Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Chương 274 : Bài Tẩy Ra Hết
T
ư thế bễ nghễ thiên địa, bá đạo tuyệt luân, hái sao lấy trăng đột nhiên phủ xuống vọt ra. Trong nháy mắt này uy thế của Tề Thiên đã vượt ra tưởng tượng của tất cả mọi người, so với lúc trước ở Cửu Long Đàm lần đầu tiên thả ra biến thân thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.
Cảm ngộ chữ Nhậm Kiệt từ Thánh nhân luận đạo sao chép ra, Tề Thiên khôi phục và đột phá đều vượt qua tưởng tượng, vào giờ khắc này đã bày ra toàn bộ.
- Đây là...? Ngọc Tuyền đạo nhân nguyên bản bị Nhậm Kiệt thần thức chèn ép, bị Nhậm Kiệt xuất hiện dọa đến lại lần nữa cả kinh.
Hơn nữa hắn dung hợp Thú Vương kiến lửa, bản năng cảm nhận được một loại sợ hãi đặc biệt. Đây chẳng lẽ là đại yêu hóa hình?
Không có khả năng, đại yêu hóa hình làm sao cũng sẽ nghe Nhậm Kiệt này.
Hơn nữa trên người kẻ này không có yêu khí, chỉ có một loại hơi thở khiến người sợ hãi, tuy rằng rất yếu ớt lại khiến hắn có một loại cảm giác muốn lùi bước.
Loại cảm giác này chính là hắn dung hợp Thú Vương kiến lửa, bị bản năng của Thú Vương kiến lửa ảnh hưởng.
Đây là thứ gì, không có yêu khí chút nào, biến hóa to lớn như thế, còn có thể khiến cho Thú Vương kiến lửa sinh ra sợ hãi. Đây???
Ầm... Tề Thiên đột nhiên hạ xuống, trực tiép hai tay vươn ra đã bắt lấy thân thể của Ngọc Tuyền đạo nhân giờ khắc này, ầm ầm ném hướng lên trên. Thân thể to lớn của Thú Vương kiến lửa này cứ như vậy bay lên trên, ầm ầm đánh lên nham thạch phía trên.
Vô số nham thạch nứt nẻ, vỡ vụn, mà Tề Thiên sau đó thân thể đột nhiên vọt lên, dựa theo phương vị Nhậm Kiệt nói lúc trước, hai đấm trong nháy mắt đánh xuống.
Lực lượng Bá đạo tuyệt luân, khủng bố đến cực điểm, nhanh đến mức khiến người khó thể tưởng tượng, trong nháy mắt đánh hơn ngàn quyền.
Bịch... Bịch... Bịch... Chỉ nghe thấy tiếng vang tiếng vang khủng bố.
Sau đó một tiếng nổ tung, Địa Viêm Chu Quả Ngọc Tuyền đạo nhân vừa mới mượn phần miệng độc đáo phía dưới của Thú Vương kiến lửa nuốt vào còn chưa hòa tan, dưới loại oanh kích điên cuồng này, trực tiếp cùng một ít máu phun ra ngoài, còn có một ít xúc tua vỡ vụn.
Tiếng kêu thảm thiết, đau đớn không cam lòng.
Đúng lúc này, một luồng pháp lực cuốn, Nhậm Kiệt đã trực tiếp đem Địa Viêm Chu Quả kia bắt lấy, Địa Viêm Chu Quả nhỏ đi một vòng, cũng may chưa hoàn toàn bị nuốt. Nhậm Kiệt lúc này cũng coi như thở ra một hơi nhẹ nhõm.
A... Ngọc Tuyền đạo nhân không cam lòng, bạo nộ, lần nữa liên tục hét thảm. Bản thân bị Nhậm Thiên Hành hủy diệt thân thể vây ở nơi này nhiều năm như vậy hắn đã đủ buồn bực, sau đó lại bị Nhậm Kiệt một tiểu tử Chân Khí Cảnh trọng thương, cướp đoạt Địa Viêm Chu Quả. Kết quả kẻ này không ngờ chưa chết, còn dẫn theo nhiều người như vậy tới giết mình.
Hiện tại một quả Địa Viêm Chu Quả cuối cùng của mình lại bị hắn lần nữa cướp từ trong miệng, không... gần như là từ trong bụng đánh ra cướp đi.
Còn có gì càng khiến người phẫn nộ hơn cái này sao? Mất Địa Viêm Chu Quả, hắn sẽ không có biện pháp đạt tới cảnh giới Thiên Yêu thú.
Không, tuyệt đối không thể!
Ít nhiều cũng hấp thu một chút lực lượng của Địa Viêm Chu Quả, giờ khắc này Ngọc Tuyền đạo nhân điên cuồng bạo nộ, áp chế loại sợ hãi bản năng kia của Thú Vương kiến lửa. Mà lúc này cũng chính là lúc Tề Thiên bộc phát bá đạo vô biên kia gần đến cuối.
Trên thân thể của hắn, chỗ vỡ vụn phần đông, nhưng cũng may không hoàn toàn hủy diệt.
Ầm... Một luồng lửa ngưng tụ thành một luồng hào quang màu đỏ mảnh như tia chớp trong nháy mắt đánh lên người Tề Thiên, thân thể to lớn kia của Tề Thiên cũng bị đánh bay ra ngoài.
Cùng lúc bị đánh bay ra ngoài, thân thể của Tề Thiên đã dần dần khôi phục thành thân thể loài người bình thường. Hắn vừa rồi gần như là trong nháy mắt đem tất cả lực lượng đều ngưng tụ bùng nổ, mới có thể đánh vỡ thân thể của Thú Vương kiến lửa, đánh ra Địa Viêm Chu Quả kia.
Tuy nhiên dù là như thế chính hắn đều cảm thấy khó tin, bởi vì bình thường mà nói là tuyệt đối không có khả năng.
Cho dù lúc này hắn biến thân, với bộ phận lực lượng bản thể xuất hiện, nhưng lực lượng hiện giờ nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn một chút so với âm dương dung hợp bình thường, chỉ có thể nói hắn đột nhiên ra tay mượn thân thể vượt qua Thiên Yêu thú kia càng thêm cường đại.
Nhưng lại xa xa không đạt tới có thể miểu sát Ngọc Tuyền đạo nhân kẻ đã nửa chân bước vào Thiên Yêu thú này. Nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được, kẻ này vừa rồi thần hồn lực sợ hãi co rút, không ngừng không đi khống chế Thú Vương kiến lửa, không thúc đẩy lực lượng của Thú Vương kiến lửa.
Tình huống khó tin này khiến Tề Thiên nghĩ mãi không sao hiểu được. Tiểu tử xấu xa kia đến tột cùng là làm sao làm được, chẳng lẽ hắn nói một câu liền dọa tên này thành như vậy?
Bất kể ra sao, Tề Thiên cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó cả người rơi xuống phía dưới, trong nháy mắt không ít yêu thú kiến lửa lại nhào lên. Tuy rằng Tề Thiên bị thương nhưng cũng không sợ đám yêu thú kiến lửa này.
Lúc này 5 đại cường giả siêu cấp một mực phòng ngự, hoàn toàn không có chuẩn bị cũng đều tròn mắt.
Hết thảy biến hóa quá nhanh, Nhậm Kiệt bất ngờ ra tay, Tề Thiên biến thân đem thân thể của Thú Vương kiến lửa đánh vỡ không ít, nổ tung không ít, Địa Viêm Chu Quả nuốt vào trong bụng kia đều đánh bay ra. Loại chuyện này bọn họ nghĩ cũng khó thể nghĩ tới, mà lúc này thân thật xảy ra trước mắt.
Thẳng đến giờ khắc này, bọn họ mới chân chính hiểu được, không nóng nảy, chờ thời cơ mà Nhậm Kiệt nói là ý gì.
Không ngờ là như vậy, cho dù giờ khắc này Nhậm Kiệt đã làm được, bọn họ vẫn là cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Kẻ này cũng quá điên cuồng, lá gan cũng quá lớn, lại dám chờ cho Ngọc Tuyền đạo nhân lấy thân thể Thú Vương kiến lửa nuốt vào Địa Viêm Chu Quả mới động thủ, cái này phải mạo hiểm bao lớn.
Càng khó tin chính là, hắn không ngờ thật sự có thể làm được. Tề Thiên kia nguyên bản lực lượng cũng không mạnh, lúc này bùng nổ cũng quá khủng bố. Hơn nữa còn là thân thể yêu thú, một con cự viên, khỉ vô cùng to lớn?
Nhưng là, hắn cho dù hóa thân thân thể yêu thú cũng không có nửa điểm yêu khí. Đây là chuyện gì xảy ra?
Linh thú? Cũng không có khả năng!
Loại bễ nghễ thiên địa, bá đạo tuyệt luân đó, cũng là bọn họ suốt đời hiếm thấy.
Lợi hại, quá lợi hại!
Bọn họ mặc dù cảm xúc không lớn như Tề Thiên, nhưng sau khi Nhậm Kiệt đột nhiên xuất hiện, Ngọc Tuyền đạo nhân kia chấn kinh, sợ hãi, thần hồn lực co rút bọn họ cũng phát hiện được. Điều này so với Tề Thiên biến thân còn khiến bọn họ cảm thấy càng thêm khó tin.
Ngọc Tuyền đạo nhân này đối mặt với năm đại cường giả siêu cấp bọn họ vây công cũng chưa từng như thế, một câu nói của Nhậm Kiệt, hắn làm sao lại như vậy?
Người này sợ cái gì? Cái gì khiến thần hồn lực của hắn bị áp bách, trong thời gian ngắn không thể khống chế thân thể Thú Vương kiến lửa?
Những vấn đề này hiện lên trong đầu mọi người, làm cho bọn họ lòng đầy nghi ngờ.
- Tên đáng chết, đều là bởi vì ngươi, trả Địa Viêm Chu Quả của ta. Đó là Địa Viêm Chu Quả của bổn đạo gia... Ngọc Tuyền đạo nhân lúc này muốn điên, hắn thật sự muốn điên. Nhiều năm cố gắng, cực khổ, kết quả lại đều để tiểu tử này chiếm đi.
Bốp Bốp Bốp... Lúc này, địa phương vừa bị Tề Thiên đánh vỡ nhanh chóng mọc ra, với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường nhanh chóng khôi phục.
Tuy rằng không thể hoàn toàn dung hợp Địa Viêm Chu Quả nhưng sau khi dùng cũng hấp thu một phần, lúc này trong cơn bạo nộ, không tiếc hết thảy thúc giục lực lượng. Những lực lượng đó trong nháy mắt toàn bộ bị thúc giục hoàtan, cộng thêm lúc này thân thể mạnh mẽ của bản thân Thú Vương kiến lửa đã đến gần Thiên Yêu thú, thân thể trong nháy mắt đã khôi phục.
Một số nơi tầng ngoài bị đánh vỡ, địa phương bị phá hủy, bị đánh nứt đều một lần nữa khôi phục, hơn nữa khí thế trở nên vô cùng hung hãn.
- Chính là tiểu tử đáng ghét ngươi, cha con các ngươi đều phải chết... Ngọc Tuyền đạo nhân nhìn Nhậm Kiệt, đánh chết hắn cũng không nghĩ tới người sau màn khống chế này sẽ là Nhậm Kiệt.
Vừa rồi hắn làm sao cũng không nghĩ tới, nhưng lúc này Nhậm Kiệt đã xuất hiện, còn mạnh mẽ cướp đi Địa Viêm Chu Quả của hắn, sự thật chứng minh hết thảy.
Ngọc Tuyền đạo nhân đều sắp điên. Thua ở trong tay Nhậm Thiên Hành hắn còn miễn cưỡng có thể chấp nhận, cũng chuẩn bị trả thù. Nhưng lại hai ba bận bị tiểu tử yếu hết mức Nhậm Kiệt này đả kích, hơn nữa kẻ này còn sống, hiển nhiên Địa Viêm Chu Quả bị hắn ăn. Hiện giờ Địa Viêm Chu Quả cuối cùng hắn cũng cướp đi, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Giờ khắc này Ngọc Tuyền đạo nhân đã không thèm nghĩ, Nhậm Kiệt vì sao, làm sao có thể chỉ huy được nhiều đại nhân vật như vậy, làm sao hiểu được trận pháp, làm sao hiểu được kích phát lực lượng của những người này, tìm được nhược điểm của mình.
Hết thảy hết thảy hắn đều đã không muốn suy tính nữa, giờ khắc này hắn chỉ có một ý nghĩ, giết tên khốn kiếp đáng ghét này, cướp lại Địa Viêm Chu Quả thuộc về mình.
Trên thực tế Nhậm Kiệt vào khoảnh khắc cướp được Địa Viêm Chu Quả, thân hình đã vọt hướng dung nham bên cạnh, hắn muốn một lần nữa ẩn nấp. Bởi vì hắn biết Ngọc Tuyền đạo nhân này ngay sau đó sẽ giống như chó điên bị cướp mất thức ăn, bất chấp tất cả nhắm vào mình.
Đáng tiếc động tác của hắn vẫn chậm một chút, Ngọc Tuyền đạo nhân đánh bay Tề Thiên khôi phục lại, cùng lúc thân thể nhanh chóng khôi phục lại đột nhiên há miệng, trong nháy mắt hình thành một dòng khí giống như lốc xoáy mắt thường có thể thấy, lực hút điên cuồng đem một ít hòn đá vỡ vụn đều nghiền nát, trong nháy mắt đem Nhậm Kiệt sắp rời đi hút về phía hắn.
Vèo... cự kiếm của Kiếm Vương Long Ngạo đã bay tới, sau đó là dược lô tuyệt phẩm của lão Đan Vương Ngọc Trường Không.
Xịch... Cự kiếm và dược lô va chạm, oanh kích cũng chỉ khiến lực hút mạnh mẽ này trong nháy mắt lệch hướng, nhưng lại cũng không thể hoàn toàn đánh tan lực hút cường đại này. Tuy nhiên Nhậm Kiệt lại nhân cơ hội này, thân hình nhoáng một cái xông về phía nham thạch bên cạnh.
Một khi tiến vào trong nham thạch, thần thức của Nhậm Kiệt lập tức có thể ngưng tụ trận pháp, che giấu thân hình ở trong nham thạch di động.
Ầm... Tuy nhiên lần này Ngọc Tuyền đạo nhân là quyết tâm muốn giết Nhậm Kiệt, cái gì cũng mặc kệ, thậm chí ngay cả công kích của Kiếm Vương Long Ngạo, Sát Thủ Chi Vương, Vân Phượng Nhi theo sau mà tới đều hoàn toàn không để ý tới. Hoàn toàn dùng thân thể thật lớn ngưng tụ pháp lực mạnh mẽ ngăn cản, trực tiếp đánh vỡ nham thạch mấy trăm thước, đuổi hướng Nhậm Kiệt.
- Tổ cha nó, qua bên này! Lão nhân mặt cười rống giận, nhưng lại không có biện pháp xông phá Ngọc Tuyền đạo nhân lúc này dùng thân thể Thú Vương kiến lửa ngăn cản đuổi tới trước mặt.
Ộc... Bổn đại gia đã nói... Con bà nó, ta hiện tại không có sức, tiểu tử xấu xa cẩn thận... Tề Thiên giãy giụa muốn đứng dậy, tuy rằng bằng vào nghị lực mạnh mẽ cố đứng dậy, nhưng sau đó một búng máu phun ra, hắn càng thêm không có biện pháp đuổi theo. Bởi vì vừa rồi hắn đã dùng hết toàn lực, dù sao hắn đây chỉ là phân thân, nếu như không phải là cảm ngộ những chữ dưới Thánh nhân luận đạo Nhậm Kiệt cho hắn, hôm nay hắn cũng không có khả năng trọng thương thân thể Thú Vương kiến lửa của Ngọc Tuyền đạo nhân, càng thêm không thể đem Địa Viêm Chu Quả đánh bay ra.
Chỉ là giờ này khắc này, Nhậm Kiệt gặp nguy hiểm hắn lại thật sự không thể làm gì.
Tuy rằng hắn thà chính mình chết cũng không hy vọng Nhậm Kiệt có chuyện, nhưng lúc này lại là có lòng không có sức. Lúc này Tề Thiên tức giận, hẳn không nên nghe tiểu tử xấu xa này, rõ ràng nguy hiểm như vậy, kết quả...
Đám người Lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Vân Phượng Nhi cũng liều mạng dùng hết mọi lực lượng, đáng tiếc lúc này Ngọc Tuyền đạo nhân giống như điên, Nhậm Kiệt xông đi đâu hắn liền đuổi theo hướng đó. Bất kể những công kích khác bên ngoài, nham thạch chung quanh nhao nhao nổ tung, Nhậm Kiệt chui vào, phía sau Ngọc Tuyền đạo nhân với thân thể Thú Vương kiến lửa thật lớn trực tiếp oanh kích nổ tung đuổi theo.
Nếu không phải là hắn bị Tề Thiên vừa mới trọng thương, vẻn vẹn miễn cưỡng mượn một tia lực lượng Địa Viêm Chu Quả mạnh mẽ chỗng đỡ bộc phát, không thể hoàn toàn khóa chặt Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt căn bản không có biện pháp chạy trốn.
Nhậm Kiệt có thần thức ngưng tụ trận pháp, khiến cho Ngọc Tuyền đạo nhân không có biện pháp theo dấu hắn, chỉ có thể mạnh mẽ phá hỏng, đánh thủng đại bộ phận địa phương chung quanh, ép cho Nhậm Kiệt không thể không nhanh chóng ở chung quanh né tránh.
Tuy rằng Ngọc Tuyền đạo nhân lúc này giống như nổi điên, nhưng lực lượng của đám người Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Vân Phượng Nhi dù sao rất mạnh mẽ. Hắn là bất chấp tất cả đuổi đánh Nhậm Kiệt, nhưng công kích phía sau cũng khiến hắn không ngừng bị thương. Sát Thủ Chi Vương lão nhân mặt cười tùy thời đều sẽ ở trên thương thế của hắn gia tăng thương thế, thậm chí tùy thời đều có cơ hội vòng qua bất chấp tất cả ngăn cản hắn.
Theo tình huống nguy cấp, Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Sát Thủ Chi Vương lão nhân mặt cười, Vân Phượng Nhi dần dần đều đem bài tẩy của mình thi triển ra.
Tuyệt chiêu Thiên Long Kiếm kia của Kiếm Vương Long Ngạo nhiều lần trợ giúp Nhậm Kiệt đã hiện ra thân hình ngăn chặn công kích. Vân Phượng Nhi với ngọn lửa lực lượng bản mệnh kích phát khiến cho Thú Vương kiến lửa cố tình ở trong dung nham địa hỏa đều bị đốt thương kêu thảm, khiến cho Ngọc Tuyền đạo nhân thống khổ xung kích. Sát Thủ Chi Vương lão nhân mặt cười cực hạn bùng nổ, rốt cuộc vọt tới trứo thân thể Thú Vương kiến lửa hiện giờ của Ngọc Tuyền đạo nhân, liều bị thương bộc phát một đòn sét đánh, trực tiếp xuyên thủng một nơi yếu hại của Thú Vương kiến lửa.
Lão Đan Vương Ngọc Trường Không trong nháy mắt ngưng tụ đan khí, đem đan khí trong dược lô tuyệt đỉnh trong nháy mắt ngưng tụ, khiến lực lượng bản thân không ngừng gia tăng, kích phát uy thế mạnh nhất của dược lô tuyệt phẩm, chính diện ngăn cản công kích liều mạng của Ngọc Tuyền đạo nhân lúc này.
- Ngọc Tuyền đạo nhân, ngươi sớm nên chết rồi, chết rồi...
Đúng vào lúc này, thanh âm giống như ở trong vực sâu địa ngục truyền đến, mang theo một cảm giác âm u, lại mang theo một luồng hơi thở khiến người sống lưng phát lạnh, ở trong địa phương tràn ngập dung nham này, khiến người có cảm giác rùng mình. Một thanh âm đột nhiên vang lên, sau đó một ngọn lửa lạnh băng, u ám trong nháy mắt giống như mũi khoan xoay tròn, Lôi Hỏa Thương trong nháy mắt này lóe lên âm lôi âm u. Lôi này cũng không phải là lôi trên chín tầng trời, đây mới là chỗ lợi hại chân chính của Lôi Hỏa Thương.