How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 269: Hành Tung Hoàn Toàn Bại Lộ
hi phi phi phi phi...
Cố Dương từ phòng thẩm vấn đi ra vẫn luôn đánh răng, chà đến men răng mỏng bớt một lớp vẫn cảm thấy không sạch sẽ. Càng nghĩ càng con mẹ nó buồn nôn, Cố Dương chỉ thiếu mức nuốt luôn bàn chải và ly đánh răng.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Cố Dương nghe thấy điện thoại di động reo lên, vừa cầm lên nhìn, đã có N cuộc điện thoại chưa nhận.
"Tổng giám đốc, kho sản phẩm của chúng ta bị trộm rồi, số lượng lớn hàng xa xỉ bị trộm, các thùng đều niêm phong kỹ, nhưng hôm nay bọn tôi mở thùng ra kiểm tra, phát hiện trong thùng đều là gạch!"
"Tổng giám đốc, tài khoản công ty không biết vì sao thiếu một số tiền lớn."
"Tổng giám đốc Cố, hệ thống internet của công ty bị hacker tấn công, rất nhiều số liệu tài vụ bị tiết lộ."
"Tiểu Cố! Gần đây thế nào mà công ty các cậu sao cứ gặp chuyện không may? Hôm nay lại đưa vào một quản lý cấp cao, ở hộp đêm nổ súng bắn bị thương người, chúng tôi đã bắt hắn về, cậu mau trở lại đi, đừng để làm lớn chuyện!"
Sắc mặt Cố Dương ngày càng khó coi, lúc nhận được cuộc điện thoại cuối cùng, nhịn không được rít gào.
"Làm ăn kiểu gì vậy? Vì sao tới giờ mới cho tôi biết?!!"
Bên kia lúng túng một hồi, vô cùng cẩn thận nói: "Trước đó không phải ngài vẫn luôn ở công ty sao? Chỉ có hôm nay không ở, bọn tôi mới gọi điện cho ngài."
Cúp điện thoại, Cố Dương đột nhiên nhận ra gì đó, anh ta lại cầm điện thoại di động lên, kiểm tra tin nhắn chưa đọc. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn mặt đều tái đi, một rừng tin nhắn chưa đọc đều là một số, đều là hệ thống bảo mật gửi tới. Nói cách khác, mấy ngày nay có người nhiều lần thử phá giải văn kiện cơ mật trong máy tính của anh ta.
Trong lòng Cố Dương lộp bộp một hồi, lập tức bấm số Cố Hải.
Không ai nghe...
Sắc mặt Cố Dương chợt đen, các loại suy đoán tiến vào tế bào não, mở rộng, mở rộng lại mở rộng, cuối cùng đạt đến một giá trị cực hạn, hung hăng nổ tung!
"Bất luận thế nào cũng phải tạm giữ Cố Hải ở Hồng Kông cho tôi!" Cố Dương hung hăng nói.
"Cố Hải?" Vệ sĩ riêng khựng lại một chút, "Cậu ta tới Hồng Kông rồi?"
Thân hình Cố Dương run một cái, "Cái gì? Vậy mà cậu không biết?"
"Cả ngày tôi ở cạnh ngài, ít tiếp xúc những người khác, ngài không nói với tôi, sao tôi biết được?"
Cả ngày ở cạnh tôi? Con ngươi Cố Dương lóe lên tia lạnh. Bà nó! Sao mình lại không nghĩ tới chứ? Mình có thể giả mạo thân phận của cậu ta tới công ty cậu ta làm mưa làm gió, cậu ta không thể giả mạo thân phận của mình ở công ty mình giả danh lừa bịp sao?
Cố Dương điên cuồng hít một hơi, tiếp tục nói với đầu điện thoại bên kia: "Được lắm, tôi hỏi cậu, tôi hiện đang ở đâu?"
"Ngài không biết chính ngài ở đâu?" Vệ sĩ trợn tròn mắt, "Mới hôm nay tôi không theo ngài, ngài đã lạc đường?"
"Cậu không cần quan tâm tôi có lạc đường hay không, tôi chỉ hỏi cậu, tôi đi đâu?"
"Hả?" Vệ sĩ càng hồ đồ, "Ngài hỏi tôi ngài đi đâu?"
Cố Dương thật sự muốn điên rồi, cũng không thèm quan tâm mặt mũi, trực tiếp nói ra tình hình thực tế, "Người mấy hôm trước cậu bảo vệ cơ bản không phải là tôi, là Cố Hải!!!"
Lúc này, vệ sĩ hoàn toàn choáng váng.
Cố Dương bình ổn một chút hơi thở, lạnh lùng nói: "Lập tức bắt người lại cho tôi! Quyết không thể để cậu ta trở về Bắc Kinh!"
"Nhưng..." Vệ sĩ muốn nói lại thôi.
Cố Dương nổi giận, "Nhưng cái gì mà nhưng? Còn không mau ra ngoài tìm người đi?!"
"...Cậu ta có lẽ đã bay trở về rồi, sáng sớm nay tôi thấy thư ký để lên bàn làm việc của ngài một tấm vé máy bay."
Cố Dương trầm mặt cúp điện thoại, lại gọi cho thư ký.
"Vé máy bay cô đặt cho tôi là lúc mấy giờ?"
Giọng thư ký lo lắng truyền tới, "Tổng giám đốc Cố, máy bay còn nửa tiếng nữa cất cánh, ngài còn chưa tới sân bay sao?"
Cố Dương cúp điện thoại, lại gọi cho vệ sĩ.
"Cậu ta còn chưa lên máy bay, lập tức ra sân bay bắt người!"
Giờ phút này, hai người Cố Hải và Đồng Triết vừa đi vào sảnh sân bay.
Đồng Triết vừa đi vừa quan sát xung quanh, luôn cảm thấy trong lòng không nỡ. Theo lý, cậu ta đi ăn máng khác cũng không phải một hai lần, không cần lo lắng như vậy, nhưng trên đường đến cửa an ninh, nhịp tim Đồng Triết lại không thể khống chế đập nhanh hơn.
Mặt Cố Hải không thay đổi đi tới trước, đột nhiên, bước chân bên cạnh hơi chậm lại.
"Sao vậy?" Cố Hải quay sang Đồng Triết hỏi.
Mặt Đồng Triết lộ vẻ lo lắng, "Tôi đột nhiên nhớ tới một việc."
"Việc gì?"
"Có phải cậu đã thử phá giải mật mã văn kiện của Cố Dương, lại không thành công?"
Cố Hải vô cùng thản nhiên gật đầu, "Sao? Cậu biết mật mã?"
"Không phải!" Đồng Triết nhíu chặt chân mày, "Điện thoại di động của anh ta kết nối với hệ thống giám sát, một khi có người thử phá giải mật mã văn kiện, hệ thống sẽ tự động gửi tin nhắn đến điện thoại của anh ta."
Sắc mặt Cố Hải đổi rồi lại đổi, "Cho nên?"
Đồng Triết yên lặng nhìn Cố Hải, "Cho nên tôi nghĩ, Cố Dương có thể đã biết cậu đã làm những việc này. Nếu như anh ta phái người chờ ở cửa an ninh theo dõi, một khi cậu đi qua sẽ lọt lưới. Dù cậu qua được cửa an ninh, anh ta sẽ phái người ở sảnh chờ bắt cậu, càng dễ dàng bắt được. Dù cậu thuận lợi lên máy bay, anh ta cũng có thể liên hệ cơ trưởng bắt cậu hoặc là tìm một đám người ở sân bay Bắc Kinh chờ cậu..."
Cố Hải dừng lại một chút, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..."
Đồng Triết đang suy nghĩ, hai bóng người quen thuộc cách đó không xa đập vào mắt, hơi thở của cậu ta chợt ngừng lại, biểu tình trong nháy mắt liền cứng đờ.
"Làm gì còn sau đó chứ? Mau chạy đi!"
Hai người lập tức chia nhau hành động, Đồng Triết đem hành lý đều ném cho Cố Hải, cậu ta lại một thân quần áo gọn gàng hướng hai vệ sĩ cách đó không xa đi tới, một vệ sĩ trong đó thấy Đồng Triết, lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Phó tổng giám đốc, sao anh cũng chạy đến đây bắt người vậy?"
Vệ sĩ nói một câu này, trong lòng Đồng Triết liền hiểu hết mọi thứ.
"Tôi đã sớm tới rồi, vẫn không phát hiện bóng dáng cậu ta, các cậu thế nào? Đã phát hiện mục tiêu rồi sao?"
"Vẫn chưa." Vệ sĩ vừa nói vừa nhìn xung quanh, "Bọn tôi vừa mới tới."
"Hay là các cậu vào sảnh chờ xem thử đi!" Đồng Triết đề nghị, "Nói không chừng đã vào trong."
Vệ sĩ gật đầu, gọi một vệ sĩ khác, "Đi, chúng ta cùng vào xem."
"Chờ chút!" Đồng Triết lại cản vệ sĩ, "Trừ hai người các cậu, Tổng giám đốc Cố còn cử những người khác tới nữa không? Tôi sợ ở đây chỉ có một mình tôi theo dõi, lỡ như anh ta tới, tôi cản không được thì làm sao?"
"Yên tâm." Vệ sĩ cười nói với Đồng Triết: "Bọn tôi tới đây trước để thăm dò thử, ở sau còn có một đám người nữa, cậu ta chạy không khỏi!"
Một đám người... Da đầu Đồng Triết đều lạnh đi.
"Bọn họ khi nào tới? Tới từ phía nào?"
"Lúc này hẳn cũng sắp tới rồi! Vừa rồi đội trưởng gọi điện cho tôi, nói là vào từ cửa kia." Vệ sĩ chỉ chỉ cho Đồng Triết, "Một lát cậu thấy một đám mặc âu phục màu đen, đeo cà-vạt sọc cùng đi tới, chính là bọn họ. Cậu tốt nhất gọi cho đội trưởng một tiếng, đây là người tổng giám đốc Cố mời từ bên ngoài, có thể không biết cậu."
Đồng Triết cẩn thận gật đầu, "Tôi biết rồi, hai người mau vào xem thử đi, để chậm thì máy bay sẽ bay mất!"
Hai tên vệ sĩ bước nhanh vào bên trong, một người trong đó mở miệng hỏi: "Cậu chỉ cho phó tổng giám đốc là cửa nào vậy?"
"Cửa Đông!"
"Cậu chỉ cái nào?"
Vệ sĩ lại chỉ một lần, "Cái kia đó!"
"Chết mẹ! Cậu chỉ là cửa Tây!"
"Hả?" Tên vệ sĩ trừng mắt, "Tôi lại nhầm hướng rồi!"
"Đồ vô dụng! Mau gọi điện cho phó tổng giám đốc, nói cho anh ta biết chỉ sai rồi, để anh ta ra cửa Đông tìm người chi viện."
"Chắc không cần đâu!" Vệ sĩ không quan tâm, "Cửa Đông với cửa Tây cũng không cách bao xa, dù phó tổng giám đốc tới cửa Tây, đến lúc mấy người đó tới từ cửa Đông, phó tổng giám đốc cũng có thể thấy mà?"
"Lỡ như phó tổng giám đốc vừa lúc thấy Cố Hải, muốn cản cản không được, mà những người đó lại không thể kịp thời chi viện, đến lúc đó trách nhiệm chính là hai chúng ta! Cậu còn không biết con người phó tổng giám đốc sao? Bình thường một chút vấn đề nhỏ cũng tính toán chi li, chúng ta nếu thật hại cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ lột một lớp da của chúng ta!"
"Vậy làm sao bây giờ?" Vệ sĩ sốt ruột, "Tôi không mang theo điện thoại di động, cậu có mang theo không?"
Tên vệ sĩ kia sờ sờ túi, "Đi gấp quá, quên mang theo, thôi đi, tôi chạy về tìm cậu ta vậy!"
Sau khi Đồng Triết và hai vệ sĩ tách ra, lập tức gọi cho Cố Hải một cú điện thoại.
"Đi ra từ cửa Tây."
Giọng nói trầm thấp của Cố Hải truyền tới, "Cậu hiện giờ ở đâu?"
"Không cần quan tâm tôi, cậu đi ra từ cửa Tây là được, tôi lập tức đến gặp cậu."
Cố Hải đẩy một xe hành lý nhanh chóng đi về phía tây, đi không bao xa, liền thấy một đám người mặc âu phục từ cửa Tây dũng mãnh đi vào. Cố Hải lúc này sững sờ tại chỗ, nhạy bén nhận ra những người này không phải người lương thiện. Quả nhiên, ánh mắt sắc bén của người dẫn đầu bên kia quét qua bên này, rất nhanh cố định mục tiêu lên người Cố Hải.
Đồng Triết vừa chạy tới, đã bị thế trận trước mắt hù dọa, trước mặt không dưới ba bốn chục người, tất cả đều mặc âu phục màu đen, cravat sọc, cần cổ xoay một cái, khớp xương kêu răng rắc.
"Chạy mau!" Đồng Triết hô to một tiếng.
Cố Hải quay đầu trong nháy mắt, một đám người vọt tới, phản ứng đầu tiên của cậu không phải chạy, mà là ném valy đi, lấy con của cậu ra. Chỉ một bước như vậy, khiến cậu hoàn toàn mất đi cơ hội chạy trốn, một đám người xông tới, bao vây quanh Cố Hải. Đến nước này, ngoại trừ liều mạng, đã không còn đường khác để đi.
Rất nhanh, Đồng Triết cũng tham gia vào chiến đấu.
Cố Hải liếc mắt sang bên cạnh một cái, vừa lúc thấy một loạt liên hoàn đá đẹp mắt của Đồng Triết, nhanh gọn đánh ngã một người. Lúc thân thể hai người dán vào nhau, Cố Hải nhịn không được khen một câu, "Bản lĩnh cũng không tệ."
"Cậu còn có thời gian thưởng thức cái này?" Mặt Đồng Triết đều tái mét, "Hai chúng ta sắp chống đỡ không nổi rồi!"
Vừa dứt lời, một quả đấm nện lên bụng Đồng Triết, thân thể cậu ta trong nháy mắt ngã tới Cố Hải.
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn