Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 271 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1890 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 264: Văn Nhu.
goài phòng họp, Cố Trường Khanh cố ý tránh né Hoàng Thao, nói vài câu rồi đi, Hoàng Thao sao không biết tâm sự của cô?
Giống như khiêu vũ, khi một người bước về sau, người còn lại phải bước ra phiá trước, nếu không vũ đạo không thể tiếp tục.Mối quan hệ giữa hai người cũng vậy, lúc cô rút lui mà anh cứ nương theo ý cô, coi như nhân duyên hai người cũng chấm hết.
Đương nhiên anh không hề muốn kết cục như vậy.
Cô tỏ thái độ lạnh lùng, trốn tránh cũng không vấn đề gì, anh sẽ kiên nhẫn cẩn thận làm chủ mọi chuyện, nếu Hoàng Thao chỉ vì chút khó khăn này mà lùi bước có lẽ anh cũng không được như ngày hôm nay.
Anh nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô, với đường cong rất đẹp, vòng eo bó sát làm sinh ra một cảm giác thương tiếc khiến người ta không đành lòng muốn bảo vệ che chở, nhưng anh biết Cố Trường Khanh chưa bao giờ là một người con gái nhu nhược mong đợi sự bảo vệ của người khác.
Tính cách cùng ngoại hình của cô hoàn toàn đối lập.
Hoàng Thao cười cười, hướng về cô cao giọng nói: “ Lần trước vì cô mà đánh nhau, tay của tôi đến bây giờ vẫn còn đau ….”
Lời nói của Hoàng Thao lập tức khiến mọi người xung quanh chú ý.
Cố Trường Khanh nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, thở dài, quay đầu tiếp tục đi, lần trước chủ yếu Hoàng Thao tấn công còn Khổng Khánh Tường chỉ cố thủ, nhưng Hoàng Thao lại giơ tay lên lắc lắc, cười như con hồ ly.
“ Cô sẽ không coi như không có chuyện gì chứ, ngay cả mời cơm cũng không có... Uầy, có chút quá đáng!” Hoàng Thao nháy mắt mấy cái, cười một cách phong lưu phóng khoáng.
Sự thật chứng minh, người có da mặt dày thường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Cố Trường Khanh ngồi trong xe Hoàng Thao, nhìn thoáng qua nét mặt tươi cười Hoàng Thao.
“ Cô thích ăn món Quàng Đông, vậy đi Ngả Lệ Hoa đi “ Hoàng Thao nói
“ Anh thích đi nơi nào cũng được, tất cả do anh làm chủ “
Hoàng Thao quay đầu nhìn cô cười cười, vẻ mặt sung sướng, có vẻ vui vẻ khác thường.
"Anh nói rất đúng, tôi đáng ra nên mời anh đi ăn. Chuyện lần trước ít nhiều cám ơn anh!" Cố Trường Khanh lại nói, "Tay anh đến bây giờ còn đau không?"
Hoàng Thao thoáng nghĩ, "Thật ra không có gì, một chút cũng không đau." Anh quay đầu, mắt phượng sáng long lanh, "Tôi chỉ hơi lo cho cô!"
Cố Trường Khanh nhịn không được nở nụ cười, Hoàng Thao đôi khi rất có lòng.
"Lần sau, nếu Khổng Khánh Tường còn gây chuyện với cô như vậy, không cần chịu đựng, ông ta rõ ràng không muốn làm cha cô. Mỗi chuyện cô làm đều không quá đáng, cô lại không vu oan giá họa, tất cả đều do hắn tự làm tự chịu. Đổi lại là tôi, thủ đoạn nhất định khốc liệt hơn cô!" Hoàng Thao nhìn phía trước, trong đầu hiện ra, cô che mặt, sắc mặt trắng bệch, cố gắng nhịn nhục.
Thật sự làm cho người ta đau lòng...
"Nếu là ông trời, ông cũng không trách cô!" Hoàng Thao quay đầu, nhìn cô, nhẹ nhàng mà nói
"Có lẽ ông trời có an bài khác." Cố Trường Khanh nói
Kiếp trước, có lẽ ông trời trừng phạt cô, vậy còn kiếp này?
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hai mắt rưng rưng, sau đó, cô lại tự nhủ chính mình. Lạc quan lên, chưa đến ngày đó, chưa biết kết cục, không cần nản lòng, không cần nhụt chí.
Tới khách sạn. Hoàng Thao dừng xe, hai người cùng nhau đi vào.
Hai người chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống. Cố Trường Khanh vừa ngẩng đầu liền thấy Phùng Tước đi vào với một cô gái.
Sắc mặt Cố Trường Khanh cứng đờ. Toàn thân giống như bị ai đó hắt một chậu nước lạnh.
Cô tập trung nhìn bọn họ.
Mấy tháng không gặp, khí sắc Phùng Tước đã gần khôi phục, anh mặc một cái áo tay ngắn màu trắng, quần dài màu đen, anh vẫn như vậy vẫn ấm áp như ánh mặt trời. Bên cạnh anh là một cô gái hơn hai mươi tuổi, mắt to, mặc bộ váy liền trắng toát, mái tóc đen dài như thác nước chảy từ trên xuống, xinh đẹp hào phóng.
Cố Trường Khanh nhận ra được cô gái này, cô ta là bà con của Phùng Tước từng gặp cô trong bữa tiệc sinh nhật sinh nhật ở nhà Phùng Tức, cô là con gái của bạn Trần di, tên Văn Nhu.
Quả thực người cũng như tên.
Lúc này, hai người một trước một sau, Phùng Tước quay đầu lại, nói câu gì, Văn Nhu bật cười.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Văn Nhu, Cố Trường Khanh như cảm thấy có ai đó đang nhéo trái tim cô. Sắc mặt cô tái nhợt,
Đối diện Hoàng Thao đang sắp xếp món ăn, ngẩng đầu phát hiện Cố Trường Khanh sắc mặt khác thường, anh nhìn theo ánh mắt cô, thấy được Phùng Tước.
Đồng thời, Phùng Tước cũng phát hiện ra bọn họ, anh nhìn Cố Trường Khanh, lại nhìn Hoàng Thao đối diện cô, sắc mặt thay đổi. Anh dừng lại. Văn Nhu bên cạnh cũng nhìn qua bên này, cô thấy Cố Trường Khanh, có lẽ nhận ra, cô mỉm cười, Cố Trường Khanh cũng cười chào lại cô.
Cố Trường Khanh tuy cười nhưng khóe miệng lại đắng.
"Muốn đổi chỗ khác không?" Hoàng Thao quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không cần, về sau có lẽ còn gặp nữa, chẳng lẽ mỗi lần đụng mặt đều trốn tránh?"
Hoàng Thao nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, nhẹ giọng nói: "Có lẽ chỉ là bữa ăn bình thường, giống chúng ta thôi."
Trong lòng lại hận không thể tự tát mình một bạt tai, Hoàng Thao à Hoàng Thao, ngươi tỏ vẻ chính nhân quân tử làm gì?
Cố Trường Khanh lại lắc đầu, "Chúng tôi đã chia tay, lúc tôi quyết định như vậy, đã đoán sẽ có ngày hôm nay..."
Đây vốn là ước nguyện ban đầu của cô, nhưng quả thật cô không dự đoán được năng lực của mình, không tốt như trong tưởng tượng.
Nhìn anh cùng người con gái khác cạnh nhau, nhìn cô ấy tươi cười rạng rỡ với anh, cô liền cảm thấy thật khó chịu.
Cô cúi đầu, không muốn tiếp tục nhìn về hướng đó nữa.
"Cô xem lại bộ dạng của mình kìa,còn hơn cả tận thế..." Hoàng Thao đùa, nhưng tự nhiên không cười nổi, anh nhìn cô, chậm rãi nói: "Nếu như vậy, lúc trước sao lại chia tay dễ dàng? Mặc kệ mọi chuyện ra sao, tất cả đều có cách giải quyết."
"Chia tay chỉ khó chịu nhất thời, nhưng nếu cứ nhắm mắt tiếp tục, chúng tôi ai cũng không vui vẻ, anh ấy rất khổ sở. Anh xem, anh ấy hiện tại quả thực thanh thản, như vậy không phải tốt lắm sao?" Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh gượng cười, "Hơn nữa, tôi hiện tại nào có như anh nói đến mức đó."
Hoàng Thao cười cười, ôn nhu nói, "Đúng, là tôi rất khoa trương, đồ ăn chắc không thay đổi gì, ăn đi."
Cố Trường Khanh cầm lấy chiếc đũa, nhưng nhìn đồ ăn trên bàn bỗng nhiên không có khẩu vị, cô đổ dầu hào lên sủi cảo, đưa vào miệng, cắn nuốt vài cái, lại không cảm giác được hương vị gì, giống như ăn sáp.
Hoàng Thao thấy cô như vậy, sớm đã không còn tâm tình, cô đã như vậy, anh còn hờn dỗi, bữa cơm sẽ như thế nào đây? Vì thế anh lấy lại tinh thần, nói vài chuyện thú vị chọc cười. Cố Trường Khanh tuy không có tâm tình, nhưng cũng biết anh có ý tốt, từ từ, cũng tự điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng cảm giác chua xót trong lòng lại không cách nào tiêu tán được.
Phùng Tước và Văn Nhu ở bên kia ngồi xuống.
Phùng Tước để Văn Nhu chọn món ăn, nhân lúc cô gọi món, ánh mắt anh không kìm được hướng về phía bàn Cố Trường Khanh, vị trí anh nhìn không thấy được mặt Cố Trường Khanh, chỉ thấy được sắc mặt ôn hòa của Hoàng Thao đang nói chuyện cùng cô.
Mấy tháng nay, anh không liên hệ với cô, anh biết cô bề bộn nhiều việc, nhưng tưởng như vẫn bình thường như năm năm trước, cứ ngỡ không có gì biến hóa giữa bọn họ. Nhưng hôm nay nhìn cô đi cùng Hoàng Thao, trong lòng anh bỗng nhiên hoảng loạn.
"Chị ấy là bạn gái của anh, Cố Trường Khanh!" Phùng Tước nghe được giọng nói quay đầu lại, đã thấy Văn Nhu chuẩn bị món ăn, nhìn mình cười khanh khách.
"Thật ngại, em tự mình chọn món, cũng không biết anh có thích không." Văn Nhu tiếp tục nói.
Phùng Tước vội vàng nói: "Không sao, hôm nay vốn muốn mời em ăn cơm." Lại hỏi: "Em nhận ra Trường Khanh?"
Văn Nhu cười nói: "Anh mau quên thật, em đã gặp chị ấy trong bữa tiệc sinh nhật ở nhà anh đó."
Phùng Tước lúc này mới nhớ lại, Văn Nhu có dự tiệc sinh nhật bà nội của anh, anh cười cười tội lỗi, Văn Nhu vẻ mặt vẫn hào phóng như cũ, hiển nhiên không để ý.
"Cố tiểu thư gần đây hợp tác với công ty của Wilson từ nước Anh, thành lập công ty năng lượng nước, đấu với các đối thủ cạnh tranh trên toàn thế giới vì bản hợp đồng này, bạn gái anh thật không đơn giản, cũng không trách được anh mãi không quên được chị ấy." Văn Nhu quay đầu nhìn thoáng qua Cố Trường Khanh, ở góc độ của cô có thể nhìn thấy được mặt Cố Trường Khanh.
Phùng Tước ngồi ngay ngắn lại, nhìn Văn Nhu thật thành khẩn nói: "Văn nhu, hôm nay anh đi cùng em cũng vì muốn nói nói chuyện này..."
Văn Nhu nhìn anh cười: "Em hiểu ý anh, anh không đồng ý theo sắp xếp của cha mẹ chúng ta."
"Văn Nhu, anh thật có lỗi, không phải em không tốt, chỉ là, anh quen biết Trường Khanh từ mười năm trước, tụi anh lúc đó đã muốn gắn bó với nhau, hiện tại tụi anh có chút vấn đề, nhưng anh biết, nếu anh chấp nhận buông tay như vậy, sau này chắc chắn sẽ hối hận."
Văn Nhu gật đầu, "Em hiểu được, em biết nên nói với mẹ như thế nào " Cô lại cười cười, "Phùng Tước, kỳ thật em rất thích anh, thật ra em luôn phản đối những chuyện cha mẹ giới thiệu này, nhưng với anh, em rất có hứng thú."
Phùng Tước ngẩng đầu nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì. Văn Nhu nhìn bộ dạng ngây người của anh, "Xì" một tiếng rồi cười, "Thôi em nói thẳng luôn! Để anh không cần lo lắng, người em muốn gả, phải là người thật tâm thích em, trong lòng chỉ có mình em, nay trong lòng anh đã có người khác nên anh đã không phù hợp yêu cầu của em. Trên đời đàn ông nhiều như vậy, em sẽ không dây dưa với anh."
Phùng Tước bị cô nói phát ngượng, vội vàng nói: "Anh không có ý này..."
"Mặc kệ ý anh như thế nào cũng được, tóm lại, em hy vọng anh cùng Cố tiểu thư có thể thành đôi, và em cũng có thể tìm được một nửa của mình!" Văn Nhu thoải mái nói.
Phùng Tước nhìn cô cười cười, thật tình nói: "Kỳ thật mẹ anh nói rất đúng, em thật sự là cô gái tốt."
"Trên đời các cô gái tốt cũng rất nhiều, nhưng người mình thật tâm chỉ có một! Đạo lý này em hiểu!" Văn Nhu nói xong, quay đầu nhìn về phía Cố Trường Khanh, lại nói: "Nhưng hiện tại Cố tiểu thư đã muốn chia tay anh, anh có chắc chị ấy đổi ý không?"
Phùng Tước cười cười, thở dài một hơi, " Quyết định của anh là của anh, không liên quan gì thái độ cô ấy, cho dù cô ấy không thay đổi, anh cũng không tiếc nuối."
"Phùng Tước, anh quả thực xứng với bốn chữ chính nhân quân tử!" Văn Nhu khen, tiếp theo nghịch ngợm cười cười, "Thật ra, em thấy chị ấy có chút thay đổi, vừa rồi chị ấy thấy chúng ta, sắc mặt liền trắng bệch, chắc chị ấy hiểu lầm,tốt nhất anh nên đi qua nói rõ một chút!"
P/s: không biết nên cho VĂn Nhu xưng hô với Phùng Tước là " anh em " hay " cô tôi" tốt hơn? Biểu tượng cảm xúc confused_rev
Thiên Kim Trở Về Thiên Kim Trở Về - Thập Tam Xuân