We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 276 : Chiến Quả Rất Phong Phú
ão già gàn? Kiếm Vương Long Ngạo mày nhướng lên, lúc trướ hắn mặc dù biết sau lưng có người nói mình như vậy, nhưng dám trước mặt mình nói như vậy lại rất ít, chỉ là sau khi đến Nhậm gia, làm sao...
Nhất là tên khốn này, nhưng lập tức Kiếm Vương Long Ngạo nhớ lại tình hình lúc Tề Thiên biến thân, nhất là nghĩ tới quan hệ của hắn ta với Nhậm Kiệt, điều này khiến hắn rất khó chịu trừng mắt nhìn Tề Thiên một cái sau đó hừ mạnh một tiếng nhắm mắt điều trị thương thế không để ý tới.
Lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng rất kinh ngạc nhìn về phía Tề Thiên, dường như là mới biết người này.
Tuy rằng gặp mặt không nhiều, nhưng cảm giác Tề Thiên mang đến chính là trầm mặc ít lời, lời ít ý nhiều, dường như không nói chuyện gì cả, nhưng là hiện tại... Đây hoàn toàn như là đổi người khác, chẳng lẽ vừa rồi bị Ngọc Tuyền đạo nhân đánh hỏng đầu?
Hoặc là biến thân bị kích thích, lúc này miệng liền không ngừng được, nói thao thao bất tuyệt.
Có một chút hắn nghe rõ ràng, có một chút nghe không quá rõ ràng, hiển nhiên là Nhậm Kiệt này đang cùng Nhậm Kiệt nói gì đó.
Hơn nữa hắn lần đầu tiên nghe thấy người nói chuyện bá đạo, khí phách như thế, hơn nữa trong lời nói, nói bọn họ giống như trẻ con. Tuy rằng lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng thừa nhận hắn ta vừa rồi biến thân quả thật rất hung hãn, nhưng như vậy cũng không có tư cách nói bọn họ như vậy.
Giọng điệu đó, còn phách lối hơn cả Thái Cực Cảnh.
Lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi lập tức dùng dược phẩm, đang toàn thể xác tinh thần trị thương, căn bản không nghe thấy hắn hiện tại đang nói gì.
Về phần Sát Thủ Chi Vương lão nhân mặt cười, lúc trước sớm đã bị hắn ta nói gần vỡ đầu, lúc này nghe thấy Tề Thiên lên tiếng, lập tức bịt kín tai mình. Hắn sợ mình hiện tại không kìm được bộc phát hoặc là bị tức hộc máu, khiến thương thế chuyển biến xấu.
- Ừm, nói có đạo lý. Hắn nói nửa ngày, Nhậm Kiệt gật gật đầu nói. Nhìn thấy mọi người tuy rằng thương không nhẹ nhưng cũng đều có thể tự chữa thương khống chế tình huống, hắn xoay người đi về phía thân thể Thú Vương kiến lửa kia.
Mà lúc này lão Đan Vương Ngọc Trường Không còn thanh tỉnh lập tức cảm thấy một trận khâm phục, từ sau khi biết Nhậm Kiệt, trên người Nhậm Kiệt quá nhiều chuyện khiến hắn chấn kinh, ngoài ý muốn, nhưng lúc này nhìn thấy Nhậm Kiệt đối mặt với Tề Thiên nói thao thao bất tuyệt còn có thể bảo trì rất tùy ý, Tề Thiên nói nửa ngày hắn tùy ý đáp một câu ung dung, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cảm thán phát ra từ nội tâm. Cảnh giới này...
- Biết vấn đề của ngươi ở đâu không?
- Bổn đại gia nói cho ngươi biết, lúc trước nhìn thấy ngươi đều nôn nóng, thật không biết ngươi tu luyện thế nào.
- Có thể ở dưới loại hoàn cảnh hiện tại tu luyện đến loại trình độ này cũng không tồi, thiệt thòi ngươi còn gọi Đan Vương, bổn đại gia hôm nay liền dạy ngươi, nói cho ngươi một chút vấn đề của ngươi ra ở chỗ nào. Làm chuyện một chút khí thế, phong cách đều không có, dưới loại tình huống này...
Tương đối với những người khác mà nói, lão Đan Vương Ngọc Trường Không bởi vì có dược lô tuyệt phẩm lúc trước mọi người trợ giúp cùng chống lên, ở phòng ngự chiếm tiện nghi, lúc này thương thế nhẹ nhất, cũng không lập tức vội trị thương. Nhìn Nhậm Kiệt đang tự cảm thán, đột nhiên cảm thấy có người nhìn về phía hắn, sau đó liền nghe thấy lời của Tề Thiên.
Tề Thiên trong đoạn thời gian này cũng gặp lão Đan Vương Ngọc Trường Không mấy lần, bao gồm ban đầu gặp mặt, chỉ là lúc đó hắn đang lĩnh ngộ những chữ Nhậm Kiệt cho hắn, cho nên cũng không nói nhiều.
Lúc này nhìn lão Đan Vương Ngọc Trường Không liền nói một tràng, thao thao bất tuyệt.
Rất nhanh nói cho lão Đan Vương Ngọc Trường Không thần tình không ngừng biến hóa, cảm thấy lòng tu luyện của mình đều có chút dao động, chẳng lẽ mình lúc trước một mực làm sai rồi?
Còn nữa, nam nhân cường tráng có thể biến thân thành cự viên lại không có một chút yêu khí hung mãnh, bá đạo vô biên này đến tột cùng là người nào, lúc trước rõ ràng rất trầm mặc, hiện tại làm sao...
Rất nhanh, lão Đan Vương Ngọc Trường Không liền bị nói có chút rối loạn.
- Được, chờ sau khi trở về lại cho hắn cùng Kiếm Vương Long Ngạo tâm sự. Đều nói đàn gảy tai trâu, xem xem nói với đầu đất sẽ có hiệu quả gì.
Nghe thấy Tề Thiên đem mục tiêu chuyển hướng lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Nhậm Kiệt trong lòng âm thầm cười trộm nghĩ, lúc này hắn đã tới bên cạnh thân thể khổng lồ của Thú Vương kiến lửa.
Bởi vì cuối cùng Ngọc Tuyền đạo nhân và Thú Vương kiến lửa dung hợp, cho nên thân thể Thú Vương kiến lửa lúc này trở nên càng thêm to lớn, hơn nữa bất luận là Địa Viêm Chu Quả ban đầu kia hay là Địa Viêm Chu Quả về sau, Thú Vương kiến lửa này cũng đều hấp thu một chút, nếu không cũng không có khả năng từ yêu thú kiến lửa bình thường nhất đột phá đến loại trình độ này.
Cho nên giờ khắc này Thú Vương kiến lửa này toàn thân đều là bảo vật, Nhậm Kiệt đầu tiên là ngưng tụ lực lượng, đem máu trong cơ thể Thú Vương kiến lửa này rút hết vào trong từng vật chứa, chứa vào trong nhẫn trữ vật, sau đó trực tiếp từ miệng vết thương bị nổ ra kia tiến vào bên trong.
Trong cơ thể yêu thú kiến lửa này cũng vô cùng to lớn, ngẫm lại thân thể khổng lồ hiện giờ là biết trong cơ thể hắn khoa trương giống như mấy gian phòng thật lớn. Thần thức Nhậm Kiệt khẽ động đã tìm được thứ mình muốn tìm.
Đối với sự mạnh mẽ của thân thể yêu thú kiến lửa này Nhậm Kiệt một mực ghi nhớ sâu sắc, đồng thời cũng rất tò mò. Nhất là lúc trước thần thức cường đại dò xét, lúc này hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy bộ vị trong thân thể yêu thú kiến lửa khác với bình thường. Một khúc một khúc, cả chủ bộ vị không ngờ không phải là màu thịt, mà là một loại thực vật ngọn lửa độc đáo chống đỡ.
Đây là?
- Cửu Tiết Hỏa Liên... Nguyên nhân Nhậm Kiệt ngây ra là, loại đồ vật này có ghi trong sách, thuộc loại Cửu Tiết Hỏa Liên cực kỳ hiếm có, trong người tu luyện đều là một truyền thuyết. Trong sách Nhậm Kiệt nhìn thấy kia chỉ có ghi lại rất ít, Nhậm Kiệt là dựa vào thần thức cường đại phát hiện Thú Vương kiến lửa này khác với bình thường, bởi vì có thể chịu đựng được thần hồn lực của Ngọc Tuyền đạo nhân kia tàn phá tuyệt đối không phải là yêu thú kiến lửa bình thường.
Thú Vương kiến lửa này bản thân đã có cổ quái, lúc này vừa nhìn quả nhiên như thế. Thú Vương kiến lửa này thân thể không ngờ dung hợp vào trong Cửu Tiết Hỏa Liên. Thứ này nghe nói muốn sinh trưởng đến 9 đoạn phải mất thời gian hơn vạn năm, sau đó ở trong ngọn lửa dần dần khô héo. Chân chính quý báu tuy là hạt của Cửu Tiết Hỏa Liên, nhưng đến cấp bậc nhất định, bất kỳ đồ vật chung quanh đều có giá trị nhất định, ít nhất đối với Nhậm Kiệt mà nói là như thế.
Không trách Thú Vương kiến lửa này có thể lượng lớn thao túng dung nham địa hỏa, có thể chịu đựng thần hồn lực của Ngọc Tuyền đạo nhân tàn phá, thì ra bản thân Thú Vương kiến lửa này đã trải qua một lần biến hóa dị thường.
Tuy rằng lúc này đã cùng thân thể Thú Vương kiến lửa này dung hợp làm một, nhưng giá trị vẫn không phải tầm thường. Nhậm Kiệt cũng xem như hiểu rõ nguyên nhân thân thể Thú Vương kiến lửa này mạnh mẽ. Thì ra là thúc giục chủ bộ vị Cửu Tiết Hỏa Liên này tăng cường mới có thể như thế. Nếu như Ngọc Tuyền đạo nhân sớm nhất liền hạ quyết tâm cùng Thú Vương kiến lửa này dung hợp, dùng Địa Viêm Chu Quả cho Thú Vương kiến lửa đột phá cực hạn, hoàn toàn cùng Cửu Tiết Hỏa Liên này dung hợp, như vậy biến hóa chỉ sợ càng vượt quá tưởng tượng.
Trong lòng nghĩ, Nhậm Kiệt nhanh chóng nhấc tay lên, đã không quá phí sức đem Cửu Tiết Hỏa Liên chống đỡ thân thể Thú Vương kiến lửa này rút xuống. Hiện tại không có lực lượng thúc giục, loại cường độ thân thể vượt qua tưởng tượng này cũng biến mất rất nhiều, Nhậm Kiệt cũng không phí nhiều sức liền làm được.
Theo sau Nhậm Kiệt lại ở trong cơ thể Thú Vương kiến lửa tìm được yêu đan. Yêu đan này quả nhiên cùng yêu đan đại yêu hóa hình trong ghi chép có một số khác biệt, tuy nhiên Nhậm Kiệt nhìn yêu đan của Thú Vương kiến lửa, nghĩ lại yêu đan trong ngực mình kia.
Không đúng, yêu đan trong ngực mình kia cùng cái này khác biệt vẫn là rất lớn, yêu đan Thú Vương kiến lửa đã thể hiện ra một chút hơi thở của yêu đan Thiên Yêu.
Lúc này Nhậm Kiệt cũng chỉ là tùy ý ngẫm lại, lần này tổng thể mà nói thu hoạch thật lớn, chẳng những đạt được nửa quả Địa Viêm Chu Quả không xem như hoàn toàn thành thục, còn chiếm được một viên yêu đan nửa bước Thiên Yêu, càng có chủ thân Cửu Tiết Hỏa Liên dung hợp Thú Vương kiến lửa. Hơn nữa Thú Vương kiến lửa này từ trong dung nham địa hỏa đi ra, có thể xảy raloại dị biến này, như vậy trong dung nham địa hỏa phía dưới khẳng định có vật không phải tầm thường. Chỉ có điều chuyện này Nhậm Kiệt chỉ giấu ở trong lòng, trước mắt lực lượng của hắn còn không thích hợp thăm dò phía dưới.
Hơn nữa sau khi giải quyết Ngọc Tuyền đạo nhân, mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này vẫn là có thể khai thác một chút, ít nhất mỗi năm sản xuất hơn trăm triệu linh ngọc vẫn không thành vấn đề. Chỉ là trải qua giày vò như vậy từ một mạch khoáng giàu đủ để khai thác mấy trăm năm biến thành một mạch khoáng tương đối cằn cỗi mà thôi.
Về phần số linh ngọc mà Ngọc Tuyền đạo nhân khai thác kia, 99% bị hắn hao phí rồi. Lần trước Nhậm Kiệt thúc giục đoạn phi cũng hao phí không biết bao nhiêu linh ngọc. Lúc này Nhậm Kiệt đã thu thập xong chiến lợi phẩm, từ trong thân thể Thú Vương kiến lửa đi ra, cuối cùng đem xương cốt Thú Vương kiến lửa còn lại thu lại không sót chút nào. Những thứ này đều có giá trị rất lớn.
Hiện tại nhà lớn nghiệp lớn, sau này chuyện cần làm còn rất nhiều, người bên cạnh cũng nhiều hơn, thứ tốt không thể lãng phí.
Thu thập xong những thứ này, Nhậm Kiệt đi ra nhìn một cái, phát hiện trừ Tề Thiên đang nhìn hắn, tất cả mọi người đều ở bên người bố trí pháp lực, trận pháp đang điều tức trị thương.
Mà tên Tề Thiên này thật đúng là ngoan cường, giờ khắc này không ngờ đã đứng lên.
- Lợi hại, ngươi không cần thúc giục dược lực, vận chuyển công pháp khôi phục thương thế sao? Vừa nhìn thấy Tề Thiên lúc này đứng lên, Nhậm Kiệt lập tức than thở một tiếng, sau đó không đợi Tề Thiên lên tiếng đã chủ động hỏi thăm.
- Thân thể của bổn đại gia ngươi cho là giống như các ngươi, nếu không phải là ta mạnh mẽ biến thân dẫn đến thương thế tương đối nặng, thương thế lúc trước sớm đã khỏi rồi. Tiểu tử xấu xa ngươi cười vui vẻ như vậy, có phải là thu hoạch rất lớn. Hiện tại bọn họ đều đang trị thương bổn đại gia vừa lúc có chút chuyện muốn bàn với ngươi. Cái kia... Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt, Tề Thiên lập tức túm lấy hắn hỏi thăm.
- Khôi phục mấy phần rồi, có năng lực chiến đấu chưa. Ngươi xem ta hỏi lời này, với bản lĩnh của Tề Thiên ngươi chỉ cần có thể đứng lên đối phó với yêu thú kiến lửa bình thường liền không thành vấn đề.
Nhậm Kiệt chụp cho Tề Thiên một cái mũ thật cao (tâng bốc), đời trước có một câu nói rất hay, lời hay ai cũng thích nghe, mũ cao ai cũng thích đội. Cho nên Nhậm Kiệt trực tiếp một cái mũ cao rất tùy ý đập qua trước.
Sau đó nhìn chung quanh nói: - Hiện tại bọn họ còn đều đang trị thương, ta lại không có biện pháp rời đi còn phải chiếu cố bọn họ, nhưng tình huống bên trên cũng không biết ra sao rồi, không có người tọa trấn cũng không được. Nếu thân thể ngươi đã khôi phục một chút, nếu không ngươi lên trước xem xem.
Phía dưới chiến đấu tiêu diệt Ngọc Tuyền đạo nhân đã xong, nhưng chiến đấu phía trên còn chưa chấm dứt, Nhậm Kiệt vừa nói như vậy khiến cho Tề Thiên nguyên bản đang chuẩn bị cùng Nhậm Kiệt tận tình tâm sự lập tức bị chặn họng.
- Tốt, chờ chuyện làm xong chúng ta lại tán gẫu. Tề Thiên đáp một tiếng, thân hình lập tức xông ra ngoài, thanh âm lại lần nữa vang lên: - Đừng tưởng rằng nói với bổn đại gia chút lời hay là có thể thoát khỏi bổn đại gia, trò mèo này của ngươi không tác dụng đối với bổn đại gia.
- Ờ, ờ! Nhậm Kiệt lập tức đáp ứng, cười nhìn Tề Thiên rời đi. Loại tâng bốc này kèm theo chút lời khích tướng, thổi phồng tự nhiên rất dễ dàng nhìn thấu, nhưng chỉ cần có thể đạt được mục đích là được. Cũng giống như hiện tại, Tề Thiên nói nhìn thấu trò mèo của Nhậm Kiệt, nhưng vẫn là đi lên.
- Phù... Tề Thiên vừa rời đi, lão Đan Vương Ngọc Trường Không vốn thoạt nhìn đang tu luyện, điều dưỡng chợt mở mắt, thở ra một hơi thật dài.
Lão nhân mặt cười cũng cảm nhận được Tề Thiên rời đi, cũng mở mắt. Hóa ra hai người bọn họ một người dựa vào thân pháp, một người dựa vào dược lô tuyệt phẩm bị thương nhẹ hơn một chút, vừa rồi chỉ là bởi vì có mặt Tề Thiên, cho nên đều không dám có động tĩnh.
- Khụ... người này thật là... Nhìn thấy Nhậm Kiệt cười nhìn về phía hắn, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cười khổ ho khan một tiếng, không biết nói như thế nào.
Lão nhân mặt cười thì trực tiếp nổi giận nói: - Nếu không phải là xem mọi người cùng nhau, bổn vương không tìm hắn tính sổ không được. Tên đáng ghét này! Tiểu tử ngươi từ đâu nhặt được tên này, hắn có phải là loài người hay không. Cái miệng này quả thật muốn mạng người. Ta thấy ngươi nếu là sớm cho hắn tới trước cùng Ngọc Tuyền đạo nhân này trò chuyện ba ngày ba đêm, chúng ta cũng không cần khổ cực liều mạng như vậy.
So với lão Đan Vương Ngọc Trường Không, cảm thụ của lão nhân mặt cười này nhưng là khắc sâu gấp trăm lần, hơn nữa còn là lúc chiến đấu. Hiện tại nghĩ lại những lời Tề Thiên nói trong đầu hắn kia, hắn còn cảm thấy đầu óc một đống hỗn loạn.
Tuy rằng thu hoạch to lớn là một lần nhiều nhất mấy chục năm gần đây của hắn, nhưng loại đau khổ và giày vò này cũng là một lần khủng bố nhất.
- Nói lời thật, ta cũng không phải là quá rõ ràng, lần sau gặp kẻ địch có thể cân nhắc đề nghị này của ngươi. Nhậm Kiệt bất đắc dĩ nhún vai, hắn hiểu biết Tề Thiên còn thật sự có hạn, Tề Thiên không muốn nói quá nhiều chuyện riêng, Nhậm Kiệt cũng không hỏi nhiều.
Đây là nguyên tắc nhất quán làm việc, làm người của hắn, cho dù bằng hữu tốt mấy bên người đi nữa, có chút bí mật riêng tư hắn cũng không đi tìm hiểu. Mỗi người trong lòng đều giấu một chút bí mật nhỏ thuộc về chính mình không muốn nói với người, đây là là chuyện không gì bình thường hơn.
- Không được, lần này chậm trễ thời gian quá dài, ta phải đi xem xem Tôn Nhị thế nào rồi. Lần này trở về một mực không nhìn thấy ngươi nàng còn đang giận ta đấy. Lão nhân mặt cười nói rồi người đã ở tại chỗ bắn lên, thân hình lần nữa mơ hồ biến mất. Hiển nhiên trải qua trận chiến này thương thế của hắn tuy rằng còn chưa khỏi hết nhưng về mặt thân pháp và lực lượng đều có tiến bộ rất lớn.
- Ngươi dẫn nàng trước lặng lẽ trở về Nhậm gia, chờ bên này ta bận xong là tốt rồi. Gần đây bận đến căn bản không rảnh rỗi gì, lão nhân mặt cười cũng biết tình huống này, cho nên một mực không dẫn Tôn Nhị tới. Nghe thấy lão nhân mặt cười nói như vậy, trong đầu Nhậm Kiệt cũng không khỏi hiện lên bộ dạng Tôn Nhị đi theo sau mông mình, kéo ống tay góc áo mình.
Không biết lâu như vậy qua đi, nàng có biến hóa gì không?
Cùng lão nhân mặt cười nói một tiếng, thân hình Nhậm Kiệt nhoáng một cái đã đi tới địa phương Thú Vương kiến lửa sở tại lúc trước. Nơi này có động mở ra thông hướng dung nham địa hỏa, dung nham chung quanh mất bổ sung trải qua vừa rồi đã không có nhiệt độ cao như vậy. Nhậm Kiệt trực tiếp dùng pháp lực ngưng tụ trận pháp hộ thể rồi trực tiếp rơi xuống. Nơi này lúc trước hắn đã rơi xuống một lần, không thể quen thuộc hơn được nữa.
Địa Viêm Chu Quả tuy rằng bị hái xuống, nhưng rễ cây Địa Viêm Chu Quả không có khả năng lại sinh trưởng, cho nên Nhậm Kiệt muốn trước khi nó khô héo đem thu lại, cũng có chỗ dùng rất lớn. Đồng thời trong dung nham này còn có không ít linh ngọc chưa hoàn toàn dùng hết, những thứ này đều là chiến lợi phẩm.
Đánh khổ cực như vậy, những thứ này Nhậm Kiệt cũng sẽ không bỏ qua một chút, làm một lần quét sạch.
- Cẩn thận!
- Cái này?
Mà lúc này, nhìn thấy Nhậm Kiệt đột nhiên nhảy xuống, tim của lão Đan Vương Ngọc Trường Không dâng mạnh lên, lo lắng kinh hô, không kìm được muốn xông lên bảo vệ Nhậm Kiệt. Bởi vì Nhậm Kiệt dù sao chỉ là Thần Thông Cảnh, nên biết Thần Thông Cảnh ở trong dung nham cũng không có bao nhiêu năng lực tự bảo vệ.
Nhưng sau đó nhìn thấy Nhậm Kiệt xoay người hướng về phía hắn cười gật đầu, sau đó ở đó nhanh chóng nhoáng lên, không ngừng thu lấy linh ngọc, thậm chí còn chui vào trong động thông hướng dung nham địa hỏa dưới lòng đất kia bận rộn, lão Đan Vương Ngọc Trường Không đột nhiên cười, dùng tay vỗ đầu mình cười.
Mình sao lại quên mất, Nhậm Kiệt này ở cảnh giới Chân Khí Cảnh đều có thể từ chỗ Ngọc Tuyền đạo nhân và Thú Vương kiến lửa chạy trốn, hiện tại đã là Thần Thông Cảnh rồi, chút dung nham này đối với hắn mà nói lại làm sao có thể có nguy hiểm.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu