Số lần đọc/download: 3442 / 30
Cập nhật: 2015-11-12 01:49:05 +0700
Chương 271: Hầu Tử Kinh Tẩu
-Ầm!
Phương Vân cảm thấy mình giống như bị một khối núi cao lớn đập trúng vậy, thân thể khổng lồ của hung thú cũng bị chấn động mạnh một cái, cả bốn chân đều bị lún sâu vào trong đất.
Kiện Địa Nguyên pháp khí Ngũ Ngục phong cũng bị một côn này của hầu tử làm cho ảm đạm, cơ hồ sẽ hỏng mất.
- Lực lượng của con hầu tử này mạnh quá!
Da đầu Phương Vân liền bị tê rần lên. Hơn ba tháng trước ở An Vân thành, Phương Vân đã từng nhìn thấy qua con hầu tử này một lần. Lúc đó, con hầu tử này chỉ dùng một côn thì đã ngăn cản được Dương Hoằng muốn bắt lấy các cường giả tông phái. Lúc đó Phương Vân còn chưa cảm nhận được lực lượng của một côn nhẹ tựa như bông đó như thế nào, còn bây giờ, chính thức giao thủ cùng thì mới biết được lực lượng của nó khổng lồ đến mức nào!
Ánh mắt Phương Vân lóe lên, trong lòng hơi khẽ trầm tư. Bản thân mình bây giờ có thể phân cao thấp với cường giả Thiên Tượng cảnh, nhưng một côn này lại làm cho mình kinh tâm như vậy, xem ra thực lực của con khỉ này còn cao hơn một bậc so với Hỏa Long yêu vương!
- Ha ha ha, quá đã, thật là quá đã!
Con hầu tử này sau khi tung một côn ra thì hai con mắt tràn đầy hưng phấn, nói to lên.
- Tới đi, Hỗn Thiên Viên Vương!
Phương Vân nhìn con hầu tử đang kêu lên ở trên bầu trời mà có chút tê dại cả đầu. Thực lực của con khỉ này quá mạnh, nếu như hắn cũng học ba đại yêu vương đều ở trên bầu trời rồi đánh xuống, thì Phương Vân sẽ rất khó mà chống đỡ.
-Ồ? Thằng nhóc ngươi cũng biết tôn gia gia ư!
Hầu tử đang muốn đánh nữa, nghe thấy Phương Vân gọi danh hiệu của mình ra thì lập tức ngừng tay lại!
- Đại danh của Hỗn Thiên Viên Vương thì ai mà không biết chứ!
Phương Vân lập tức cười nói.
- Hắc hắc! Đúng vậy, đúng vậy!
Con khỉ nghe nói thế thì mừng đến nỗi rung cả lông mày lên, lập tức có hảo cảm với Phương Vân hơn.
"Con khỉ này đúng là ham hư vinh!", Phương Vân nghe thế thì cười thầm một tiếng. Xem ra, con khỉ này tuy đã thành tinh, nhưng vẫn không thể trốn thoát được những tính xấu vốn có rồi. Nhưng tuy cười như thế, trên mặt của hắn lại không có chút biểu lộ nào, trầm giọng nói:
- Hỗn Thiên Viên Vương, ngươi không phải đang cùng Anh Vũ hầu Dương Hoằng của bên ta giao thủ sao? Binh đấu với binh, tướng đấu với tướng, viên vương sao không đi giúp các huynh đệ mình mà lại chạy tới đây rồi?
Phương Vân nói lớn ra.
Trên trời cao, Dương Hoằng đang chiến đấu cùng tam đại viên vương, nghe thấy lời này thì không khỏi oán giận trong lòng:
- Tên tiểu tử gian trá!
Dương Hoằng vốn cố ý để Hỗn Thiên Viên Vương đi đối phó với Phương Vân, những lời nói này của Phương Vân rõ ràng là muốn để cho Hỗn Thiên Viên Vương lần nữa quay về đấu với hắn! Dương Hoằng cũng có ý dùng phép khích tướng để con hầu tử này nhanh chóng giải quyết Phương Vân, nhưng thân phận của hắn lại không thể được phép nói ra những lời này! Đây chính là sự hạn chế của thân phận!
- Hỗn Thiên Viên Vương, không nên nghe hắn nói chuyện phiếm! Nhân tộc này đã gây hại rất lớn với Yêu tộc ta, viên vương mau xuất thủ giết hắn!
Tam đại Yêu Vương nhìn thấy Hỗn Thiên Viên Vương chỉ tung ra một côn rồi lập tức dừng lại, cùng Phương Vân nói chuyện thì trong lòng không khỏi gấp gáp, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Hầu tử nghe thấy mấy lời này thì phục hồi tinh thần lại, vung côn lên, cười hì hì nói:
- Hắc hắc, tiểu tử! Ngươi cũng đừng có tâm tư làm gì, đối phó ngươi vốn là chủ ý của huynh trưởng ta. Mà chính ta thấy ngươi cùng đám "con lươn" Hỏa Long yêu vương kia chiến đấu cũng rất là thuận mắt cho nên mới đánh. À, như vậy đi, chỉ cần ngươi tiếp được ba trăm côn thì ta sẽ lập tức quay đầu đi.
Hỏa Long yêu vương đứng ở trong tầng mây nghe thấy mấy lời này thì xanh cả mặt lại. Hầu tử lại trước mặt bao nhiêu người kia gọi hắn là "con lươn" thì đúng là làm hắn tức chết đi thôi, nhưng hắn cũng không dám gọi lại là "con hầu tử", bởi vì hắn biết thực lực của hầu tử mạnh hơn hắn rất nhiều.
Trên mặt đất, Phương Vân còn đang muốn sử dụng chút công phu miệng lưỡi, nhưng nghe thấy mấy lời này của hầu tử thì lập tức biết con hầu tử này giống y như Quản Công Minh, đều là loại ham mê chiến đấu. Nếu như không đấu với nó thì lập tức không thể giải quyết được!
- Được rồi!
Tâm ý của Phương Vân khẽ chuyển, sảng khoái đáp ứng:
- Nhưng mà, ta cũng có điều kiện. Thân thể của ta sau khi hóa thân thành hung thú thì bị hạn chế rất lớn, công kích cũng giảm đi nhiều. Cho nên, viên vương khi đấu với ta thì cũng không được phép bay quá lên cao sáu ngàn trượng, như vậy mới tính là công bình một chút ít!
Hầu Tử suy nghĩ một chút, rất chân thành gật đầu:
- Ừ, như vậy rất công bình!
Ba đại Yêu Vương quá sợ hãi:
- Viên vương, không thể đáp ứng hắn!
- Đừng dài dòng!
Hầu Tử hướng lên trời rống một tiếng, vẻ mặt hung tợn lên. Hầu tử trước giờ chỉ luôn thích làm theo ý mình. Lần này vì mê chiến đấu mà đấu với Dương Hoằng, tới đối phó Phương Vân hoàn toàn là chủ ý của Đại La Viên Vương, điều này đã làm nó có chút không thoải mái. Nay có cơ hội chiến đấu sảng khoái thì lại nghe ba tên Yêu Vương kia ngăn cản thì không thể không nổi giận được!
Thấy vẻ mặt hung tợn của hầu tử thì Sơn Nhạc yêu vương cùng Hắc Lân yêu vương lập tức im miệng lại.
- Hừ, tiểu tử! Đón ta một gậy!
Hầu tử sau khi có quyết định, liền bỏ qua lời nói của ba đại Yêu Vương, lập tức xuyên qua các tầng mây, xuống độ cao chỉ còn có sáu ngàn trượng. Sau đó dùng một côn đánh tới Phương Vân, côn này vừa ra thì lập tức khiến cho thiên hôn địa ám, quỷ khóc thần gào.
Phương Vân không dám khinh thường, lập tức há mồm phun ra một ngụm tinh khí. Ngũ Ngục Phong nhận được luồng tinh khí này thì lập tức tỏa ra áng sáng chói lọi rồi phát huy ra uy lực lớn nhất! Chỉ thấy ở trên Ngũ Ngục Phong quát ra lôi quang vô cùng, các lôi quang hóa thành một con lôi long dài mảnh khàn giọng gầm thét, rồi từ trên ngọn núi rũ xuống bao phủ cả Phương Vân lại.
Ầm!
Một tiếng nổ ầm vang lên, thiết côn của hầu tử như một ngọn núi khổng lồ đánh xuống đỉnh Ngũ Ngục Phong. Một côn này lập tức làm cho con lôi long vốn hơn mười trượng trực tiếp bị thu hẹp lại, nhưng cũng không bị phá đi.
Phốc!
Phương Vân lại há mồm phun ra một ngụm tinh nguyên bổ túc năng lượng cho Ngũ Ngục Phong. Hung thú khác với võ giả, tinh nguyên của chúng nó vốn được tạo hóa ban tặng, cường đại hơn nhân loại rất nhiều!
- Hừ, đón thêm một côn của ta!
Một côn không thể nào phá vỡ được Ngũ Ngục Phong của Phương Vân, hầu tử cũng không khỏi nổi giận lên, lập tức nện xuống một côn nữa.
Ầm!
Ngũ Ngục Phong lần nữa bị chấn động, mỗi lần một côn làm cho thiên băng địa liệt, nứt núi gãy biển đập xuống thì Ngũ Ngục Phong lại ảm đạm đi, nhưng ngay lập tức được Phương Vân bổ sung nội lực ngay.
- Mai rùa cứng quá!
Hầu tử quát to một tiếng, liên tiếp mấy gậy chẳng những không thể phá tan phòng ngự của Phương Vân, ngược lại còn làm đau hổ khẩu của nó, khiến nó phải thu gậy lại rồi đứng trên không trung, nhìn Phương Vân nói:
- Ta nói tiểu tử ngươi, mau thu cái mai rùa đáng ghét này lại, rồi cùng gia gia ngươi đại chiến mấy trận!
Phương Vân trong lòng cười thầm. Con hầu tử này đúng là thẳng tính quá đi mất, nhưng chuyện ngu xuẩn này tuyệt đối hắn sẽ không làm.
- Viên vương, chúng ta chỉ nói là đấu ba trăm hiệp, nhưng cũng không có nói là không được sử dụng pháp khí a!
- Không được, không được!
Hầu tử lắc đầu, nói:
- Ngươi núp ở trong, không công bình!
Phương Vân cười cười, nói tiếp:
- Nếu nói là pháp khí thì cây côn trong tay viên vương cũng là pháp khí a! Nếu như viên vương muốn cho ta thu pháp khí lại cũng được, chỉ cần viên vương cũng thu pháp khí của viên vương lại!
Hầu tử ngẩn ngơ, rồi cúi đầu nhìn cây côn trong tay. Để làm được cây côn này, hầu tử hắn đã phải lấy hàn thiết trên vạn năm ở dưới biển đông hải, còn gia tăng thêm các tài liệu hi hữu như Vực Ngoại Tinh Thần Thiết, sau đó phải cúi xin "Lão tổ tông" của Yêu tộc dùng vô thượng thần thông mới rèn nên được. Đã nhiều năm như vậy, cây côn này đã sớm cùng tâm thần nó tương lên, tương đương với một cánh tay. Nếu như mất đi thì thực lực của nó trực tiếp giảm xuống một nửa, làm sao có thể cùng Phương Vân đánh được nữa.
- Không được, không được!
Con hầu tử lắc đầu:
- Đầu có thể rụng, nhưng côn không thể bỏ!
- Vậy ta cũng không có biện pháp a!
Phương Vân nói. Nhưng trong lòng cũng hiểu thêm về con khỉ này, con khỉ này lúc đầu nhìn dễ lừa gạt, nhưng vào thời điểm mấu chốt thì lại không hề hồ đồ!
Hầu tử cúi đầu suy tư một chút, rồi đột nhiên ngẩng đầu cười lạnh:
- Gia gia cũng không tin không phá được mai rùa của ngươi!
- Ma viên côn pháp!
Hầu tử quát to một tiếng, đột nhiên côn pháp biến đổi hẳn đi. Từ một gậy bỗng nhiên hóa thành mấy ngàn gậy, rồi mạnh mẽ đập xuống đầu của Phương Vân!
- Không tốt!
Con hầu tử đột nhiên thay đổi côn pháp làm cho trong lòng Phương Vân sinh ra báo động, không nói hai lời, lập tức phun ra một ngụm tinh khí!
Ầm! Ầm! Ầm!
Côn pháp của hầu tử liên miên không dứt, một côn tiếp một côn. Mỗi một côn đều có thế lôi đình vạn quân đánh xuống, chỉ trong chốc lát thôi mà Ngũ Ngục Phong ở trên đỉnh đầu Phương Vân đã ảm đạm đi hẳn, lảo đảo muốn rơi xuống.
- Côn pháp thật là đáng sợ!
Thấy hầu tử đánh ra bộ côn pháp này, cả Sơn Nhạc yêu vương cùng với Hắc Lân yêu vương đang ở trên tầng mây cũng phải âm thầm khiếp sợ. Bọn họ chưa bao giờ thấy hầu tử sử dụng qua côn pháp này, lấy tu vi của bọn hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy côn ảnh mà thôi. Cả hai đều tự âm thầm đánh giá, nếu như hầu tử lấy côn pháp này ra đối phó với bọn họ thì sợ rằng bọn họ chỉ trong chốc lát thôi sẽ bị đánh chết ngay!
Hỏa Long yêu vương đứng trước hai người tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng bị chấn động: “Con khỉ này quá mạnh”
- Khởi!
Thấy hầu tử phát ra hung uy như thế, Phương Vân cũng thất kinh không thôi. Tâm thần vừa động, Thanh Dương Phương Tôn vừa luyện hóa không lâu lập tức bay ra quấn quanh đỉnh đầu. Hắn tiếp tục há mồm phun một ngụm tinh khí ra, Thanh Dương Phương Tôn lập tức mở rộng ra gấp trăm lần như một tòa núi cao rồi cùng Ngũ Ngục Phong huyền phù trên đỉnh đầu của Phương Vân. Thanh Dương Phương Tôn lập tức tỏa ra một luồng thanh khí bao phủ Phương Vân ở bên trong.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này hoàn toàn không thể thấy được thân ảnh của ai nữa, chỉ thấy từng cái côn ảnh khổng lồ đập vào tầng tầng quang mang bao phủ Phương Vân, thanh thế cực kỳ kinh người. Nhưng mà Phương Vân được Thanh Dương Phương Tôn này che chở thì lập tức có được thời gian, cũng đỡ vất vả hơn.
Ngũ Ngục Phong vừa mất đi năng lượng thì Phương Vân lập tức cho triệu hồi vào trong Thanh Dương Phương Tôn để bảo vệ, sau đó phun ra một ngụm tinh khí để bổ túc năng lượng. Rồi đến khi Thanh Dương Phương Tôn mất đi năng lượng thì lại tế ra Ngũ Ngục Phong. Cứ luân hồi như thế thì Phương Vân lập tức vững như thái sơn trước côn pháp đáng sợ của hầu tử!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hầu tử thấy Phương Vân sau khi đưa ra thêm một kiện pháp khí thì vững như thái sơn, lập tức nổi giận lên quát không thôi!
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được nữa! Côn pháp của hầu tử này quá lợi hại rồi, ta chỉ có thể chống được thế công chứ không có sức hoàn trả! Phải nghĩ biện pháp thay đổi tình huống!
Phương Vân núp dưới sự bảo hộ của hai kiện Địa Nguyên pháp khí, ánh mắt lóe lên, âm thầm tìm kế sách. Đột nhiên, một lúc sau từ con mắt khổng lồ màu trắng giữa trán của hung thú Phỉ do Phương Vân lóe thành sáng lên, rồi có một cỗ lực lượng vô hình xuyên qua ánh sáng màu xanh đánh vào màn côn ảnh của hầu tử!
Ầm!
Con ảnh đầy trời bị tán đi, thiết côn rời khỏi tay bay ra, còn hầu tử thì bị đánh bay ra xa đến mấy trăm trượng!
- Đây là chiêu thức gì?
Hầu tử quá sợ hãi!
- Ha ha ha! Đây cũng không phải là chiêu thức gì, mà là Bạch Mục thần thông của hung thú thượng cổ!
Phương Vân cười lớn lên, vừa dứt lời thì lại có một đạo ánh sáng vô hình bắn ra!
Ồ!
Cổ lực lượng này xẹt qua hầu tử, rồi trực tiếp đánh ngọn núi ở phía sau hầu tử thành bụi phấn.
Hầu tử thấy cả ngọn núi cứ như thế mà biến mất thì không khỏi rùng mình cả lên, quát to một tiếng:
- Đừng đánh, đừng đánh!
Tay hầu tử khẽ vẫy, sau khi thu lại được thiết côn thì lập tức hóa thành một hắc ảnh bay ra ngoài xa. Vừa bay đi mà trong lòng nó hoảng sợ vô cùng, tên nhân loại này không chỉ có hai kiện pháp khí khiến cho hắn vững như thái sơn, mà còn có cái gì Bạch Mục Thần Thông vô cùng lợi hại nữa. Tên tiểu tử này lợi hại vô cùng, căn bản không có cách nào đánh được!
npq91
ĐẠI CHU HOÀNG TỘC
HOÀNG PHỦ KỲ