Số lần đọc/download: 718 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:20 +0700
Chương 270
C
hương 270 Ong đầu sư tử sinh sự
Cung nữ lại nói:
- Cung chủ đã ra lệnh, ngày mai sẽ dẫn tiểu thư đến Băng phủ để có thể bắt đầu tu luyện.
- Sao vội thế.
- Cung chủ đã nói, Băng Phụng nhi tức là sủng vật của tiểu thư đó, còn nhỏ, sức yếu cần phải gấp rút tu luyện vì mấy tháng trước Hắc Cung cũng đã kiếm được Hắc Phụng nhi cùng với chủ nhân khế ước của nó, tu vi giai cấp rất cao. Sau này Hắc Phụng nhi rất có thể là đối thủ mạnh của Băng Phụng nhi.
Hôm sau Hồng-Linh được làm chủ một băng động khá rộng, tất cả đều bằng băng, lại có đầy đủ bàn ghế như Phàm giới, chiếc giường hàn ngọc, nàng thấy khí buốt giá lạnh toả ra thành một đám sương mù, nàng thầm giường hỏi lạnh như vậy ai nằm cho được? Giữa động còn có một hàn thủy hồ loại nhỏ.
Nàng nhìn bé Phụng vui vẻ mừng rỡ chạy vào động xem khắp nơi, cuối cùng bay đậu lên xà ngang bắc ngang hàn băng hồ, hai mắt lim dim hấp thụ hàn băng khí.
Hồng-Linh chợt nhớ đến tổ ong trong trữ thú lắc, nàng nhìn quanh động nơi đâu cũng là hàn băng khí, không nơi nào cho đàn ong làm tổ, nàng đành ra khỏi băng động treo trữ trữ lắc trên cây phía sau động để chúng có thể tự do ra vào.
Đêm qua Hồng-Linh dùng nửa đêm suy ngẫm thần thông khống thủy, niệm ý không chỉ đơn giản dùng ý chí để khống thủy, thủy cầu, thuỷ lưới, sương mù, còn có thể thu phát vật, nàng nhớ lúc nguy ngập bé Phụng đã nhắc nhở nàng phóng huyền trâm, thì trâm nghe lời theo ý niệm hoàn thành, trâm phát hỏa đốt cháy đối phương một cánh tay, lúc đó đối phương sợ hãi kinh hô: "Bạch Hỏa Băng Hàn Khí". Hồng-Linh không hiểu Bạch-Hỏa từ đâu mà ra, nàng cầm huyền trâm xem xét, đưa chân khí vào thăm dò vẫn không thấy điều gì khác thường, cuối cùng đành chịu bỏ qua.
Lúc này thấy bé Phụng đắm chìm trong tu luyện, Hồng-Linh cũng ngồi xuống cảm ứng thủy linh khí dầy đặc, so với Ngọc-Hồ của nàng chỉ hơn chứ không chịu kém. Nàng tĩnh tọa bài trừ tạp niệm nhưng hôm nay vì biến cố bị bắt về đây, bực bột trong lòng, thêm vào nỗi nhớ nhà, nhớ người yêu không sao đi vào cảnh vô tạp niệm được. Nàng thu công đứng dậy, sợ quyấy nhiễu bé Phụng nên ra ngoài ôn luyện quyền cước, thủy thuật. Nhớ đến cái huyền trâm có thể qua nó phát Bạch Hỏa Băng Hàn khí, nàng lấy xuống thử lập lại chiêu thức hôm trước, dồn chân khí thật gấp vào huyền trâm, đồng thời niệm ý „Đi!“. Cái huyền trâm biến thành một tia bạch khí chớp nhoáng bay ra trăm trượng, "Xẹt!" một tiếng như pháo bông được bắn lên bầu trời rồi tắt ngấm. Cái huyền trâm đã trở về nằm gọn trong tay.
Hồng-Linh cả kinh, vừa rồi cái trâm bay ra tình cờ đánh trúng vào con vật gì như con nhặng, nàng dùng thần thức lại xem thì ra hai con ong đầu sư tử của mình vừa rời tổ bay bị Bạch-Hỏa Băng-Hàn khí đánh trúng, rơi xuống đất nằm quằn quại giẫy dụa.
- Ủa! Chưa chết. Nàng vội đưa một ít thủy linh khí chữa trị.
Hai con ong đầu sư tử vừa khỏi bay vọt bất ngờ lên tấn công Hồng-Linh. Nàng giật mình vì cự ly quá gần liều mạng phất tay ra, hơi nước tụ nhanh chóng lại thành băng đánh vào hai con ong văng ra xa ba thước. Bỗng nàng nghe cao âm thanh thúy nhỏ hơn muỗi kêu phát ra quát: Dừng tay, hai tên hỗn láo.
Hai con ong đầu sư tử đột nhiên không dám tấn công nàng nữa bay vào trữ thú lắc. Hồng-Linh thấy vậy càng ngạc nhiên, âm giọng kia dường như của ong Chúa, quả nhiên giọng lại truyền đến: "Xin lỗi chủ nhân, hai tên kia giận quá không còn kịp nhận ra chủ nhân"
Hồng-Linh truyền ý niệm cho ong chúa:
- Không sao.. tai nạn một phần tại ta lỡ tay.
Hồng-Linh bình tĩnh lại, vui mừng biết ong đầu sư tử không sợ lửa, băng. Trúng một kích nhưng không chết, ngay như tên Hỏa Phát kia, chuyên gia về lửa cũng không chịu nổi một Trâm, cánh tay bị đốt hoàn toàn thành tro. Nàng lại xem kỹ cái huyền trâm nhưng vẫn không phát hiện điều gì thêm nên cất đi suy nghĩ cân nhắc một lát rồi nhìn trên tay niệm ý "Xuất!".
Một tiếng "Phụt!" nhỏ vang lên, Hồng-Linh nhìn trên bàn tay của nàng thấy một ngọn lửa màu trắng kỳ dị, chung quanh ngọn lửa là băng hàn khí dần như sương mù, bên trong hình dáng ngọn lửa màu trắng phát quang, nhảy lên thụt xuống ngang ngửa sống động như ngọn nến lung linh, chỉ khác mỗi màu sắc mà thôi.
Hồng-Linh vui mừng hoan hỉ reo lên:
- Thì ra ta cũng tu luyện ra ngọn lửa trong người.
Nàng nhớ đến hôm nọ xây tường với anh Dần, chỉ trong chốc lát bức tường mới xây đã khô. Xem ra hôm đó anh Minh đã lấy ngọn lửa trong người ra nung tường cho khô, hỏi không chịu nói ra còn làm ra vẻ thần bí. Bỗng nàng nghĩ đến điều gì vội hốt hoảng la to:
- Không xong!
Nàng thấy chung quanh hàn khí vẫn giữ nguyên độ lạnh mới yên tâm, tưởng động phủ bị bạch hỏa làm hỏng không dè không hề ảnh hưởng đến nhiệt độ không khí chung quanh. Nàng tò mò về ngọn lửa, không cảm giác được, đó là lửa nên kiếm vật gì đốt thử nhưng nàng kiếm mãi chẳng thấy thứ gì có thể thử được. Bỗng nàng nhìn phía xa có một tảng đá dùng làm ghế ngồi. Nàng đành hướng về tảng đá hô:
- Đốt!
Ngọn lửa thành một tia chớp bay đến tảng đá bao bọc lấy.
Chỉ trong mấy giây tảng đá bị chảy ra, Hồng-Linh vừa ý thu ngọn lửa lại, nhìn hòn đá đã trở thành một hòn đá dẹp rộng nằm dưới đất. Nàng đến nâng hòn đá lên thì thấy nhiệt độ hòn đá còn rất nóng nên bỏ xuống.
Hồng-Linh say sưa đùa với ngọn lửa cả ngày, đến lúc tối mới về động phủ nghỉ ngơi, đêm nay nàng cũng không tu luyện được, ngủ cũng khó vì cứ suy nghĩ vẩn vơ đến ngọn lửa.
Ngày hôm sau nàng lại ra ngoài ôn lại quyền cước, vừa ôn khoảng hai giờ thì thấy có năm người bay lại đây.
Hai cung nữ quen thuộc phía sau là một trung niên mỹ phụ, một đôi thanh niên mỹ nữ trông rất xứng đôi.
Hồng-Linh tiểu thư, chúng ta lại phải đến làm phiền tiểu thư rồi, cũng may tiểu thư chưa bế quan.
- Các vị đến đây có chuyện gì? Đáng tiếc bé Phụng đang tu luyện chúng ta không thể mời các vị vào động được.
- Hồng-Linh tiểu thư, trước tiên để chúng ta giới thiệu ba vị này đã.
- Vị này là bổn cung Ngoại Đường chủ Phụng Băng cung, Phụng Lan San.
- Còn tiên tử này Vân Mộng Hoa Tuyết, danh khách của Phụng Hắc Cung.
- Vị này là bạn hữu của Vân Mộng tiên tử, Tần Thiên Phong tiên sinh.
Cung nữ lại quay về phía Hồng-Linh giới thiệu:
- Đây chính là Hồng-Linh tiểu thư hai vị muốn gặp.
Nói xong ngưng một chút lại tiếp:
- Hoa-Tuyết tiên tử sủng vật chính là Hắc tiểu Phụng Hoàng không may bị ong đốt. Khi theo dõi ba con ong thì nó bay về động phủ của tiểu thư, không biết tiểu thư có nuôi độc phong hay không?
- Có nuôi một tổ ong nhưng không biết có độc hay không vì chưa thấy chúng chính người. Ong đốt quý Hắc Tiểu phụng hình dáng ra sao?
Hoa-Tuyết tiên tử quan sát đánh giá Hồng-Linh một lúc, thấy nữ tử trước mặt thoáng nhìn thì bình thường, sắc đẹp so với nàng kém hơn. Hoa-Tuyết tự nhủ mình đã vang danh Băng Sương đại mỹ nữ, là một trong năm đại mỹ nữ Đông-Duyến Châu nên nữ tử trước mặt không thể so với nàng được. Nữ tử tuổi có vẻ kém mình nhưng khí chất bất phàm, tu vi khí tức giống như Trúc Cơ kỳ nhưng có khi lại giống kim đan kỳ, khó dò cho chính xác được nên không thể khẳng định. Nếu chỉ là trúc cơ kỳ thì tại sao đứng trước anh họ Tần, nguyên anh kỳ không hề có cảm giác bị uy áp.
Tần Thiên Phong thấy Hồng-Linh lúc đầu không có cảmm giác gì, chỉ cho là khí chất lẫn sắc đẹp kém hơn Hoa-Tuyết, sau khi nói chuyện một lúc lại cảm thấy khác, nữ tử này rõ ràng có tiềm tàng mỵ lực kỳ dị, chỉ thấy nàng từ cử chỉ ổn định thánh khiết đến lời nói từ âm giọng trong thanh như không bị nhuốm chút bụi trần nào, hoàn toàn thuần khiết trong sáng như nước, pha lê không vẩn đục.
Hồng-Linh thấy hai người họ nhìn thẳng vào mình quan sát nàng thấy Hoa-Tuyết tuyệt đẹp, gọi là tiên nữ cũng không sai, còn Thiên Phong tiêu dật, đẹp trai dáng người toàn vẹn nhưng khi cảm nhận được phản ứng qua ánh mắt cử chỉ của họ, rõ ràng tư cách của kẻ trên nhìn kẻ dưới, kẻ cao sang nhìn kẻ bần cùng, kẻ cao quyền chức trọng nhìn kẻ dân dốt nát ngu si. Nàng đã từng trải khi hành y ở phàm giới nên không tỏ vẻ bài trừ hay chán ghét, chỉ giữ tâm thản nhiên như nhìn chuyện bình thường tự nhiên phải là như vậy.
Hoa-Tuyết lúc này mới mở miệng nói:
- Chính là ba con ong mầu vàng kim, đầu như sư tử.
- Như vậy đúng là ong của tôi nhưng đã xảy ra chuyện gì, không khi nào tự nhiên chúng nó lại đi hại người.
Hoa-Tuyết đương nhiên giấu nhẹm nguyên nhân chủ yếu đi nói:
- Ai mà biết được khi ta phát hiện thì Hắc Tiểu Phụng đang nằm rên la không nói lên được lời nào. Tiểu thư nhất định phải trao thuốc giải ra đây.
Hồng-Linh cảm giác vị Hoa-Tuyết tiên tử này nói chuyện không thật, rõ ràng khéo dấu diếm cầu lợi, căn cứ qua sóng âm của giọng nói, độ rung, không dứt khoát, không đầy thì biết. Nàng thản nhiên không nổi giận dù biết vị này muốn đổ hết lỗi cho ba con ong của mình, bắt nàng đền đây. Hồng-Linh mỉm cười:
- Thì ra Hoa-Tuyết tiên tử không chứng kiến rõ ràng sự việc ngay từ đầu.
- Đúng là như vậy.
- Không sao, để tôi hỏi lại đàn ong của tôi xem chuyện gì đã xảy ra rồi tính.
- Vậy sao được. Cứu người như cứu hỏa, tiểu thư mau đưa thuốc giải độc ra đây.
- Thuốc giải tôi không có sẵn, chỉ còn cách tiên tử đem Hắc Tiểu Phụng ra đây cho tôi xem, may ra tôi còn cách cứu.
Hoa-Tuyết tiên tử nghe vậy cả kinh hô to:
- Cái gì? Cô không có thuốc giải?
- Không có sẵn, tôi chẳng đã vừa nói qua là gì, đàn ong của tôi chưa từng vô cớ đốt người vô tội hay người tốt.
- Vậy là cô cho là chúng ta là người xấu xa chứ gì?
- Câu đó là tiên tử nói. Tiên tử không muốn đem Hắc Tiểu Phụng ra cho tôi xem thì đành chịu. Tôi thử hỏi lại đàn ong xem đã xảy ra chuyện gì.
Nói xong Hồng-Linh yên lặng liên lạc với ong Chúa, thì ra ba con ong thợ đi kiếm nhụy hoa trong khu rừng, gặp phải thầy trò Hắc Tiểu Phụng. Hắc Tiểu Phụng thấy ba con ong kỳ lạ liền nói cho Hoa-Tuyết tiên tử, hai người vây bắt nhưng dùng lưới gì cũng bị ong phá thủng, cuối cùng hai thầy trò không bắt được ong, nếu đã không bắt được làm của riêng thì cũng không nên để người khác dùng nên quyết định dùng hỏa công phun ra đốt ong. Ba con ong bị lửa đốt rơi xuống đất giả chết, chờ đến lúc Hắc Tiểu Phụng đến gần liền vùng dậy phóng tới mà đốt. Sau đó dùng hết vận tốc bay về.
Trong lúc đó Tần Thiên Phong khuyên Hoa-Tuyết tiên tử đem Hắc Tiểu Phụng ra cho Hồng-Linh xem bệnh hòng có thể tìm cách chữa trị.