If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 274: Tôi Không Phải Người Địa Phương
ói xong lời này, tâm tình Bạch Lạc Nhân thoải mái hơn nhiều, nín nhịn tám năm rồi, cuối cùng hôm nay cũng có thể trút ra hết.
Cố Dương im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn Bạch Lạc Nhân đã không còn vẻ châm biếm vừa rồi mà phần nhiều là xúc động. Tuy lời nói ra vẫn còn chút trêu chọc, nhưng đã không còn thấy chút địch ý nào.
"Nói xong rồi sao?" Cố Dương hỏi.
Bạch Lạc Nhân hãnh diện trả lời, "Xong rồi."
"Thấy tôi bị hai cậu đùa giỡn xoay vòng vòng, đã nghiện rồi hả? Nở mày nở mặt rồi hả?"
Bạch Lạc Nhân nhíu chân mày, "Không sai."
Cố Dương hừ cười một tiếng, cũng không giống như để ý.
Bạch Lạc Nhân dùng đầu gối chọt chọt lên đùi anh ta, ánh mắt lạnh lùng quét qua anh ta, "Tôi nói thật với anh đấy! Đừng cho là tôi đùa giỡn!"
"Tôi biết." Sắc mặt Cố Dương đột nhiên biến đổi, lần thứ hai chuyển hướng sang Bạch Lạc Nhân, ánh mắt đã trở nên âm trầm sâu sắc, "Về việc lên án và trả thù của cậu, tôi chấp nhận toàn bộ, thế nhưng cậu cũng phải hiểu, tôi bây giờ muốn làm Cố Hải suy sụp cũng có rất nhiều cách. Cậu có hai con đường có thể chọn, hoặc là tiếp tục dùng thái độ này đối đãi với tôi, chúng ta trở mặt thành thù, hoặc là cậu liền xem tôi như người thường mà đối đãi, ân oán trước kia xóa bỏ, sau này ai cũng không can thiệp vào cuộc sống của ai nữa."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân lấp lánh có thần nhìn Cố Dương, bộ dạng vô cùng hào phóng.
"Vốn tôi cũng không muốn làm kẻ thù với anh, anh là anh của Cố Hải, cũng coi như là bạn của tôi, tôi không có lý do gì không thể ở gần anh. Chỉ có điều người làm chuyện xấu sẽ phải trả giá đắt, tôi đối với anh như vậy đã khá nhân từ. Anh cũng đã nói như vậy, vậy bây giờ chúng ta thỏa thuận. Tiêu hủy toàn bộ tài liệu cơ mật lấy được từ công ty mỗi bên, cũng tự quay về thu dọn tình hình rối rắm của mình, từ nay về sau sẽ không vì lý do cá nhân mà hạ độc thủ với công ty đối phương."
Cố Dương mặt không thay đổi trả lời, "Cái này không đáng kể, phần vốn này coi như là hỗ trợ các cậu."
"Bớt tự nâng cao hình tượng bản thân, đó là anh nợ bọn tôi, vốn là phải trả lại."
Để bớt nghe mấy câu nói mát, Cố Dương nhịn, anh ta từ nhỏ đã không thiếu tiền, cũng không xem tiền là thứ tốt.
"Còn gì nữa không?"
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, "Tạm thời chưa nghĩ ra được."
"Có thể để tôi nói vài câu không?" Cố Dương hiếm khi khách sáo một lần.
Bạch Lạc Nhân hất hất cằm, ra vẻ thủ trưởng nghe cấp dưới trình bày ý kiến.
"Thỏa thuận này của cậu chỉ đề cập tới tôi và Cố Hải, liên quan tới hai người bọn tôi, không nhắc tới cậu một chữ. Tôi đây cũng bổ sung cho cậu đi, từ nay về sau, cậu phải tránh lấy chuyện tai nạn giao thông tám năm trước ra nói, tôi sẽ dùng thái độ bình thường đối đãi với các cậu, cậu cũng phải dùng thái độ bình thường đối đãi tôi. Còn về cái gì là thái độ bình thường, tôi nghĩ không cần tôi nói, cậu cũng có thể hiểu nhỉ?"
Bạch Lạc Nhân khiêm tốn một câu, "Tôi vẫn thật không biết rõ, phiền ngài giải thích rõ ràng lại một chút."
Cố Dương híp hai mắt, giọng không nhanh không chậm nói: "Chính là tôi sẽ không biểu đạt tình cảm với cậu nữa, cậu cũng sẽ không dùng ý nghĩ nghi ngờ để nhìn tôi, xin cậu từ đáy lòng xem tôi bình đẳng như mọi người, nhìn thẳng vào nỗ lực của tôi, thoải mái cùng tôi gặp mặt, bỏ đi mọi thành kiến trong lòng cậu."
Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, "Chuyện này không thể do con người khống chế, anh cũng biết, lòng người là thứ tự do nhất, bình thường nếu không quan tâm, không để ý một chút sẽ chạy trật đường. Cái này phải xem bản lĩnh của anh rồi, nếu trình độ của anh đủ cao, những yêu cầu này của anh tự nhiên sẽ được thỏa mãn..."
Nói thật, lúc này Bạch lạc Nhân trong mắt Cố Dương có chút muốn ăn đòn, cũng có chút đáng yêu, nói chung chính là khiến cho vừa yêu vừa hận, rồi lại không nói được lời nhẫn tâm.
Cuối cùng, Cố Dương ném cho Bạch Lạc Nhân một biểu tình không sao cả, "Tùy cậu."
Vì vậy, Bạch Lạc Nhân liền như dỡ xuống được tảng đá ngàn cân, tâm tình lo lắng trong lòng nháy mắt như trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu tỏa ánh sáng, vẻ mặt sáng láng cùng Cố Dương quay lại.
Cố Hải còn đang đấu tranh với chính mình, lúc này nhìn thấy hai người Bạch Lạc Nhân và Cố Dương trở lại, ai cũng đều là biểu tình tinh thần thoải mái, trong lòng lại càng không thoải mái, có một ngọn lửa không tên tán loạn khắp nơi, tóm lấy Bạch Lạc Nhân liền phun trào ra ngoài.
"Cậu rốt cuộc nói cái gì với anh ta?"
Bạch Lạc Nhân liếc liếc Cố Hải, học Cố Hải làm ra biểu tình thần bí.
"Đó là một bí mật."
Cố Hải vừa nghe hai chữ này liền xù lông, "Bí mật? Giữa hai người các người còn có bí mật? Bạch Lạc Nhân, tôi hỏi cậu, tôi đi hơn mười ngày này, có phải cậu luôn không cho tôi trở về là thật muốn tôi phá hoại công ty của anh ta, hay là muốn cùng anh ta lén lén lút lút sống cuộc sống gia đình của hai người?"
Khối thuốc nổ Bạch Lạc Nhân này cũng nổ tung, lập tức phản công, "Tôi là cho cậu một cơ hội ngoại tình thì có? Tôi giữ cậu ở Hồng Kông chính là cho cậu gặp gỡ một tiểu mỹ nam đó?"
Cố Hải nuốt mạnh mấy hơi, hai tay hung hăng siết vai Bạch Lạc Nhân.
"Tôi hỏi cậu, mấy cái tài liệu bí mật trong máy tính của anh tôi rốt cuộc là bí mật công ty hay là thứ gì khác?"
Cố Dương ở bên cạnh rảnh rỗi chen vào một câu, "Là ảnh nude của Bạch Lạc Nhân, tám năm trước chụp ở trên giường của tôi."
Bạch Lạc Nhân nhất thời dùng ánh mắt hung thần quay qua Cố Dương, "Cố Dương, con mẹ nó có phải anh muốn hại chết tôi hay không hả? Anh biết cậu ta là con lừa sống, anh còn cứ giật dây anh ta?!"
"Cậu nói đúng, tôi thật đúng là con lừa." Cố Hải nổi đóa, "Tôi suốt ngày cực khổ ở trên người cậu cày cấy, tôi thỏa mãn dục vọng của cậu, kết quả là còn phải thường xuyên bị cậu quất mấy cái đúng không?" Bạch Lạc Nhân xấu hổ và giận dữ đi tới vặn miệng Cố Hải, "Cậu có thể đừng ở trước mặt người khác nói mấy lời này được hay không?"
"Tôi ở trước mặt anh ta nói những lời này thì sao? Tôi ở trước mặt anh ta đè cậu ra làm cũng không quá đáng!" Cố Hải trầm mặt kéo Bạch Lạc Nhân ra xa hơn mười mấy mét, hung hăng ngắt eo cậu tra hỏi: "Anh ta nói hình nude rốt cuộc là chuyện gì? Tám năm trước cậu làm sao lại chạy lên giường anh ta? Tôi chợp mắt mấy ngày ở trong địa đạo, cậu vì đưa tôi ra, rốt cuộc cùng anh ta làm những gì?"
Bạch Lạc Nhân hoàn toàn khâm phục rồi, Cố Hải thật sự là một nhà biên kịch, tình tiết vô cùng xa vời cũng có thể liên kết lại với nhau, hơn nữa còn có thể liên kết đến chấn động như vậy, không đi làm phóng viên lá cải thật uổng phí!
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân không nói lời nào, cho là cậu thầm chấp nhận, tay đặt trên lưng cậu hung hăng nhéo một cái. Bạch Lạc Nhân mới rồi còn có thể nhịn, bất ngờ bị nhéo một cái như vậy, đau đến suýt chút nhảy dựng lên, lúc này chửi ầm lên.
Cố Dương không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng có thể thấy Cố Hải đang làm gì, vì vậy tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Trên lưng cậu ta có vết thương, cậu nhẹ tay một chút."
Cố Hải chợt xốc vạt áo Bạch Lạc Nhân lên, thấy trên lưng một vòng dấu máu đỏ, nhất thời kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Bạch Lạc Nhân còn đang hít khí, mẹ nó cái gọng kềm này thật con bà nó không dễ chọc!
"Sao anh ta lại biết trên lưng cậu có vết thương?" Cố Hải trầm mặt hỏi một câu.
Trái tim Bạch Lạc Nhân đều lạnh rồi, tôi sợ cậu lo lắng, vẫn luôn yên lặng giấu cậu. Cậu thì hay rồi, thấy tôi bị thương, một câu an ủi cũng không có, trước hết nói ra một câu như vậy, cậu thật có lòng!
"Bởi vì là do anh ta cắn tôi! Có giỏi cậu cắt một vòng thịt này của tôi xuống hết đi, rồi nhổ toàn bộ răng của anh ta xuống, tôi sẽ nói cho cậu biết hình nude ở đâu ra!!"
Nói xong câu đó, Bạch Lạc Nhân sải bước đi trở lại, biểu tình không chút sợ hãi.
Qua thật lâu, Cố Hải cũng đi trở lại, chỉ là không đi đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, mà trở về chỗ mình, cách Cố Dương chưa tới một mét. Muốn đem tên gian phu này giết chết, chỉ cần đưa tay là có được.
Hơi thở Cố Hải thở ra đều âm lạnh, Cố Dương lại vẫn rất bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, Cố Hải đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Dương.
"Có phải anh đang khích bác ly gián không?"
Cố Dương thật muốn phun cho Cố Hải một câu, cậu giờ mới phản ứng được sao? Lúc ăn cắp đồ ở công ty tôi không phải rất ra dáng sao, sao đụng đến Bạch Lạc Nhân, đầu óc liền bị đá đi rồi?
Cố Hải đứng lên, hung dữ quay qua Cố Dương nói một câu, "Một lát tìm anh tính sổ!"
Nói xong, đi nhanh tới phía Bạch Lạc Nhân.
Cố Dương vô cùng hả giận nói một câu, "Đáng đời!"
Vừa nói xong, một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt anh ta, Cố Dương không khỏi kinh ngạc.
Trên đời này trừ anh ta và Cố Hải ra, còn có hai người giống nhau như vậy?
Người kia nhìn thấy Cố Dương cũng không khỏi ngạc nhiên.
Lúc Đồng Triết và Cố Hải lên đường, vốn mặc một bộ đồ rất phù hợp với cậu ta, kết quả lúc đổi sang đồ nữ, lúc muốn đổi lại lại không thời gian. Thêm nữa sợ bị truy binh nhận ra, liền khoác một bộ quần áo cũ vô cùng rách rưới, lúc này đi trên con đường quê, thật có chút giống dân bản xứ.
Đây là Cố Dương hay là Cố Hải? Đồng Triết lúc này cũng phát ngốc rồi, nếu dựa theo cảm giác, đây hẳn là Cố Dương, nhưng Cố Dương sao lại ở đây chứ? Rõ ràng người cùng cậu ta nhảy xuống là Cố Hải mà!
Cố Dương để thấy rõ tướng mạo cậu ta, cố ý hỏi một câu, "Người anh em, từ đây đến nhà họ Thạch còn xa lắm không?"
Đồng Triết đút hai tay vào trong tay áo, dùng giọng Sơn Đông trả lời: "Ai dô, tôi không phải người địa phương, tôi là người Sơn Đông, anh qua bên kia hỏi thử đi!"
Cố Dương, "..."
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn