Số lần đọc/download: 793 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:35:20 +0700
Chương 276
Chương 276: Trụ sở
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
Gần đây tâm tình của Tra Lý, Hán Nặc cùng Mạc Qua không được tốt lắm. Nguyên nhân làm cho tâm tình ba người không tốt chính là sau khi Thiết Nhất, Nhị, Tam sư thành lập, là sư đoàn chủ lực của Hắc Ưng quân đoàn nổi danh đế quốc nhưng bọn họ còn chưa tham gia một trận chiến nào, chỉ suốt ngày làm bạn với gạch gói vụn. Nói một cách nào đó thì ba sư đoàn này coi như một đội kiến trúc chuyên nghiệp khổng lồ, hơn nữa tốc độ hoàn thành công trình thậm chí vượt qua một đội kiến chúc chuẩn bình thường. Trong cuộc sống thi công, thỉnh thoảng có phó quân đoàn trưởng Long Vân không ngừng phái người đưa tới vũ khí, chiến giáp mới làm cho ba vị sư trưởng cảm thấy đượ an ủi một chút.
Buổi chiều hôm nay, ba người Tra Lý, Hán Nặc cùng Mạc Qua đang ngồi ở trên tường thành pháo đài Tây Đặc, nhìn pháo đài to lớn hùng vĩ, bọn họ bắt đầu kêu ca những bực tức, oán giận, buồn chán trong lòng.
Trải qua hai tháng cố gắng, mọi công trình chủ yếu của pháo đài Tây Đặc trên cơ bản đã xây xong. Máy móc cơ giới mới có hiệu suất làm việc rất cao, làm cho mọi người khiếp sợ vì tốc độ của nó. Nhiều việc rất khó khăn gian nan được nhanh chóng hoàn thành, mạng lưới hầm giao thông bao trùm khắp nơi, nối liền pháo đài Tây Đặc cùng hai trấn Thiên Phong và Lạc Duy.
- Sau khi pháo đài Tây Đặc xây xong, các ngươi nghĩ xem lão đại sẽ sai chúng ta làm gì?
Tra Lý hỏi.
- Còn làm gì nữa, đương nhiên là thủ ở trong pháo đài. Ngươi không thấy Kỵ binh sư đã tới phía sau pháo đài sao? Bước tiếp theo hẳn là chúng ta cũng sẽ đóng quân ở trong pháo đài, sau đó từng bước hoàn thiện các công sự phòng ngự.
Hán Nặc tựa hồ cũng không thích trận địa phòng thủ như vậy. Bởi vì đấu tranh anh dũng mới là tác phong của Tam đoàn.
- Mặc kệ thế nào cũng mạnh hơn làm công nhân kiến trúc! Thời gian vừa rồi ngày nào cũng phải trông coi mọi người đào đất, ta cảm giác mình đã trở thành đốc công rồi.
Tra Lý thở dài nói.
Mạc Qua không nói gì, trái tim của hắn đã hoàn toàn bị pháo đài cường đại này hấp dẫn. Nhìn pháo đài chiến tranh cường đại được sinh ra từ tay mình, trong lòng Mạc Qua tràn ngập vui sướng. Giống như lão phu ở nông thôn nhìn thấy mùa màng bội thu.
- Cứ nghĩ tới tương lai được chiến đấu ở địa phương này, lão tử lại thấy nhiệt huyết sôi trào!
Mạc Qua đột nhiên rống to một tiếng khiến cho Tra Lý cùng Hán Nặc kinh ngạc nhìn hắn.
- Lão Mạc làm sao vậy?
Hán Nặc nói.
- Đào thành lâu quá nên sinh bệnh!
Tra Lý đáp.
Trong một thời gian dài, Mạc Qua quả thật rất mê mấy cái máy móc cơ giới này, thậm chí suốt ngày cùng binh lính tiến vào trong đó luyện tập. Tra Lý cùng Hán Nặc làm trò gọi hắn là “lão quang côn thích đào bới”.
- Chẳng lẽ đối mặt với công trình vĩ đại giống như kỳ tích này mà hai người các ngươi không có một chút cảm giác nào sao?
Mạc Qua ngạc nhiên hỏi.
- Vĩ đại sao?
- Không cảm thấy.
- Các ngươi là những kẻ thô lỗ ngu ngốc. Lão tử nói cho các ngươi biết, dựa vào trận địa tác chiến sẽ giảm bớt thương vong cho binh lính, là thủ đoạn sát thương địch nhân tốt nhất.
Mạc Qua trừng mắt nói.
- Xung phong công kích mới là chiến sĩ!
- Tiến về phía trước mới là người dũng cảm!
Hai người hợp xướng làm Mạc Qua tức giận đến nỗi râu mép rung rung, trừng mắt nhìn. Hắn dứt khoát đi tới bên cạnh, không nói chuyện với hai người nữa.
- Thật ra đối với một người am hiểu phòng thủ như lão Mạc mà nói thì nơi này thật sự là thiên đường. Ta đánh cuộc cho hắn một vạn người, hắn có thể mai táng 10 vạn quân đội địch nhân tại pháo đài Tây Đặc này.
Tra Lý đột nhiên cười nói.
- Nhưng mà đối với những kẻ thích tiến công như chúng ta mà nói thì nơi này chính là địa ngục. Ta dám đánh cuộc nếu cho ta sống ở trong này ngây ngốc nửa năm, ta sẽ buồn bực muốn chết mà đi tự tử.
Tra Lý nói.
Hán Nặc gật đầu chấp thuận. Tướng lĩnh tính cách bất đồng sẽ quyết định phong cách chiến đấu của bộ đội do hắn thống lĩnh.
- Cho nên lão đại khó có khả năng để Nhất sư cùng Nhị sư ở chỗ này.
Tra Lý nói tiếp.
- Ta có một loại dự cảm ở chỗ này nhất định sẽ có một hồi đại chiến thảm thiết. Cho dù địch nhân không đến lão đại cũng sẽ nghĩ biện pháp bức bọn chúng tiến đến.
Hán Nặc thản nhiên nói.
Thiết Nhất, Nhị, Tam sư nhanh chóng nhận được mệnh lệnh của Lưu Vân. Nội dung mệnh lệnh như sau: Pháo đài Tây Đặc chuyển giao cho Hỏa Phượng quân đoàn tiếp quản, thay các ngươi hoàn thành nốt các hạng mục công trình còn lại, thủ vệ các nơi trọng yếu của pháo đài. Thiết Nhất, Nhị sư sau khi rút khỏi pháo đài lập tức suốt đêm đi tới Đại hành sơn nhận nhiệm vụ mới. Thiết Tam sư quay lại Phổ Lí Tắc Lợi thành, đóng quân ở ngoài thành, phụ trách việc bảo vệ thành thị bên ngoài.
- Xem ra có nhiệm vụ rồi! Rốt cuộc cũng được đánh trận rồi! Lão Mạc, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi!
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, Tra Lý cùng Hán Nặc nhìn Mạc Qua đang buồn bực, đắc ý cười nói.
Khi nhị vị sư trưởng mang theo tâm tình hưng phấn vội vã chạy tới Đại hành sơn, Long Vân mở ra một bản đồ trước mặt bọn họ:
- Lão đại ra lệnh cho các ngươi dẫn Nhất, Nhị sư ngày mai bắt đầu khởi công, trong vòng hai tháng phải hoàn thành trụ sở mới của Đại hành sơn. Đây là sơ đồ. Ta sẽ phái một ít nhân viên kỹ thuật tới trợ giúp các ngươi.
Khi việc xây dựng trụ sở ở Đại hành sơn đang bắt đầu thì ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, các hạng mục công việc chuẩn bị cho hội nghị của các quốc gia trên đại lục đang được khẩn trương tiến hành. Đối với lần hội nghị này Lưu Vân cực kì coi trọng. Dù sao chuyện này quan hệ đến vận mệnh của cả đại lục.
Khi Thiết Tam sư được điều về chấp hành nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài thành thị, Hắc Ưng đặc chiến đại đội cũng được Lưu Vân điều vào trong thành, chia làm hai tổ minh ám chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho thành thị. Minh tổ do Nã Luân Đa cầm đầu phụ trách nhiệm vụ kiểm tra những người ra vào, canh gác những vị trí trọng yếu, bảo vệ những nhân vật trọng yếu. Ám tổ do Thủy Hàn phụ trách, mặc thường phục trà trộn vào các ngóc ngách của thành thị, giám thị những kẻ khả nghi, ứng phó nếu có chuyện xảy ra. Tin tức tổ chức hội nghị đại lục đã truyền khắp nơi, Lưu Vân lo lắng Huyết thần giáo sẽ đến quấy rối.
Địa điểm tổ chức hội nghị là nội đường của Học viện chỉ huy quân sự đế quốc. Vì giữ bí mật, Lưu Vân cùng phụ thân thương nghị, tiến hành điều chỉnh chương trình học cùng nội dung huấn luyện cho tương ứng. Hoa Phi Lệ xuất thân gia đình quý tộc, am hiểu nghi lễ xã giao cho nên cùng Á Lịch Sơn Đại phụ trách công việc chuẩn bị cho hội nghị. Còn việc tiếp đãi khách quý do hoàng tử Thế Viêm chưa tới nên Lưu Vân không thể làm gì khác hơn là tự mình tiếp đón.
Để không bại lộ thực lực trong tay mình, những xạ thủ tinh linh tộc cùng thợ rèn Ải nhân do Hỏa Vũ trưởng lão mang đến được Lưu Vân an bài trong núi Đại hành. Còn ma pháp sư cùng các ma pháp sư đệ tử của Học viện dưới sự dẫn đầu của vài ma đạo sư, rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành, đến vùng thôn quê tiến hành huấn luyện ma pháp. Tinh linh xạ thủ vừa đến Đại hành sơn đã được Long Vân an bài nhiệm vụ đặc biệt hạng nhất: Ẩn nấp trong rừng rậm tại Đại hành sơn, tiêu diệt tất cả những người không rõ thân phận từ bên ngoài tới. Lưu Vân từng dặn dò hắn việc xây dựng thêm công trình ở Đại hành sơn phải được giữ bí mật tuyệt đối. Mà tinh linh xạ thủ am hiểu tập kích trong rừng cây, không nghi ngờ gì đây chính là lính canh gác tốt nhất.
Hỏa Vũ cùng Mộc Sâm, một tinh linh thánh ma đạo sư khác lưu lại Phổ Lí Tắc Lợi thành. Hơn nữa Thủy Y Nhiên cùng vợ chồng lão Tạp, Viêm Thiên cùng bảy thánh giai cường giả khác tạo thành lực lượng trung tâm bên cạnh Lưu Vân để ứng phó với việc Huyết thần giáo tập kích. Bảy người này đều có một bộ chiến giáp có thể phòng ngự độc huyết. Lan Đặc cùng Na Á rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành. Ở thời kì phi thường này, hắn phải ở bên cạnh ái đồ của mình thì mới có thể yên tâm được.
- Học viện đột nhiên có sự điều chỉnh như vậy, thật sự là ta còn chưa quen. Nhìn nội dung huấn luyện truyền thống của quan quân đế quốc này, hiện tại ta thấy có sự chênh lệch rất lớn.
Viêm Thiên nhìn những đệ tử đang lười biếng huấn luyện ở thao trường, nở nụ cười.
Lưu Vân thì vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn những đệ tử lười nhác này.
- Phụ thân, ta chỉ muốn điều chỉnh một chút cho phù hợp. Nhưng thật ra cũng là cơ hội để cho bọn họ lười biếng!
Viêm Thiên nói:
- Cứ như vậy cũng được. Tố chất của những người ở đây nhìn qua cũng không kém đế đô Ma Vũ học viện là mấy.
- Mở một hội nghị lớn như vậy, thật sự làm cho người ta nhức đầu.
Lưu Vân lười biếng duỗi lưng.
- Tiểu tử Thế Viêm đó cũng không chịu nhanh chân một chút. Hẳn là có chủ tâm để ta mệt chết đây!
- Đối với lần hội nghị này ngươi có tính toán gì không?
Viêm Thiên hỏi.
- Chuẩn bị?
Lưu Vân ngẩn người ra.
- Không có! Điểm xuất phát của ta chỉ có một, chính là đem Thú nhân kéo vào vũng nước đục này, tìm hiểu được về Minh Lạc.
- Vậy còn vấn đề khác? Chẳng hạn binh lực của liên quân, quyền chỉ huy, sau khi chiến đấu thì phân phối lợi ích như thế nào, ngươi cũng không có nghĩ tới sao?
- Chuyện phiền phức này giao cho Thế Viêm thương lượng với bọn họ là được. Trên thực tế hiện tại trên đại lục này lực lượng chính có thể đối phó với Huyết thần giáo chỉ có 3 lực lượng: Lang quân của A Tư Mạn, thực lực đang còn ẩn dấu của Thú nhân cùng Hắc Ưng quân đoàn của ta. Trong việc đối phó với Huyết thần giáo, ba lực lượng này cũng không có cách nào lười biếng. Chẳng qua là ai xuất lực nhiều hay ít thôi. Về phần vấn đề sau khi chiến tranh kết thúc lại càng đơn giản. Đó chính là nắm tay người nào lớn thì người đó là lão đại. Hơn nữa sau khi chiến tranh kết thúc sẽ có cục diện như thế nào, không ai có thể đoán trước được.
Viêm Thiên nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Lưu Vân.
- Như lời của người thì cho dù Huyết thần giáo bại vong thì tình thế đại lục vẫn rất phức tạp?
- Đúng vậy. Minh Lạc rất có thể đang toan tính chuyện bất lợi đối với Thú nhân.
Lưu Vân gật đầu.
- Hơn nữa người đàn bà A Tư Mạn kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, ta cũng không rõ lắm.
- Ngươi nói Lâm Mị?
- Không. Là nữ nhân kia.
Vìa ngày sau hoàng tử Thế Viêm đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Hắn cũng mang theo rất nhiều công tượng được tập trung từ các nơi của Hỏa Vân đế quốc. Những người này đại biểu cho các ngành sản xuất phát triển nhất của Hỏa Vân đế quốc. Những công tượng này nhanh chóng được binh lính hộ tống tiến vào trong núi đại hành, gia nhập vào việc kiến thiết trụ sở trong núi. Đồng thời các loại vật tư, dụng cụ mà Lưu Vân yêu cầu cũng không ngừng cuồn cuộn từ các tỉnh vận chuyển đến Phổ Lí Tắc Lợi thành, đưa vào trong núi đại hành.
- Cũng là do ngươi xử lý tốt khiến cho nơi này nhiệt hỏa bốc cao, sinh cơ hồi phục!
Khi Thế Viêm được Lưu Vân dẫn đi dạo một vòng trong Phổ Lí Tắc Lợi thành thì cảm khái nói.
- Vân thành là địa phương thuộc về quý tộc. Nơi này thuộc về nhân dân lao động! Hoàng tử cao quý, chẳng lẽ ngươi cũng thích cuộc sống như thế này?
Lưu Vân bèn trêu hắn.
Thế Viêm nói:
- Ngươi đừng có chọc ta! Cuộc sống hoàng đế trong hoàng cung thật vắng vẻ buồn chán. Ngươi ở phương xa này làm hoàng đế, lại có mỹ nhân ở bên cạnh, được hưởng diễm phúc nhân giân. Ta thật sự hâm mộ ngươi!
- Chẳng lẽ trong cung không có nữ nhân cùng ngươi?
Trên mặt Lưu Vân lộ ra nụ cười mập mờ.
- Ngươi mà muốn thì rất dễ dàng đó!
- Sau khi Hiểu Hiểu rời đi, ta cũng đã quyết định đem tính mạng này dâng hiến cho nàng.
Thế Viêm thương cảm nói.
- Ta đột nhiên phát hiện chuyện thống khổ nhất ở trên thế gian này chính là sau khi nàng rời đi ta mới phát hiện trong lòng mình chỉ có nàng.
Lưu Vân nhớ tới chuyện cũ, trong lòng không khỏi buồn.
- Nếu như không có kinh nghiệm nọ thì tiểu tử nhà ngươi có thể sẽ trở thành một hoa hoa công tử!
- Đúng vậy. Nàng đã cho ta cuộc sống mới. Đôi khi nghĩ lại ta cũng không biết nếu không có nàng thì ta sẽ tiếp tục sống như thế nào nào.
Thế Viêm cười khổ nói.
- Cho dù khó khăn như thế nào thì ta nhất định phải thực hiện được lời hứa đối với nàng, nhổ hết căn cơ của Huyết thần giáo, đuổi tận giết tuyệt!
- Chuyện này ta sẽ giúp ngươi!
- Sứ giả của A Tư Mạn là thừa tướng A Đạo Phu, sứ giả Thú nhân là Minh Lạc. Sứ giả Tây Tư là Ốc Khắc, những người này ngươi đều quen biết hết. Vậy do ngươi tiếp đi.
- Ta ngất. Ngươi là chủ nhân, như thế nào lại đổ những chuyện này lên đầu ta?
- Sao? Ngươi không muốn biết tin tức Lâm Mị hoàng hậu từ miệng A Đạo Phu sao? Ngươi không muốn dò xét sự sâu cạn của Minh Lạc sao? Ngươi không hy vọng biết tình địch của ngươi được võ trang như thế nào sao?
Thế Viêm hỏi ngược lại.
Lưu Vân hỏi:
- Vậy ngươi làm cái gì?
- Ta cũng có nhiều chuyện phải làm. Ta muốn đi tới Học viện, đại biểu phụ thân viếng hai dũng sĩ của đế quốc, sau đó lại đi gặp nha đầu Na Á kia. Còn nữa, ta thấy rất hứng thú với những gì ngươi làm ở Đại hành sơn. Ta muốn tự mình đi khảo sát. Hôm này là ngày 23 tháng 8, thời gian tổ chức đại hội còn có 7 ngày nữa. Trong khoảng thời gian này ta muốn làm những việc đó.
- Hết chỗ để nói. Du sơn ngoạn thủy còn nói như vậy. Da mặt của ngươi cũng đủ dày đó.
Lưu Vân tức giận nói.
- Từ khi quen biết một người tên là Lưu Vân, ta đã bị ảnh hưởng xấu, không còn cách nào khác.
Thế Viêm đưa hai tay ra nói.
Khi tiến vào trong Đại hành sơn, Thế Viêm đã bị công trường đồ sộ hấp dẫn.
Núi lớn bao quanh một kiến trúc thật lớn. Trên mặt đất toàn người là người, tất cả đều đang bận rộn. Trong sơn cốc chỉ có một khoảng đất trống, nhưng nơi đó cũng đã có các loại vật tư chất cao như núi. Ở sâu trong sơn cốc thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ lớn. Từ dưới mặt đất, từ bên ngoài sơn cốc cho tới ở sâu trong sơn cốc đều được tiến hành kiến thiết với quy mô lớn.
- Đại ca ngươi đang làm cái gì thế này. Định chuẩn bị sau này trường kì ở chỗ này định cư sao?
Thế Viêm thở dài nói.
- Ta quyết định đem trụ ở này biến thành một pháo đài chiến tranh trăm năm vẫn dùng được!
Lưu Vân cười hắc hắc nói.
- Những người này đang làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đào ngọn núi đó để lấy khoảng không?
Nhìn một hàng người đang vận chuyển những hòn đá từ trong sơn động đi ra, Thế Viêm kinh ngạc hỏi.
- Ở trong sơn động đó mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát. Về sau ngươi có thể thử.
- Ngươi nói rõ cho ta biết một chút suy nghĩ của ngươi được chứ? Trong thư ngươi viết rất ngắn gọn đơn giản.
- Trụ sở ở Đại hành sơn không chỉ là căn cứ địa để ta đối phó với Huyết thần giáo mà cũng là một pháo đài để ta ứng phó với tình huống phức tạp của đại lục trong tương lai. Trụ sở mới được xây dựng trên nền móng của trụ sở cũ, được cải tạo và xây dựng thêm với quy mô lớn hơn. Chủ thể công trình chia làm ba bộ phận: mặt đất, trong lòng đất cùng trong lòng núi. Sau khi hoàn thành thì sẽ để hậu cần vật tư tiếp tế vào, sản xuất vũ khí, phát triển nghiên cứu khoa học, bồi dưỡng nhân tài. Ở trụ sở này sẽ có đủ tất cả mọi thứ. Quân đội và ma pháp sư sẽ tiến vào chiếm giữ công sự bên trong căn cứ. Sẽ có năng lực phòng ngự cùng công kích tương đương nhau. Mục đích của ta là chế tạo một pháo đài chiến tranh kiên cố nhất đại lục.
- Quả thật là rất mạnh mẽ! Tuy nhiên ta cảm thấy thứ này rất giống một con rùa rút đầu vào trong xác quy?
Thế Viêm cười nói.
- Bởi vì có xác quy thì mệnh mới dài. Ta không bao giờ muốn đánh nhau mà không nắm chắc có thể còn sống sót.
- Như thế nào mà ngươi nghĩ ra được thứ này?
- Chuẩn xác mà nói là bị buộc phải nghĩ ra.
Lưu Vân cười khổ nói.
- Đội viên Dạ Phong ở Tây Tư bị Huyết thần giáo bức tới đường cùng như vậy làm trong lòng ta rất khó chịu. Từ đó về sau ta quyết định phải cấp cho mình một đường lui thật tốt. Cái trụ sở này chính là hậu thuẫn kiên cố nhất của ta.
Trong mắt Lưu Vân bắn ra hàn quang, giống như một con độc xà.
- Ta sẽ giống như một người thợ săn, lẳng lẳng thủ tại chỗ này. Chờ thời cơ tới sẽ tái phát động một kích trí mạng đối với địch nhân.
- …. Đại ca, ngươi thật sự đã thay đổi. Tuy nhiên loại biến hóa này của ngươi làm cho ta cảm thấy rất kiên định! Người vừa nói không chỉ đối phó với Huyết thần giáo mà còn ứng phó đối với tình thế phức tạp của đại lục, lời này là….
Thế Viêm còn chưa nói xong, từ trong rừng cây bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng rít.
Một chi vũ tiễn từ trong rừng bay ra, nhanh như tia chớp bắn về phía Thế Viêm.
Trên mũi tên lóng lánh quang mang ma pháp, rõ ràng là tinh tinh thần kỹ đã thất truyền từ lâu ---- ma pháp tiễn!
- Cẩn thận!
Sắc mặt Lưu Vân đại biến.
Lời còn chưa nói dứt, tiếng rít trong rừng lại vang lên. Lại có một ma pháp tiễn xuyên qua rừng cây theo sát mũi tiễn trước bắn về phía Thế Viêm