Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 267: Bất Ngờ Nối Tiếp Bất Ngờ
T
rước đó khoảng chừng hơn một tháng, Vương Minh cùng với Hắc Cẩu và Hầu Toàn ba người đã có một buổi bàn bạc kín với nhau, đương nhiên chủ đề bàn bạc của mọi người chính là làm như thế nào để đẩy Phương Thiên Uy ra khỏi Giang Kiều. Phải biết rằng Phương Thiên Uy đã không chế Giang Kiều hơn mười năm chắc chắn căn cơ không hề chỉ có như những gì tư liệu báo cáo, cho dù hắn lực lượng mạnh mẽ có thể cướng ép đánh bật Uy Thiên bang ra khỏi Giang Kiều nhưng một khi Phương Thiên Uy vẫn còn tọa trấn Giang Kiều thì sẽ có ngày Uy Thiên bang tái sinh trở lại. Đây là điều ba người Vương Minh không hề muốn thấy vì vậy hắn quyết chí không chỉ xóa sổ Uy Thiên bang còn phải tìm mọi cách đẩy Phương Thiên Uy ra khỏi Giang Kiều càng xa càng tốt
Vương Minh cũng từng nghĩ đến là dùng cách làm của quan trường, vận dụng lực lượng của Nguyễn Sinh tiến hành điều động Phương Thiên Uy lên tỉnh hoặc là điều sang nhậm chức ở một thành phố khác nhưng lúc mới tiến hành đã vấp phải vật chắn. Vương Minh không thể không thừa nhận cái tên Phương Thiên Uy này đúng là một cáo già chính hiệu hắn tính toàn làm việc phải nói quá quá chuẩn xác và vừa vặn. Hắn làm không ít việc xấu nhưng lại chùi đít cực kỳ sạch sẽ, cơ hồ không có bằng chứng xác thực chỉ có lời đồn còn muốn giúp hắn thăng chức điều đi nơi khác thì thành tích quan trường của hắn không đủ dày, cho dù là đặc cách cũng không đủ điều kiện. Vì vậy kế hoạch này của Vương Minh nhanh chóng chết yểu từ ngay bước đầu tiên
Vì vậy sau ba ngày liên tục thương nghị, ba người đã đưa ra một kế sách tạm được cho là thỏa mãn. Đó là lợi dụng triệt để mối mâu thuẫn giữa Phương Thiên Uy và Phùng Tích Phạm để ép buộc Phương Thiên Uy phải quấn gói khỏi Giang Kiều. Thực ra lúc đầu Vương Minh cũng không để ý lắm nhưng trong lúc vô tình hắn phát hiện ra một điều rất quan trọng, nguyên lại Phùng Tích Phạm có một bà cô là con dâu của Trần gia, một trong năm gia tộc lớn nhất Việt Nam. Tuy rằng cái tên này là tên cũng không được Trần gia coi trọng, được xếp vào hạch tâm bồi dưỡng nhưng nhờ có bà cô nên hắn không ít thì nhiều cũng được Trần gia coi trọng chứ không vói thành tích ít ỏi của hắn làm sao có thể cướp được chiếc ghế bí thư từ tay Phương Thiên uy cơ chứ. Lại xét tài liệu về quan hệ của hai người đã thu thập được, Vương Minh nhận thấy hai người này tuy rằng đối chọi ngay gắt nhưng trong quan hệ vẫn giữ một mức nào đó, nói chung là chưa đến độ người sống ta chết vì vậy Hầu Toàn đề nghị phải đánh vỡ nốt cái quan hệ cuối cùng này, đến lúc đó hai người triệt để trở mặt. Mà một khi hai người trở mặt, mặc dù sẽ sinh ra rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực nhưng về sau sẽ có lợi cho việc Vương Minh không chế Giang Kiều
Theo Hầu Toàn phân tích thì việc này có hai cái lợi, thứ nhất có thể đẩy toàn bộ gốc rể của Phương Thiên Uy ra khỏi Giang Kiều. Thứ hai chính là cũng đuổi được cái tên Phùng Tích Phạm này đi, từ đó hai vị trí lãnh đạo đầu não của Giang Kiều sẽ có hai ghế trống, Vương Minh sẽ dựa vào quan hệ của Nguyễn Sinh và Liễu Sơn Thành nắm bắt ít nhất một trong hai vị trí này vào tay. Nếu như nắm được ít nhất một ví trí lúc đó quyền lực trong chính quyền Giang Kiều của Vương Minh sẽ nặng hơn, điều này càng thuận tiện cho việc khống chế Giang Kiều. Nhưng lúc này lại xuất hiện ra một vấn đề quan trọng, giả sử như quả thật hắn lấy được một trong hai chiếc ghế đó thì ai sẽ là người ngồi? Dương Hân? Đây là điều không có khả năng bởi thứ nhất nàng còn rất trẻ, thứ hai nàng vừa mới lên chức không thể lại tiếp tục leo lên được nữa, nếu như muốn tiếp tục leo lên thì ít nhất nàng phải làm ở chiếc ghế phó chủ tịch hiện tại thêm ba năm nữa. Lúc này đây Vương Minh mới ý thức được rằng hắn đang thiếu hụt nhân tài hết sức nghiêm trọng vì vậy ba người đành bó tay tạm thời gác việc này để sau rồi tính.
Đồng thời Hầu Toàn nhận xét khả năng thành công khá cao bởi trải qua nghiên cứu hắn thấy cái tên bí thư Phùng Tích Phạm này là một kẻ rất sĩ diện và ưa mặt mũi, chỉ cần Phương Thiên Uy một khi cùng hắn xé nốt tầng da mặt mỏng manh cuối cùng thì lúc đó chắc chắn hắn sẽ điên tiết nhưng nếu vậy thì chưa đủ để làm Phùng Tịch Phạm cùng với Phương Thiên Uy lào vào cắn xé nhau. Vì vậy Hầu Toàn đã đưa ra một chủ ý rất hay, Hầu Toàn nói một khi tranh đấu trong hắc đạo Giang Kiều nổi lên dữ dội thì chắc chắn đám người trong chính quyền Đông Doanh sẽ sống không khá khẩm gì đặc biệt là hai vị trí đầu sỏ là bí thư và chủ tịch, hai người này chắc chắn sẽ gặp được áp lực rất lớn từ trên tình. Dựa vào điểm này, Hầu Toàn đề nghị Vương Minh gia tăng sức ép từ trên tỉnh xuống với bí thư Giang Kiều và đợi đến khi tình hình vô phương cứu vãn, Phùng Tích Phạm biết mình không còn có thể tiếp tục làm quan chắc chắn hắn sẽ thống hận Phương Thiên Uy, liều chết cùng với Phương Thiên Uy cắn xe nhau cùng chết
Tóm lại kế hoạch thôn tính Giang Kiều của Vương Minh gồm ba bước. Bước thứ nhất, phát động chiến tranh trong toàn bộ giới hắc đạo Giang Kiều, càng hỗn loạn càng lớn càng tốt. Bước thứ hai gây xích mịch, vận dụng tất cả các mối quan hệ có trong tay Vương Minh gây sức ép tối đã từ nhiều mặt đối với Phùng Tích Phạm và Phương Thiên Uy. Bước thứ ba, cũng là bước cuối cùng, nhanh chóng thu thập tàn cuộc ổn định lại Giang Kiều
Nhìn lại tình hình hiện tại, Vương Minh thấy kế hoạch cho đến nay tiến hành rất thuận lợi, cơ hồ chuẩn bị bước giai đoạn thứ hai rồi. Nếu tình hình cứ diễn biến tốt đẹp như hiện nay, Vương Minh ước chừng khoảng nửa năm nữa là Giang Kiều sẽ là vật trong túi hắn rồi.
Cốc cốc cốc…!
Đúng lúc Vương Minh đang vui sướng nghĩ về tình cảnh trong tương lại thì tiếng gõ cửa kéo hắn trở lại với hiện thức. Vương Minh nói
“Cửa không khóa, vào tự nhiên”
Cánh cửa mở ra, là một viên quan nhân đang đứng nghiêm trang trước cửa. Vương Minh nhìn viên quân nhân này thì hỏi
“Vị sĩ quan này, không biết đến có việc gì”
“Bẩm, thủ trưởng ời ngài đến họp”
Viên sĩ quan ưỡn ngực, nghiêm giọng nói.
“Mời họp?”
Vương Minh nghe xong viên sĩ quan này nói mà hơi có chút bất ngờ, đảo đảo tròng mắt một chút thì vài giây sau lập tức Vương Minh minh bạch tại sao Thư Vân lại cho người đến gọi hắn đi họp. Vương Minh nhếch mép nói
“Cuối cùng cũng đến đây đủ rồi”
Đúng như vậy. Khi Vương Minh đi đến căn phòng họp ngầm ở dưới lòng đất thì lúc này có khoảng chừng hơn chục người, trong đó có khá nhiều người quen mà cũng có khá nhiều người Vương Minh lạ mặt. Vương Minh nở nụ cười gật đầu chào hỏi mọi người sau đó tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thư Vân, dù sao trong những người ở đây thì Thư Vân là người hắn quen thuộc nhiều nhất vì vậy ngồi gần nàng dễ trao đổi hơn những người còn lại.
Ngồi xuống ghế, nhìn trước mặt là nhóm người của Maria Fringer, cũng là những người của tổ chức kiểm soát dị năng và khí giả trực thuộc cảnh sát quốc tế phái đến, ừ lực lượng cũng có chút đông đảo, ngoại trừ ba người của nhóm Maria Fringer thì lần này tổ chức phái thêm mười người đến, bảy nam ba nữ trong đó có bảy người là khí giả còn ba người còn lại Vương Minh không cảm thấy khí tức của khí giả trên người thì chắc là dị năng giả rồi. Xem ra tổ chức rất chú trọng đến sự việc lần này bằng không tại sao lại phái đến một đội hình hùng hậu như thế này chứ
“Khụ khụ…”
Lúc này một tiếng ho khan vang lên từ ngoài cửa lập tức thu hút mọi ánh mắt của những người trong phòng. Vương Minh ngoái về phía cửa ra vào nhìn thì giật mình ngây người nhưng ngay lập tức sau tâm trạng của hắn kích động vô cùng, hắn bật dậy nói
“Lão Henry, sao lão lại ở đây?”
Nguyên bản ban đầu khi Maria Fringer báo cáo lên cấp trên tình hình thì lãnh đạo của tổ chức kiểm soát dị năng và khí giả nhận thấy việc này đã tiến đến một độ ới, nếu như chỉ phái vào nhân viên đến xử lí là không ổn, cần phải có một thành viên cấp cao của tổ chức đến để xử lý đồng thời cũng là một cách để tỏ thái độ thiện ý coi trọng của tổ chức đối với chính phủ Việt Nam. Vì vậy tính đi tính lại lão Henry là nhân tuyển tốt nhất.
“Ha ha… Vương Minh, gần một năm không gặp trông cậu béo tốt ra nhiều đó, xem ra thời gian ở Việt Nam cậu rất thoải mái a”
“Cũng tạm có thể coi là thoải mái”
Vương Minh chép miệng nói. Nói thật hắn cảm thấy từ lúc đến đất nước này hắn trôi qua cũng không thật tốt cho lắm, tính ra hắn làm bạn với cái giường bệnh cũng ba bốn lần, số người bị hắn giết cũng không ít, thử hỏi đó là cuộc sống thoải mái ư.
“Thoải mái là tốt rồi… ha ha”
Lão Henry cười lớn, hắn chào hỏi mọi người một lượt sau đó mới ngồi vào vị trí chủ tọa ở đầu bàn. Lúc này nụ cười trên mặt lão Henry biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt nghiên túc vô cùng. Thấy sự biến đối của lão Henry, mọi người ở đây cũng không tự giác ngồi thăng lưng, bộ dạng nghiêm túc hắn lăn đương nhiên là ngoại trừ Vương Minh, hắn cũng không bị cái khí thế của lão Henry làm cho ảnh hưởng, dù chỉ là một chút
Lão Henry quét mắt nhìn mọi người trong phòng họp, ánh mắt dường lại ở Vương Minh lâu một chút rồi mới dời đi. Hắn chắp tay đặt lên trên bàn, nói
“Xin tự giới thiệu, tôi là Henry, năm nay năm mươi tuổi, thanh viên lãnh đao cao cấp của tổ chức quản lý dị năng giả và khí giả, trực thuộc tổ chức cảnh sát quốc tế đồng thời cũng được chính phủ Việt Nam và tổ chức ủy nhiệm làm người lãnh đạo hành động lần này, mong mọi người cố gắng hợp tác vui vẻ. Mọi người rõ chưa?”
Khi nói đến câu cuối thì lão Henry đột nhiên rống, một cỗ áp lực toát ra từ trên cơ thể lão Henry ập vào mỗi người có mặt trong đây lên khiến mọi người giật mình đặc biệt là Vương Minh. Hắn không thể ngờ được, vạn phần không thể ngờ được lão Henry lại là một khí giả, thậm chí còn có thể phát ra được kỹ năng Uy mạnh mẽ như thế này, Vương Minh có thể cảm nhận được sự bá đạo từ Uy của lão Henry, thậm chí cái cường độ áp bách này so với Uy của Vương Minh tạo ra còn bá đạo hơn không chỉ năm sáu lần, ít nhất cũng là phải gấp mười lần.