Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 263: Trận Chiến Hải Tộc Mở Màn
- V
âng, chưởng môn. Những hải yêu này giao cho ta!
Liễu Minh tự nhiên cũng nhìn thấy đám quái vật thân người mình trâu này, hắn xông thẳng qua phía đệ tử Man Quỷ Tông và đáp ứng một tiếng.
Cái gọi là hải yêu tự nhiên chỉ là động vật biển mở ra linh trí mà thôi.
Giống như trong tu luyện giới phân chia yêu thú và yêu tộc, cho dù yêu thú mạnh hơn nữa, nếu không hoàn toàn mở ra linh trí, dù có được thần lực rung chuyển núi sông cũng bị phân chia vào đám mê muội thú.
Trái lại nếu như yêu thú chính thức mở ra linh trí, cho dù vô cùng nhỏ yếu cũng có thể xưng là một thành viên của Yêu tộc.
Nhưng mà dưới tình huống đa số yêu thú căn cứ chủng quần bất đồng, sau khi có được thực lực nhất định mới có thể triệt để mở ra linh trí, hơn nữa có được linh trí thì không cần dựa vào bản năng tu luyện, cũng có thể đi học tập một ít công pháp bí thuật.
Cho nên nói như vậy yêu tộc so với yêu thú thì mạnh hơn nhiều.
Nhưng mà con trâu hải yêu trước mặt hiển nhiên cũng đã hoàn toàn mở ra linh trí, là yêu tộc trên biển, chẳng những cự kiếm trong tay hung mãnh, bên ngoài thân càng có ánh sáng màu lam ngưng tụ lại, khiến chúng nó càng đánh càng mạnh, không thấy có chút mệt mỏi nào cả.
Liễu Minh cưỡi mây và tay khẽ động, Thanh Nguyệt Kiếm cũng hiện ra trong tay của hắn.
"Vèo" "Vèo" vài tiếng.
Vài tên hải tộc Linh Đồ trên đường đi bị kiếm quang của hắn chém thành hai đoạn.
Hắn lắc lư thân hình vài lần, hắn đem một gã đệ tử Man Quỷ Tông bị hải yêu bức ra phía sau kéo lại.
Một tiếng gầm nhẹ!
Con hải yêu này lúc Liễu Minh xuất hiện thì linh cảm của nó đã cảm nhận được, đột nhiên cự kiếm trong tay run lên và đánh tới.
"Ông" một tiếng.
Một cổ cương phong chém qua phía Liễu Minh.
Dùng thể tích khủng bố của cự kiếm, Liễu Minh ở trước mặt của nó vô cùng nhỏ yếu, một kích này có thể quét chết.
Liễu Minh nhíu mày, không nói hai lời đoản kiếm quét ngang,chém qua cự kiếm kia một cai.
Sau một khắc "Oanh" một tiếng vang thật lớn.
Cự kiếm và Thanh Nguyệt Kiếm tiếp xúc thì một cổ sức lực to lớn hơn lực công kích của cự kiêm truyền tới.
Con hải yêu kia chỉ cảm thấy hai tay nóng lên, cự kiếm trong tay rời tay, đồng thời hai vai chết lặng, thân hình khổng lồ "Đạp đạp" lui ra sau liên tục.
Lúc này Liễu Minh cầm đoản kiếm trong tay run lên, thanh mang vài thước hiện ra. Đồng thời thân hình bỗng nhiên xuất hiện sau lưng hải yêu này.
"Phù phù" một tiếng.
Trên cổ của con hải yêu này có tơ máu hiện ra, đầu lâu "Nhanh như chớp" lăn xuống, thân hình khổng lồ ngã quỵ và cột máu ở cổ bắn ra như suối.
Con hải yêu da dày thịt béo và phòng ngự kinh người bị Liễu Minh chém giết dễ dàng.
Sau đó thân hình của Liễu Minh như ẩn như hiện tiến tới gần dám hải yêu khác. Trong nháy mắt đã có bảy tám hải yêu bị hắn chém đầu.
Nhưng mà khi thân hình của hắn lóe lên xuất hiện bên người một con hải yêu, thời điểm đoản kiếm run lên, bỗng nhiên sau lưng tiếng xé gió vang lên có vật gì đó xạ kích.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống. Hai vai lắc lư, thân hình lập tức trở nên mơ hồ không rõ.
"Phốc" một tiếng.
Một đạo bạch diễm mang theo ba chớp xuyên thùng qua lưng của Liễu Minh và xoáy một cái, lần nữa từ lồng ngực của Liễu Minh xuyên ra ngoài, sau mấy lần chớp động rơi vào trong tay của tên hải tộc mặt trắng.
nhưng mà lúc này thân hình của Liễu Minh cũng từ linh quang tán loạn tpj trung lại.
Vừa rồi xuyên thủng thân hình chỉ là hư ảnh của Liễu Minh mà thôi.
Cùng lúc đó chân thân của Liễu Minh đã ở cách chỗ đó vài chục trượng, cũng lạnh lùng dò xét nam tử hải tộc vài lần.
Trong nội tâm nam tử hải tộc rùng mình, nhưng không nói hai lời hai tay áo run run, lúc này bên trong "Xuy xuy" vang lên, từ trong đó có ba bốn hình chớp hiện ra, cũng thúc dục pháp quyết, cùng một cái lúc trước hóa thành năm đạo hào quang bay tới..
Nhìn đám này bay tới, ở gần chỗ của Liễu Minh đồng thời có khí nóng hiện ra.
Liễu Minh nhíu mày, đoản kiếm màu xanh trong tay quay tít một vòng, lúc này một vòng ánh sáng xanh hiện ra trước người của hắn.
Sau đó ánh sáng lóe lên đụng vào nhau.
Lúc này tiếng bạo liệt không ngớt truyền ra, năm miếng hình chớp nay vo vụn, nhưng mà trong đó lại tuôn ra linh diễm màu trắng, lập tức muốn tiến vào người của Liễu Minh.
Tên nam tử hải tộc ở xa xa đắc ý cười to.
Năm miếng hình chớp này hiển nhiên bất phàm, trên thực tế chỉ là năm miếng cực phẩm phù khí mà thôi, nhưng bên trong lại ẩn chứa linh diễm do cương khí lợi hại biến thành.
Nhưng người bình thường làm sao nghĩ tới pháp khí của Ngưng Dịch Cảnh lại không phải linh khí, mà dùng để chứa cương khi của hắn, mười phần âm hiểm, nếu ai đánh tan thứ này thì người đó sẽ bị bạch điểm xuất kỳ bất ý tiêu diệt.
Tên hải tộc này đã dùng thủ đoạn này từng chém giết mấy cùng giai, lần này cũng tế ra và có hiệu quả.
- Đây là đòn sát thủ của ngươi sao? Hắc hắc, nếu thật sự là như vậy thì ta vô cùng thất vọng rồi. Loại thủ đoạn này lúc ta ở Linh Đồ đã dùng qua không biết bao nhiêu lần rồi.
Tên hải tộc này đang vô cùng đắc ý thì trong hỏa diễm có âm thanh nhàn nhạt truyền ra.
- Cái gì, vậy mà còn chưa chết!
Tên nam tử hải tộc nghe xong thì chấn động.
Mà đúng lúc này trong hỏa diễm có khí tức băng hàng hiện ra, đem hỏa diễm càn quét không còn.
Bên trong lộ ra bóng người nhàn nhạt!
Chỉ thấy Liễu Minh một tay cầm kiếm, nhưng mà bên ngoài thân có nhiều tinh điện hiện ra bên ngoài thân, chính là cương khí của hắn.
Cương khí bản thân hắn thuộc về âm thuộc tính, cộng thêm công pháp của Liễu Minh cực kỳ xứng đôi, cho nên lực phòng ngự cũng khôn kém, vậy mà ngăn cản toàn bộ hỏa diễm thiêu đốt.
Đương nhiên Liễu Minh sở dĩ dám làm như vậy nguyên nhân chủ yếu chính là trong tay đã cầm chặt Trọng Thủy Châu, hơn nữa vừa rồi tỏa ra đại lượng hơi nước, đã sớm tràn ngập màn sáng, nếu không cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Tên nam tử hải tộc đối diện không biết được, nhìn thấy Liễu Minh không tổn thương chút nào, tự nhiên chấn động, nhưng sắc mặt âm tình bất định một lát, bỗng nhiên hai tay chà xát, lúc này "Đằng" một tiếng.
Một tầng hỏa diễm từ trong người của hắn tuôn ra ngoài, lại một hỏa tộc từ hỏa diễm từ trong miệng của hắn bay ra ngoài.
- Ta cũng không tin thương nhược chi diễm của ta lại không làm gì được ngươi!
Vừa dứt lời hai tay của hắn giương lên, lúc này cuồn cuộn quét tới, mơ hồ hóa thành một cổ hỏa kình lao tới đối diện.
Hỏa kình này rất lớn.
Liễu Minh chỉ cảm thấy hư không bốn phía nóng lên, thậm chí có một loại cảm giác không thể tránh được.
- Có chút ý tứ!
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, trên mặt lần nữa hiện ra cảm xúc hưng phấn, nhưng mà sau một khắc, đoản kiếm màu xanh trong tay của hắn run lên, lúc này rậm rạp chằng chịt như ẩn như hiện trước người, một hồi mơ hồ và tất cả bóng kiếm hợp làm một thể, "Oanh" một tiếng, một đạo kiếm quang khổng lồ hiện ra ngoài.
Ánh sáng màu xanh đi qua thì mơ hồ có âm thanh bén nhọn vang lên.
Đạo hỏa kình màu trắng kia vang lên, thân hình khổng lồ đã bị kiếm quang màu xanh quét tới.
Nam tử hải tộc đối diện cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, kiếm quang cũng đã tới gần chỗ này, lại áp dụng thủ đoạn phòng ngự nhưng không kịp.
- Không tốt!
Sau khi hắn phát ra âm thanh kinh hãi, đã bị kiếm quang cuốn vào trong đó, hỏa diễm biến thành một tầng hộ thể chỉ ngăn cản kiếm quang một chút và vỡ tan.
Nam tử hải tộc kêu thảm một tiếng, đã bị kiếm quang quấy thành phấn vụn, huyết vụ luc này bay ra chung quanh.
Tên hải tộc Linh Sư Ngưng Dịch Cảnh vậy mà bị Liễu Minh thi triển kiếm tu chi thuật một kích dễ dàng chém giết, trình độ thuận lợi vượt qua tưởng tượng của Liễu Minh.
- Kiếm tu chi thuật quả nhiên sắc bén, trách không được cho dù tu vi cao hay thấp ai nghe tới kiếm tu cũng phải biến sắc.
Liễu Minh một tay hư không một trảo, liền đem vô số vỏ sò màu đen trong huyết vụ và một cái thủ trạc.
Trước đó hắn đã sớm nghe Dương Kiền nói Linh Sư hải tộc thường dùng tu du tiêu hao, phần lớn có hình dáng thủ trạc.
Loại tu di chi vật này sau khi chứa đủ trăm lần thì vỡ vụn từng khúc, so với tu di phù còn tốt hơn nhiều, cho nên Linh Sư hải tộc thường dùng vật ấy để chứa đồ vật.
Nhưng mà Liễu Minh trong nháy mắt thu thủ trạc, bỗng nhiên một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm từ trong đáy lòng hiện ra ngoài, sau một khắc giống như đại họa lâm đầu.
Trong lòng của hắn cả kinh, ánh mắt vội vàng nhìn quét mọi nơi, nhưng ở gần trừ mấy chiến đoàn nhỏ của nhân tộc và hải tộc ra, cũng không có bóng dáng địch nhân nào.
Nhưng ánh mắt Liễu Minh chớp động vài cái, bỗng nhiên sắc mặt đại biên và thân hình biến mất, liền mang theo tàn ảnh liên tiếp vượt qua hư không.
"Phốc" một tiếng.
Một cái miện đầy răng nhọn hiên ra, đột nhiên khẽ cắn vào vị trí Liễu Minh đứng lúc trước, nhưng mà cái miệng chỉ cắn không khí, cơ hồ chỉ chậm hơn Liễu Minh một chút.
Liễu Minh quát khẽ một tiếng, đoản kiếm màu xanh trong tay run lên chém qua.
"Đương" một tiếng vang thật lớn.
Một cự chùy màu bạc trong miệng của con quái này bay ra, lại dễ dàn ngăn cản công kích của đoản kiếm.
Ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ, thân hình lập tức bắn ngược ra sau.
"Oanh" một tiếng.
Một cây chùy bạc mang theo kình trên không đánh xuống một cái, thực sự thất bại.
- Ồ, xem ra ta còn xem thường tiểu tử ngươi, khó trách phế vật vừa rồi bị ngươi tiêu diệt dễ dàng như vậy.
Một âm thanh lười biêng từ hư không gần đo vang lên, mơ hồ mang theo một tia kinh ngạc.
- Các hạ là ai, làm gì lén lén lút lút!
Liễu Minh lại nhìn chằm chằm vào cái miệng lớn trên hư không, hai mắt nhắm lại hỏi, đồng thời cẩn thận đem đoản kiếm quay quanh trước người, hai tay có một tầng màu vàng bao phủ, trực tiếp kéo tới cổ tay.