He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Bố Y
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 372 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 793 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:35:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 270
uyển thứ Năm
Chương 270: Chất vấn
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
Uy Ni thành.
- Bố Lỗ Khắc tướng quân cầu kiến thống lĩnh đại nhân.
- Cho mời vào.
Lúc Bố Lỗ Khắc đi vào phòng, Hải Luân đang xuất thần nhìn một bức họa trong tay. Nàng vẫn mặc một bộ bạch y nhữ cũ, khăn lụa mỏng che mặt, trận huyết chiến với Huyết thần giáo không lưu lại một chút hơi thở chiến tranh nào trên người nàng.
Bố Lỗ Khắc không rõ tại sao một nữ nhân ưu nhã như vậy lại có thể có tài hoa quân sự như thế. Từ lúc nàng đột nhiên xuất hiện cho tới bây giờ đã làm xuất hiện vô số kì tích kèm theo. Nội loạn ở Hỏa Vân bị nàng khơi mào thành công, Lưu Vân thiếu chút nữa thì bị nàng bắt sống, Lang quân không ai bì được cũng bị nàng thành công thu phục, Huyết thần giáo kiêu ngạo bị nàng đánh tan. Mà hảo cảm lúc ban đầu của Bố Lỗ Khắc đối với nàng đã trở thành sự kính nể chân trành cùng với tình yêu say đắm.
- Tướng quân vội vã tới gặp ta, có phải là Huyết thần giáo lại có động tĩnh gì không?
Hải Luân đặt bức họa ở trong tay xuống bàn, thản nhiên hỏi.
- Nếu như là Huyết thần giáo thì ta đã không phải vội vàng như vậy. Từ trên người của nàng ta học được phong độ đại tướng thấy biến cũng không sợ hãi.
Bố Lỗ Khắc cười nói.
Hải Luân nghe vậy cười nói:
- Sự tình gì làm tướng quân mất đi phong độ vậy?
- Hoàng hậu đã hạ lệnh phê chuẩn cho Thiếu soái quân chính thức gia nhập hàng ngũ quân đội đế quốc, để thiếu soái Lâm Phong là tướng quân của đế quốc, thụ phong tước vị nam tước, hưởng thụ đặc quyền quý tộc. Đồng thời ra lệnh cho Thiếu soái quân tiếp tục tiến hành đánh tập kích quấy phá ở phía sau quân địch, ban cho Thiếu soái quân quyền tự chủ tác chiến. Nói cách khác tất cả mọi chuyện ở khu vực địch chiến đóng (luân hãm khu) đều do đơn vị quân đội này tự mình quyết định!
- Địa vị, tước vị, ta nghĩ đó không phải là thứ Lâm Phong muốn. Thiếu soái quân tác chiến ở luân hãm khu, đương nhiên phải có được quyền tự chủ tuyệt đối.
Hải Luân cau mày nói.
- Trừ bỏ việc chính thức thừa nhân đơn vị quân đội này, hoàng hậu còn có chỉ thị khác không?
- Có.
Thần sắc Bố Lỗ Khắc hơi thay đổi.
- Hoàng hậu nói thời kì phi thường phải dùng hành động phi thường. Để cho Lâm Phong liên lạc với Hắc Ưng quân đoàn trưởng Lưu Vân của Hỏa Vân đế quốc, thu được càng nhiều trợ giúp càng tốt, nhanh chóng phát triển lớn mạnh cùng võ trang đầy đủ cho đơn vị quân đội này, đả kích thế lực Huyết thần giáo.
Hải Luân thở phào một cái.
“Xem ra hoàng hậu vẫn có vài phần tình ý đối với nam nhân kia.”
Khi báo cáo tình huống Thiếu soái quân với hoàng hậu, Lâm Phong cố ý nhắc nhất định phải nói chuyện hắn cùng Hắc Ưng quân đoàn có sự liên lạc cho hoàng hậu. Điểm này làm cho Hải Luân thấy rất khó làm. Bởi vì quân đội A Tư Mạn lén tiếp xúc với quân đội nước khác là một chuyện cấm kị. Lâm Mị hoàng hậu rất có thể tức giận bởi vì điều đó. Nhưng Lâm Phong cho rằng chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ. Nếu như cố tình che dấu sẽ làm cho tương lai càng phiền toái hơn. Đồng thời Lâm Phong cũng biểu lộ thái độ nếu như Lâm Mị hoàng hậu bởi vì vậy mà cự tuyệt Thiếu soái quân gia nhập quân đội A Tư Mạn thì hắn sẽ tiếp tục nhận sự trợ giúp từ Lưu Vân, dẫn bộ đội tiếp tục chiến đấu trong lòng địch.
- Ta chiến đấu vì quốc gia cùng dân chúng! Là một người trẻ tuổi, mặc dù ta cũng khát vọng sự huy hoàng cùng danh dự nhưng ta nghĩ sau khi chiến tranh kết thúc ta có thể có được tất cả những gì ta muốn.
Lúc Lâm Phong nói với Hải Luân những điều này, nàng thấy rõ bóng dáng Lưu Vân. Cũng bởi vì những lời này làm cho Hải Luân quyết định báo cáo rõ mọi chi tiết đối với hoàng hậu.
May mắn là hoàng hậu là một nữ nhân sáng suốt. Trong trò chơi chiến tranh này nàng không cự tuyệt trợ thủ đắc lực này.
- Thống lĩnh đang suy nghĩ cái gì?
- Ta đang suy nghĩ Lâm Phong là một người rất thông minh.
- Tất nhiên lúc đầu ta đã lo lắng cho hắn nhưng nghĩ lại biểu hiện của Thiếu soái quân ở trong chiến tranh, lại nhìn tình thế bây giờ, hoàng hậu muốn cự tuyệt cũng khó.
Bố Lỗ Khắc cười khổ nói.
- Tướng quân dường như có chút bất mãn với việc Thiếu soái quân có liên với Hắc Ưng quân đoàn?
Hải Luân nhìn Bố Lỗ Khắc, cười hỏi.
- Thống lĩnh đại nhân, quân nhân phải có tổ quốc. Cho dù tình cảnh của chúng ta có nguy hiểm khó khăn, ta cũng không lựa chọn con đường này!
Bố Lỗ Khắc ngẩng đầu đáp.
- Nhưng tướng quân đã quên chiến tranh không có phân biệt quốc gia nào cả! Quốc gia không tồn tại thì tất cả còn nghĩa lý gì nữa!
Hải Luân từ từ thở dài nói.
Bố Lỗ Khắc lẳng lặng nhìn Hải Luân, dường như muốn từ trên người nàng phát hiện ra điểm gì đó. Sau khi Hải Luân nói xong lại cầm lấy bức họa trên bàn.
- Ta đang thiết kế quân kỳ cho Thiếu soái quân, ngươi xem thế nào?
Trên bình nguyên, một đám lang điên cuồng đang công kích bầy ngưu dương. Phía sau bầy sói là một đầu báo săn màu đen đang đưa ánh mắt đỏ ngầu màu máu nhìn về phía bầy sói ở phía xa xa. Trên bầu trời là một đám ưng màu đen đang bay về phía bầy sói.
Bố Lỗ Khắc xem xong, một hồi lâu vẫn không nói gì.
- Tướng quân không hài lòng sao?
- Hài lòng.
Bố Lỗ Khắc gật đầu.
- Ta sẽ phái người chế tạo quân kỳ, sau đó tuyên bố lệnh của hoàng hậu đối với Lâm Phong.
- Tướng quân phải vất vả rồi. Huyết thần giáo có động tĩnh gì mới không?
Sau khi Huyết thần giáo bị thua đau một trận vẫn không có động tĩnh gì làm trong lòng Hải Luân cảm thấy bất an.
- Tạm thời không có. Đối mặt với vận mệnh trước mắt, thống lĩnh đại nhân có ý kiến gì không?
Bố Lỗ Khắc điều chỉnh tâm tình, suy nghĩ về tình hình chiến sự của Uy Ni thành.
- Sự yên tĩnh đáng sợ.
- Ta cũng cho rằng như vậy. Căn cứ tù binh là quan quân Tây Tư, tình hình bên trong Tây Tư đang càng ngày càng chuyển biến xấu hơn. Tân quốc vương Hi Lặc dần dần bị Huyết thần giáo lấy mất quyền lực, dân chúng cùng đám quan viên đều hoảng sợ không dám ra ngoai. Hơn nữa còn có rất nhiều Huyết Ma cùng hành thi dưới sự chỉ huy của Huyết Y sứ giả đang tiến vào bên trong lãnh thổ nước ta. Chờ đợi chúng ta có lẽ là cuộc chiến thảm liệt hơn.
- Quân đội đế quốc đã bố trí phòng tuyến thứ hai ở Hải Ninh thành. Cho nên cho dù viện quân của Huyết thần giáo có tới chúng ta cũng còn cơ hội lui lại. Có Lang quân cùng phòng ngự chắc chắn ở trong thành, ta tin tưởng có thể tranh thủ một chút thời gian. Tình hình hiện tại của A Tư Mạn có lẽ sẽ là thực tế của quốc gia khác. Ta nghĩ Hỏa Vân cùng Thú nhân đế quốc cũng sẽ không ngu xuẩn đứng ở một bên xem náo nhiệt. Yên lặng theo dõi kỳ biến đi!
Hải Luân đột nhiên nhớ tới Lưu Vân:
“Ngươi hẳn đã nhận được tin tức của ta? Chỉ là ta không có biện pháp đối phó với độc huyết, không biết có thể vì ngươi mà kiên trì tới khi nào!”
- Trước mắt chỉ có thể như vậy. Tuy nhiên có một số việc khiến ta tò mò, hiện tại không nhịn được muốn hỏi thống lĩnh đại nhân một chút.
- Sao? Chuyện gì?
- Thiếu soái quân dựa vào cái gì mà có thể nhận được sự trợ giúp từ Lưu Vân bá tước? Lâm Phong cùng Lưu Vân có quan hệ gì? Là ai phái người tới Tây Tư cứu đơn vị quân đội phản kháng lại Huyết thần giáo? Ai đem ngọn lửa chiến tranh hướng tới A Tư Mạn? Theo ta được biết thời gian vừa qua thánh ma đạo sư Khắc Lý Tư Na không có rời khỏi đế quốc nửa bước.
- Ta không có cách nào trả lời vấn đề của tướng quân.
Hải Luân nghe vậy thân thể cứng đờ, lạnh lùng nói.
- Ta biết thống lĩnh đại nhân sẽ không trả lời. Ta từng thua ở trong tay hắn, nhưng khi lúc đó hắn là một quân nhân làm cho ta tôn kính. Hiện tại hắn làm cho ta cảm thấy căm ghét bởi vì hắn là một tên tiểu nhân hèn hạ. Một kẻ nhát gan! Máu người A Tư Mạn nhuộm đỏ sông Giang Hà để đổi lấy vài ngày thoải mái trong cuộc sống của hắn? Cuộc sống như vậy không thể kéo dài!
Bố Lỗ Khắc kích động nói.
- Tha thứ cho sự thất thố của ta. Bởi vì ta không nghĩ tới người cơ trí như thống lĩnh đại nhân cũng bị hắn lừa!
Bố Lỗ Khắc nói xong bèn bước ra khỏi phòng.
- Đứng ở lập trường quốc gia, ta hiểu được tâm trạng của ngươi, Bố Lỗ Khắc tướng quân.
Sau khi thân ảnh Bố Lỗ Khắc biến mất, Hải Luân cười khổ nói.
- Đứng ở lập trường đại lục cùng lập trường của ta, ta hiểu được hắn.
Chỉ là nàng cũng không thể giải thích tất cả với người khác.
- Lưu Vân bá tước, ngươi không còn nhiều thời gian lắm!
Hải Luân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: Nếu như Lâm Mị hoàng hậu suy nghĩ cẩn thận tất cả chuyện này, phiền toái của Lưu Vân sẽ rất lớn.
Quân kỳ Thiếu soái quân tung bay trong gió ở trên núi.
Sau khi tiếp nhận sự bổ nhiệm của hoàng hậu, Lâm Phong dẫn bộ đội rời khỏi Uy Ni thành. Thiếu soái quân cũng không có trực tiếp mở chiến trường ở sau lưng địch mà đi lên khu vực núi phía bắc. Dựa theo ước định Lưu Vân sẽ viện trợ nhóm vật tư đầu tiên cho Thiếu soái quân và sẽ đưa tới nơi này.
- Sư phụ hẳn là ở chỗ này cướp lương sao?
Lâm Phong chỉ vào một sơn đạo hẹp, hưng phấn hỏi một thị vệ ở bên cạnh. Trong cuộc sống của mình, mỗi ngày hắn đề nghe thị vệ ở bên mình kể về sự tích chói lọi của Lưu Vân, liên tục di chuyển chiến đấu ở bên trong lãnh thổ A Tư Mạn. Chiến tranh tạm thời bị hắn vứt ra khỏi đầu, hắn từ những chiến tích của sư phụ mà tìm kiếm con đường thích hợp cho mình.
- Đúng vậy. Đây chính là sơn đạo đó. Lúc ấy ta đã ở đó. Trong Hắc Ưng có một người thô lỗ, trực tiếp một mình đứng ở giữa con đường, ngăn cản binh lính vận lương.
Trở lại nơi cũ, thị vệ cũng có vẻ rất kích động, nhìn sơn đạo rồi lớn tiếng nói.
- Sư phụ có lẽ chưa từng nghĩ đến hắn sẽ nhận một người A Tư Mạn làm đồ đệ. Mà đồ đệ của hắn sẽ đến những nơi mà hắn từng chiến đấu, chiêm ngưỡng phong thái của hắn! Chiến tranh thật sự có thể làm thay đổi rất nhiều thứ!
Lâm Phong thở dài nói.
Ngày thứ ba khi Lâm Phong lên núi, Lâm Phong nhận được vật tư do Lưu Vân phái người đưa tới. 3000 thiên tầng giáp, 3000 kính nỗ cùng một số lượng đao kiếm sắc bén. Còn có một bộ chiến giáp cùng hai phong thư giao trực tiếp cho hắn.
Lâm Phong mở ra, nhìn bức thư Lưu Vân viết cho mình.
- Tiểu tử thúi. Thấy tín thư của sư phụ như đích thân sư phụ tới. Đồ vật này đưa tới cho ngươi là do lão tử cắn răng lấy từ trong chiến khu ra. Nhận ngươi là đồ đệ, chỗ tốt thì chưa thấy đâu, ngược lại lại bị tổn thất lớn. Mẹ kiếp! Nghe nói ngươi trở thành kẻ giết người không nháy mắt, thường lấy tính mạng của thủ hạ mình để liều mạng với Huyết thần giáo? Trên chiến trường, sinh tử của binh lính phải giống như huynh đệ của mình! Nếu như ngươi cảm thấy binh lính chỉ là hòn đá lót đường cho sự thành công của ngươi thì ngươi nên sớm giải tán Thiếu soái quân cho ta, cút về bên cạnh ta, miễn cho người ở bên ngoài dọa người! Tướng lĩnh mà không thương thủ hạ của mình thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ vứt bỏ! Huyết thần giáo là công địch của cả đại lục, ngươi cần phải đoàn kết tất cả mọi lực lượng, chậm rãi làm cho bọn chúng chết. Chiến tranh cũng không phải dựa vào càng nhiều người là thắng, phải biết động não, biết không? Ngươi phái mười người đào bẫy rập giết được một Huyết Ma coi như là thắng lợi không nhỏ! Thiên tầng giáp, kính nỗ là những thứ dùng để đối phó với Huyết thần giáo. Dùng thế nào thì ngươi tự mình xem thư sẽ rõ. Hắc Ưng chiến giáp nọ có thể kháng được độc huyết, là thứ ta sai mang đến cho ngươi. Còn có một phong thư ngươi đưa cho thống lĩnh Lang quân cho ta. Không được phép nhìn lén! Còn nữa, để ý nàng giúp ta, nếu có chuyện gì lập tức cho ta biết! Sư phụ của ngươi bắt đầu chuẩn bị làm náo động. Ngươi cũng phải cố gắng cho ta xem!
- Sư phụ, hóa ra người thật sự là một đầu sắc lang. Lúc này còn không quên tán gái! Nhị tỷ, ta thật sự lo lắng cho ngươi!
Lâm Phong xem hết tín thư, nhìn về phía Hỏa Vân đế quốc, thở dài nói.
Quyển thứ năm
Chương 271: Viễn chinh
------------------------
Lưu Vân cùng lão Tạp, Thủy Y Nhiên cùng đi tới học viện chỉ huy quân sự đế quốc, đi tới trước phòng để di hài Mai Sâm cùng Nặc Đinh.
Chung quanh phòng rất yên tĩnh, ngoại ngừ người quét dọn vệ sinh thì đệ tử rất ít tới nơi này. Bọn họ đều sợ quấy rầy giấc ngủ của những người anh hùng.
Ở hai bậc tam cấp trước phòng có rất nhiều những bó tiên hoa. Mỗi buổi sáng sớm sau khi kết thúc diễu hành, chuyện đầu tiên mà các huấn luyện viên học viện quân sự cùng các đệ tử làm là mang những bó hoa tươi tới đây, sau đó mặc niệm vài phút đồng hồ. Không có người nào tổ chức, tất cả đều là tự phát, các quân nhân trẻ tuổi cùng huấn luyện viên của bọn họ cùng nhau dùng phương thức này để tưởng nhớ các anh hùng của Hắc Ưng quân đoàn.
- Đại thúc, Thủy tỷ tỷ, chuyện ma pháp sư bộ đội ta đành ủy thác cho các ngươi!
Ánh mắt Lưu Vân dừng ở trên bậc tam cấp.
- Mấy ngày nay ta vẫn nghiên cứu quyển bút ký của thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ. Chuyện ma pháp sư bộ đội hầu hết là do Thủy trưởng lão phụ trách.
Lão Tạp nói.
- Chút khổ cực đó không có là gì cả. Nhưng thật ra ngươi phải nắm chắc thời gian. Nếu như nghiên cứu của ngươi sớm có ngày thu được đột phá, sự hy sinh của chúng ta sẽ giảm bớt rất nhiều. Những hài tử này cũng sẽ không phải nằm ở trong căn phòng lạnh băng như vậy.
Thủy Y Nhiên cười khổ nói.
- Đại thúc có phát hiện gì mới không?
Lão Tạp gật đầu:
- Điểm mấu chốt nằm ở ma pháp cuối cùng mà thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ đã phát động. Căn cứu vào những gì bút ký ghi lại, đó là một siêu cấp cấm chú dung hợp lục hệ ma pháp. Tiểu Vân ngươi cũng biết đấy, hiệu quả thứ nhất của lục hệ thể chất ở trên người ngươi là khả năng đối kháng độc huyết.
Nguyệt Quang nước suối có tác dụng trị độc huyết cũng là đạo lý đó. Chỉ là quá mức thưa thớt mà thôi. Thế gian vạn vật đều tương sinh tương khắc, ta phỏng chừng lục hệ dung hợp là biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó với độc huyết. Ta chỉ không rõ ràng sau khi dung hợp sẽ phát sinh cái gì, lại không biết nên sử dụng loại lực lượng này sau khi dung hợp như thế nào. Còn nữa, thực lực của ta còn xa mới đạt được trình độ lục hệ dung hợp.
- Đại thúc, nơi nào cũng cần người. Ta thật sự hy vọng người có thuật phân thân!
- May mắn là Phỉ Lệ Ti a di của ngươi phơi phới xuân sắc làm ta mệt mỏi, nằm xuống là ngủ luôn.
Lão Tạp đắc ý cười to, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của Thủy Y Nhiên.
- Tạp Tư Lạc thánh ma đạo sư, ngươi hãy đi bế quan tu luyện hai ngày đi. Hỏa Vũ mang theo tinh linh tộc ma pháp sư cùng tinh linh xạ thủ đang trên đường tới Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Thủy Y Nhiên đột nhiên đưa ra một tin vui lớn.
- Thật sao? Tỷ tỷ, tại sao ngươi không sớm nói cho ta biết?
Lưu Vân kích động nắm lấy tay Thủy Y Nhiên, một loại cảm giác mềm mại như ngọc truyền tới.
Nhẹ nhàng rút tay của mình về, Thủy Y Nhiên nói:
- Mấy ngày nay đến cái bóng của ngươi cũng không thấy, chẳng lẽ ta vọt vào trong phủ bắt ngươi ra sao? Dù sao bọn họ cũng đã lên đường, sớm hay muộn nói cho ngươi biết cũng có sao đâu?
- Điều này cũng đúng.
Lưu Vân vuốt vuốt mũi, không biết là ngứa mũi hay là tại vì ngửi thấy mùi hương từ mỹ nhân.
- Nhưng thật ra long tộc vẫn không truyền ra tin tức gì. Rất kì quái. Ma Tước nói hắn đã đem tín đi, những đầu long này phỏng chừng vẫn còn đang bò trên đường.
Đối với việc Long tộc chậm chễ chưa tới làm trong lòng Thủy Y Nhiên có chút buồn bực.
- Không nên nóng nảy, không nên nóng nảy. Cao thủ đều là như vậy, xuất hiện muộn một chút mới hấp dẫn sự chú ý của mọi người!
Lưu Vân thấy được Long tộc hoàn toàn có tư cách làm như vậy.
Đi vào căn phòng, nhìn hai người băng mặc chiến giáp đen nhánh đang yên lặng nằm trên giường, trong nháy mắt Lưu Vân cũng như bị đóng băng. Chiến giáp này do tự tay hắn sửa sang lại cho hai người huynh đệ này. Sự đau đớn ở trong nội tâm làm cho hắn thềm quyết đem tất cả nắm ở trong tay mình.
- Bao lâu nữa sẽ cử hành tang lễ?
Thủy Y Nhiên nhẹ giọng hỏi. Trong mắt của nàng, Lưu Vân đã không còn là một người tuổi trẻ bị Hỏa Vũ lừa nữa mà là một danh tướng có thể so sánh với bất kỳ thống soái nào trong lịch sử đại lục. Không nói tới những việc khác, chỉ việc của hai binh lính đã hy sinh này cũng đủ làm cho hắn ngạo thị đại lục.
- Nhanh thôi. Ta đang chuẩn bị vật phẩm chôn theo bọn họ.
Lưu Vân bình tĩnh nói.
Ban đêm ở Phổ Lí Tắc Lợi thành vừa mê người lại vừa ấm áp.
Sau chiến tranh, khối minh châu vùng biên giới này không chỉ khôi phục lại sự phồn hoa ngày xưa mà còn có một loại sinh cơ bừng bừng. Một lượng lớn tài chính rót vào, các công trình khổng lồ được xây dựng, giáo dục phát triển với tốc độ cao. Tất cả những thứ đó đã thúc đẩy thành thị phát triển. Mà sự tồn tại của Hắc Ưng quân đoàn cùng Hỏa Phượng quân đoàn lại càng đảm bảo sự an toàn cho thành thị thêm phát triển mạnh mẽ. Nếu như hỏi một người dân của Hỏa Vân đế quốc, ở đế quốc nơi nào là an toàn nhất thì người đó chắc chắn sẽ nói là Phổ Lí Tắc Lợi thành mà không phải Vân thành đế đô.
Trên đường phố, ma pháp đăng lóng lánh, dưới ánh đèn, người đến người đi như mắc cửi. Ở bên trong tửu quán, tiếng cười vang vọng khắp nơi, ở giữa sân tràn ngập oanh yến ca hát. Mặc dù gần đây Tây Tư vương quốc cùng A Tư Mạn đế quốc bị vây trong chiến loạn nhưng hiển nhiên mọi người cũng không bị không khí chiến tranh đó ảnh hưởng, cuộc sống thành thị về đêm rất đặc sắc.
- Nếu như các thành thị ở đế quốc đều được như Phổ Lí Tắc Lợi thành thì thật tốt!
Trong một tửu quán ở phía nam thành, Á Lịch Sơn Đại ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ngã tư đường náo nhiệt, khẽ thở dài nói.
Đại Phù Ny ngồi ở phía đối diện hắn, chăm chú nhìn người yêu mình, trên mặt lộ vẻ dịu dàng, mỉm cười. Trước mắt thanh niên anh tuấn này không chỉ dựa vào sự chân thành mà chiếm được tình yêu của nàng mà còn dựa vào sự thông minh nhanh nhẹn tìm được mảnh trời của mình ở trong Hắc Ưng quân đoàn, khiến nàng kính trọng.
- Nếu như cuộc sống yên ổn này có thể kéo dài thì rất tốt!
Á Lịch Sơn Đại nói tiếp.
- Chàng ngốc, cuộc sống như vậy không phải sẽ khiến ngươi thất nghiệp sao?
Đại Phù Ny nghe vậy không khỏi cười nói.
- Đúng vậy, khi đó ta lại lần nữa biến thành một tiểu tử nghèo, mẹ nàng phỏng chừng lại muốn đuổi ta ra khỏi cửa.
Á Lịch Sơn Đại trêu ghẹo lại.
Đại Phù Ny nghe vậy nhất thời không đồng ý:
- Trời ạ, ai lại dám mang tướng quân đế quốc đuổi ra khỏi cửa? Ngươi là viện trưởng ma quỷ, cũng đừng ra vẻ đáng thương như vậy chứ! Người đáng thương chính là ta!
Á Lịch Sơn Đại cười đắc ý nói:
- Hắc hắc, không thể trách ta, là ta bị lão đại làm hỏng.
- A, vậy hắn có hai lão bà, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều nữ nhân nữa, ngươi có thể hay không cũng…
Phù Ny thong thả nói.
- Không có khả năng!
Á Lịch Sơn Đại cắt đứt lời nàng, trịnh trọng nói:
- Nam nhân chính chuyên như ta rất ít. Ở vấn đề này ta chủ yếu là học Tạp đại thúc, kiên quyết không học hoa hoa công tử kia.
Nếu như Lưu Vân nghe được lời của hắn nhất định sẽ tức đến hộc máu. Nếu như lúc đầu không phải nam nhân chuyên chính này dẻo mồm cổ vũ hắn thì hắn làm sao dám dũng cảm đi phá pháo đài Hoa Phi Lệ?
- Coi như ngươi thức thời.
Đại Phù Ny hừ một cái rồi nói.
- Được rồi, ta hỏi ngươi một việc. Mấy ngày nay ở Hỏa Phượng quân đoàn có không ít người nghị luận chuyện Ma Sâm cùng Nặc Đinh, tang lễ của hai vị anh hùng này khi nào được cử hành?
- Ta cũng không rõ. Tang lễ đang được tiến hành chuẩn bị, có thể sẽ nhanh thôi!
Đại Phù Ny có chút bi thương nói:
- Bọn họ là những anh hùng hiếm có trong lịch sử chiến tranh đại lục. Rất nhiều nữ hài tử của Hỏa Phượng quân đoàn bị họ làm cho cảm động phát khóc. Ta hoài nghi lão đại của ngươi là hạng người gì mà lại có thể đào tạo ra những binh lính như vậy!
Á Lịch Sơn Đại thần sắc ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Ta không biết. Ta chỉ biết cả đời này ta sẽ đi theo bên cạnh hắn.
Hơn nữa nếu như ta ở cảnh ngộ giống như bọn họ thì ta cũng sẽ làm những việc như vậy. Đối với mỗi Hắc Ưng mà nói, tính mạng chiến hữu quan trọng hơn tất cả. Khi một người quân nhân ở trên chiến trường, yên tâm giao phía sau lưng minh cho chiến hữu, điều đó có nghĩa là chiến hữu của hắn sẽ bảo vệ phía sau hắn, còn hắn sẽ đưa ngực ra phía trước đỡ đao kiếm cho chiến hữu của mình.
- Người đã chết hẳn là muốn nhập thổ an cư. Cứ kéo dài như vậy trong lòng mọi người đều khó chịu.
- Có lẽ lão đại còn muốn làm chút chuyện vì bọn họ!
Hoàng hôn.
Bên ngoài Ô tô trấn, một vạn Hắc Ưng thiết kỵ chuẩn bị chờ nhận lệnh.
Vạn mã hý vang lừng, kỵ sĩ trên lưng ngựa ánh mắt ngưng trọng, đóa hoa trắng trước ngực nhẹ nhàng run rẩy trong gió.
Thiên tầng giáp bao bọc nghiêm ngặt từng binh lính, xuyên thấu qua mũ giáp là thủy tinh phiến, mơ hồ nhìn thấy những cặp mắt đang hồng lên vì ngọn lửa báo thù. Đại đao sáng như tuyết ở trên lưng ngựa, dưới ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành lãnh mang lóng lánh. Từng binh lính đều có hai thớt chiến mã. Chiến mã cũng giống chủ, đều được phủ lên thiên tầng giáp. Bởi vì biết rõ chiến mã rất trọng yếu đối với kỵ binh, Long phó quân đoàn trưởng lần này đã đầu tư rất lớn.
Lưu Vân đi trước mặt đội ngũ kỵ binh, ánh mặt lẳng lặng nhìn những binh lính sắp xuất chinh, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng tin tưởng. Dưới ánh mắt của hắn, những binh lính cố gắng ưỡn thẳng ngực lên.
Cuối cùng hắn dừng lại trước người An Đông Ny, lấy từ trong tay ra một bản đồ thấm máu, trịnh trọng đưa tới tay hắn.
- Đây là bản đồ tình báo cuối cùng của Dạ Phong từ Tây Tư gửi về, ngươi hãy nhận lấy! Trong núi phía tây Ni Tư thành có hai trụ sở của Huyết thần giáo, đánh cho nó tan tành!
- Rõ!
An Đông Ny hướng Lưu Vân hành quân lễ, sau đó hai tay tiếp nhận bản đồ, bỏ vào trong lòng.
- Ngải Phật Sâm sẽ ở Tây Tư tiếp ứng hành động của các ngươi. Trận chiến này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại! Chờ các ngươi khải hoàn trở về, Hắc Ưng sẽ hướng về các huynh đệ Mai Sâm, Nặc Đinh nói lời cáo biệt!
- Sẽ không lâu đâu lão đại!
An Đông Ny xoay người nhảy lên ngựa, trong lời nói truyền ra sự tự tin mãnh liệt.
- An Đông Ny về nước đánh trận đầu tiên, nếu như thất bại sẽ coi như an giấc nghìn thu tại tổ quốc!
Lưu Vân yên lặng gật đầu.
- Xuất phát!
An Đông Ny hét lớn một tiếng, ngựa phóng về hướng tây.
Vạn mã chồm lên, bụi bay đầy trời.
Thiết lưu cuồn cuộn tạo thành gió lạnh thổi khiến tóc Lưu Vân rối lên, cũng thổi đi vẻ tươi cười trên khuôn mặt hắn.
Sắc trời dần tối, một vạn dũng sĩ theo bóng đêm đi xa, dưới rốt cuộc biến mất ở phương xa.
Đế quốc lịch ngày 1 tháng 8 năm 754, Kỵ binh sư tinh nhuệ nhất của Hắc Ưng quân đoàn dưới dẫn dắt của sư trưởng An Đông Ny bước lên con đường viễn chinh.
Đây là lần đầu tiên Hắc Ưng quân đoàn chủ động hướng Huyết thần giáo phát động công kích, cũng là lần đầu tiên các quốc gia đại lục phát động phản công đối với thế lực tà ác. Sau này trận đánh này được xưng là Lam Nguyệt đại lục đệ nhất phản kích chiến. Danh hiệu ----- “Thiên sứ báo thù”
Dị Giới Quân Đội Dị Giới Quân Đội - Lý Bố Y