Số lần đọc/download: 1426 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 04:45:27 +0700
Q.3 - Chương 262: Nha Đầu Hồ
Đ
ỗ Long tóm lấy bọn móc túi từ dưới đất, định mang bọn họ đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu từ phía cái tên vừa chạy trốn lúc nãy, người vây quanh xem đều tránh ra, Đỗ Long cũng hiếu kỳ quay lại nhìn. Chỉ thấy tên trộm bỏ chạy lúc nãy đang khập khiễng bước về phía mình, người hắn vẹo sang một bên, tay lại bất thường để đằng sau lưng. Đỗ Long vừa nhìn đã biết tay của hắn bị tóm lại ở đằng sau rồi, có điều sao không thấy người tóm tay hắn đâu nhỉ?
Sau khi hắn tiến lại gần thì người vây xem đều ngạc nhiên, người này đẩy tên móc túi về phía Đỗ Long, cuối cùng cũng thấy mặt của y… Thật ra phải nói là cô, bởi vì đây rõ ràng là một cô bé xinh xắn chừng 15 tuổi.
- Chú à, tên móc túi này giao cho chú.
Cố bé xinh xắn bĩu môi hừ một tiếng rồi quay người đi, trong lúc Đỗ Long còng tay tên này lại thì cô bé đã biến mất trong đám người.
Một mình Đỗ Long áp tải sáu tên lên xe bán tải của hắn, bộ dạng luống cuống tay chân khiến cho cô bé trốn trong đám đông không khỏi cười khẽ đầy thiện cảm với hắn. Sau khi nhìn thấy Đỗ Long dẫn sáu tên trộm kia đi, cô bé mới quay sang hỏi ông lão hiền từ râu tóc đã bạc đứng cạnh rằng:
- Ông ơi, người kia võ công không tệ, không ngờ lại là một tên ngốc.
Ông lão cười hề hề rằng:
- Hồ nha đầu, cháu biết gì chứ, chớ coi thường hắn, hắn trông trẻ như vậy có lẽ mới làm cảnh sát, chưa bắt nhiều người như vậy bao giờ nên mới không quen. Có điều lúc nãy nhìn tài nghệ hạ mấy tên trộm mau lẹ như vậy, chỉ sợ Khương sư huynh mà cháu khâm phục cũng không bằng hắn đâu.
Hồ nha đầu này họ là Cổ, tên là Nguyệt Hồ, chỉ mới 14 tuổi, tóc dài tới eo, mặt hơi tròn, có má lúm đồng tiền nho nhỏ, mắt trong veo như nước vậy. Cô bé đeo kính không gọng màu tím, mặc bộ váy liền ngắn màu đen hơi lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo bị đôi tất tối màu che đi, trên chân còn mang theo 1 đôi giày da ngắn màu đen. Đây là một tiểu nha đầu đáng yêu tinh ranh, nhưng nếu ai bị vẻ bề ngoài đáng yêu này làm ê hoặc thì bảo đảm sẽ chịu thiệt thòi lớn trước mặt cô bé này.
Người mà Cổ Nguyệt Hồ kính trọng nhất chính là cha mẹ và ông nội, cùng thế hệ thì kính trọng nhất là Khương sư huynh rồi. Cô nghe ông ngoại nói như vậy thì liền nũng nịu nói:
- Thật sao ạ? Cháu không tin Khương sư huynh lại thua cái tên cảnh sát ngốc nghếch kia đâu.
Ông nội của Cổ Nguyệt Hồ than nhẹ một tiếng, kéo tay phải của đứa bé đến trước mặt rồi xoa xoa đầu nó, an ủi rằng:
- Cháu bé ngoan, kẻ xấu đã bị bắt đi rồi, nếu cháu không nhớ quê hương ở đâu thì từ nay về sau cứ đi theo ông.
Đứa bé vừa mới bị Đỗ Long bắt liền dạ một tiếng rồi nhào vào người ông nghẹn ngào gọi ông nội, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Cổ Nguyệt Hồ cười hì hì, đưa tay lên xoa đầu đứa bé mấy cái và nói:
- Mau gọi chị đi nào, không thì không cho ăn kẹo, ông nội định nhận nó làm đồ đệ sao?
Ông nội cười ha hả nói:
- Nếu ông nhận nó làm đồ đệ, chẳng phải cháu phải gọi nó là sư thúc sao? Thật là hồ đồ, trước tiên cứ về đã, nếu được thì để cho bố cháu hoặc là các sư thúc coi xem thế nào.
Bụng đứa bé đột nhiên kêu lên, chắc là do lời nói của Cổ Nguyệt Hồ gây ra rồi, Cổ Nguyệt Hồ cười khanh khách nói:
- Em nhỏ đói rồi phải không? Chị dẫn em đi ăn nhé, sau này phải nghe lời chị, chị sẽ đối tốt với em…
Một ông lão với hai đứa trẻ ăn tại quán ăn chợ sách, không lâu sau thì thấy hai chiếc xe cảnh sát rất hút mắt quay lại
Cổ Nguyệt Hồ vẫn thấy canh cánh trong lòng về những lời ông nội nói. Thấy Đỗ Long dừng xe rồi đi vào trong chợ sách, đôi mắt to trong veo của cô bé hơi chớp một chút:
- Ông nội, cháu đi vệ sinh một chút.
Ông Cổ hắng giọng nói:
- Trò quỷ này của cháu qua mắt ông được sao? Cháu muốn đi thăm dò anh ta ông không quản, nhưng mà không được phép làm bậy, biết anh ta làm việc ở đâu là được rồi.
- Cháu biết rồi ạ…
Cổ Nguyệt Hồ đuổi theo Đỗ Long.
Đỗ Long nhanh chóng quay lại trước quầy sách chuyên ngành y học. Cổ Nguyệt Hồ nhìn lướt qua sách của hắn, trong lòng có chút tò mò, cái tên cảnh sát này không phải học y học, tại sao lại xem những cuốn như này?
Cô rất tự nhiên đi đến cạnh Đỗ Long cầm một cuốn sách “Giải phẫu học” thật dày lên, Đỗ Long nghiêng đầu nhìn cô rồi cười nói:
- Là cô bé à, vừa nãy quên chưa cảm ơn em, không ngờ chúng ta lại gặp nhau. Anh là Đỗ Long, rất hân hạnh được biết em.
Đỗ Long giơ tay về phía Cổ Nguyệt Hồ, cô bắt tay qua loa:
- Cổ Nguyệt Hồ, chú thuộc đội chống móc túi à?
Đỗ Long cười rằng:
- Hóa ra là Hồ tiểu thư, anh là cảnh sát hình sự thuộc đội trinh sát hình sự quận Bạch Hoa chứ không phải chống móc túi, hôm nay là vô tình gặp chuyện thì tiện tay bắt thôi. Mà gan em lớn thật đấy, dám ra tay bắt tên móc túi, không sợ bọn chúng hành hung sao?
Cổ Nguyệt Hồ bĩu môi nói:
- Cháu họ Cổ, gọi là Nguyệt Hồ, không thích người khác gọi là tiểu thư đâu, mới nghe lại tưởng là nhưng người phụ nữ bán mình.
Đỗ Long cười:
- Ra là bạn Cổ, gọi như vậy cũng không hay, không bằng gọi là Tiểu Cổ đi, hôm nay em không đi học sao? Tại sao lại đi một mình tới đây đọc sách? Nếu bị người xấu bắt cóc thì phải làm sao?
Cổ Nguyệt Hồ liếc mắt một cái rồi nói:
- Làm ơn đi chú cảnh sát, cháu không ngu ngốc như vậy đâu, hơn nữa chú thấy cháu không có chút bản lĩnh nào lại có thể tóm được tên móc túi kia đến trước mặt chú sao?
Đỗ Long bừng tỉnh gật đầu:
- À, ra là vậy, nhưng em còn nhỏ tuổi vậy đáng lẽ phải đi học chứ sao hôm nay lại nghỉ học vậy? Không phải là trốn tiết đấy chứ? Như vậy không tốt đâu.
Cổ Nguyệt Hồ buồn bực nói:
- Cháu bỏ học rồi không được à?
Đỗ Long nghiêm mặt nói:
- Như vậy không tốt, lẽ nào em vì vấn đề kinh tế mà bỏ học? Như vậy đi, em đã gọi anh là chú rồi, vừa lúc anh có một dự án giúp đỡ người nghèo khó, anh với em làm một cặp để giúp em học lên đại học.
Cổ Nguyệt Hồ chỉ vào mình, bất mãn nói:
- Chú nhìn thấy cháu một cây hàng hiệu này có giống người không có tiền để đi học không? Chỉ cần cháu muốn thì ba cháu có thể mua một ngôi trường cho cháu chơi bất cứ lúc nào đấy.
Đỗ Long cau mày nói:
- Vậy vì em không muốn đi học nên mới bỏ học à? Em vẫn nhỏ như vậy, nếu không học thì sau này làm sao tìm việc, làm sao nuôi sống mình chứ? Lẽ nào muốn làm người ăn bám, hay là sau này sẽ lưu lạc giống như tên móc túi vừa nãy? Không được, em đưa anh đi gặp bố mẹ em để anh thuyết phục họ cho em đi học mới được.
Cổ Nguyệt Hồ tức điên lên, hai tay chống nạnh lớn tiếng nói:
- Này chú, chú cố ý chọc tức cháu phải không? Nói cho chú biết, cháu 12 tuổi đã thi vào trường cao đẳng, mấy tháng trước vừa lấy bằng thạc sĩ đó, tài năng của thiên tài không phải người ngốc nghếch như chú có thể tưởng tượng được đâu.
Đỗ Long thương hại nhìn Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Không muốn đi học thì thôi, nhưng em không nên lừa gạt người khác như vậy, ôi đứa nhỏ này….
Cổ Nguyệt Hồ tức đến muốn nổ tung thì đột nhiên nghe tiếng gọi từ bên ngoài:
- Nha đầu, người ta đang chọc cháu đấy, làm sao lại thiếu kiên nhẫn thế? Đi nào, cháu nên về đi học thôi.
Cổ Nguyệt Hồ quay đầu nói với ông nội:
- Ông nội, ông cũng giúp chú này ức hiếp cháu sao?
Ông Cổ cười ha hả:
- Cháu suốt ngày tự xưng thiên tài, cuối cùng thì hôm nay chịu lép vế rồi sao? Đây là việc tốt mà…. Cậu thanh niên, nha đầu này nhà tôi hư quá rồi, vì vậy hồ đồ một chút, cậu đừng trách nó nhé, nha đầu nên đi thôi.
Cổ Nguyệt Hồ tức giận trừng mắt nhìn, giơ nắm đấm về phía Đỗ Long nhếch miệng uy hiếp rồi mới quay người đi theo ông nội. Đỗ Long nhìn thấy cô bé nói với mình rằng:
- Tiểu tử ngươi nhớ kĩ ta đấy, ta sẽ quay lại tìm ngươi.
Nhưng điều làm cho Đỗ Long tò mò hơn chính là cậu bé vừa nãy mà ông lão kia dắt theo, trước khi đi cậu bé nhìn Đỗ Long mà không rõ đó là ánh mắt cảm ơn hay là oán giận nữa.