứng ngắt kèm theo băng tra cũng ăn vô cùng ngon. Từ lúc cậu bắt đầu đưa cơm cho tôi, cái bụng của tôi không bao lâu liền sinh tật, chỉ cần ăn một chút gì đó khó chịu, lập tức liền không thoải mái."
"Tôi muốn chính là hiệu quả này." Cố Hải còn rất tự hào, "Như vậy cậu sẽ không dám ăn bậy gì đó."
"Cái chính là chúng ta cơ bản không có cách nào sống cùng một chỗ, cậu cũng không thể lúc nào cũng đưa cơm cho tôi! Phần lớn thời gian bọn tôi đều chạy ra ngoài, đôi khi đóng quân dã ngoại tập huấn, mỗi lần ra ngoài là một tháng, trước đây không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ một chút tôi cũng cảm thấy vô cùng kinh khủng."
Trong lòng Cố Hải vô cùng khó chịu, thế nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ dùng hết khả năng dỗ dành Bạch Lạc Nhân.
"Không sao cả, bây giờ cậu tưởng tượng đúng là rất thống khổ, nhưng nếu vào lúc bất đắc dĩ, cậu vẫn sẽ có thể chống đỡ được. Chính vì những ngày tháng tốt đẹp không nhiều, cậu mới nắm bắt thời gian mà hưởng thụ, nếu như tới lúc cậu thật phải chịu khổ, cậu sẽ hối hận không ăn nhiều thêm mấy miếng, nào, há miệng ra."
Lúc tắm, hai người giúp nhau chà lưng, Cố Hải nhìn vết thương trên lưng Bạch Lạc Nhân, nhịn không được mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là bị làm sao?"
"Lúc huấn luyện để lại."
Cố Hải buồn bực, "Huấn luyện gì mà bị thương thắt lưng?"
"...Lắc vòng."
"Doanh trại các cậu còn có loại huấn luyện này?" Cố Hải nắm lấy Tiểu Nhân Tử một cái.
Bạch Lạc Nhân quay sang nắm lại, "Không chỉ có, còn tổ chức thi đấu nữa!"
Cố Hải cẩn thận quan sát dấu vết trên lưng Bạch Lạc Nhân, lại thổn thức nói, "Vòng các cậu có phải còn đính một lớp thủy tinh không?"
Bạch Lạc Nhân nghẹn lời, lại bắt đầu nói mập mờ, nhìn quanh quất nói chuyện với cậu ta.
"Cậu nói thật với tôi đi, thắt lưng của cậu rốt cuộc bị làm sao?" Ánh mắt Cố Hải vô cùng nghiêm túc.
Bạch Lạc Nhân thấy không thể gạt được, chỉ đành kể lại sự thật.
"Huấn luyện không đạt tiêu chuẩn, bị phạt."
Sắc mặt Cố Hải lo lắng, "Phạt ra sao?"
Bạch Lạc Nhân im lặng một lát, mở miệng nói: "Dùng eo kéo máy bay 50m."
Cố Hải hít mạnh một hơi, máu toàn thân đều chảy ngược.
"Là cái lão Chu Lăng Vân kia hả?"
"Cậu đừng đi tìm ông ta!" Ánh mắt Bạch Lạc Nhân rất kiên định, "Tôi đã quyết định, sau này sẽ nghe theo ông ấy, huấn luyện thật tốt, không bao giờ làm mấy trò khôn vặt này nữa. Hôm đó chiến đấu trên không, là lần đầu tiên tôi và ông ta đấu với nhau, tôi phát hiện tôi và ông ta chênh lệch quá xa, tôi nhất định phải nỗ lực vượt lên trên ông ta!"
Cố Hải cũng thấy mệt mỏi thay cho Bạch Lạc Nhân, "Cậu muốn đạt được trình độ cao như vậy để làm gì?"
"Chỉ đến khi nào tôi đủ ưu tú, ba cậu mới có thể chấp nhận tôi. Trừ điều đó ra, tôi không nghĩ ra tôi còn có thể làm điều gì cho cậu."
Cố Hải không nói thêm gì nữa, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn