Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 263: Trả Giá Đắt
ần đến giờ cơm chiều, cửa kêu một tiếng mở ra, Cố Hải đưa mắt nhìn về cửa trước, một nam sinh mày thanh mắt sáng đứng trước mặt cậu, vẻ mặt kinh ngạc.
"Mau lại đây, Thông Thiên..." Bạch Hán Kỳ vẫy tay với Thông Thiên, "Con xem thử có nhận ra ai đây không?"
Cố Hải quay sang Thông Thiên cười cười, cậu cũng có chút không nhận ra, trong ấn tượng của cậu, Mạnh Thông Thiên vẫn là thằng nhóc con chơi đùa trong sân, thoáng cái đã trưởng thành rồi.
"Sao lại không biết?" Mạnh Thông Thiên sang sảng cười cười, "Không phải là anh Cố Hải sao?!"
Khóe miệng Bạch Lạc Nhân nhếch ra, "Đã lớn vậy rồi, còn gọi như vậy không thấy kỳ cục sao? Trực tiếp gọi anh không phải là được rồi sao?"
Hai người bên kia cơ bản không quan tâm tới cậu, tiếp tục trò chuyện không để ý tới ai, dường như việc tám năm nay không một lần liên lạc cũng không khiến cho hai người có bất kỳ cái gì không hiểu nhau.
"Anh Hải, đồ chơi năm đó anh mua cho em, đến giờ em vẫn còn giữ lại đó."
"Em so với anh của em có tình nghĩa hơn."
"Đúng rồi, anh Hải... Anh có Weibo không?"
"Có, nhưng không thường online."
Lúc hai người nói chuyện trên trời dưới đất, Mạnh Thông Thiên vẫn siết chặt tay Cố Hải, Bạch Lạc Nhân nhìn chăm chăm thật lâu, nó cũng không có tự giác buông ra. (Ghen kìa!)
"Không thay đổi chút nào." Bạch Lạc Nhân mặt lạnh ở bên cạnh nhắc nhở.
"Anh có sao?! Ha ha... hai chúng ta bù trừ nhau!!" Mạnh Thông Thiên vẫn sáp lại gần Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân mặt đen lại giận quát một tiếng, "Về phòng làm bài tập đi!"
Mạnh Thông Thiên tức giận liếc nhìn Bạch Lạc Nhân, lại nhìn Cố Hải, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng quên nha, đừng quên nha..."
Lúc ăn cơm, Bạch Hán Kỳ không ngừng bảo Cố Hải, "Ăn nhiều chút, ăn nhiều chút."
"Chú, chú cũng ăn đi, không cần quan tâm tới con, con ở nhà chú nhất định sẽ ăn no." Nói xong theo thói quen lấy chén Bạch Lạc Nhân qua, lấy mì trộn cho cậu.
Ánh mắt Bạch Hán Kỳ khựng rồi lại khựng, Bạch Lạc Nhân cũng cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, vội vàng giật chén lại, ho nhẹ một tiếng nói: "Được rồi, để tự tôi làm đi."
Bạch Hán Kỳ vùi đầu ăn hai đũa mì, nuốt xuống xong tâm tình khôi phục một chút, lại cùng Cố Hải tám chuyện nhà, "Đại Hải này, con dự định chừng nào kết hôn?"
"Kết hôn?" Cố Hải nuốt hết mì trong miệng, ngẩng đầu hỏi: "Kết hôn với ai ạ?"
"Thì cô gái lần trước đó! Hai đứa không phải đính hôn rồi sao?"
Vừa nhắc tới việc này, thím Trâu cũng dừng đũa lại, vẻ mặt quan tâm nhìn Cố Hải.
"A, cô ấy hả..." Cố Hải tùy tiện trả lời, "Hủy rồi."
"Hủy rồi?" Bạch Hán Kỳ tỏ vẻ đáng tiếc, "Tốt như vậy sao lại hủy?"
"Tính cách không hợp." Cố Hải nói qua loa.
Mì trong miệng Bạch Lạc Nhân cũng có chút nuốt không trôi.
"Aizzz..." Bạch Hán Kỳ thở dài, "Bọn trẻ mấy đứa bây giờ, làm việc tùy tiện. Nhân Tử cũng vậy, mười mấy chỗ rồi đều thất bại."
Lời này thật đúng là khiến cả hai người Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đều nghẹn.
"Mười mấy..." Mặt Cố Hải đều trở nên tái mét, "Cậu cũng thật có bản lĩnh."
"Làm gì có?" Bạch Lạc Nhân kêu oan, "Đâu ra mười mấy? Sao con lại không biết!"
Thím Trâu trừng mắt liếc Bạch Hán Kỳ, "Ông cũng thật là, con nó chưa từng đồng ý coi mắt, cũng có thể nói là thất bại sao?"
Bạch Lạc Nhân, "..."
Bạch Hán Kỳ còn nói rất có lý, "Không gọi thất bại chẳng lẽ nói là thành công?"
Cố Hải, "..."
Trên đường trở về, Cố Hải đột nhiên mở miệng nói: "Tôi thấy ba chúng ta không muốn gặp tôi."
"Ba chúng ta?" Khóe miệng Bạch Lạc Nhân mang theo một tia tươi cười không dễ nhận ra, "Cậu đổi giọng cũng nhanh ghê."
"Tôi không có nói đùa với cậu, tôi cảm thấy thái độ của ba chúng ta đối với tôi không giống như trước đây, tôi cảm thấy ông ấy xa cách với tôi." Trong giọng nói Cố Hải lộ ra vài phần đau lòng.
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân căng thẳng, quay đầu nhìn về phía Cố Hải, nhận ra người kia thật đúng là để bụng rồi.
"Ông ấy không phải là không muốn gặp cậu, ông ấy là không biết làm sao để chấp nhận cậu một lần nữa thôi."
Cố Hải quay cửa kính xe xuống, đốt một điếu thuốc chậm rãi hút, sắc mặt có chút phức tạp, "Tôi luôn cảm thấy hổ thẹn với ông ấy, nếu không phải vì tôi, cha con hai người sẽ không xa nhau nhiều năm như vậy."
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Nếu cậu nghĩ như vậy, hai đứa mình dứt khoát chia tay đi."
Không ngờ, những lời này vừa nói ra khỏi miệng, nửa gò má bên trái của Bạch Lạc Nhân đã bị bàn tay Cố Hải siết mạnh thành bánh xoắn.
"Cậu lần sau còn nói những lời này có tin tôi đánh cậu không?"
Bạch Lạc Nhân bị đau, ánh mắt căm tức nhìn sang Cố Hải, còn chưa kịp trả thù, đã bị Cố Hải một tay ôm vào trong lòng, "Đừng lấy lời này ra đùa với tôi, tôi sẽ bị dọa đấy."
Bạch Lạc Nhân lấy đầu thuốc đốt tóc gáy Cố Hải.
Cố Hải vuốt vuốt tóc Bạch Lạc Nhân, dịu dàng nói: "Nhân Tử, tôi phải đi Hồng Kông một chuyến."
Vừa nghe hai chữ Hồng Kông, Bạch Lạc Nhân liền biết rõ việc này nhất định có liên quan tới Cố Dương.
"Anh ta bị làm sao vậy?"
"Cậu nói xem?" Khóe miệng Cố Hải nhếch cười, "Bị cái lão sư đoàn trưởng kia của các cậu nhốt cả tuần rồi! Anh ta ở Hồng Kông có nhiều việc rối rắm như vậy, ngoại trừ tôi, ai có thể giúp anh ta thu dọn chứ?"
Bạch Lạc Nhân lộ vẻ nghi ngờ, "Nếu anh ta có thể nói chuyện với cậu, cũng có thể liên hệ với người khác, với mạng lưới và bản lĩnh của anh ta, muốn từ trong tay sư đoàn trưởng Chu trốn ra cũng không phải việc gì khó chứ? Anh ta cần gì bảo cậu đi Hồng Kông? Không phải là cố ý giả bộ với cậu sao?"
"Không phải anh ấy bảo tôi đi, là tôi tự mình cam tâm tình nguyện đi." Mắt Cố Hải lộ ra tia sáng, "Vẫn là tốt hơn để tôi thay anh ta đi đối phó với lão tặc kia?"
Bạch Lạc Nhân lúc này chợt tỉnh ngộ, "Anh cậu thật là nham hiểm."
"Yên tâm đi, tôi đi Hồng Kông không chỉ giúp anh ta thu dọn rắc rối, còn có chuyện khác."
"Vậy cậu cẩn thận một chút." Bạch Lạc Nhân kéo kéo cổ áo Cố Hải, "Về sớm một chút!"
Cố Hải nâng mặt Bạch Lạc Nhân hôn mạnh một cái, sau đó đón xe đi sân bay.
Bạch Lạc Nhân lái xe thẳng đến doanh trại, cậu nghe nói Chu Lăng Vân ngày mai quay lại, cậu nhất định phải trong tối nay báo nguyên nhân vắng mặt lên cấp lãnh đạo, nếu thật rơi vào tay Chu Lăng Vân, hình phạt nhất định sẽ rất nặng.
"Phu nhân đã nói rõ lý do cậu vắng mặt với chúng tôi rồi, lần sau nhớ gọi điện báo sớm một chút, nếu phải vứt bỏ nhân tài như cậu, giới phi công hẳn tổn thất lớn!"
Bạch Lạc Nhân tuy rằng buồn bực, nhưng cũng không hỏi nhiều, hỏi ra ngược lại sẽ rước lấy phiền phức không cần thiết.
Lúc ra khỏi phòng làm việc của lãnh đạo, Bạch Lạc Nhân lập tức gọi cho Khương Viên một cú điện thoại.
"Sao bà biết tôi vắng mặt?"
"Điện thoại đều gọi tới chỗ lão Cố, mẹ có thể không biết sao? Nhân Tử, lần sau ra ngoài báo sớm một tiếng, đừng âm thầm như vậy, lỡ như bị kỷ luật sẽ ảnh hưởng không tốt!"
Nhận thấy Khương Viên lại muốn lải nhải, Bạch Lạc Nhân mau chóng nói lời kết thúc.
"Được rồi, tôi biết rồi."
"Ấy, khoan cúp!" Khương Viên gọi giật lại một câu, "Con và Song Song sao rồi?"
"Song Song?" Bạch Lạc Nhân vẻ mặt hồ đồ.
"Chính là Địch Song đó!"
Bạch Lạc Nhân thật không muốn thừa nhận, cậu đã sớm quên Địch Song dáng dấp ra sao rồi.
"Gãy rồi."
Nói xong hai chữ này, Bạch Lạc Nhân trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật không ngờ tới, việc vắng mặt cứ qua đi như vậy. Lẽ nào Châu Lăng Vân cũng không truy cứu sao? Hay là nói cuộc sống ông ta quá muôn màu muôn vẻ, đã không còn rảnh quan tâm tới mình nữa?
Nghĩ đến Cố Dương ở chỗ Châu Lăng Vân chịu khổ, trong lòng Bạch Lạc Nhân liền tự nhiên ngầm thoải mái.
Một đường vui vẻ về đến ký túc xá, Bạch Lạc Nhân mở cửa phòng ra, xoay người bật đèn, đột nhiên cảm thấy phía sau có một luồng sát khí. May là cậu phản ứng rất nhanh, động tác linh hoạt, mới không bị người khác đánh lén thành công.
Trong bóng tối, hai người đấu đá một hồi, Bạch Lạc Nhân liền ngửi được mùi vị quen thuộc trên người đối phương.
Đèn bật lên, gương mặt Cố Dương xuất hiện trong tầm mắt Bạch Lạc Nhân.
"Sao anh chạy tới đây?" Bạch Lạc Nhân cảm thấy người đến không có ý tốt.
Cố Dương cười đến ghê người, "Cậu đoán đi."
"Sao tôi đoán được?"
Cố Dương dựa vào cạnh tủ hút thuốc, ánh đèn u ám khiến gò má nổi bật của anh ta càng thêm lạnh lùng.
"Sao tôi cảm thấy cậu so với tôi còn rõ hơn vậy?"
Bạch Lạc Nhân rất nhanh điều chỉnh bản thân sang trạng thái nghênh chiến.
"Tôi không biết." Hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sô pha, ra vẻ chết cũng không nhận.
Cố Dương như có như không liếc liếc Bạch Lạc Nhân, "Chân của cậu rất đẹp."
"Thật không?" Bạch Lạc Nhân khua khua chân, "Trong doanh trại bọn tôi, người có chân đẹp nhất không phải tôi, mà là sư đoàn trưởng Châu, anh chưa từng thấy nhỉ? Lần sau tôi giới thiệu để anh làm quen, hai chân ông ấy thật là thẳng tắp như thương, kiên cường như trụ!"
Cố Dương im lặng không lên tiếng đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân, chợt nắm lấy cổ chân cậu, hung hăng ép lên người, vốn định làm cho cậu dang rộng chân, tách ra làm đau hai cái chân không an phận của cậu ta. Không ngờ Bạch Lạc Nhân dễ dàng đem chân của mình ép ra sau đầu, một chân khác còn đang bị đè dưới cùi chỏ của Cố Dương, sự mềm dẻo thật sự vượt quá tưởng tượng của Cố Dương.
Ánh mắt Cố Dương từ âm u chuyển sang ngả ngớn chỉ trong nháy mắt.
"Dáng người này của cậu sẽ khiến đàn ông rất thích thú nhỉ!"
Bạch Lạc Nhân không những không thẹn quá hóa giận, còn đứng lên làm một động tác giơ cao chân, chân này đá thẳng lên đỉnh đầu Cố Dương. Hai chân căng thành một đường thẳng, đường cong lưu loát hoàn mỹ, tựa như một sợi dây, thỉnh thoảng lôi kéo tim Cố Dương.
Trong tích tắc Cố Dương dời tầm mắt, Bạch Lạc Nhân dùng đầu ngón chân chỉa chỉa vào trán Cố Dương.
"Ha, anh thích không?"
Cố Dương lần thứ hai đưa tay nắm lấy cổ chân Bạch Lạc Nhân. Lúc này, Bạch Lạc Nhân nhảy lên không, xoay người bay đá một cái, tự nhiên, sắc bén đánh lên ngực Cố Dương. Trong nháy mắt Cố Dương lui về phía sau, Bạch Lạc Nhân đột nhiên ý thức được bản thân tính lầm, cậu không nên vào thời điểm này khoe khoang kỹ thuật chân của mình, cậu hẳn là nên dùng cách an toàn hơn.
Quả nhiên, một giây sau, cậu bị tên Cố nào đó thuận thế đè dưới thân, hơn nữa dang rộng hai chân.
"Tôi rất thích." Cố Dương tóm lấy lòng bàn chân của Bạch Lạc Nhân một cái.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân hung dữ nhìn Cố Dương.
"Có mấy người đi trước, bọn họ phải trả giá đắt để cảnh báo cho anh, chính là giữ khoảng cách với tôi một thước trở lên."
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn