Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 352 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 662 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 03:09:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 6
úc, con có muốn đưa đứa bé tới đây?” Ninh Nhiên hỏi, thân là một người mẹ, bà biết đứa con đối với người phụ nữ mà nói chính là tính mạng.
“Không, ” Duệ Húc lắc đầu,”Xin lỗi mẹ, con không làm được, con không thể cướp đi đứa bé, đúng như lời Lạc Lạc nói, con không có tư cách làm cha nó, mẹ biết không, con đã từng nói qua, nếu cô ấy có thai, con sẽ xóa sạch con của cô ấy, con đã quá tàn nhẫn, làm sao con có thể có được một đứa con đáng yêu như vậy.”
“Mẹ biết, nhưng con đã thay đổi, HÚc, con đã biết suy nghĩ vì người khác, mẹ tin tưởng con, con không phải là một người dễ dàng bỏ ucộc,” Ninh Nhiên đứng lên, giống như trước đây, nhẹ nhàng ôm lấy con trai mình, “Mẹ biết, con không đưa đứa bé tới đây là con hi vong có thể đưa cả mẹ nó và nó về đây, con là người không chịu thua, mẹ tin tưởng, con có thể làm được, có thể đưa bảo bối của chúng ta và hạnh phúc của con về đây.”
“Cảm ơn mẹ,” Duệ Húc quay người ôm lấy mẹ mình, đúng là người hiểu rõ hắn nhất chỉ có mẹ hắn.
“Đi thôi, con trai, mẹ sẽ luôn ủng hộ con, hơn nữa mẹ cũng biết cô gái con thích là người như thế nào, mẹ biết, con không muốn cưới Kiều Na, chỉ là cha mẹ không tiện từ chối, cô bé đó thực sự không hợp với con.”
Ánh mắt Duệ Húc u ám cũng sáng hơn, đối mặt với mẹ mình, hắn luôn thể hiện sự chân thật nhất.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cuối mùa thu, ngày cũng trôi nhanh hơn, dường như vừa mới thấy hoa nở, thấy lá non lớn dần, hương thơm dịu dàng, trong chớp mắt hoa tàn lá héo, chẳng mấy chốc, tuyết sẽ rơi, mùa đông sẽ tới.
Một đôi vợ chồng trung niên đứng đó, họ chỉ đứng đó nhìn về phía xa, trải qua vài thập niên, trải qua bao mưa gió, tình yêu của họ vẫn vẹn nguyên như lúc đầu, ngẫu nhiên hai người sẽ đưa mắt nhìn nhau, từ ánh mắt của nhau nhìn ra được sự mong chờ còn có chút lo lắng.
Cách họ không xa là một căn nhà nhỏ, tuy kém nhà họ nhưng lại dị thường yên tĩnh, giữa cuộc sống tất bật này sự yên tĩnh cũng chính là một loại hưởng thụ.
Bọn họ đã đứng đây khá lâu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn căn nhà kia.
“Chúng ta cần tôn trọng con trai, đây là hạnh phúc của hắn, chúng ta chỉ có thể đứng ngoài nhìn, không thể xen vào,” Người phụ nữ kéo cánh tay chồng nói, đối với sắc mặt lạnh lùng của An Đồng, bà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Bà biết chồng mình rất muốn gặp mặt cháu trai, bà cũng muốn, nhưng bây giờ hạnh phúc của con trai bà quan trọng hơn.
“Uhm…” Sắc mặt An Đồng đã bình tĩnh hơn, tin rằng nếu không có Ninh Nhiên ở đây, ông sẽ xông thẳng vào nhà họ cướp người, đó là cháu trai của ông, không phải là người khác, là con cháu nhà họ Lê, làm sao có thể để lưu lạc ở bên ngoài, làm sao có thể mang họ người khác. Ông bá đạo giống như con trai ông.
Bọn họ sẽ chờ, một ngày không được, vậy thì hai ngày, hai ngày không được sẽ là ba ngày, có thể sẽ phải chờ rất lâu, mọi thứ đang yên ổn, không ai muốn phá hủy đi, nếu không bọn họ sẽ mất đi rất nhiều thứ và sẽ khiến họ đau khổ.
Cánh cửa từ từ mở ra, một thân hình mập mạp chạy ra ngoài, cậu bé đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó hai chân ngắn mập chạy tới, thỉnh thoảng nhìn bên này, bên kia, ánh mắt xinh đẹp ngây thơ trong sáng.
Một cậu bé thật đáng yêu, béo mập và vô cùng xinh đẹp, gien di truyền của nhà họ Lê đúng là quá tuyệt, sẽ không có đứa trẻ xấu, chỉ cần nhìn cha con họ Lê là đủ biết, mà cháu họ làm sao có thể xấu được.
“Là nó…” Ninh Nhiên kéo tay áo An Đồng, không tin vào mắt mình, là đứa bé kia, là đứa bé khi bọn họ về nước hôm đầu tiên đã gặp được, bọn họ còn ôm nó, còn nói đứa bé thật giống Duệ Húc, hóa ra, đứa bé chính cháu của họ, là con trai của Húc.
Con trai giống cha, đó là chuyện tự nhiên, trong lòng bà vô cùng xúc động, nếu không phải An Đồng vẫn ở bên cạnh bà, bà không biết mình phải làm sao nữa.
Lần trước thấy đứa bé chính là ngạc nhiên, hiện tại là vô cùng vui mừng và kinh ngạc.
Bà bước tới gần, Bao Bao ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn hai người họ, sai đó như nhớ ra cái gì.
Đưa đôi tay mập ra.
“Dì dì…”
Ninh Nhiên thật muốn khóc, trẻ con vốn không phân biệt được nhiều, “Ngoan, bà là bà nôi, gọi bà nội… Không phài dì.” bà ngồi xuống, ngón tay vuốt ve gương mặt Bánh Bao Nhỏ, giống quá, thật giống Húc lúc nhỏ. Có khi còn đẹp hơn Húc nữa.
Bao Bao chớp chớp mắt, tay mập kéo kéo áo Ninh Nhiên, có thể do quan hệ huyết thống nên Bao Bao không hề thấy sợ hai người họ. Thậm chí còn muốn họ ôm.
“Bánh Bao Nhỏ…” Một đứa bé khác từ xa chạy tới, Bánh Bao Nhỏ vừa nghe thấy, ánh mắt cong lên cười, “Chị, ” Cậu bé lập tức xoay người, chạy về phía Đồng Đồng, cặp chân ngắn chạy thật là nhanh.
Tay Ninh Nhiên vẫn giơ lên, nhất thời, cảm giác mất mát ập tới, An Đồng nhẹ kéo bà lên, đặt tay lên bả vai an ủi bà.
Đồng Đồng nắm tay Bao Bao, đề phòng nhìn vợ chồng họ, hai người này là ai, họ muốn làm gì Bao Bao?
Cô bé như con gà mẹ, kéo Bao Bao ra phía sau, bảo vệ cậu bé, nhìn qua có khi cô bé còn gầy hơn Bao Bao nhưng lại đưa tay bảo vệ Bao Bao.
“Cháu gái nhỏ,” Ninh Nhiên lại ngồi xổm xuống, nhìn thấy trong mắt cô bé có sự đề phòng, đột nhiên bà lại có chút ghen tị. Bao Bao vẫn chớp chớp mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bàn tay nhỏ kéo kéo áo Đồng Đồng, cậu bé muốn nghe chị nói, muốn nghe mẹ nói.
“Cháu gái nhỏ, chúng ta chỉ muốn nhìn cậu bé một chút thôi, chúng ta đảm bảo sẽ không làm gì cậu bé, được không?” Bà dịu dàng nói với Đồng Đồng, bà nhìn ra, cô bé này đang bảo vệ Bao Bao, Đồng Đồng khẽ mím môi, vẫn kéo Bao Bao ở phía sau lưng, Bao Bao lắc lư đi ra, bàn tay nhỏ luôn kéo áo Đồng Đồng.
Ánh mắt cong cong cười cười, “Mẹ…” giọng nói nho nhỏ đáng yêu, Tô Lạc đã chạy ra ở phía sau lưng họ, chỉ có mấy phút, cả hai đứa bé đều không thấy ở trong, lần sau, nhất định phải khóa cửa lại.
Bao Bao buông tay Đồng Đồng ra, chạy về phía Tô Lạc, ôm lấy chân Tô lạc, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Mẹ, sữa sữa…”
Trái tim Ninh Nhiên đập nhanh hơn chỉ vì một câu bà nội.
Người Chồng Máu Lạnh Người Chồng Máu Lạnh - Hạ Nhiễm Tuyết