There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 273: Bạch Lạc Nhân Bá Đạo
rong lúc rơi, Bạch Lạc Nhân trong lòng hung hăng chửi bới Cố Dương, anh nói xem anh cản tôi thì thôi, tại sao phải xé quần của tôi? Gió lạnh vù vù thổi vào trong quần của tôi, cái mông cũng bị thổi đến tê cứng!
Dù mở ra thành công, hai người cùng hướng đống cỏ khô lao tới.
Thân thể Cố Hải chạm vào trước tiên, rất vô tư làm cái đệm cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân trực tiếp nện lên người Cố Hải. Một tay Cố Hải vừa vặn úp lên mông Bạch Lạc Nhân, nhất thời lạnh đến giật mình một cái. Nhìn xuống chút nữa, trên quần Bạch Lạc Nhân lồ lộ một cái lỗ lớn, phải dựa vào một cái quần lót nhỏ mỏng manh che gió tránh rét.
"Quần của cậu bị gió thổi rách?" Vẻ mặt Cố Hải quan tâm.
Bạch Lạc Nhân thật muốn chửi một câu, gió gì có thể thổi rách quần? Còn không phải do người anh điên của cậu kéo tôi à!!
"Để tôi xem thử rách thành dạng gì."
Cố Hải làm bộ muốn xoay người Bạch Lạc Nhân úp lên đùi, bị Bạch Lạc Nhân tức giận đẩy ra, sau đó tìm một chỗ cách xa Cố Hải ngồi xuống, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, suy đoán vị trí hiện tại của bọn họ.
Cố Hải vừa định đến gần đã bị một ánh mắt nhắc nhở của Bạch Lạc Nhân giết ở nửa đường.
"Cách xa tôi một chút."
"Cậu lên cơn hả!" Cố Hải ngược lại đen mặt trước, "Từ lúc hai chúng ta gặp mặt, cậu vẫn cứ xụ mặt, nói chuyện giống như ăn phải thuốc nổ. Bây giờ mới mười mấy ngày không gặp, cậu lại ngứa người rồi hả?"
Bạch Lạc Nhân cắn răng gật gù, "Đúng, tôi lên cơn vậy đó, ai bảo cậu nhất định phải nhảy chung với tôi? Nếu cậu cùng cậu ta nhảy trước, hiện giờ không phải không cần nhìn mặt tôi sao?"
"Bạch Lạc Nhân, cậu muốn làm người khác tức chết đúng không? Uổng công tôi nhớ cậu nhiều ngày như vậy!!"
"Ai bắt cậu nhớ hả?" Bạch Lạc Nhân lạnh lùng quét qua Cố Hải một cái, "Huống hồ tôi cũng không nhìn ra cậu nhớ tôi, cậu nhìn cái mặt phơi phới này của cậu, ở Hồng Kông hưởng phúc không ít chứ?"
Cố Hải bị chọc tức giận tới nghẹn thở, "Mặt tôi phơi phới còn không phải vì nhìn thấy cậu?"
Bạch Lạc Nhân làm bộ không nghe thấy, tiếp tục nói những lời vô tình, "Thay vì ở đây cãi lộn với tôi, còn không bằng đi tìm thử đồng bào cùng hoạn nạn với cậu kìa, lỡ như dù không mở ra, còn nhờ cậu nhặt xác cho đấy!"
Nghe nói vậy, Cố Hải thật sự đứng lên, trong con ngươi của Bạch Lạc Nhân lóe lên tia ác liệt, ngay sau đó bị thân thể Cố Hải chặn lại. Cố Hải siết hai vai Bạch Lạc Nhân, thẳng thắn đè cậu ngã trên đất, sau đó lại đưa tay đến bên hông Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân ra sức cản lại, dùng chân đạp đạp...
"A!"
Đột nhiên gào lên một tiếng đau đớn khiến Cố Hải dừng lại động tác trong tay.
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt thống khổ.
Cố Hải dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạch Lạc Nhân, ngón tay chọt vào trán cậu, "Nói cho cậu biết, đừng có gạt người! Tôi cơ bản không dùng sức, cậu làm bộ như vậy cho ai xem đây?"
"Con mẹ nó ai làm bộ?"
Bạch Lạc Nhân oán hận đẩy Cố Hải ra, nghiêng người, trên quần lót ghim vào mấy chục cái gai.
Cố Hải lập tức vui vẻ, "Tôi bảo rồi, nói cậu đừng chọc giận tôi, cậu không nghe lời, gặp báo ứng rồi hả?"
Cố Hải ra vẻ muốn đưa tay gỡ cho Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân đẩy cậu ra, "Cút sang một bên, không cần cậu."
"Cậu gỡ không hết đâu."
"Gỡ không hết cũng không cần cậu."
Cố Hải trực tiếp đi tới trước, ôm lấy Bạch Lạc Nhân, vô cùng thiếu đạo đức dùng tay vỗ mông Bạch Lạc Nhân một hồi, chỉ thấy con mắt Bạch Lạc Nhân đột nhiên trợn tròn, Cố Hải lại hỏi: "Có cần tôi hay không?"
Kết quả chính là Bạch Lạc Nhân nằm nhoài trên đùi Cố Hải, Cố Hải vô cùng kiên nhẫn giúp Bạch Lạc Nhân gỡ mấy cái gai làm đau cậu, vừa gỡ vừa cùng Bạch Lạc Nhân tán gẫu.
"Tôi rốt cuộc đã chọc gì cậu?"
Mặt Bạch Lạc Nhân núp giữa những gốc rơm, "Không có nguyên nhân."
"Hồ đồ?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Đó là độc quyền của cậu, tôi không dám giành."
Cố Hải bấm* lên hôn Bạch Lạc Nhân một cái, Bạch Lạc Nhân nhịn đau không hé răng.
(Bấm: dùng tay bấm)
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bạch Lạc Nhân không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Cố Hải, động tác kiên nhẫn, không có chút dáng vẻ nào lo lắng cho người khác. U ám trong lòng quét một cái sạch sành sanh, bắt đầu có chút tự khinh bỉ sự nhỏ nhen này, không hiểu nổi mình vì sao lại vì một người không quen làm mình làm mẩy với Cố Hải.
"Cậu thật không đi tìm người kia?" Bạch Lạc Nhân mở miệng hỏi.
Cố Hải thờ ơ đáp lại một câu, "Người nào?"
"Chính là cái người cậu mang về đó."
Động tác Cố Hải dừng một chút, "Ha, không sao, tôi thấy cậu ta rất có da có thịt, chắc là không xảy ra chuyện. Chờ chúng ta an toàn trở về Bắc Kinh, lại tới đón cậu ta cũng được."
Bạch Lạc Nhân im lặng một lát, lại hỏi: "Bên Hồng Kông cậu quậy thành dạng gì rồi?"
"Đủ để anh ta bận chết một hồi."
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân căng thẳng, "Cậu không một đòn hạ gục anh ta chứ?"
"Nói thừa, đó là anh tôi!"
Bạch Lạc Nhân bĩu môi, "Nếu tôi nói anh của cậu ở công ty của cậu ra tay so với cậu còn tàn nhẫn hơn, lỡ như trong tay anh ta lại nắm văn kiện cơ mật của công ty cậu, uy hiếp cậu một chút, lần này tôi sẽ thua lỗ lớn."
"Không sao cả, tôi còn có một lá chủ bài đây!" Cố Hải rất tự tin, "Đào được Đồng Triết, chẳng khác nào đào được toàn bộ cơ mật của công ty anh ta. Anh ta uy hiếp tôi, tôi cũng có thể uy hiếp anh ta. Huống hồ trong mắt anh của tôi, Đồng Triết so với bất cứ thứ gì đều đáng giá hơn, cậu ta bỏ đi nhất định sẽ làm cho anh tôi tổn thương nặng nề."
"Theo như cậu nói, quan hệ của cậu ta và anh của cậu phải rất chắc chắn mới đúng, cậu làm sao dụ cậu ta tới được?" Bạch Lạc Nhân vẫn rất buồn bực chuyện này.
Cố Hải tự nhiên nở nụ cười, "Đây là một bí mật."
Nói xong, kéo Bạch Lạc Nhân dậy, vỗ vỗ đất trên người cậu, "Sờ thử còn gai không?"
Bạch Lạc Nhân hoàn toàn cứng lại không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Hải.
"Bí mật gì?"
Cố Hải kéo tay Bạch Lạc Nhân lại mời gọi, "Lại đây, ngồi trên đùi tôi, đỡ phải cộm cộm cái mông."
"Tôi chỉ muốn biết bí mật kia là gì."
Cố Hải hùa theo, "Trở về rồi hãy nói, chúng ta trước hết nên nghĩ làm sao rời khỏi đây."
Bạch Lạc Nhân tạm thời bỏ vấn đề này qua một bên, chuyển suy nghĩ đến vấn đề cấp bách nhất trước mặt.
"Nếu như hai chúng ta an toàn trở về Bắc Kinh, vậy mọi thứ đều tốt rồi, chỉ sợ anh của cậu sau khi về doanh trại, lại thu xếp mấy chiếc máy bay tuần tra, bắt hai chúng ta trở về, như vậy liền mất sạch vốn liếng."
"Nếu anh ta thật sự có năng lực này, hai chúng ta cũng không cần bị nhốt trong đầm lầy nhiều ngày như vậy rồi."
"Lỡ như thì sao?"
"Không có cái lỡ như này." Cố Hải chắc chắn, "Đây đã là bên trong Hà Bắc, tôi bảo đảm ngày mai trước khi đến Bắc Kinh, anh ta nhất định không tìm được hai chúng ta."
Mới vừa nói xong, cách đó không xa vang ầm một tiếng, cả vùng đều run rẩy theo.
Xảy ra chuyện gì?
Mặt Bạch Lạc Nhân biến sắc, nhìn thấy cách đó không xa bay lên một cụm khói đặc, lấy kinh nghiệm nhiều năm tòng quân của cậu mà nhìn, thứ gì đó rơi hẳn là xác máy bay chiến đấu.
"Xảy ra chuyện gì?" Cố Hải đứng lên hướng xa xa nhìn lại, "Cái máy bay chiến đấu bị hỏng kia của chúng ta không phải bây giờ mới rơi vỡ chứ?"
Trong lòng Bạch Lạc Nhân chấn động, lúc này phản bác: "Sao có thể?"
Vừa dứt lời, một cái dù màu xanh quân đội ở cách đó không xa bay xuống.
Đầu óc Bạch Lạc Nhân cũng rối loạn, "Lẽ nào Đồng Triết vừa đáp xuống đất?"
"Cậu ta là diều à? Lơ lửng lâu như vậy..."
Hai người chậm rãi hướng chỗ kia đi tới, đi tới nửa chừng, bước chân Bạch Lạc Nhân chợt dừng lại.
"Thật sự là sợ cái gì thì gặp cái đó."
Cố Hải chỉ kinh ngạc, "Anh của tôi sao cũng nhảy xuống rồi hả?"
Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ xác máy bay chiến đấu cách đó không xa, "Nhất định là cũng bị người khác bắn rớt thôi!"
Cố Dương từ dưới đất đứng lên, phủi đất trên người xuống, híp mắt nhìn xung quanh, rất nhanh, anh ta liền cố định mục tiêu lên bóng dáng hai người ở cách đó không xa. Lồng ngực liền tích một ngụm máu, thiếu chút phun ra khỏi cổ họng, bà nó! Cuối cùng cũng để tôi bắt được hai tên súc sinh các cậu rồi!
Thấy Cố Dương sát khí nặng nề đi tới, suy nghĩ đầu tiên của Cố Hải không phải làm sao nghênh chiến, mà là dùng tay túm lấy cái quần rách của Bạch Lạc Nhân, đề phòng Cố Dương không cẩn thận nhìn trộm đến quần lót của Bạch Lạc Nhân.
Cố Dương vừa lên liền túm chặt cổ áo Cố Hải, tức giận nói: "Cậu thật đúng là thằng em tốt của tôi!"
Cố Hải ngược lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, "Cảm ơn đã khen."
"Cậu muốn biết mật mã tài liệu của tôi hả?" Cố Dương đột nhiên thay đổi giọng điệu.
Cố Hải lạnh lùng nhìn anh ta.
Cố Dương đưa miệng đến bên tai Cố Hải, gằn từng chữ nói: "Tôi. Yêu. Bạch. Lạc. Nhân!"
Thân hình Cố Hải rung bần bật.
Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh nghe thấy vô cùng rõ ràng, vội đi tới lôi kéo Cố Hải, kiềm chế thân thể cậu ta lại, không ngừng động viên tâm tình của cậu ta, "Cậu không cần tin anh ta, anh ta đang kích động cậu, tôi sẽ đi nói rõ ràng với anh ta!"
Mặt Cố Hải lạnh tanh, "Cậu nói liền bây giờ."
"Những lời này không thể nói trước mặt cậu." Bạch Lạc Nhân rất kiên định.
Cố Hải lúc này tức giận, "Có lời gì không thể nói trước mặt tôi?"
"Tôi nói không thể nói trước mặt cậu, chính là không thể nói trước mặt cậu, ghen cũng nhịn cho tôi!" Bạch Lạc Nhân đột nhiên bùng nổ ra khí thế mạnh mẽ chưa từng có, kéo Cố Dương quay đầu liền đi. (Nay gan nhỉ!)
Hai người đi ra xa 50m, Bạch Lạc Nhân mới thả tay ra.
Ánh mắt Cố Dương âm u nhìn cậu.
"Cậu lại muốn lừa gạt gì nữa?"
Bạch Lạc Nhân điều chỉnh hô hấp một chút, "Hôm nay không lừa gạt, hôm nay nói lời chân thật."
Trong mắt Cố Dương lộ ra vẻ châm biếm, khiến tâm tình Bạch Lạc Nhân rất khó chịu.
"Cố Dương, mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay, tất cả đều là tôi một tay khống chế. Mục đích của Cố Hải có thể là xuất phát từ đùa dai, nhưng tôi là thật lòng. Tám năm qua, tôi không giờ phút nào không muốn trả thù anh, tôi hận anh đến tận xương, mỗi khi tôi nghĩ tới Cố Hải cả người đầy máu nằm trong lòng tôi, tôi liền hận không thể đem anh ra băm vằm!
Anh xưa nay cũng không biết tôi hận anh cái gì, anh luôn cho rằng tám năm này ở bộ đội chịu khổ khiến tôi không thể tha thứ cho anh, thật ra chút chuyện này đối với tôi mà nói đều là không sao cả. Cho nên tôi hận anh, hoàn toàn là vì Cố Hải.
Anh có biết? Trên người Cố Hải có hai cái sẹo, hai cái sẹo này đều là anh để lại. Cậu ta mỗi lần nhắc tới anh, trước giờ đều là dùng chữ "anh", mà anh mỗi lần nói tới cậu ta, lại trước giờ không dùng chữ "em".
Có thể anh yêu sâu đậm, sâu đến tôi nhìn không thấu; có thể như lời anh nói, lúc trước anh tạo ra một vụ tai nạn giao thông là vì bảo vệ em của anh. Vậy tôi ở đây cám ơn anh, xuất phát từ tận đáy lòng cảm ơn anh, không có anh sẽ không có Bạch Lạc Nhân tôi ngày hôm nay, mưu mô và lòng dạ của tôi đều là một tay Cố Dương anh tạo ra!
Thế nhưng anh cũng nhất định phải chấp nhận một sự thật, em của anh không cần anh bảo vệ, tôi có đủ thực lực để bảo vệ cậu ấy, xin anh an tâm rút lui đi! Từ nay về sau, Cố Hải chịu thiệt thòi hay hưởng phúc đều từ một mình tôi, tôi cấm bất kỳ ai dùng bất kỳ hình thức nào tổn thương Cố Hải! Bao gồm cả anh, bao gồm cả Cố Uy Đình, bất cứ ai cũng không được động đến cậu ấy!"
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn