Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 323 - 324
hương 323: Tôi không chạy, tôi không ầm ĩ, đừng đánh tôi
Editor: Yuè Yīng
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Tất cả sự chấn động, kinh hãi đều không đủ để có thể hình dung ra biểu hiện của Phó Lưu Âm vào thời khắc này. Cô khó có thể tin nổi, nhìn Mục Thành Quân chằm chằm.
"Anh... Anh nói cho rõ ràng."
"Em thông minh như thế, cũng đã đoán được rồi mà?"
Phó Lưu Âm có cảm giác hy vọng cuối cùng của mình hình như đã bị tự tay Mục Thành Quân phá vỡ, vành mắt cô ửng đỏ.
"Tất cả mọi người cho là tôi đã chết, phải không?"
"Không, không có khả năng, không đơn giản như thế."
"Âm Âm, em cũng đừng coi chuyện này quá khó khăn."
Mục Thành Quân liếc nhìn chén đũa trên tủ đầu giường, hắn đưa tay, đầu ngón tay di chuyển trên viền bát.
"Tôi biết Tưởng phu nhân trọng tình trọng nghĩa, biết rõ mình bị Phó Kinh Sênh làm hại rơi vào hoàn cảnh khốn khổ còn có thể giúp em, thế nhưng muốn giúp là một chuyện, không giúp được, vậy nên làm thế nào đây?"
Phó Lưu Âm không chấp nhận được sự thật như vậy, có lẽ có thể nói, câu nói của Mục Thành Quân đã dọa cô sợ hãi một cách ghê gớm.
"Sao anh có thể khiến người khác nghĩ rằng tôi đã chết?"
"Âm Âm, bây giờ em không cần hoài nghi tôi, vì có một ngày, khi tất cả mọi người không tìm được em nữa, em sẽ biết."
Phó Lưu Âm ra sức lắc đầu: "Không, đừng!"
"Em mang danh em gái của Phó Kinh Sênh, cứ cho là tôi thả em ra, em có thể bảo đảm cả đời mình sẽ bình an vô sự sao? Muốn tìm em tính sổ không chỉ có một mình tôi, mà còn người khác nữa... Bọn họ sẽ không hạ thủ lưu tình với em đâu."
Phó Lưu Âm ngồi dậy, cô lê đầu gối nhích về phía trước vài bước, đưa tay kéo ống tay áo của Mục Thành Quân.
"Anh cả, cuộc sống sau này của tôi như thế nào, đó là chuyện của bản thân tôi, do tôi chịu trách nhiệm, cầu xin anh thả tôi đi có được hay không? Tôi đã từng bị người khác nhốt, cảm giác này sống không bằng chết, thực sự tôi không muốn có lần thứ hai..."
Không hiểu sao trong lòng Mục Thành Quân khẽ xao động, hắn khó khăn rút cánh tay của mình ra, cầm đồ ăn vệ sĩ mang vào đi tới salon cách đó không xa, đặt cơm canh trên chiếc bàn trà nhỏ.
"Tới đây ăn đi."
"Nếu tôi ngoan ngoãn ăn, anh có thể tôi đi sao?"
Mục Thành Quân ngồi xuống, không kìm chế được nụ cười lạnh bật lên thành tiếng: "Em nghĩ có khả năng sao?"
"Có thể."
Mục Thành Quân ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Nếu như em ăn, không chừng anh trai em còn có cơ hội tỉnh lại."
Phó Lưu Âm do dự một lúc, cuối cùng nhấc chân lên đi tới. Cô ngồi đối diện Mục Thành Quân, Mục Thành Quân đưa đôi đũa tới tay cô, Phó Lưu Âm nào có thể nuốt trôi, người đàn ông đan hai tay vào nhau, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn cô.
"Cho dù em tuyệt thực, ngoại trừ tôi ra cũng không có ai biết, còn nữa... Nhà họ Mục đã đang chuẩn bị việc hôn nhân cho Kính Sâm, hẳn là em biết, giữa hai người đã sớm kết thúc."
Phó Lưu Âm nắm chặt đôi đũa trong tay.
"Tôi muốn đi ra ngoài thì có liên quan gì tới Mục Kính Sâm chứ? Tự do là của tôi, anh ấy cũng không giúp được."
"Nhưng nếu em muốn chết đói, có thể người chết không chỉ có một mình em."
Phó Lưu Âm miễn cưỡng đưa miếng cơm tẻ vào trong miệng, khi nhai nuốt, mùi vị trong miệng đắng ngắt.
---
Hứa Tình Thâm ngồi dậy trên chiếc giường của khách sạn, cô nhìn đồng hồ, vội vàng với lấy điện thoại di động.
Người đàn ông còn buồn ngủ, đưa tay ôm eo cô.
"Còn sớm, sao không ngủ đi?"
"Không gọi được điện thoại cho Âm Âm, em có chút lo lắng."
"Lại là cô ta." Tưởng Viễn Chu nói với vẻ không vui, buông tay ra.
Hứa Tình Thâm lấy tay xoa xoa đầu anh, cô cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ, gọi đi, vẫn không có ai nghe, Hứa Tình Thâm gọi về số máy bàn, nhưng vẫn không có ai nhận.
Trong lòng cô dâng lên nỗi bất an, đi đi lại lại ở trước giường.
Tưởng Viễn Chu vốn còn muốn ngủ một lát nữa, thấy bộ dạng này của cô, anh không khỏi mở mắt ra lần nữa.
"Lần sau phiền em khi nào đi tới đi lui như vậy, mặc quần áo vào trước đã."
Hứa Tình Thâm nhìn anh một chút, cầm lấy áo ngủ bên cạnh khoác vào, cô bước đi tới bên giường ngồi xuống.
"Em gọi cả số máy bàn cũng như di động cho Âm Âm, không hề có ai nhấc máy, sẽ không xảy ra chuyện đó chứ?"
"Lúc này, có thể là cô ấy đi ăn cơm tối."
"Ăn cơm tối cũng không có khả năng là không mang theo điện thoại di động đó chứ?"
Tưởng Viễn Chu không quan tâm chuyện của Phó Lưu Âm, cho nên sẽ không thừa hơi nói những chuyện không đâu.
"Có thể thời gian chênh lệch, em cũng đừng suy nghĩ nhiều."
"Em hỏi tài xế một tiếng xem."
Hứa Tình Thâm nói xong, liền gọi điện thoại ngay cho tài xế.
Bên kia nghe máy rất nhanh, tài xế ở đầu dây khác cung kính chào Tưởng phu nhân.
"Hôm nay anh có gặp Phó Lưu Âm không?"
Tài xế đứng ở ngoài xe, ánh trăng sáng tỏ, phản chiếu sắc mặt người đàn ông trắng bệch, anh ta không ngừng gật đầu.
"Gặp ạ, có gặp."
"Tan học xong là anh đón con bé luôn sao?" Hứa Tình Thâm thấy trong lòng thả lỏng. "Vậy là tốt rồi, trông tâm tình con bé tốt chứ?"
Kỳ thực là tài xế chưa từng gặp Phó Lưu Âm, kể từ khi Hứa Tình Thâm ra nước ngoài, anh ta không đi đưa đón Phó Lưu Âm nữa. Huống hồ đó cũng là do chính Phó Lưu Âm nói ra, cô sẽ không đến mức báo cáo chi tiết với Hứa Tình Thâm đâu.
"Rất tốt, không có gì khác thường."
"Tôi gọi cho con bé không có ai nhấc máy, tôi nghĩ đã xảy ra chuyện."
"Tưởng phu nhân yên tâm, có thể là cô Phó không nhìn thấy."
Hứa Tình Thâm nghe tài xế nói xong, yên tâm không ít, dù sao lúc tan học không xảy ra chuyện, vậy nhất định là cô đã suy nghĩ nhiều thôi. Cúp điện thoại, Hứa Tình Thâm khẽ xoa cổ, Tưởng Viễn Chu kéo cô lại gần.
"Đã yên tâm chưa?"
"Em vẫn cảm thấy có điểm không đúng, cho dù ngay lúc đó Âm Âm không nhận cuộc gọi, con bé nhìn thấy cuộc gọi lỡ, sẽ phải gọi lại cho em mới đúng."
"Có thể là khi cô ấy nhìn thấy, em ở bên này đã là đêm khuya. Phó Lưu Âm nhạy cảm, hơn nữa lần này em ra nước ngoài là để công tác, cô ấykhông muốn tới quấy rầy em."
"Cũng phải." Hứa Tình Thâm nghe vậy, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy điện thoại di động từ trong tay cô.
"Ngủ tiếp thôi."
Thời gian quả thực còn sớm, Hứa Tình Thâm nằm xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
---
Phó Lưu Âm miễn cưỡng ăn xong cơm tối, Mục Thành Quân ngồi tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt cô nhìn theo hắn đề phòng.
"Tôi và Mục Kính Sâm dù sao cũng từng có quan hệ vợ chồng, anh không sợ sau khi anh ấy biết, khiến cho anh em nhà anh phản bội nhau hay sao?"
"Sao nó có thể biết chứ?" Mục Thành Quân hỏi ngược lại, hỏi như là lẽ dĩ nhiên.
"Trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được."
"Vậy thì thật sự để cho em phải thất vọng rồi, bức tường của tôi, vĩnh viễn không để gió lọt qua được."
Phó Lưu Âm khẽ dẩu môi: "Mục Thành Quân, tôi sẽ không để cho anh được như ý, nếu như tôi muốn chết, tôi cũng kéo anh chết chung."
Cô xoay người đi tới bên giường, Mục Thành Quân nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tựa như có chút không khống chế được, hắn bước nhanh về phía trước, Phó Lưu Âm bất chợt quay đầu lại, cánh tay phải ra sức đánh tới mặt hắn.
Lúc này Mục Thành Quân mới chú ý tới trong tay cô cầm một chiếc đũa, hắn khó khăn tránh ra, chiếc đũa sượt qua hai gò má của hắn. Phó Lưu Âm muốn tấn công thêm lần nữa, nhưng vì khoảng cách với Mục Thành Quân quá gần, căn bản là cô không có cơ hội ra tay lần thứ hai.
Mục Thành Quân vòng qua bả vai của cô, khiến cô ngã lên trên giường lớn, sắc mặt hắn đầy tức giận, hắn còn chưa hạ thủ với cô, cô lại muốn hắn chết hết lần này tới lần khác.
Nói cho cùng, chẳng lẽ không phải nhà họ Phó nợ hắn sao?
Hắn còn không nghĩ tới chuyện lấy mạng cô, Phó Lưu Âm lại "tiên hạ thủ vi cường".
Tính tình Mục Thành Quân từ trước đến nay không tốt cho lắm, hắn lật người Phó Lưu Âm lại, hai tay ấn chặt đầu vai của cô.
"Tôi đã cảnh cáo em, tại sao không nghe? Tại sao không nghe?"
Hắn vươn tay, bàn tay túm lấy cổ của Phó Lưu Âm, nhưng hắn vẫn còn có lý trí, cho nên nới lỏng tay. Phó Lưu Âm cảm thấy có chút khó chịu, cô mở to hai mắt nhìn về phía Mục Thành Quân.
"Nếu không thì anh trực tiếp giết tôi đi."
"Cho tôi không dám, có đúng không?"
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm gương mặt phía dưới này, trên mặt có một vết hồng, là bị chiếc đũa kia sượt qua, hắn đưa tay sờ, đau ghê gớm.
Hắn giơ cánh tay lên, hận không thể giáng xuống một cái tát.
Phó Lưu Âm thấy động tác này của hắn, cô vô thức quay mặt sang chỗ khác, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoàng, cô cất tiếng nói run rẩy: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!"
Mục Thành Quân dừng tay, cánh tay còn dừng giữa không trung, hắn kinh ngạc nhìn Phó Lưu Âm. Cô đưa hai tay che mặt, cả người đều đang phát run lên.
"Đừng đánh tôi."
Người đàn ông từ từ hạ cánh tay xuống, hắn nghiến răng nhìn cô.
"Tôi không muốn đánh em."
Phó Lưu Âm vẫn lấy hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn lại, thậm chí khóc lên thành tiếng: "Anh đừng đánh tôi..."
Cô lặp đi lặp lại đều là mấy câu nói đó, Mục Thành Quân nhìn ra được, cô thực sự sợ hãi. Hắn trái lại có chút lúng túng, Mục Thành Quân kéo cánh tay của cô.
"Đừng khóc."
"Tôi không chạy, tôi không ầm ĩ, đừng đánh tôi."
Lồng ngực Mục Thành Quân cực kỳ khó chịu, hắn đột nhiên cao giọng: "Tôi nói, tôi không đánh em!"
Phó Lưu Âm bị dọa, Mục Thành Quân kéo được cánh tay cô ra, thấy nước mắt cô như mưa, bỗng chốc hắn thấy yếu lòng, ngồi vào bên cnahj.
"Em sao vậy?"
Cô lau qua nước mắt, sờ sờ mặt mình, Phó Lưu Âm ngồi dậy, trái tim vẫn đập thình thịch, hình như quay trở lại mấy năm trước đây.
Cô khẽ nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện.
Mục Thành Quân cũng là một người thông minh, liếc mắt nhìn là có thể đoán được.
"Có đúng là Lăng Thận đánh em hay không?"
Phó Lưu Âm mở mắt ra, đường nhìn vẫn mơ hồ.
"Lần đầu tiên tôi bị nhốt, lúc thức dậy, gần như là liều mạng phản kháng, cũng liều mạng muốn chạy. Hắn đánh tôi, lần nghiêm trọng nhất, tôi cho là mình đã bị đánh chết."
Phó Lưu Âm nhìn về phía Mục Thành Quân, chợt nhớ tới mấy năm trước, cô dùng cách giả điên để lừa gạt Lăng Thận.
Người đàn ông cau mày: "Hắn đánh em?"
"Phải, giống như anh đánh Lăng Thời Ngâm vậy."
Mục Thành Quân đối diện với ánh mắt của Phó Lưu Âm, cũng rời đi rất nhanh, hắn nặng nề nói: "Em và cô ta không giống nhau."
Phó Lưu Âm ôm lấy chân của mình.
"Mục Thành Quân, anh thả tôi đi, tôi muốn trở về để đến trường, khó khăn lắm tôi mới quay trở lại được như một người bình thường, tôi không muốn chết thêm lần nữa."
Người đàn ông không đáp ứng, thấy bộ dạng của Phó Lưu Âm, trong lòng hắn càng lúc càng có cảm giác khác thường, hắn ngồi ở mép giường.
"Cho dù em muốn thứ gì cũng có thể nói với tôi."
"Tôi chỉ muốn tự do."
"Em nên nghĩ tới thứ gì thực tế hơn đi."
Phó Lưu Âm mím chặt môi, ngoại trừ tự do, cô không muốn bất cứ thứ gì khác.
Mục Thành Quân ngồi ở bên trong phòng, Lăng Thời Ngâm gọi điện tới cho hắn, hắn cũng không nghe máy.
Qua chín giờ, người đàn ông chuẩn bị đi về, cho dù hắn nói có niềm vui mới bên ngoài, vậy cũng không thể mỗi ngày đều về muộn được, hơn nữa... Đợi tới khi Hứa Tình Thâm trở về, hắn còn có một trận đánh ác liệt muốn đánh. Thành bại là ở lần hành động này, Mục Thành Quân cần phải tích trữ nhiều sức lực, chuyện hắn chuẩn bị làm phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Mục Thành Quân đứng dậy.
"Tôi đi đây."
Phó Lưu Âm nghĩ có chút buồn cười, cô ước gì hắn đi mau, tốt nhất là hắn vĩnh viễn biến mất, cô xoay người, kéo chăn trùm kín đầu của mình.
Người đàn ông đi ra bên ngoài, đi xuống lầu rất nhanh, tài xế ở trong sân chờ hắn, sau khi đón hắn liền trở về.
Trở lại nhà họ Mục, trước khi xuống xe Mục Thành Quân nhìn xuống mặt mình, xác định không có gì bất thường, lúc này mới nhấc chân lên đi vào trong.
Đi tới lầu ba, Lăng Thời Ngâm nghe thấy động tĩnh, cô ta đẩy xe lăn lên phía trước.
"Thành Quân, sao về muộn như thế?"
"Có việc."
"Em gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nhận."
Mục Thành Quân cởi áo khoác, tùy ý vứt nó xuống ghế sa lon, hắn muốn đi tắm, Lăng Thời Ngâm lại đẩy xe lăn ngăn ở trước mặt hắn.
"Thành Quân, chúng ta nói chuyện được không?"
"Nói chuyện gì?" Mục Thành Quân cúi người xuống, hai tay chống lên xe lăn của Lăng Thời Ngâm.
"Tôi hỏi cô một việc, trước đây khi anh trai cô giam giữ Phó Lưu Âm, có đúng là bình thường vẫn đánh cô ấy hay không?"
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm lộ vẻ khó hiểu: "Tại sao anh hỏi như vậy?"
"Phải, hay không phải?"
"Em không biết rõ lắm... Gia đình em vẫn cũng không biết chuyện của anh trai và Phó Lưu Âm, cho đến khi Phó Lưu Âm chạy trốn, anh trai đập gác xép, lúc này mới..."
Mục Thành Quân đứng lên, Lăng Thời Ngâm kéo bàn tay của hắn.
"Thành Quân, em..."
Người đàn ông bỏ tay cô ta ra.
"Tôi mệt mỏi, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Lăng Thời Ngâm kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn chằm chằm, người đàn ông vào phòng tắm, tắm rửa xong đi ra ngoài cũng không quan tâm tới cô ta, càng không bế cô ta lên trên giường, mà là tự đi ngủ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mục Thành Quân đã ngủ say. Lăng Thời Ngâm đẩy xe đi tới phòng chứa quần áo, cô ta hướng về phía chứa quần áo và đồ dùng hàng ngày, đại đa số đều là của Mục Thành Quân, người đàn ông này rất coi trọng vẻ bề ngoài, những sản phẩm mới hàng tháng của các nhãn hiệu thời trang cao cấp đều không bỏ qua.
Lăng Thời Ngâm lấy chiếc bút ghi âm mini từ trong túi áo, đây là thứ cô ta dặn bà Lăng mang tới. Bàn tay cô ta nắm chặt, ánh mắt tìm kiếm âu phục của Mục Thành Quân trong phòng chứa quần áo. Cô ta phải giấu bút ghi âm ở trên người hắn, giấu ở một nơi hắn không thể dễ dàng tìm được, cô ta chỉ muốn biết mỗi ngày hắn đi tìm ai, nói với đối phương những chuyện gì, làm với nhau những việc gì.
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Chương 324: Mất tích
Editor: Dế Mèn
Hôm sau.
Lăng Thời Ngâm nằm trên xe lăn, mơ mơ màng màng. Nghe thấy tiếng loạt xoạt truyền tới lỗ tai, cô ta mở mắt ra, thấy Mục Thành Quân đã dậy.
Lăng Thời Ngâm cả người không khoẻ, đẩy xe lăn lên vài bước, "Thành Quân, em muốn ngủ."
"Không ai không cho cô ngủ."
"Anh bế em lên giường được không?"
Mục Thành Quân nhìn cô ta một cái, hắn đi qua vài bước. Lăng Thời Ngâm giữ chặt bàn tay hắn, "Dạo này vất vả lắm phải không? Anh cũng thật là, nên cho mình nghỉ ngơi mấy ngày đi chứ."
Người đàn ông rút tay ra, vẻ mặt không chút nào xao động. Hắn nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi kia của Phó Lưu Âm. Lăng Thận là anh ruột Lăng Thời Ngâm, nhà họ Lăng sinh ra một tên biến thái biến thái như vậy thì Lăng Thời Ngâm có thể tốt chỗ nào chứ?
Đừng ở đây giả mù sa mưa với hắn.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô ta, "Lăng Thời Ngâm, cô ở đây giả bộ với tôi cũng vô ích, tôi không cần hiền thê gì."
Môi Lăng Thời Ngâm giật giật, "Thành Quân, chẳng lẽ anh là cục đá sao? Bất luận em thế nào với anh, anh vẫn thờ ơ như vậy?"
Mục Thành Quân cười lạnh, xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi đi ra, người đàn ông đi thẳng về phòng cất quần áo. Lăng Thời Ngâm nắm bàn tay lại, có chút khẩn trương. Đợi khi người đàn ông trở ra, Lăng Thời Ngâm nhìn thấy hắn mặc bộ âu phục kia, trong lòng cô ta hoàn toàn được thả lỏng.
Lăng Thời Ngâm cũng không biết Mục Thành Quân hôm nay sẽ mặc bộ nào, chỉ có thể chọn thử bộ có màu kiểu dáng ngày thường hắn thích một lần, không ngờ Mục Thành Quân thật sự lấy bộ này.
---
Tài xế của nhà họ Tưởng lái xe tới khu nhà Phó Lưu Âm. Sau khi Hứa Tình Thâm gọi điện, anh ta cảm thấy hay là nên làm ra vẻ, nếu không Tưởng phu nhân mà trách tội cũng không tốt.
Anh ta ở trong xe nghịch di động, thấy cũng gần tới giờ. Anh ta biết Phó Lưu Âm chắc chắn đã tự đi tàu điện ngầm.
Tài xế đánh tay lái, lái xe tới trường của Phó Lưu Âm. Anh ta cứ đi không một chuyến như vậy, cũng coi như để có thể báo cáo kết quả làm việc.
Xe của Mục Kính Sâm đi ngang qua cổng trường, vừa lúc tài xế của nhà họ Tưởng lái xe về.
Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, tài xế nhất định là vừa đưa Phó Lưu Âm tới trường. Mục Kính Sâm đạp phanh lại, ngừng xe ở ngoài tường.
Chương trình phát thanh trong sân trường đang lần lượt phát đi mấy bài hát mới, ngón tay Mục Kính Sâm gõ nhẹ trên tay lái, tình cờ nghe được một câu:
"Mơn mởn hoa đào lạnh, chuyện kiếp trước người làm sao buông xuống?
Trái tim mịt mờ này còn giả vờ không đau đớn, không gượng ép
Đều là sự giả dối..."*
*[ Lạnh Lẽo/涼涼 (OST Tam Sinh Tam Thế: Thập Lý Đào Hoa) ]
Động tác của người đàn ông đột nhiên dừng lại. Anh nhìn ngón tay để trên tay lái, chính anh không cảm giác được, nhưng đôi mắt lại có thể nhìn thấy chúng đang phát run.
Tầm mắt Mục Kính Sâm sau đó hướng sang ghế lái phụ. Xe anh gần như chưa từng chở người nào người khác, vị trí đó từ trước đến nay đều là Phó Lưu Âm ngồi.
Anh dựa nửa người trên ra sau, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hóa ra không đau, không nhớ tới, có chăng cũng chỉ là mạnh mẽ giả vờ thôi. Đúng không, giống như câu ca từ kia, có chăng đều là biểu hiện giả dối.
Bà Mục thấy anh đã nhiều ngày mà cảm xúc vẫn bình thường, vẫn ở trong thầm lén vui mừng. Chẳng qua Mục Kính Sâm từ trước đến nay không phải người biểu lộ cảm xúc ra ngoài, anh cho rằng mình có thể nói tiếp nhận là tiếp nhận, lại không nghĩ loại đau khổ này tiếp nhận quá nhanh, quá mạnh, toàn bộ tác dụng phụ hóa ra chỉ có khi ở một mình mới có thể phát ra được.
Bên ngoài càng bình tĩnh, thì ra, trong lòng đã sớm bị đâm đến vỡ nát.
Mục Kính Sâm nhìn về phía cổng trường, tốp năm tốp ba sinh viên đi vào, nơi an tường thoải mái như vậy, ít ra... Phó Lưu Âm bây giờ đã sống rất yên bình rồi phải không?
Có người nhà họ Tưởng bảo vệ, ít ra cô được an toàn.
Mục Kính Sâm không ở ngoài quá lâu, anh khởi động xe, lùi ra khỏi con đường ở cổng trường một chút.
---
Hôm nay việc ở công ty đã được xử lý xong sớm, lúc Mục Thành Quân đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy cô thư ký mới tới đang ngồi trước bàn làm việc.
Trên khuôn mặt nhỏ của cô ấy trưng đầy vẻ nghiêm túc. Cô ấy hẳn là người nhàn nhất cả công ty, trừ ngày đầu tiên lấy xấp giấy tờ đưa cho Mục Thành Quân ký tên ra, cô ấy liền chẳng còn việc gì.
Mục Thành Quân đi qua, giơ tay gõ nhẹ hai cái lên bàn làm việc cô ấy, "Đi ra ngoài với tôi."
Cô thư ký ngẩng đầu, vội không ngừng gật đầu, "Vâng ạ."
Cô ấy cầm lấy túi trên bàn, đi theo Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài.
Hai người còn lại nhìn nhau. Một người trong đó thấy Mục Thành Quân đi rồi, đứng dậy đi tới trước bàn làm việc của người kia, "Thấy chưa, bắt đầu rồi đấy."
"Tôi thấy cô ta hình như không biết ý nghĩa việc mình ở đây đó? Toàn lấy văn kiện công ty ra xem, cô ta thứ để ngủ cùng, cần hiểu mấy việc đó sao?"
"Cô biết cái gì?" Người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc cầm lấy ly nước, uống miếng nước, sau mới tiếp tục nói: "Giả bộ. Còn muốn tự cho là thanh cao nữa chứ, nhưng cả công ty ai chẳng biết nhắc tới cái chức vị của cô ta thì đó chính là ba cùng, cùng ăn, cùng chơi, cùng ngủ sao."
---
Cô thư ký mới tới nhắm mắt theo sau Mục Thành Quân, người đàn ông bảo cô ấy lên xe, cô ấy cũng chỉ có thể lên xe.
Ngang qua hiệu sách, Mục Thành Quân bảo tài xế tìm một chỗ dừng xe.
Hắn mang theo cô thư ký đi vào, toàn bộ hành trình hai người cũng không có nói chuyện nhiều. Mục Thành Quân đi thẳng lên lầu ba. Hắn đứng trước một dãy kệ sách, lúc này mới cúi đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, "Có muốn xem sách không? Cô cũng lựa mấy quyển đi."
"Vâng ạ."
Tầm mắt Mục Thành Quân hướng qua kệ sách, bàn tay dừng ở một quyển liên quan tới ngành lâm viên, nhưng hắn cũng không cầm lên.
Hắn nghĩ, hắn cứ nên cẩn thận một chút.
Mục Thành Quân đi qua một kệ để sách khác, tất cả đều là giới thiệu du lịch và các phong tục. Hắn lấy một quyển, tiện tay lật vài cái.
Hắn thấy lâm viên Tô Châu, còn thấy sơn thủy Quế Lâm. Mục Thành Quân mở ra vài tờ, nhìn thấy hình vẽ chi tiết về Chuyết Chinh Viên, còn giới thiệu không ít lâm viên nhỏ kỹ càng tỉ mỉ. Mục Thành Quân đóng cuốn sách lại, lại cầm mấy quyển sách khác. Cứ như vậy, dù lúc này hắn có gặp phải ai thì cũng chẳng ai đem mấy cuốn sách hắn mua liên hệ với Phó Lưu Âm được.
Hắn đi về phía người phụ nữ cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi: "Chọn được chưa?"
"Chọn được rồi ạ."
Mục Thành Quân cầm lấy sách trong tay cô ta, sau đó đi đến quầy thu ngân cách đó không xa tính tiền.
Người phụ nữ theo phía sau, không khỏi nói: "Mục tiên sinh, để tự tôi ạ."
Mục Thành Quân không để ý tới cô ấy, đưa sách và tiền cho nhân viên thu ngân.
Trả tiền xong, Mục Thành Quân lại dẫn cô ấy đi, "Đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm chiều."
Cạnh hiệu sách Tân Hoa có quán ăn, Mục Thành Quân dẫn người phụ nữ đi vào, lựa chỗ gần cửa sổ. Lúc người phục vụ đưa thực đơn tới, Mục Thành Quân ý bảo đối phương gọi món.
Người phụ nữ nhìn cuốn sổ trong tay, "Mục tiên sinh, xin hỏi bây giờ là đang còn giờ làm việc ạ?"
Mục Thành Quân ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, "Không phải."
"Nếu không phải, tôi xin về trước ạ."
Mục Thành Quân chống cánh tay lên ghế, "Vì sao phải về?"
"Tôi muốn về nhà ăn cơm."
Mục Thành Quân giơ đồng hồ lên xem giờ, "Tôi nói sai rồi, lúc cô đi ra vẫn chưa quẹt thẻ ở công ty, cho nên hiện tại vẫn là giờ làm."
Người phụ nữ nhíu nhíu mày, không thể không ngồi xuống lại, nhưng cũng không gọi món. Mục Thành Quân cầm lấy cuốn thực đơn khác, gọi hai phần ăn. Đợi khi người phục vụ đi rồi, Mục Thành Quân bắt chéo chân dài, hỏi: "Ăn cơm chiều với tôi, cô thấy đáng sợ vẫn là cái gì?"
"Tôi sợ người khác nói ra nói vào ạ."
Mục Thành Quân bóc một quyển sách, tiện tay lật xem vài cái, "Nói cô gì cơ?"
"Tôi tuy mới vô công ty nhưng đã nghe một vài lời không dễ nghe. Tôi không phải tốt nghiệp chuyên môn thư ký, khi đó nhận được lời mời cũng không ngờ sẽ làm thư ký."
Mục Thành Quân đầu cũng không ngẩng lên, "Gọi cô tới làm, trả cô bao nhiêu tiền lương?"
"Sau thuế là năm ngàn tám ạ."
"Vừa lòng không?"
"Rất hài lòng, cũng rất bất ngờ." Chung quy cô ấy chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp thôi.
"Vậy không tốt sao?"
"Nhưng công việc của tôi..."
Mục Thành Quân cười cười, "Từ từ, không vội, tôi sẽ cho cô có chuyện để làm."
Người phụ nữ nghe vậy, cũng không tiện nói gì nữa. Người phục vụ đưa chai rượu tới. Trong lúc dùng cơm thật ra cũng không có gì chuyện gì đặc biệt phát sinh, chỉ là Mục Thành Quân lâu lâu rót rượu cho cô ấy, gắp đồ ăn. Một màn này nếu người ngoài thấy được, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bọn họ quan hệ không bình thường.
Bữa cơm chiều này tốn không ít thời gian, lúc đi ra ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Mục Thành Quân bảo tài xế đưa người phụ nữ về nhà trước, đưa xong, lúc này mới lái xe đi tới một hướng khác.
Đi vào biệt thự, Mục Thành Quân cầm mấy quyển sách đi lên. Mở cửa đi vào, Phó Lưu Âm ngồi ở mép giường. Người đàn ông đi vài bước vô trong, nghe được tiếng đóng cửa từ phía sau truyền đến.
Hắn đi đến trước mặt Phó Lưu Âm, đưa sách trong tay cho cô.
Phó Lưu Âm nhìn, cũng không cầm lấy.
"Nếu em ở nhà thấy nhàm chán thì đọc sách."
Giọng Phó Lưu Âm không có chút độ ấm nào, "Đây không phải nhà của tôi, đây là cái nhà giam, là ngục giam."
Vẻ mặt Mục Thành Quân khẽ thay đổi, hắn ngồi xuống cạnh Phó Lưu Âm, "Mặc kệ em nói thế nào cũng được, chỉ cần nó có thể vây được em, thì nó chính là chỗ tốt."
Phó Lưu Âm cầm cuốn sách để trên giường, muốn ném xuống đất, Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn, "Đây là tôi đã cố ý lựa cho em."
"Tôi không hiếm gì!"
"Vậy tốt, em xé, đốt nó đi!"
Ngực Phó Lưu Âm phập phồng, siết chặt nắm tay. Mục Thành Quân lạnh lẽo nhìn, "Thế nào, lại muốn tấn công tôi sao?"
"Mục Thành Quân, tôi tưởng chỉ cần anh đồng ý, sẽ có không ít phụ nữ nhào vào lòng anh..."
"Trước kia quả thật là như thế. Nhưng hiện tại, tôi phải vì suy xét cho bản thân, cho nên xét cho cùng, tôi vẫn là bị anh em hại..."
Hàm răng Phó Lưu Âm run rẩy, "Vậy Lăng Thời Ngâm thì sao, cô ta là vợ anh."
"Em muốn nói gì?"
"Mọi người đều trân trọng cuộc sống của mình..."
"Ha ha ha..." Mục Thành Quân bỗng nhiên cười ra tiếng. "Phó Lưu Âm, em là đang nhìn tôi chê cười sao? Bảo tôi quý trọng một kẻ tàn phế?"
"Anh cả..."
"Đừng kêu tôi là anh cả." Mục Thành Quân đứng dậy. "Tôi đã nói với em rồi, em hẳn cũng nhớ rõ mà? Phó Lưu Âm, tôi muốn con của em, con của em với tôi."
Ánh mắt Phó Lưu Âm hung dữ nhìn hắn chằm chằm, "Nằm mơ!"
Hắn đương nhiên chẳng phải đang xin ý kiến của cô. Mục Thành Quân đi tới trước sô pha cách đó không xa, ngồi xuống. Hắn không muốn cãi nhau với Phó Lưu Âm, hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ngồi ở đây.
Phó Lưu Âm không thoát ra được, nội tâm sợ hãi bất an. Khó khăn lắm mới đợi được Mục Thành Quân tới đây, cô dĩ nhiên muốn cầu xin hắn thả mình đi, thậm chí dù biết không có khả năng, cô vẫn muốn thử xem.
Mục Thành Quân nghe vào tai, tâm tình phức tạp, "Phó Lưu Âm, đừng lãng phí sức lực nữa, đây là chuyện không có khả năng."
"Tôi..."
Mục Thành Quân ngắt lời cô, "Em biết không? Bây giờ, tài xế của nhà họ Tưởng vẫn còn tới khu nhà của em, nhưng không đón được em, hắn cũng không sốt ruột, tôi thấy hắn ta cũng chẳng nói với Tưởng phu nhân đâu nhỉ? Mà Kính Sâm thì sao..."
Phó Lưu Âm nghe thấy tên của Mục Kính Sâm, cô theo bản năng lui ra sau một bước.
"Kính Sâm tưởng em có nhà họ Tưởng che chở rồi, sống rất tốt rồi, cũng không nghĩ sẽ đi tìm em. Chỉ sợ chỉ khi chờ Tưởng phu nhân phát hiện em mất tích, tìm tới cửa, nó mới biết được hóa ra em đã 'chết'. Nói cách khác, em 'chết' cũng tốt, nó cùng lắm chỉ là trong lòng không thoải mái chút, nhưng sẽ mau chóng sống cuộc sống của mình."
Phó Lưu Âm hiểu rõ, một khi tin cô "đã chết" được chứng thực, trên đời sẽ không còn con người cô nữa.
Tất cả mọi người sẽ vứt bỏ việc tìm kiếm cô, cũng sẽ từ từ quên mất cô. Hiện tại Mục Thành Quân không ra tay với cô, chỉ e là muốn chờ đến khi sự tình đã định rồi, sau khi phá hỏng toàn bộ đường lui của cô rồi, lại đến xem cơn vùng vẫy cuối cùng của cô phải không?
Dù sao hắn chính là tên biến thái, vẫn luôn thích thú những chuyện như vậy.
Mục Thành Quân ngồi trên sô pha. Phó Lưu Âm quay lại ngồi xuống bên mép giường. Ước chừng một giờ sau, người đàn ông đứng dậy đi về.
Trở lại nhà họ Mục, trời cũng không tính là quá muộn. Mục Thành Quân đi vào phòng, Lăng Thời Ngâm muốn trò chuyện với hắn, nhưng hắn hiển nhiên không có hứng thú này.
Mục Thành Quân tự cởi áo khoác, ném âu phục lên giường sau đó đi thẳng vào toilet.
Lăng Thời Ngâm nhìn nhìn, cô ta nghe được tiếng nước ào ào truyền tới trong tai. Cô ta giơ tay cầm âu phục của Mục Thành Quân, từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy một cây kéo nhỏ ra, cắt đường chỉ khâu trong bộ âu phục, lấy bút ghi âm giấu ở trong ra.
Lăng Thời Ngâm gấp gáp không chờ nổi mà bật cây bút ghi âm lên. Cô ta hạ thấp âm lượng rồi nhanh ấn nút. Trong bút ghi âm có giọng của cô thư ký kia, Lăng Thời Ngâm tức giận đến nỗi nắm chặt tay lại. Cô ta không ngừng nhanh lên, nhanh lên, cô ta muốn xác định có nội dung gì quá phận hay không. Về phần cụ thể, cô ta có thể chờ lúc Mục Thành Quân không có ở đó để từ từ mà nghe.
Dựa theo nội dung trong cây bút ghi âm cho thấy, Mục Thành Quân sau khi ăn cơm chiều với cô thư ký thì đưa cô ấy về nhà.
Kế tiếp là một đoạn im lặng dài, hẳn Mục Thành Quân đang ngồi trên xe.
Lăng Thời Ngâm không ngừng nhanh lên, mãi đến khi một giọng nữ truyền tới lỗ tai cô ta.
"Đây không phải nhà của tôi, đây là nhà giam..."
Lăng Thời Ngâm cả kinh, đây không phải giọng Phó Lưu Âm sao? Cả người cô ta toát ra ý lạnh, đây là chuyện gì? Lăng Thời Ngâm không dám để sót một câu, cô ta vãnh tai nghe tiếp, nội dung nghe được ngay sau đó lại khiến cô ta kinh hồn táng đảm.
Mục Thành Quân thế mà giam cầm Phó Lưu Âm lại?
Lăng Thời Ngâm trăm không triệu không cũng không nghĩ tới còn có chuyện như vậy. Cô ta nắm chặt bút ghi âm trong tay, nghe được giọng Mục Thành Quân.
"Phó Lưu Âm, em là đang nhìn tôi chê cười sao? Bảo tôi quý trọng một kẻ tàn phế?"
Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận lúc này không thể vọt vào tìm Mục Thành Quân chất vấn.
Nhưng cô ta biết cô ta không thể làm như vậy, nếu bây giờ cô ta nói toạc ra, không khác nào tìm cái chết.
Lồng ngực Lăng Thời Ngâm phập phồng kịch liệt, nhưng câu ngay sau đó của Mục Thành Quân thật sự là thiếu chút nữa lấy mạng cô ta.
"Phó Lưu Âm, tôi muốn con của em, con của em với tôi..."
Trong đầu Lăng Thời Ngâm liền ầm nổ tung, cô ta nghĩ mình nghe lầm, cái này... Cái này cũng quá là hoang đường không phải sao?
Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt, Lăng Thời Ngâm vội giấu bút ghi âm vào túi mình. Cô ta đẩy xe lăn đi tới bên cửa sổ, định làm như gì không có việc gì.
Mục Thành Quân mặc áo khoác tắm dài đi ra, đến bên giường thì thuận tay cầm lấy âu phục, hắn sờ sờ trong túi áo, lấy di động ra.
Lăng Thời Ngâm khẩn trương nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đường chỉ khâu ị cắt rất nhỏ, hẳn không đến mức bị phát hiện.
Người đàn ông nhìn lên giường, "Cô động vào quần áo tôi?"
Lăng Thời Ngâm kinh hãi, nhưng trên mặt giả bộ hoàn toàn không hiểu, "Quần áo gì?"
Mục Thành Quân hung tợn quét mắt nhìn cô ta một cái. Hắn lộn âu phục ra, ánh mắt vừa lúc rơi xuống chỗ bị cắt kia. Lăng Thời Ngâm đã không có thời gian khâu lại. Người đàn ông để sát mắt vào nhìn, đột nhiên ném áo khoác xuống giường, hắn bước nhanh về phía Lăng Thời Ngâm, lập tức bóp chặt cổ cô ta, "Nói, cô giấu thứ gì trong đó?!"
Lăng Thời Ngâm sợ tới mức run bắn, theo bản năng lắc đầu, "Không có, không có."
"Cô muốn nói chất lượng cái áo này có vấn đề phải không?"
Lăng Thời Ngâm giữ cổ tay hắn, muốn kéo tay hắn ra, "Anh đừng đa tâm... Có thể, có thể là người làm không cẩn thận..."
Một tay Mục Thành Quân giữ cổ Lăng Thời Ngâm, tay kia sờ vào túi cô ta, cô ta sợ tới mức giơ tay đè lại. Mục Thành Quân lấy một tay nắm cổ tay cô ta, "Tôi cũng không tin hôm nay cô có thể tranh đoạt được với tôi. Lăng Thời Ngâm, ngoan ngoãn buông tay đi."
Lăng Thời Ngâm cũng biết mình chẳng qua đang giãy giụa phí công thôi, cô ta đẩy ngực Mục Thành Quân ra, "Anh buông tôi ra đã, được, tôi đưa cho anh."
Mục Thành Quân hơi buông tay ra, Lăng Thời Ngâm dùng sức mà thở mấy hơi, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể xé mặt hoàn toàn.
Cô ta giơ tay che túi, ánh mắt trừng người đàn ông trước mặt, "Anh nhốt Phó Lưu Âm ở đâu? Anh còn muốn nó sinh con cho anh? Mục Thành Quân, anh điên rồi có phải không, anh để tôi ở đâu chứ?"
Lăng Thời Ngâm thất thanh chất vấn, vành mắt ửng đỏ; Mục Thành Quân nghe vào tai lại chẳng có biểu hiện gì giật mình. Ánh mắt hắn rơi xuống trên tay phải Lăng Thời Ngâm.
"Quả nhiên, nghe được cả rồi, một chữ không sót đúng không?"
Ánh mắt Lăng Thời Ngâm trói chặt hắn, "Anh còn muốn có con với nó? Dựa vào cái gì? Nó là gì của anh hả?"
"Đồ đâu? Lấy ra đây!" Mục Thành Quân dứt lời, tay liền muốn đoạt lấy; Lăng Thời Ngâm đè chặt không chịu buông tay. Người đàn ông thấy thế liền túm cổ áo, kéo cô ta xuống khỏi xe lăn; Lăng Thời Ngâm chật vật quỳ rạp xuống đất. Mục Thành Quân ngồi xổm xuống, Lăng Thời Ngâm ngã như vậy, sức lực giãy giụa cũng chẳng có.
Cô ta đưa tay vào túi, từ trong lấy ra cây bút ghi âm mini kia. Cô ta giơ giơ trước mặt Mục Thành Quân, "Dù anh có lấy nó đi thì sao chứ? Mục Thành Quân, tôi lúc này có thể đi nói ngay cho Mục Kính Sâm. Tôi cũng không tin anh ta sau khi biết chuyện của Phó Lưu Âm mà lại không quan tâm. Đến lúc đó, vẻ mặt đáng ghê tởm của anh sẽ không giấu được nữa, tôi xem anh giải thích thế nào với anh ta, giải thích thế nào với mẹ!"
"Vậy cô tưởng, tôi có thể cho cô cơ hội đi tìm Lão Nhị sao?"
Lăng Thời Ngâm không khỏi nhíu mày, "Anh muốn thế nào?"
"Cô đoán xem."
Lăng Thời Ngâm cắn răng, "Thành Quân, em yêu anh như vậy, anh giày xéo em còn chưa tính, anh lại còn có ý định với Phó Lưu Âm ư?"
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm đôi mắt cô ta, khóe miệng hắn hơi kéo cong lên, "Tôi có ý định với cô ta? Lăng Thời Ngâm, cô không phải không biết anh cô ta hại tôi thảm bao nhiêu. Tôi tìm cô ta, chẳng qua là vì trả thù, tôi muốn cho cô ta sống không bằng chết."
Lăng Thời Ngâm nghe thế, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật vậy ư?"
"Lúc cô ta ở Mục gia, tôi vẫn luôn đợi cơ hội này, bây giờ cuối cùng tôi cũng chờ được đến ngày này."
Lăng Thời Ngâm nắm chặt bút ghi âm trong tay, "Thành Quân, vậy anh.. Vậy anh cũng không đến mức để nó sinh con cho anh chứ?"
"Không phải cô muốn báo thù cho anh cô sao? Tôi tặng cô ta cho cô, giao cho cô xử lý, thế nào?"
Mắt Lăng Thời Ngâm sáng ngời, "Thật vậy sao?"
"Phải, tôi nhốt cô ta ở một chỗ không ai biết, dù cô ta chết, chỉ sợ cũng chẳng ai biết tin cô ta chết."
Mục Thành Quân bế Lăng Thời Ngâm lên, thả cô ta vào xe lăn lại, "Nếu lấy mạng cô ta có thể làm cô cao hứng, cô cứ việc lấy đi."
Lăng Thời Ngâm giơ tay cầm bàn tay Mục Thành Quân, "Chờ nó chết, chúng ta từ từ sống tốt đẹp chứ?"
"Được."
"Thành Quân, em muốn đi gặp nó ngay."
"Có thể thôi."
Lăng Thời Ngâm thả bút ghi âm vào túi lại, "Đợi nó chết rồi... Em sẽ đưa thứ lại cho anh."
"Được, tùy cô."
Mục Thành Quân bế Lăng Thời Ngâm đi ra ngoài, lúc đi ra khỏi nhà họ Mục cũng không có ai nhìn thấy. Mục Thành Quân để cô ta lên ghế lái phụ, tự mình lái xe ra ngoài.
Lăng Thời Ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút kích động, "Thành Quân, sao anh không nói sớm cho em biết là anh nhốt Phó Lưu Âm lại?"
"Tôi muốn tự mình giải quyết cô ta."
"Đúng, người như cô ta không xứng sống trên đời."
Mục Thành Quân chuyên chú lái xe, hắn lâu lâu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Lăng Thời Ngâm trong lòng đang khát khao, với cô ta, xem ra, chỉ cần diệt trừ Phó Lưu Âm, Mục Thành Quân nhất định sẽ quay lại bên cạnh mình.
Bên ngoài đường xá càng lúc càng hẻo lánh, ngay cả đèn đường cũng từ từ ít đi.
Lăng Thời Ngâm nhịn không được hỏi: "Anh giấu Phó Lưu Âm ở đâu?"
"Trong một căn biệt thự đứng tên tôi."
Xe hãy còn ở tiếp tục chạy về phía trước. Mục Thành Quân kín đáo mà nhìn Lăng Thời Ngâm. Hắn đã cảnh cáo Lăng Thời Ngâm không chỉ một lần, nhưng cô ta càng muốn tự mình tìm đường chết, nếu cô ta đã chọn con đường này, Mục Thành Quân sẽ không keo kiệt gì mà tiễn cô ta đi đoạn đường này.
Khoảng hai giờ sau.
Mục Thành Quân từ trên núi về tới nhà họ Mục, có điều, hắn quay về một mình.
Bắt đầu từ hôm nay, Lăng Thời Ngâm đã hoàn toàn mất tích, chung quy sẽ không ai tìm thấy cô ta nữa.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu