Số lần đọc/download: 1990 / 6
Cập nhật: 2017-12-04 17:24:22 +0700
Chương 266: Vào Long Đàm, Lên Vân Hải!
Đ
ô quận cấm địa, Long Đàm.
Sắc trời mờ tối, cũng không phải là thời gian đã về khuya, mà là hơi nước màu đen của Long Đàm bay lên mây, che ánh nắng.
Nơi đây cỏ cây điêu linh, đầm nước tanh máu.
Nhưng mà hơi nước mang mùi máu tanh này nếu hút vào trong phế phủ, lại thật giống như nắng hạn đã lâu gặp nước cam lồ, không ngờ lại làm cho yêu lực của Ninh Phàm tăng tiến lên một chút.
Hô hấp một hơi, yêu lực liền tăng tiến một chút, nếu nhảy vào trong Long Đàm tu luyện, đại tu sĩ tầm thường trăm năm có thể hóa thần, tuyệt đối không có khó khăn gì!
Nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải chống chịu nổi trăm năm ở Long Đàm.
Yêu lực toái thể, tu sĩ tu luyện bị chết tại Long Đàm lại càng không thiếu. Mùi máu tanh dung vào trong nước, đến nay không tiêu tan.
Ánh mắt của Ninh Phàm lừ một cái, cái hắc đàm đen xì như mực trước mắt, sâu không thấy đáy, chính là Long Đàm mà La Vân yêu tộc nghe mà mong mỏi được tới, nhưng ngửi vào lại biến sắc!
Long Đàm! Một bước thành, sẽ dực dụng thành long hóa thần, một bước sai, sẽ toái thể táng thân!
Hung hiểm và cơ duyên, luôn luôn cùng tồn tại!
- Long Đàm này, sâu không thấy đáy, nhưng càng đi xuống, yêu lực của đầm nước càng thịnh, hấp thu yêu lực, thời gian cần để đột phá hóa thần, cũng càng ngắn. Từ chín ngàn trượng trở lên, đều là hắc đàm, dưới chín ngàn trượng, chính khát huyết đàm, do có vô số hài cốt của yêu tu chìm chết trong nhiều năm qua. Tiếp tục xuống nữa, nghe nói là Hoàng Tuyền, có táng Long thi, liên tiếp với địa mạch câu kết thành đại thế, cho nên mới xưng là Long Đàm.
- Cụ thể có phải là như vậy hay không, lão phu cũng không biết. Lấy hóa thần trung kỳ tu vi của lão phu, dựa vào Phong tứ chi lực, cũng chỉ có thể xuống mười hai ngàn trượng. Về phần đại tu sĩ tầm thường, chỉ có thể tu luyện ở vị trí ngàn trượng. Ở độ sâu này, nếu không có điều gì vượt ra ngoài dự liệu, thì trăm năm là có tthể hóa thần. Đại tu sĩ trước đây chết tại đàm này, đều là những kẻ có chút là không biết tự lượng sức mình, muốn lẻn xuống phía dưới, bị yêu lực toái thể. Có một số thì là do bị Ám thú“Ám thú” của Long Đàm đánh lén... Lục Bắc, nhớ lấy! Thế sự vô thường, lượng sức mà hành động!
- Vâng.
Ninh Phàm nhắm mắt, trước khi tới, hắn đã dò thám tình báo về Long Đàm rất rõ ràng.
Hắn không lập tức tiến vào Long Đàm, mà lại đứng chắp tay, gió thổi bất động, suốt ba ngày.
Ba ngày sau, khí thế của hắn đạt tới điên phong, bước ra một bước, hóa thành một đạo Tử hồng, nhảy một cái vào trong đàm!
Long Đàm hóa thần! Bước này, Ninh Phàm đã đợi quá lâu, quá lâu.
Tử hồng ở vị trí ngàn trượng, hóa ra thân hình của Ninh Phàm. Đầm nước tanh hôi, sềnh sệch, khiến cho hắn nhướng mày một cái, nhưng vì muốn đề thăng thực lực, dù có chút khó chịu, vẫn có thể nhẫn nại.
Ở vị trí ngàn trượng, tốc độ tu luyện yêu lực cơ hồ là gấp ba lần so với ngoại giới.
Ngoại giới yêu tu hóa thần, thường thường bế quan hai ba trăm năm, tích góp yêu lực, mới có thể trùng kích đánh vào bình cảnh.
Nếu ở chỗ này, yêu tu tư chất khá tốt, thì Chỉ cần tám chín mươi năm, là chạm tới được bình cảnh!
Còn nếu ở vị trí phía dưới hơn, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn. Mười năm hóa thần, tuyệt không phải chỉ nói chơi, nhưng điều kiện tiên quyết là, Ninh Phàm phải đủ sức tiềm nhập vào tầng dưới của Long Đàm.
Chẳng qua là nơi đây, mơ hồ tạo cho Ninh Phàm một chút cảm giác nguy cơ như có như không, thật giống như ở chỗ tối có người rình rập, chắc hẳn chính là Ám thú mà Lục Đạo Trần nói.
Ninh Phàm tán ra thần niệm. Kiếm niệm của hắn mạnh như thế, mà thần niệm lại bị giới hạn ở trong khoảng trăm trượng, căn bản không thể nào tản ra xa thêm.
Đầm nước đen đặc này tựa hồ ngăn chặn cảm tri. Đây cũng là do Ninh Phàm, mới cảm tri được trăm trượng. Chứ còn đại tu sĩ tầm thường, chỉ có thể cảm tri ba trượng là nhiều, cho dù là Lục Đạo Trần, cũng chỉ có thể cảm tri bảy mươi trượng.
Dù sao bọn họ cũng không có kiếm niệm.
Ninh Phàm cau mày, nơi đây yêu lực tuy nồng, nhưng còn xa mới tới mức không cách nào chịu đựng được.
Hắn bước ra một bước, thân hóa Tử hồng, tiếp tục lặn xuống phía dưới.
Hai ngàn trượng, ba ngàn trượng... Chín ngàn trượng!
Ở vị trí chín ngàn trượng, đầm nước thật giống như bị một đạo phân giới tuyến rõ ràng cắt ngang, phía trên là nước đầm màu đen, phía dưới là nước đầm màu máu.
Hắc đàm chín ngàn trượng, tốc độ tu luyện yêu lực cơ hồ là gấp sáu lần ngoại giới. Muốn hóa thần ở chỗ này, bốn mươi năm mươi năm là làm được!
Yêu lực rót vào bên trong cơ, mơ hồ khiến cho Ninh Phàm khó chịu một chút, khi hắn thúc giục cương linh của Ngọc mệnh đệ nhị cảnh, cảm giác khó chịu đó lập tức tiêu biến đi.
- Ta ở đây bốn mươi năm là có thể hóa thần, nhưng nếu xuống phía dưới hơn nữa, thời gian sẽ ngắn hơn...
Chẳng qua là càng đi xuống, Ninh Phàm càng cảm giác mình đã bị Ám thú để ý tới, dường như có trăm ngàn ánh mắt lập lòe mịt mờ đang quan sát mình, làm cho hắn rợn cả tóc gáy.
Lúc tiến vào đầm nước màu huyết một bước, thì một đạo ám ảnh như lưỡi đao đâm thẳng về phía đan điền của Ninh Phàm, không ngờ lại quỷ dị xuyên qua được sự phòng ngự của cương linh.
Hắc quang này lao tới quá nhanh, lại tựa hồ có thể bỏ qua phòng ngự ngoài yêu thuật vậy.
- Tướng giáp, hiện!
Ánh mắt của Ninh Phàm lạnh lùng, quanh thân hiện ra Tướng ngân chi giáp, hắc quang đụng vào trên hung hung giáp, lập tức chấn động, một cổ cự lực đánh vào bụng Ninh Phàm, nhưng không chấn vỡ hung giáp, ngược lại chấn cho hắc quang kia hoa mắt đầu choáng váng, nhất thời thất thần.
Hắc quang ngừng một lát, lộ ra một con Hắc Xà tiểu thú, răng bén tẩm đầy độc, lưng mọc hai cánh, e rằng đây chính là Ám thú rình rập mình ở chỗ tối.
Chỉ là một con thú nhỏ, không ngờ lại có nguyên anh tu vi, cộng thêm độn tốc quỷ dị của nó, năng lực phá vỡ phòng ngự khiến đại tu sĩ nhất thời khinh thường mà bị chết ở trong tay con thú này, thật đúng là không ít.
Hiển nhiên không ngờ đến Ninh Phàm lại có địa huyền tướng giáp hộ thể, vẻ hung mang trong mắt của Ám thú giảm xuống, muốn độn trốn đi.
Chẳng qua là chưa trốn được nửa bước, đã bị Ninh Phàm vung chưởng vỗ một cái, yêu lực chấn động lên, cơ hồ có thể khiến Ám thú tan xương nát thịt trong chớp mắt.
Năm ngón tay hắn nắm chặc, đã bắt Ám thú vào trong tay.
Nhìn con thú này, ánh mắt của Ninh Phàm trầm xuống.
Con thú này có chút phiền toái... Ở độ sâu trên chín ngàn trượng, Ám thú chỉ có nguyên anh sơ kỳ, nhưng khi tiếp tục lặn sâu xuống, sợ là sẽ có nguyên anh trung kỳ, nguyên anh hậu kỳ, nguyên anh điên phong, thậm chí hóa thần Ám thú. Đến lúc đó, mình chỉ bằng vào tướng giáp, sẽ không phòng ngự được những con thú này đánh lén. Có loại thú này rình rập, không có người hộ pháp cho, mình tự tiện thâm nhập vào chín ngàn trượng trở xuống là hết sức nguy hiểm.
Có thể phái ra để hộ pháp, có nữ thi, có Thạch Binh, nhưng hai người đều không có yêu lực yêu thuật, sợ là không ngăn được Ám thú công kích, thậm chí có khả năng bị Ám thú ở trong tối đánh lén bị thương, nguy hiểm bỏ mạng.
- Như vậy xem ra, ta tối đa chỉ có thể tu luyện ở chín ngàn trượng, còn phải thời khắc nào cũng cẩn thận dè dặt sao...
Ninh Phàm vừa nhả chưởng lực, Ám thú chết. Toàn thân Ám thú đều mang độc, thậm chí yêu huyết của nó, hắn đều không cách nào tùy tiện luyện hóa.
Ninh Phàm đang do dự, từ trong trữ vật đại, Kim Diễm xa nho nhỏ chợt nhẹ chấn động, dường như cực kỳ hưng phấn.
- Hắc Long trủng! Khí tức này, nhất định là Hắc Long trủng không sai?! Sát tinh, ca cảnh cáo ngươi, mau thả ca đi ra, ca đã cảm tri được nơi này là Hắc Long trủng, là địa phương tốt khiến cho tu vi của ca tăng mạnh. Không thả ca ra, ca liều mạng với ngươi!
Ánh mắt của Ninh Phàm trợn tròn một cái, cái tên quậy phá trong trữ vật đại dĩ nhiên là xa linh của Kim Diễm xa —— Hắc Long.
Vào Long Đàm, lên Vân Hải! (2)
Nghe hắn nói, tựa hồ hiểu rất rõ đối với Long Đàm này, còn gọi nơi đây là Hắc Long trủng.
Nhắc tới, quả nhiên là Hắc Long quả thực là đả thủ có yêu lực, dầu gì cũng là hóa thần trung kỳ, nếu có nghiệt long này hộ pháp, ngược lại cũng không sợ hãi Ám thú...
Ánh mắt thể hiện quyết định, Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, trong lòng bàn tay đã đặt một cái Kim diễm xa nho nhỏ.
Trong xa bảo, một đạo long ảnh màu đen dùng ánh mắt đảo qua, sau khi xác nhận nơi đây đúng là Hắc Long trủng, liền trở nên hưng phấn dị thường, hận không được chạy ra khỏi Kim Diễm xa ngay lập tức. Ở chỗ Hắc Long trủng này, nó muốn đề thăng yêu lực cho thật tốt, thậm chí trọng tố yêu thân!
Chẳng qua là Hắc Long đáng thương.đã bị Ninh Phàm luyện hóa thành xa linh, muốn rời khỏi Kim Diễm xa, trừ phi được thần niệm của Ninh Phàm chấp thuận...
- Thả ca đi ra ngoài! Ca biết, ngươi sợ ca lấy được truyền thừa ở Hắc Long trủng này, không cẩn thận đột phá Luyện Hư, vượt qua ngươi cả mười con phố! Ngươi đang ghen tỵ ca! Sát tinh. Ca cảnh cáo ngươi lần nữa, không thả ca đi ra ngoài, ca muốn động chân cách cùng ngươi! Ca nổi khí tức lên, đáng sợ lắm đó!
- Om sòm!
Ninh Phàm thúc giục yêu cấm, lập tức, thức hải của Hắc Long đau như cha mắng mẹ, lời lẽ phách lối im bặt, cũng dần dần biết điều hơn.
- Tha mạng a! Chủ nhân tha mạng a! Tiểu đệ đắc ý vong hình, tiểu đệ có tội!
- Hừ! Ngươi tiếp tục nói năng không giữ gìn nữa, chết đừng có trách! Bổn tôn hỏi ngươi, Hắc Long trủng là cái gì!
Lộp bộp!
Hắc Long chấn động trong lòng, mới vừa rồi không cẩn thận, quá đắc ý, nói lỡ lời rồi, sao lại nói ra Hắc Long trủng chứ.
Đây chính là bí mật của Hắc Long tộc a, cũng chỉ có hắn thân là Thiếu chủ, mới có thể biết chút ít. Yêu tộc tầm thường, căn bản không biết!
- Ca không biết Hắc Long trủng là cái gì...
- Trong vòng ba tức! Không nói thật, là chết!
Ninh Phàm lười nói nhảm cùng Hắc Long.
Một tức!
Hai tức!
Tức thứ ba, Hắc Long u rủ rùn người xuống, cắn răng nói:
- Được rồi! Không phải là Hắc Long trủng sao, nói thì nói chứ sợ gì! Dù sao trừ Hắc Long tộc ra, ai cũng không cách nào lấy được nửa điểm lợi ích từ nơi Hắc Long trủng này...
Hắc Long đắc ý nói, xem ra khí vận của mình không kém a, vốn tưởng rằng thành tội Long, đủ xui xẻo rồi. Vốn tưởng rằng bị trảm móng rồng, bị Ninh Phàm luyện thành xa linh, đủ xui xẻo rồi, nhưng hôm nay thời vận lại chuyển tới, lại khiến ình, phát hiện ra một nơi Hắc Long trủng!
- Nói điểm chính!
Ninh Phàm vừa nhả chưởng lực, Hắc Long yêu hồn trong Kim Diễm xa sắp sửa tan vỡ, giờ khắc này, Hắc Long lại bắt đầu chịu phép.
- Chớ, đừng động thủ a, động thủ thương cảm tình! Ca nói, ca nói hết tất cả! Hắc Long trủng thực tế chính là mộ của Hắc Long tộc Vương tộc tiền bối sau khi vẫn lạc. Nhờ địa thế đặc thù, sẽ lấy bí thuật tẩu long mạch, thành long huyệt, cất giữ thi thể của Vương tộc bất hủ, lưu lại tinh huyết chờ cho tới khi cung cấp cho hậu nhân thôn phệ, hấp thu... Bất quá, chỉ có nhân tài của Hắc long tộc ta mới có thể lấy được truyền thừa, người bình thường là không thể được! Hắc hắc, nơi này là chỗ Vương tộc tiền bối vẫn lạc, vạn nhất là cấp bậc Thiên Yêu, thì ca đã phát tài rồi. Ca hấp thu yêu thi, yêu huyết của kẻ này, đột phá toái hư không thành vấn đề!
Ánh mắt của Hắc Long, lộ ra vẻ mong đợi.
- Hắc Long Vương tộc...
Ninh Phàm cau mày, từ trong “Yêu điển”, hắn thoáng biết được Long Tộc vốn có vô số chi nhánh, nhưng sau thiên địa đại kiếp, trừ Thái cổ Lôi long, không còn Long Tộc nào khác, nhưng sinh ra Vương huyết...
Trước khi xảy ra đại kiếp, Hắc Long tộc đã từng mạnh mẽ hơn so với Lôi long.
Điều này cũng cho thấy, Long Đàm này, đã tồn tại trước khi thiên địa tan vỡ, trước khi Lục Ngô ngủ say?
Vậy là ở dưới này, có một thi thể của Vương tộc Hắc Long, trầm thụy sao...
Đệ nhị giới diện yếu ớt, nhiều nhất chỉ cho phép hóa thần tiến vào. Đây cũng là nói, phía dưới nếu thật có thi thể của Vương tộc Hắc Long, nhiều nhất cũng chỉ có thể là bán bộ luyện hư tu vi.
Như vậy, tuyệt đối không thể xuất hiện Thiên Yêu yêu thi mà Hắc Long mong đợi, nhiều lắm là hóa thần yêu thi...
Hắc Long, sợ là phải thất vọng.
Bất quá nếu nơi đây là Long mộ của Hắc Long tộc, thì như vậy làm sao ngăn cản Ám thú, chắc hẳn Hắc Long có không ít biện pháp.
- Ngươi có biện pháp đối phó Ám thú?
Ninh Phàm trầm giọng hỏi.
- Ám thú? Chính là bọn chúng? Bất quá bọn chúng là lương khô của ca, ca lộ diện một cái, bọn chúng đều phải trốn!
Hắc Long đắc ý nói.
- Được! Như vậy, bổn tôn tu luyện ở đây, ngươi phụ trách hộ pháp, nếu có bất trắc, bổn tôn liền thúc giục yêu cấm, lấy tính mạng ngươi! Đi ra đi!
Ninh Phàm vung chỉ điểm trên Kim Diễm xa một cái, Hắc Long chấn lên một cái, bay ra Kim Diễm xa, hóa ra long thân to lớn.
Thu hồi Kim Diễm xa, chân đạp Hắc Long, Ninh Phàm ra lệnh:
- Đi xuống phía dưới hơn nữa!
- Không thành vấn đề, bao ở trên người ca!
Hắc Long đáp ứng ngay lập tức, nhưng trong lòng thì đắc ý muốn cười.
"Sát tinh muốn tu luyện ở Long mộ, tốt, thật là tốt! Khoảng thời gian này, ca liền bắt Ám thú ở Long mộ, lấy truyền thừa của Vương tộc tiền bối, tranh thủ đột phá Luyện Hư kỳ. Chỉ cần đột phá Luyện Hư kỳ, yêu cấm dù có lợi hại hơn nữa, cũng không khống chế được yêu thú tu vi cao hơn một đại cảnh giới, khẳng định hắn không thể khống chế được ca!"
Trong lúc nhất thời, Hắc Long tràn đầy ước mơ đối với tương lai.
Chẳng qua là khi nó vượt qua huyết đàm, bước vào đáy của Hoàng Tuyền, tất cả ước mơ mong đợi cũng rơi vào khoảng không.
Hoàng Tuyền nằm ở dưới ba vạn trượng!
Nơi đây, chất đống vô số hài cốt, ở phía trên của một rừng hài cốt đó, là một con Hắc âm thi nửa thối nát nửa không.
Từ long huyết quan sát, con Hắc Long này khi còn sống hẳn là có tu vi bán bộ luyện hư, so với sự suy đoán của Ninh Phàm chẳng khác gì.
Đùng đùng.... giấc mộng tự do của Hắc Long, vỡ tan đầy đất.
- Hóa Thần Long thi! Không phải là Thiên Yêu! Con mẹ nó! Ca cao hứng hụt rồi! Như vậy, cho dù là nuốt Long thi, long huyếtthật, thức hải của ca giỏi lắm cũng chỉ có thể đột phá hóa thần điên phong!
- Long huyết, là của ta, hủ thi cấp cho ngươi!
Ninh Phàm cười một tiếng, nhảy xuống Hắc Long, phất tay áo ngoắc một cái, từng giọng long huyết màu đen lóng lánh dồi dào yêu lực bị Ninh Phàm ngoắc tới thu vào trong tay, nuốt vào trong miệng.
Hắc Long cảm thấy lăng loạn rồi, hỏng mất rồi.
- Nguyên bản ca nuốt hết Long thi, long huyết, nhiều nhất cũng chỉ đến hóa thần điên phong, ngươi còn cướp long huyết của ca, lần này nhiều nhất ca cũng chỉ đột phá tới hóa thần hậu kỳ! Ca liều mạng với ngươi!
- Lãi nhãi nữa, Long thi cũng không cho ngươi!
Ánh mắt của Ninh Phàm trầm xuống, thúc giục yêu cấm, thức hải của Hắc Long đau đớn, kêu cha gọi mẹ.
Nó thầm nghĩ, dầu gì mình cũng không coi là giúp tên sát tinh này không công, rốt cuộc cũng lấy được lợi ích từ Long thi, dù nó có thối rữa thì thối rữa đi, còn hơn là không có, ca cố nhẫn nhịn vậy! Ca ăn!
Ăn Long thi, ca tu luyện cho tốt, tranh thủ đột phá hóa thần hậu kỳ. Ăn bổ sung thêm chút dinh dưỡng Ám thú nữa, nói không chừng, vẫn có hi vọng đột phá hóa thần điên phong, thậm chí Luyện Hư!
Suy nghĩ thấu đáo, Hắc Long cũng không ủ rũ cúi đầu nữa.
Con mắt long của nó đảo một cái, ở chỗ tối dường như vẫn có mười mấy con Ám thú hóa thần sơ kỳ a, ai u, đây đều lương khô mỹ vị!
Chỗ tối, Ám thú đang rình rập Ninh Phàm, hàng ngàn hàng vạn ánh mắt, sau khi nhìn thấy Hắc Long, thân thể từng con lạnh lên, run rẩy cả người.
Hắc Long, chuyên ăn Ám thú!
Ám thú sợ hãi, là do bản năng, thậm chí ở trước mặt Hắc Long, ngay cả một thành thực lực Ám thú cũng không phát huy ra được!
Ba vạn trượng, yêu lực cơ hồ căng muốn nổ tung thân thể.
Nếu không phải thân thể đột phá tầng thứ hai của Ngọc mệnh cảnh, nếu không có Vương tộc Phù Ly huyết hộ thân, Ninh Phàm vạn vạn không cách nào thích ứng yêu lực ở nơi đây.
Tu luyện ở chỗ này, tốc độ gấp 30 lần trở lên so với ngoại giới!
Mười năm hóa thần, không khó!
Nhận thấy Hắc Long có sự khắc chế nghịch thiên đối với Ám thú, Ninh Phàm tạm thời yên lòng.
Có yêu cấm ở trong tay, trừ phi Hắc Long cao hơn mình một đại cảnh giới, nếu không không dám đùa bỡn giở trò.
Có con nghiệt Long này hộ pháp, an toàn không là vấn đề, duy nhất phải lo lắng, là Hắc Long ăn quá nhiều Ám thú, có thể nó sẽ nhất cử đột phá Luyện Hư...
“Không sợ! Máu của Ám thú, không phải là Hắc Long tộc không cách nào luyện hóa được độc. Chờ cho Nghiệt Long ăn Ám thú, đem độc lực hóa thành yêu lực tinh thuần, ta sẽ đoạt yêu lực của nó, tự sử dụng, là có thể áp chế được tu vi của con rồng này...”
Vào Long Đàm, lên Vân Hải! (3)
Ánh mắt của Ninh Phàm lạnh lùng nhìn một cái, ra lệnh nghiêm khắc đối với Hắc Long, hạn chế hành động của nó, rồi chợt ngồi xếp bằng, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra Bích Diễm thảo, Yêu Soái Kim huyết.
13 giọt kim huyết hoàn chỉnh, 84 sợi huyết ti... Những thứ này, chỉ sợ là tất cả tàn huyết của yêu soái trong Trầm thụy chi địa.
Máu này vừa hiện, Hắc Long hộ pháp đang lùng giết Ám thú,, với biểu tình uất ức, bỗng nhiên phóng ra sắc sáng rỡ.
- Yêu soái tinh huyết! Không ngờ lại có nhiều như vậy! Thật là đồ tốt a...
Hắc Long không cách nào tưởng tượng, Ninh Phàm không biết ở chỗ nào mà lại lấy được nhiều kim huyết như vậy.
Nó nuốt nước miếng một cái, chợt buồn khổ bỏ đi lòng tham lam. Không được, không thể cướp kim huyết của sát tinh, kim huyết tuy tốt, nhưng hôm nay mình có yêu cấm trong người, không phải là đối thủ của sát tinh...
- Thôi, kim huyết cho ngươi, ca nhẫn nhịn! Ca ăn Ám thú, dùng sức mà ăn!
...
Sử dụng kim huyết, đã gần đến ba tháng.
Suốt ba tháng, Ninh Phàm bất động không nói gì, thật giống như ngồi thiền, quanh thân dâng lên kim quang nhàn nhạt, lại có bích diễm phi đằng, đang từ từ luyện hóa kim quang vào trong cơ thể.
Yêu lực, đột phá từng giáp một, từ từ tiến dần tới vạn giáp.
Khi chút kim huyết cuối cùng bị luyện hóa, yêu lực quanh thân của hắn đã đạt tới 10147 giáp!
Yêu lực, vượt qua vạn giáp, đang ở bên bờ đột phá hóa thần. Vào lúc này, Ninh Phàm mở hai mắt ra, chỉ dùng một tâm niệm, tất cả kim quang, bích diễm đều thu vào bên trong cơ thể,, tiến hành luyện hóa lần cuối cùng ở trong người.
- Yêu lực, vạn giáp... Là thời điểm bắt đầu ngưng tụ yêu lực, đánh vào hóa thần bình cảnh...
Hắn vỗ vào trữ vật đại, lấy ra Phá Tướng đan, Huyền Huyết Đan, Ly Hợp đan. Trừ ba viên đan dược này, còn có viên Vân Sinh đan thứ tư.
Vân Sinh đan, đủ để đề thăng một thành cơ hội để hóa thần thành công, là bí dược do Lục Đạo Trần tặng.
Bốn viên đan dược, có thể giúp tỷ lệ thành công đề thăng ba phần rưỡi, thêm yêu lực vạn giáp, lĩnh ngộ hai loại ý cảnh, nếu Ninh Phàm đột phá hóa thần vẫn thất bại, thì không khỏi quá mức mất thể diện.
Bốn tháng, Lục Uyển Nhi đã luyện chế thành công phượng dực, thủ vệ ở Long Đàm, chờ một khắc Ninh Phàm đột phá hóa thần.
Bốn tháng, Yêu phi cũng thỉnh thoảng đi tới đây. Dĩ nhiên thứ nàng chú ý vẫn là giới đồ giới lộ mà thôi.
Bốn tháng, Lục Đạo Trần tay cầm một khối la bàn, thi triển bí thuật, xác định độ sâu Ninh Phàm mà lặn xuống.
Khi la bàn biểu hiện Ninh Phàm đang ở chỗ sâu ba vạn trượng Hoàng Tuyền, sắc mặt của Lục Đạo Trần chấn động.
Ông ta cũng không biết Ninh Phàm có thủ đoạn gì, lặn xuống độ sâu như vậy, nhưng tự hỏi, mình kiêng kỵ sức mạnh của Ám thú, tuyệt đối không dám lẻn tới độ sâu như vậy...
- Thủ đoạn của người này vượt trên đánh giá của ta... Hậu sinh khả úy a! Mười năm hóa thần, sợ là người này có thể làm được thật...
Một năm, hai năm, ba năm... Năm thứ bảy, bên trong Tịnh Hỏa bộ, huyết quang phóng lên trăm vạn dặm. Mấy trăm ngàn yêu tộc bỏ mạng, giới lộ đi thông tới yêu giới mở ra lần thứ hai!
Năm thứ tám, bầu trời của La Vân Đô quận, mở ra giới lộ, hà quang chợt hiện, một thân ảnh xinh đẹp mặc áo tím mang theo hơn mười vị hóa thần nữ yêu đẹp mơn mởn, hạ xuống La Vân!
Năm thứ chín, Trầm thụy chi địa dâng lên chiến hỏa, Yêu Hoàng thái tử công hãm ba bộ yêu tộc, Tử phi công hãm hai bộ, cướp đoạt giới đồ. Trừ bộ thứ hai, bộ thứ ba không bị công hãm, vẫn còn giữ được giới đồ, nhưng bộ lạc còn lại đều mất tất cả giới đồ.
Dưới sự che chở của Vũ Yên Yêu phi, tạm thời Tử phi không cướp đoạt giới đồ của Lục Đạo Trần và Ninh Phàm.
Nhưng năm thứ mười,ánh mắt của Tịnh Hỏa bộ nhắm vào La Vân bộ.
Thời gian mười năm, thật giống như mây khói tiêu tan.
Mười năm khổ tu, yêu lực trầm ngưng, từng bước hóa thần.
Mười năm. Ninh Phàm không mở mắt một lần, lần lượt đánh vào hóa thần bình cảnh.
Ở năm thứ mười, rốt cuộc hắn xông phá đạo ngăn cách kia, tâm thần chìm vào thiên đạo, xuất hiện tại một tòa Vân Hải chi vực.
Tên đỉnh biển mây, ba khối cự bi đứng thẳng.
Ba khối cự bi, cơ hồ khắc rõ tên họ của các hóa thần tu sĩ từ cổ chí kim, độ cao của mỗi cột trùng điệp vô tận, không đo lường được.
Dưới ba khối bia này, có một đạo đồng khoảng bảy tám tuổi đang đứng thẳng, tay cầm phất trần, nhìn thấy Ninh Phàm bước tới, lạnh lùng nói:
- À? Là Vũ giới tu sĩ sao...?
“Vân hải trảm trảm phàm, đăng thiên hóa thần”, nơi đây là Vân Hải, ba bia này là ba bia thiên đạo. Bia màu tím là yêu, bia màu xanh là thần, bia màu đen là ma. Ba bia hợp lại, thiên đạo mới dung. Vũ giới tu sĩ, ngươi chỉ cần hoàn thành ba bước trảm trảm phàm, sẽ được khắc tên ở thần bia, là có thể hóa thần...
Đạo đồng nói xong, nhắm con mắt không nói nữa, vẻ mặt kiêu căng, không muốn nhiều lời với Ninh Phàm.
Về phần ba bước trảm phàm là như thế nào, hắn càng không giải thích một chút nào.
- Thiên Đạo Thần Bi, ba bước trảm phàm... Đây là tâm thần ta đã chìm nhập vào thiên đạo sao...?
Ninh Phàm từng bước đến gần, ánh mắt quét qua ba tấm bia, âm thầm kinh ngạc khi thấy trên ba cái bia này cóthật nhiều tên họ.
Trong thiên địa, không ngờ lại tồn tại nhiều hóa thần tu sĩ như vậy...
Nếu được khắc tên họ ở bia này, là hắn có thể đạt được sự thừa nhận của thiên đạo, trở thành hóa thần yêu tu!
Nếu không khắc, thì không cách nào hóa thần, chớ nói chi đến hóa ma...
- Ý tứ của Động Hư, rốt cuộc là cái gì... Nên hóa ma như thế nào, như thế nào...
Càng đến gần cự bi, khí tức tang thương dường như khiến Ninh Phàm bị hòa tan mất.
Ánh mắt quét qua ba khối cự bi, Ninh Phàm đột nhiên phát hiện, từng tên họ hóa thần xa lạ kia, thực tế mỗi người đều có sắc thái bất đồng.
Đỏ da cam vang lục lam chàm tím, đại biểu cho khí vận và điểm cuối đạo đồ của mỗi người. Tuyệt đại đa số là đỏ da cam vang lục lam, màu xanh da trời cực ít, màu tím còn hiếm hoi hơn...
Chẳng qua là điều khiến Ninh Phàm để ý, không phải là tên họ màu tím, mà là trên thần bia, bên trong vô số họ tên có xen lẫn một cái tên màu đen.
Lúc đầu hắn cũng không để ý, chẳng qua là sau khi nhìn thấy rõ cái tên kia, vẻ mặt Ninh Phàm biến đổi.
Lưỡng Nghi Tinh, Hàn Nguyên Cực!
- Sư tôn! Tên của người, lại ở trên thần bia này! Không sai, họ tên này, có khí tức rất hiếm có của sư tôn khi khắc chữ, ta nhận ra không sai chút nào!
- Chỉ có điều tại sao chữ lại là màu đen, vì sao họ tên của sư tôn có sắc thái màu đen, bất đồng cùng người khác, chẳng lẽ, đây mới là mấu chốt để hóa ma?!
Hắn quét ánh mắt qua ba cái bia lớn, dần dần phát hiện, cứ mỗi mấy chục ngàn người, thỉnh thoảng sẽ xen lẫn một cái tên màu đen. Ánh mắt hắn nhìn vào đạo đồng kiêu căng kia, đạo đồng có vẻ rất trẻ tuổi, thực chất là cốt linh đã hơn ngàn, cũng có hóa thần hậu kỳ tu vi.
Ninh Phàm thu hồi mục quang, ôm quyền nói:
- Dám hỏi các hạ, họ tên trên Thiên Đạo Thần Bi này, vì sao không cùng sắc thái?
- À! Ngươi có thể nhìn ra trên thần bia có sự khác biệt về sắc thái!
Đạo đồng biến đổi ánh mắt.
Chỉ vì những sắc thái kia, chính là khí vận, tu sĩ tầm thường căn bản không thể nhìn thấy, thông thường mà nói, chỉ có chân tiên mới có thể nhận ra. Đạo đồng thuộc về Chưởng Bi Tiên Phủ, chí có một phần mười người có thể vào lúc toái hư nhìn thấy khí vận, còn dưới hóa thần mà có thể thấy khí vận, thì trong một vạn người không có một!
Nhất thời, hắn thu liễm vẻ kiêu căng, thu hồi phất trần, ôm quyền nói với Ninh Phàm:
- Nhãn quang của đạo hữu trác tuyệt, thật là bất phàm! Tại hạ thuộc Bắc Minh thiên hư không giới Huyền Vũ Tinh, là Hộ Bi đạo đồng của ‘Chưởng Bi tiên đế’, đạo hiệu Nhất Thanh, xin thỉnh giáo tính danh của đạo hữu!
Ngàn năm cốt linh, hóa thần hậu kỳ, tên này làm một đạo đồng, có thể nói là tư chất trác tuyệt, cho dù là ở trên Huyền Vũ tinh, cũng coi là danh tiếng không nhỏ. Tuấn kiệt của Huyền Vũ Tinh, có thể nhìn vào mắt người nào đó là rất hiếm. Nhưng hôm nay, Ninh Phàm lại làm cho Nhất Thanh này ánh mắt sáng lên.
Người này còn chưa hóa thần hoàn toàn, đã đọc được khí vận, cực kỳ bất phàm.
Loại nhân tài như vậy đáng để ình kết giao!
- Tại hạ, Ninh Phàm!
Ninh Phàm ôm quyền. Ở trước mặt đạo bi, giấu giếm tên họ, không có chút ý nghĩa nào.
Ba bước trảm phàm, khắc tên hóa thần, tên họ, không cách nào giấu giếm.
Xưa nay bao nhiêu khách hóa thần, người có thể làm cho đạo đồng để mắt tới, rất hiếm... Nhưng Ninh Phàm chính là một người!
- Đạo hữu có thể biết khí vận, sợ là đạo hữu hóa thần khắc bia, dùng bút để ngưng khí vận còn cần sư tỷ "Bắc ly” tương trợ...
Đạo đồng lấy ra một tờ thanh phù, nói lẩm bẩm vào đó.
Đã qua mười ba năm không có hóa thần tu sĩ đọc được khí vận rồi.
Đạo đồng mơ hồ cảm giác được, Vân Hải hôm nay sẽ bị Ninh Phàm làm cho chấn động.