Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 262: Khẳng Định Địa Vị
Ở cửa Thành ủy, hơn mười cán bộ lão thành đã xếp thành một hàng. Một người dẫn đầu, tóc bạc trắng, vẻ mặt bi tráng, phảng phất như có vẻ có nỗi oan ức tận trời, trong hai mắt toát ra vẻ bi thống, hận không thể thấy tuyết bay tháng Sáu, hoa rơi tháng Chạp.
Người không biết còn tưởng rằng con trai ông ta chết.
Dù thật ra Phong Huống là ủy viên Mặt trận Tổ quốc thành phố, nhưng phần lớn các công ty trên danh nghĩa cũng là ủy viên Mặt trận Tổ quốc, căn bản cũng không tính là người của Mặt trận Tổ quốc. Nếu nói Trần Quả và Phong Huống có giao tình thân thiết, e là Phong Huống sống lại cũng không thừa nhận.
Đương nhiên, Phong Huống có tiền, đã rất nhiều lần cống hiến tài lực cho Mặt trận Tổ quốc. Phong Huống vừa chết, lại sắp sang năm mới, các vị ủy viên Mặt trận Tổ quốc bỗng nhiên cảm giác thấy không khí của lễ mừng năm mới hơi thiếu thốn, lại suy nghĩ, hóa ra hàng năm Phong Huống đều tặng rất nhiều hàng Tết, năm nay lại không có. Cả đám già ngồi với nhau, nhắc tới Phong Huống lại không tránh khỏi đau buồn, sau đó lại thấy rằng Phong Huống thật tốt, càng thêm căm hận người hại chết Phong Huống.
Sau đó, Trần Quả trong lúc rảnh rỗi nói chuyện với các cán bộ lão thành, liền nhắc đến việc Cục Công an thành phố phá án bất lợi, mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lại không làm rõ ràng. Tuy Mặt trận Tổ quốc không có quyền lực như người giám sát chính quyền, nhưng mặt trận tổ quốc không chỉ là hình thức, cũng cần phải tham gia thảo luận chính sự. Nhất là vụ án ủy viên Mặt trận Tổ quốc Phong Huống bị bắn chết, rõ ràng cho thấy Cục Công an thành phố phá án bất lực, Thanh ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lại không làm rõ. Như thế, dần dần Trần Quả đã hướng các cán bộ lão thành từ việc nhớ hàng Tết của Phong Huống thành lòng đầy căm phẫn.
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Trần Quả, phải tạo áp lực cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, phải nói chuyện với Bí thư Tưởng.
Tết ông Táo, mỗi nhà đều xem như là một ngày lễ lớn. Trần Quả chọn đúng ngày này chặn ở cửa Thành ủy chính là thật lòng không muốn cho người khác đón năm mới rồi.
Thấy đã trưa, nhà nào cũng đã có tiếng pháo nổ vang, Trần Quả lại dẫn đám cán bộ lão thành tóc bạc phơ đứng trong gió rét, có vài người còn ăn mặc phong phanh nên lạnh run, khiến người khác thấy không đành lòng.
Trần Quả đứng đầu, ngẩng đầu nhìn lên lầu, vẻ mặt kiên nghị. Nếu y thật sự vì dân chờ lệnh, thì tinh thần của y thật khiến người khác cảm động. Nhất là mái đầu bạc phơ của y run rẩy trong gió, khiến y càng thêm vài phần hiu quạnh.
- Bí thư Tưởng không xuống thì chúng ta không đi.
Trần Quả nói với những nhân viên bước đến định khuyên bảo. Thái độ y kiên định, giọng điệu ôn hòa.
- Cậu nhỏ, cậu không cần phải khuyên tôi, tôi không sao, cậu cứ làm việc của cậu đi.
Có lý có cứ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thái độ của Trần Quả khiến người khác không thể nào bắt bẻ được, cũng làm cho mọi người thêm kính nể y. Không thể không kính nể y tuy già nhưng tinh thần vẫn còn mạnh mẽ. Mái tóc bạc trắng của Trần Quả ôm lấy gương mặt hồng hào, thật khiến cho người khác vừa đưa mắt nhìn đã sinh lòng kính nể.
Năm phút đồng hồ trôi qua, Tưởng Tuyết Tùng cũng không xuống, lại có nhân viên đến khuyên nhủ, Trần Quả vẫn như trước, không nghe, còn ôn tồn khuyên nhân viên đi làm việc đi, bên ngoài quá lạnh rồi.
Mười phút trôi qua, chẳng những Tưởng Tuyết Tùng không lộ diện, mà Hô Diên Ngạo Bác cũng chẳng bước xuống. Nhân vật số một và số hai trốn tránh đã đành, các lãnh đạo chủ chốt Thành ủy cũng không dám lộ mặt, tình hình rất quái lạ. Ngay cả Thôi Đồng cũng là Lã Vọng buông câu, thậm chí Trưởng ban thư ký Thành ủy Lãnh Nhạc cũng không bước ra ngoài ổn định trật tự. Không ít người nghĩ, chẳng lẽ tập thể lãnh đạo đều đi đón năm mới cả rồi sao?
Đương nhiên không có, toàn bộ lãnh đạo chủ chốt Thành ủy đều đang trong phòng làm việc. Vì Trần Quả muốn trực tiếp gặp Tưởng Tuyết Tùng, mà Bí thư Tưởng lại không lộ diện, cũng không chỉ định ai ra mặt, có người nào tình nguyện làm khiên chắn chứ? Huống chi lại không ai biết Bí thư Tưởng rốt cuộc muốn xử lý chuyện ngoài ý muốn lần này thế nào.
Sự kiện lần này, nói lớn cũng chẳng lớn, nếu khua môi múa mép đi khuyên đám người Trần Quả thì chỉ là chuyện nhỏ. Nếu nói là chuyện nhỏ thì cũng không hẳn. Nếu Trần Quả thật sự muốn kinh động đến Tưởng Tuyết Tùng, Tưởng Tuyết Tùng áp dụng biện pháp quyết đoán, tố cáo tội danh can thiệp vào công việc bí thư của Thành ủy của Trần Quả với Tỉnh ủy, Trần Quả cũng nuốt không trôi, vậy là chuyện lớn.
Nhưng thông thường thì chẳng có Bí thư Thành ủy tại nhiệm nào lại đi làm như vậy. Cho dù Tỉnh ủy ra mặt trấn áp Trần Quả, Tưởng Tuyết Tùng cũng sẽ không lấy được một chút tôn trọng của các đồng chí lão thành, thanh danh trong Mặt trận Tổ quốc sẽ hỏng bét, trong Hội đồng Nhân dân cũng không khá hơn được chút nào. Cả đám đồng chí lão thành, cán bộ lão thành thật sự ngăn cản không nổi con đường lên chức của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng có thể cản trở con đường nắm quyền của Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương, ngăn cản Tưởng Tuyết Tùng thực thi ý định của mình.
Nói cách khác, năng lượng được việc có lẽ không có, nhưng cách làm chuyện xấu chắc chắn rất nhiều.
Lại thêm vài phút trôi qua, cũng không ai bước xuống. Trần Quả vẫn mười phần kiên trì như cũ, vẫn không đi. Nhưng y cũng không chịu nổi gió lạnh, bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn từ chối nước ấm mà nhân viên mang đến.
Thêm một lúc nữa, cuối cùng có một cán bộ lão thành trong đám người đó đứng không vững nữa, muốn ngồi lại không có ghế, còn muốn bỏ đi lại ngượng ngùng, bỗng nhiên cảm thấy trên người ấm lại, nhìn lên, thấy một người thanh niên vẻ mặt chân thành tươi cười lấy áo khoác của mình choàng lên người của ông ta. Vẻ mặt chàng thanh niên này tươi cười nhẹ nhàng lại có vẻ vô cùng nhiệt tình, làm cho người ta không đành lòng từ chối lòng tốt của hắn, người cán bộ lão thành thật sự không thể đẩy áo choàng của hắn ra.
Chủ yếu cũng là ông ta đã quá lạnh, không thể từ chối người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, liền gật đầu với chàng thanh niên:
- Cảm ơn cậu, chàng trai.
- Mọi người không nên khách sáo, người già đứng cũng mệt, xin mời ngồi.
Chàng thanh niên vừa nói, lại như ảo thuật, lấy ra một cái ghế từ phía sau.
Vị cán bộ lão thành nhất thời cảm xúc thành trăm mối ngổn ngang. Lúc lạnh đến không chịu nổi thì đưa áo khoác, lúc đứng không vững thì đưa ghế cho ngồi, hành động của chàng thanh niên này lập tức giành được thiện cảm của ông ta.
Điều khiến vị cán bộ lão thành này kinh ngạc là chàng trai này không đi một mình. Phía sau hắn còn có mấy người nữa đi theo. Mấy người đó, có người thì đưa áo bông và ghế ngồi cho các vị cán bộ lão thành, có người mang nước ấm đến, tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trước khi Trần Quả phát hiện được, đã có bảy tám vị cán bộ lão thành phía sau ông ta ngồi xuống.
Tổng cộng cùng ông ta đến đây chỉ có mười mấy người.
Trần Quả giận dữ. Là kẻ nào lén lút làm hỏng chuyện tốt của ông ta, khiến kế hoạch ông ta tỉ mỉ bày ra trôi theo mây nước? Quay đầu nhìn lại, thấy người bày đầu cho các vị cán bộ lão thành là một thanh niên, ông ta đưa tay chỉ hắn:
- Anh… Anh tên gì?
Chàng trai gật đầu cười với Trần Quả, bước vài bước về phía trước, đứng trước mặt Trần Quả cung kính, hơi khom người, nói:
- Xin chào Chủ tịch Trần, tôi là Quan Doãn, thư ký của Bí thư Tưởng.
Thư ký số một Thành ủy? Quan Doãn vừa dứt lời, trong bảy tám vị cán bộ lão thành đã ngồi xuống đã có năm ba người khiếp sợ. Hóa ra hắn chính là Thư ký số một Thành ủy trong truyền thuyết, là thư ký mà Tưởng Tuyết Tùng xem trọng nhất. Không ít người chưa từng gặp qua Quan Doãn đều muốn tận mắt nhìn rõ hắn.
Trần Quả cũng sững sờ. Quan Doãn ra mặt cũng tương đương với Tưởng Tuyết Tùng ra mặt. Nếu như là người bình thường, có lẽ sẽ coi đây là một sự trân trọng. Dù sao Quan Doãn cũng là thư ký số một. Nhưng trong lòng ông ta vẫn bất bình. Ông ta là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, là một thành viên trong bốn bộ máy chủ chốt, Quan Doãn chỉ là một thư ký nho nhỏ lại muốn ra đây giải quyết ông ta sao? Mơ tưởng!
- Thư ký Quan, sao Bí thư Tưởng không xuống đây? Có phải cảm thấy đám người chúng tôi đã già tay già chân cả rồi, không thể anh dũng đấu tranh, lại không thể đi theo làm tùy tùng được sao?
Giọng nói của Trần Quả mang theo vài phần tức giận, khác hẳn hình tượng kiên nhẫn mười phần của ông ta lúc nãy.
Lúc này, tòa nhà Thành ủy đã đầy những người đứng xem náo nhiệt. Tin rằng các cấp trên trong tòa nhà Thành ủy, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Quan Doãn, muốn xem Quan Doãn giải quyết sự tình hôm nay như thế nào. Dù sao, hắn đối mặt với Phó Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, ai cũng biết, các đồng chí lão thành trong Mặt trận Tổ quốc và Hội đồng Nhân dân là đám người đều khiến Bí thư và Chủ tịch thành phố vò đầu bứt tóc, chửi không được, đuổi không xong. Hơn nữa, Trần Quả lại là người nổi tiếng là tính tình bướng bỉnh. Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đều trốn không gặp, chính là không muốn tranh luận với Trần Quả, để tránh việc có nói lại ông ta hay không cũng đều phải trở thành kém cỏi.
Lẽ ra Quan Doãn lấy thân phận thư ký số một Thành ủy giải quyết vấn đề, cũng xem như là ổn. Nhưng Quan Doãn tuổi còn quá trẻ, vừa đứng trước mặt đã khiến người ta có cảm giác chấn động. Trên quan trường luôn chú ý đến khí thế, Quan Doãn lại chưa từng trải, lịch duyệt ít ỏi, trên người không có khí thế bất động như núi của những kẻ lão luyện trên quan trường.
Nhưng, khi tất cả mọi người đều nghĩ Quan Doãn nhất định sẽ bại dưới tay Trần Quả, thì Quan Doãn đã đứng thẳng người, dường như trong phút chốc, khí thế của hắn đã bừng bừng, không còn vẻ khiêm nhường của hậu sinh vãn bối vừa rồi trước mặt Trần Quả nữa, mà lại giống như một người có sứ mệnh trọng đại, là nhân vật nắm quyền to vậy. Hắn cao giọng nói:
- Chủ tịch Trần, Bí thư Tưởng không phải là không xuống, mà là không ở trong Thành ủy.
- Nói bậy!
Trần Quả gần như tức sùi bọt mép, quát lên.
- Bí thư Tưởng rõ ràng đang ở trong Thành ủy. Thư ký Quan, một người thư ký trước hết phải thành thực. Cậu mở to mắt nói dối, là tối kỵ khi đi theo bên người lãnh đạo.
- Chủ tịch Trần, Bí thư Tưởng quả thật không ở trong Thành ủy. Hay là ngài cứ đến văn phòng Bí thư xem thử?
Quan Doãn cất cao giọng:
- Các vị lãnh đạo, Bí thư Tưởng quả thật không có trong văn phòng. Hôm nay là tết ông Táo, ông ấy đã ra ngoài gặp gỡ các doanh nghiệp, đang đặt mua hàng Tết cho các vị lãnh đạo ở Mặt trận Tổ quốc. Giờ hẳn là hàng hóa đã được chuyển đến Mặt trận Tổ quốc rồi. Theo phong cách làm việc của Bí thư Tưởng, giờ ở Mặt trận Tổ quốc đã bắt đầu phân phối hàng Tết rồi.
Bao năm qua, hàng hóa đến Mặt trận Tổ quốc bao giờ cũng không đủ chia, luôn được xếp theo cấp bậc. Nếu cấp bậc bằng nhau, người đến trước sẽ được lấy trước. Mấy người đến Thành ủy chặn cửa không ngờ bên kia đã bắt đầu phân phối hàng Tết rồi. Nghĩ lại thật không đúng, hôm nay là Tết ông Táo, lại nghĩ đến những người cùng cấp bậc với mình đang lãnh hàng hóa ở Mặt trận Tổ quốc. Căn cứ vào nguyên tắc đến trước được trước, đến chậm một bước, chính mình không còn được chia hàng Tết nữa.
Ngẫm lại, quanh năm suốt tháng chẳng được xài đồ tốt, mấy năm liên tục cũng không giành được hàng tốt, năm nay lại trôi qua không được chút gì cả, cứ ngồi nghĩ như thế, cuối cùng, hai ba vị cán bộ lão thành xoay người bỏ đi.
Bảy tám người còn lại thấy thế, lập tức cũng hiểu rõ, không nói hai lời, bỏ Trần Quả mà đi. Trong nháy mắt, từ mười mấy người chỉ còn lại Trần Quả.
Quan Doãn híp mắt cười, hỏi:
- Chủ tịch Trần, có muốn lên lầu uống chén trà nóng không, hay là…
Quan Doãn còn chưa dứt lời, Trần Quả đã tức giận “hừ” một tiếng, vung tay xoay người bỏ đi:
- Chút tài mọn khó thành đại sự.
Mặt kệ Trần Quả đánh giá thủ đoạn của Quan Doãn ra sao, diệu kế của Quan Doãn, không chiến mà thắng, nhất thời được mọi người ca tụng trong tòa nhà Thành ủy. Việc này cũng đã mang đến cho Quan Doãn một vầng hào quang thật lớn. Vì thế, thư ký thứ nhất Thành ủy từ danh tới thực, từ đó về sau, Quan Doãn chính thức khẳng định được địa vị của hắn trong Thành ủy.
Ba ngày sau, Quan Doãn đang dọn dẹp hành lý, chuẩn bị trở về huyện Khổng đón năm mới, lại nhận được một cú điện thoại từ thủ đô gọi tới khiến hắn có một niềm vui bất ngờ.