Số lần đọc/download: 2104 / 8
Cập nhật: 2016-08-03 12:22:03 +0700
Chương 227 : Mão Nhật Cướp Sách
- Đ
áng tiếc, hai người này cũng không phải là người Cự Lộc thư viện chúng ta!
Mạnh Lăng Thiên cười khổ nói.
Mạnh Dung Dung nhìn Diêm Xuyên trong tấm hình, sau khi Diêm Xuyên viết xong văn chương, vẫn luôn nhìn về Chỉ Trần nữ thần, trong mắt tràn đầy vẻ thương xót, vẻ mặt kia, để cho trong lòng Mạnh Dung Dung rất loạn. Cắn chặt đôi môi, vẻ mặt Mạnh Dung Dung khẽ hòa hoãn lại.
—————–
Thiên Thụ quảng trường, trên đấu đài.
Trong lúc mấy vạn tu giả đang còn sợ hãi than, Diêm Xuyên nhìn Chỉ Trần nữ thần, khe khẽ thở dài.
Quay đầu, Diêm Xuyên nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên.
Mặc dù bảy mươi hai đệ tử với vẻ mặt tràn đầy u sầu, nhưng Tư Mã Vân Thiên lại lộ ra không câu chấp mà cười một tiếng. Đối với mất đi tư cách nhận được Phong Thần Sách, giống như là không quan tâm.
- Mùi vị thua trận, ha ha... Đã lâu không cảm nhận được rồi!
Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói.
- Bản nhân Diêm Xuyên, ở bên bờ Đông Hải, sau này Tư Mã tiên sinh có tới, có thể tùy thời tới chỗ của ta, Đông Phương Vô Ưu Thành, tùy thời có thể biết được tin tức của ta!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Tư Mã Vân Thiên nhìn Diêm Xuyên một chút, gật gật đầu nói:
- Diêm tiên sinh, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, chuyến này, ta thua tâm phục, nhưng ta sẽ còn tìm ngươi, đợi đến khi Văn phong đã mạnh hơn, ta nhất định tới tìm ngươi!
- Diêm gia đại môn luôn mở rộng, tùy thời xin đợi!
Diêm Xuyên hướng về phía Tư Mã Vân Thiên ôm tay thi lễ.
Tư Mã Vân Thiên khẽ mỉm cười, giống như vậy, cũng ôm tay thi lễ!
- Ha ha... Hmm!
Tay áo vung lên, Tư Mã Vân Thiên đạp xuống đấu đài.
- Lão sư!
- Lão sư, chúng ta thua!
- Lão sư! Làm sao bây giờ?
............
......
...
Bảy mươi hai đệ tử rối rít tiến lên, trên mặt một đám bi thống không dứt, bại, nhiều năm như vậy, lão sư của mình có thể khó bại một lần a, hôm nay lại bại? Kiên trì trong lòng bị sụp đổ, mọi người rối rít lộ ra vẻ bi thương.
- Ha ha... Hmm, không có gì, một lần bại, lần sau sẽ thắng lại mà, đi thôi!
Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói.
- Dạ!
Chúng đệ tử rối rít gật đầu.
Đi theo phía sau Tư Mã Vân Thiên, mọi người chậm rãi rời đi Thiên Thụ quảng trường.
Một trận này, Diêm Xuyên trở thành người thắng lớn nhất.
Mấy vạn tu giả đưa mắt nhìn Tư Mã Vân Thiên, không ai giữ lại, cũng không còn người ngăn cản, cứ như vậy đưa mắt nhìn Tư Mã Vân Thiên chậm rãi rời đi.
Mặt trời từ Đông Phương dâng lên, Tư Mã Vân Thiên mang theo chúng đệ tử, đón mặt trời, đạp bước rời đi.
Một đại hiền, bảy mươi hai đệ tử, mang theo một cổ Văn phong cường thịnh, đi về phía ánh sáng mặt trời, lưu lại bóng lưng thật dài.
- Rầm ù ù!
Trên bầu trời, Phong Thần Sách chậm rãi nhỏ đi, dần dần hóa thành quyển trục một thước, chậm rãi hướng về lòng bàn tay của Diêm Xuyên. Trên Phong Thần Sách, một con Số Mệnh Kim Long vờn quanh, dần dần bay vào trong Phong Thần Sách.
- Grừm.. ừm...!
Kim Long hoan khoái gầm thét. Phong Thần Sách của Diêm Xuyên, cùng lịch đại bất đồng, trong này còn có một phần tư số mệnh đoạt được từ Cự Lộc thư viện.
Đám người Mặc Vũ Hề, Dịch Phong lộ ra nụ cười hưng phấn.
Vương Chu cau mày trầm tư.
Văn Nhược tiên sinh, lại lộ ra một tia khổ sở.
Phong Thần Sách cách Diêm Xuyên càng ngày càng gần, mắt thấy đã sắp bắt được.
- Dừng tay, Phong Thần Sách không phải là ngươi có thể nhận được!
Đột nhiên, Thiên Thụ quảng trường vang lên một tiếng thét khổng lồ.
Tất cả mọi người là liền biến sắc, người nào? Vào lúc này, Người nào dám cắn loạn Thiên Thụ đại hội?
- Hô!
Cổ Nguyệt Thánh tử mang theo đám người Thường Tam lần nữa xuất hiện tại Thiên Thụ quảng trường.
- Cổ Nguyệt, ngươi làm gì?
Mặc Vũ Hề trừng mắt nói.
Văn đấu vừa rồi, Hạo nhiên chính khí quá mức cường thịnh, Vạn Tiên Triêu Thánh phú lại càng tạo thành một thế giới mới, vì vậy người ngoại giới nhìn vô cùng mơ hồ, Cổ Nguyệt Thánh tử cũng không có thấy cảnh tượng bên trong, nhưng thấy Tư Mã Vân Thiên rời đi, biết thắng bại đã định, nhất thời bay tới.
- Diêm Xuyên, Phong Thần Sách này, không phải là ngươi có thể nhận được!
Cổ Nguyệt Thánh tử lạnh lùng nói.
Một mình đứng ở trên đấu đài, Diêm Xuyên nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, lộ ra một tia cười nhạt nói:
- Bại tướng dưới tay, cũng dám đại phóng lời nói ngông cuồng?
- A!? Ngươi nói cái gì?
Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời quát lên.
- Đến từ nơi nào, thì quay về nơi đó, Phong Thần Sách là của ta, ai cũng đừng mơ nhúng tay!
Diêm Xuyên trừng mắt nói.
Một cổ lãnh ý xông thẳng đến Cổ Nguyệt Thánh tử, Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, lúc trước trước mặt mọi người, bị Hoàng đánh mặt còn chưa tính, hiện tại thằng nhãi con Diêm Xuyên này cũng muốn đánh mặt ta sao?
Đang lúc Cổ Nguyệt Thánh tử tức giận không thôi.
Hư không đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn.
- Khẩu khí thật lớn!
- Rầm!
Năm chữ, giống như là thiên lôi trào ra, giống tạc ở trong lòng mọi người, cơ hồ tâm thần tất cả mọi người bị rung lên một cái.
Đám người Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị đều trầm mặt xuống, một đám lộ ra vẻ ngưng trọng.
Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại.
- Ông!
Nơi xa, phía mặt trời, đột nhiên chiếu xuống một đạo lớn quang trụ màu vàng, trong quang trụ màu vàng, một cổ khí tức khổng lồ phun mạnh mà ra, khí tức vừa ra, một cổ áp lực khổng lồ bức tới, áp về cả quảng trường.
Khí tức cường đại, mãnh liệt mênh mông.
Dịch Phong nhất thời giống như có chút chịu không được, Mặc Vũ Hề lấy tay vung lên, che ở trước mặt Dịch Phong.
Diêm Xuyên lẳng lặng đứng ở trên đấu đài, hai mắt âm lãnh.
Bên kia, Mạnh Tử Thu cau mày bước ra một bước.
Ở bên trong quang trụ màu vàng, đột nhiên đọng lại hiện ra một nam tử mang đạo bào màu vàng, nam tử lơ lửng ở giữa không trung, một bộ khí tức quần lâm thiên hạ bạo phát mà ra.
- Cung nghênh phụ thân!
Cổ Nguyệt Thánh tử hưng phấn nói.
Trong quang trụ màu vàng, đó là Mão Nhật Đạo Quân phủ xuống!
Nhân vật đứng ở đỉnh phong trong thiên hạ, Mão Nhật Đạo Quân!
- Bái kiến Mão Nhật Đạo Quân!
Vô số tu giả cung kính thi lễ.
Diêm Xuyên cũng không có hành lễ, mà chỉ lạnh lùng nhìn, vẫn lấy tay tiếp tục chụp vào Phong Thần Sách.
- Khốn kiếp, trước mặt Bản Đạo Quân, ngươi cũng dám càn rỡ?
Mão Nhật Đạo Quân đột nhiên quát lên.
Trên mặt Mặc Vũ Hề trở nên thay đổi, bởi vì Mặc Vũ Hề đã nhìn ra, Mão Nhật Đạo Quân nhằm vào Diêm Xuyên, sắc mặt Mặc Vũ Hề quýnh lên, đang muốn đạp bước tiến lên.
Nhưng Mạnh Tử Thu đã bước lên mở miệng trước.
- Mão Nhật Đạo Quân, ngươi nghĩ đánh vỡ quy củ năm vạn năm sao, bắt đầu phá hư Thiên Thụ đại hội?
Mạnh Tử Thu trầm mặt xuống nói.
Tu vi của Mạnh Tử Thu không bằng Mão Nhật Đạo Quân, nhưng Cự Lộc thư viện cũng có nội tình của riêng mình, là một tổ chức siêu phàm thoát tục. Lúc này, tự nhiên không thể nào khuất phục đối với Mão Nhật Đạo Quân.
- Mạnh Tử Thu, ta lại không có phá hư quy củ, Phong Thần Sách này, có một phần của ta!
Mão Nhật Đạo Quân đứng trong Kim quang thản nhiên nói.
- A?
Sắc mặt Mạnh Tử Thu trở trầm xuống.
- Văn Nhược, ngươi tới nói!
Mão Nhật Đạo Quân nhất thời quát lên.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
- Chương 75: Chữ Trẫm Vừa Ra, Tuyên Chiến Thiên Hạ!
Nhất thời, cơ hồ ánh mắt của mọi người cũng chuyển hướng Văn Nhược tiên sinh.
Trên mặt Văn Nhược tiên sinh lộ ra một tia khổ sở.
Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời cười đứng lên:
- Văn Nhược, ngươi nói cho mọi người, là ngươi giúp ta cha tranh đoạt Phong Thần Sách, hay là giúp Diêm Xuyên tranh đoạt Phong Thần Sách?
Cổ Nguyệt Thánh tử vừa hỏi, cơ hồ tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc.
Văn Nhược tiên sinh?
Mặc dù Mão Nhật Đạo Quân không có ký kết mệnh bài, nhưng Diêm Xuyên thắng lợi, có một phần công lao của Văn Nhược tiên sinh, lập trường của Văn Nhược tiên trở thành một điểm mấu chốt cực lớn, nếu là nói hắn tranh đoạt cho Mão Nhật Đạo Quân, mặc dù có chút khiên cưỡng, nhưng Mão Nhật Đạo Quân cuối cùng vẫn chiếm được một phần đạo nghĩa.
Toàn trường im ắng một mảnh, Văn Nhược tiên sinh khổ sở bị đẩy lên đỉnh sóng.
Văn Nhược nhìn phụ thân đang cau mày một chút, khổ sở cười một tiếng.
Văn Nhược nhìn Mặc Vũ Hề một chút, khổ sở cười một tiếng.
Văn Nhược nhìn Diêm Xuyên một chút, vẻ mặt khổ sở vô cùng, đây chính là nguyên nhân mà Văn Nhược không muốn Diêm Xuyên thắng lợi.
Diêm Xuyên ngó chừng Văn Nhược, Văn Nhược nhắm mắt, giống như là trong lòng đang thụ lấy đau khổ.
- Văn Nhược!
Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói.
Văn Nhược mở mắt, áy náy nhìn Diêm Xuyên một cái, khổ sở nói:
- Tại hạ tỷ đấu vì Mão Nhật Đạo Quân!
- Xôn xao!
Bốn phía đột nhiên truyền đến từng tiếng kinh ngạc, một đám nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh, không khỏi lộ ra vẻ bỉ di.
Mão Nhật Đạo Quân cậy mạnh mà đoạt, chúng tu người không dám chỉ trích, nhưng hôm nay, trận tỷ đấu này, hoàn toàn là Diêm Xuyên thắng lợi nữa mà, vào lúc này lại mặt dày cướp đoạt Phong Thần Sách?
Văn Nhược nhận lấy vạn phu chỉ trỏ, sắc mặt bi thống không hiểu, chỉ có cam chịu cười khổ.
Mạnh Tử Thu phức tạp nhìn con mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược một chút, lại bỗng nhiên khẽ mỉm cười:
- Văn Nhược tiên sinh!
Diêm Xuyên mở miệng, Thiên Thụ quảng trường đột nhiên yên tĩnh, dù sao, Diêm Xuyên là nhân vật chính trong ngày hôm nay, là người trong cuộc, nếu bị Mão Nhật Đạo Quân cướp lấy Phong Thần Sách. Trong lòng mọi người đều nghiêng về Diêm Xuyên, nhưng không thể không khuất phục Mão Nhật Đạo Quân.
Mão Nhật Đạo Quân bức bách, giống như là bức bách tất cả nho tu buông tha cho tôn nghiêm, nhưng lại không cách nào phản kháng!
Mão Nhật Đạo Quân cường đại, đã sớm trở thành Truyền thuyết. Là một trong những những người đứng ở đỉnh phong Thiên hạ.
Bị Mão Nhật Đạo Quân áp bách, lại bị Văn Nhược tiên sinh phản bội, mọi người cảm động lây nhìn về phía Diêm Xuyên. Không biết Diêm Xuyên muốn nói gì.
- Diêm công tử, tại hạ thật xin lỗi!
Văn Nhược tiên sinh khổ sở nói.
Nhìn Văn Nhược tiên sinh, Diêm Xuyên không có chỉ trích như mọi người đợi chờ, mà chỉ thấy Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Văn Nhược tiên sinh, ngươi lại thiếu ta một lần!
Diêm Xuyên bỗng nhiên cười nói.
Lại thiếu một lần, lần trước ở Bất Tử Thành, Diêm Xuyên, Văn Nhược tiên sinh đánh cờ, Diêm Xuyên cố ý không đánh bại Văn Nhược, Văn Nhược thiếu Diêm Xuyên một lần, lần này, Văn Nhược lật lọng, lần nữa lại thiếu Diêm Xuyên một lần.
Văn Nhược lộ ra một tia khổ sở, trịnh trọng vô cùng hướng về Diêm Xuyên làm một thi lễ, tỏ vẻ áy náy thật sâu.
Diêm Xuyên hiểu được, Văn Nhược cũng là bị Mão Nhật Đạo Quân bức, về phần nội dung bức bách, mặc dù Diêm Xuyên không hiểu được, nhưng cũng có thể cảm nhận được, một người coi danh tiết là sinh mệnh, lại làm trò lật lọng trước mặt thiên hạ, nói rõ hắn có thứ còn trong yếu hơn danh tiết, bị Mão Nhật Đạo Quân nắm giữ.
- Diêm Xuyên, giao Phong Thần Sách cho ta!
Mão Nhật Đạo Quân thản nhiên nói.
Trong giọng nói, tràn đầy đại uy nghiêm như miệt thị hết thảy.
Diêm Xuyên nhìn về phía công đức pháp tướng Mão Nhật Đạo Quân trong kim quang! Khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.
- Hô!
Trong tay nhất thời bắt được Phong Thần Sách từ trên không trung rơi xuống.
- Một cụ công đức pháp tướng, cũng muốn uy hiếp trẫm?
Diêm Xuyên trừng mắt nói.
Lần đầu tiên, ở trước mặt người ngoài, Diêm Xuyên tự mình thay đổi mà xưng thành Trẫm, một chữ Trẫm mặc dù đơn giản, nhưng ý nghĩa bao hàm trong đó lại nồng đậm vô cùng.
Chữ Trẫm vừa ra, đại biểu, Diêm Xuyên đã làm tốt hết thảy chuẩn bị, đã làm xong chuẩn bị nghênh chiến thiên hạ!
Chữ Trẫm vừa ra, tuyên chiến thiên hạ!
…
Trên đấu đài, Diêm Xuyên tay cầm Phong Thần Sách, thẳng tắp mà đứng giống như tiêu thương cứng rắn cực kỳ, trường bào bị gió nhẹ lay động mà khẽ đong đưa, hai mắt trừng lên, một cổ ngạo khí ngút trời, đối mặt với Mão Nhật Đạo Quân cường thế, không có khiếp sợ chút nào, thậm chí còn nói ra ngữ điệu chống đối rất mạnh mẽ.
Một cụ công đức pháp tướng, cũng muốn uy hiếp trẫm?
Một câu nói kia tuy nhẹ nhàng, nhưng mà truyền vào trong tai mấy vạn tu giả, nhưng lại giống như là tiếng nổ mạnh.
Đây là Mão Nhật Đạo Quân a, một trong tam đại Đạo Quân của Đại Chiêu thánh địa.
Một đám đều ngó chừng Diêm Xuyên, lộ ra vẻ lo lắng.
Dịch Phong nhìn về phía Diêm Xuyên, hít sâu một cái, không biết Diêm Xuyên có gì để dựa vào, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại cực kỳ tin tưởng Diêm Xuyên. Đồng thời, khí phách của một chữ Trẫm giống như là tràn đầy coi rẻ hết thảy. Lúc này uy của Đế Vương đã bạo phát như vỡ đê mà ra.
Dịch Phong hít sâu một cái, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi mãnh liệt.
Mặc Vũ Hề mờ mịt nhìn về phía Diêm Xuyên!
Vương Chu cũng nhíu hai mắt lại nhìn về phía Diêm Xuyên, Diêm Xuyên cho mình nhiều thứ vui mừng lắm!
Mạnh Tử Thu nhìn về phía Diêm Xuyên, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, mới vừa rồi còn nghĩ là sẽ giúp Diêm Xuyên nói vài lời, nhưng mà một câu Diêm Xuyên chống đối với Mão Nhật Đạo Quân, điều này làm cho Mạnh Tử Thu nhất thời không cách nào mở miệng.
Trong Quang Minh Giới.
- Tên tiểu tử Khí cảnh này điên rồi?
Mạnh Lăng Thiên cau mày nói.
- Ông trời của ta, lại dám húc vào đầu trâu Mão Nhật Đạo Quân? Không muốn sống sao?
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
Trên mặt Mạnh Dung Dung nhất thời lộ ra một tia lo lắng, nhìn Diêm Xuyên đang đứng ngạo nghễ trong tấm hình một chút, cau mày, quay đầu nhìn một chút Mạnh Lăng Thiên, nắm tay đưa lên, mấy lần muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn xuống.
Trên đấu đài, Diêm Xuyên lạnh lùng mà nhìn công đức pháp tướng Mão Nhật Đạo Quân.
Mão Nhật Đạo Quân cũng đột nhiên lộ ra vẻ ngoài ý muốn, thật sự là lúc trước không nghĩ tới, lại có người dám chống đối mình? Hơn nữa người trước mắt chẳng qua là chỉ có Khí cảnh? Tồn tại như một con kiến hôi, lại dám chống đối mình?
Cổ Nguyệt Thánh tử cũng bị Diêm Xuyên chống đối làm cho có chút mộng.
Nói đùa sao? Kẻ này điên rồi? Không biết người trước mắt là người nào sao?
- Diêm Xuyên lớn mật, trước mặt Mão Nhật Đạo Quân, cũng dám càn rỡ?
Cổ Nguyệt Thánh tử gào to một tiếng.
Diêm Xuyên tay cầm Phong Thần Sách, quay đầu lạnh lùng nhìn Cổ Nguyệt Thánh tử một cái.
- Nơi này không có phần ngươi nói chuyện!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Cổ Nguyệt Thánh tử trong mắt trừng.
- Cút!
Diêm Xuyên trực tiếp quát lên.
Trên mặt Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời nghẹn hồng, bị Diêm Xuyên làm trò trước mặt chúng tu giả vũ nhục còn chưa tính, tại ở trước mắt cha mình, Diêm Xuyên cũng dám vũ nhục ta?
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc