Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vô Tội
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 372 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 95: Đâm
ếu không muốn quá mức khó xử, thì đừng nên tự chuốc lấy khó xử"
Cung nữ họ Dung chậm rãi lặp lại những lời mà người đàn ông trung niên nhắn lại cho nàng. Trong lúc hơi thở y đang nặng nề, cứ tưởng rằng nàng nhất định sẽ vô cùng giận dữ. Nào ngờ cung nữ họ Dung chỉ giơ cánh tay lên, ra hiệu y có thể rời khỏi.
Nhìn bóng dáng người đàn ông trung niên biến mất khỏi sơn đạo, khuôn mặt cung nữ họ Dung cũng chợt xuất hiện vẻ u ám.
Nếu Tịnh Lưu Ly đã tỏ rõ thái độ như vậy thì dù có dùng miệng lưỡi tranh đoạt cỡ nào cũng đã không còn ý nghĩa.
"Thực ra ta phái người đi tìm ngươi, chẳng qua là tỏ lòng tôn trọng với chủ nhân. Dù sao Mân Sơn Kiếm Tông cũng là nhà của người. Nhưng ta đành xin lỗi, ta chỉ là một hạ nhân nên chỉ có thể để ý đến kết quả cuối cùng, làm sao chú tâm tới quá trình của nó có khiến mình khó xử hay không?" Cung nữ họ Dung xoay người, đầu hơi cúi, nhìn về nơi có thể mơ hồ thấy bóng dáng Tịnh Lưu Ly dưới sườn dốc, bình thản lẩm bẩm: "Hy vọng là kiếm hội lần này không chỉ mình tên thiếu niên quá rượu kia chịu giáo huấn, mà kẻ thân là người được Mân Sơn Kiếm Tông tông chủ quyết định cho kế thừa cũng phải bị giáo huấn!"
"Nàng ta sẽ không từ bỏ chỉ vì mấy câu đó của người đâu!"
Đàm Thai Quan Kiếm nhìn Tịnh Lưu Ly nói.
"Đương nhiên ta biết nàng sẽ không bỏ qua." Tịnh Lưu Ly chế giễu nói tiếp: "Tuy nhiên, có cơ hội mắng nàng, ta phải tận dụng!"
Đạm Thai Quan Kiếm đành cười khổ lắc đầu.
Mặc kệ Tịnh Lưu Ly có thiên tài đến mức nào cũng vẫn còn quá trẻ, vậy mới có tính cách độc ác nhưng cũng rất thú vị thế này.
"Có cần ngăn cản hắn không?"
Sau khi lắc đầu, Đàm Thai Quan Kiếm chợt hỏi.
Đây đã là lần thứ ba gã hỏi câu này.
Hai lần trước đều vì Thanh Diệu Ngâm, mà chuyện này gã đã thống nhất ý kiến với Tịnh Lưu Ly, nên hiện tại hỏi là vì đã xuất hiện có biến cố mới xuất hiện.
"Không cần!"
Cũng giống hai lần trước đó, Tịnh Lưu Ly lắc đầu không chút do dự: "Quy tắc kiếm hội là do ta định ra, nếu ta không quy định không thể làm vậy, thì cũng không có lý do để ngăn cản. Điều mấu chốt là chuyện này liên quan đến sự kiêu ngạo của ta, giống như thiếu niên trong quán rượu kia mặc dù biết nàng ta sẽ ra tay đối phó nhưng vẫn như trước, cho rằng nàng sẽ không thể ngăn cản hắn thắng cuộc được. Mà ngay cả ta cũng tin nàng ta không thể thành công!"
Đạm Thai Quan Kiếm nhìn khuôn mặt đầy kiêu ngạo của nàng, cũng cảm thấy đây là tính cách thú vị của tuổi thiếu niên.
"Ta vừa mới mắng nàng ta, ngay lập tức đã có biến hóa, lẽ nào nàng ta có khả năng gì? Hay là tại tin tức đã truyền vào trong Mân Sơn Kiếm Tông?" Đúng lúc này, Tịnh Lưu Ly quay đầu lại, nhìn hắn hỏi.
Đạm Thai Quan Kiếm ung dung nở nụ cười: "Bất kỳ ngoại nhân nào cũng không có khả năng truyền tin tức vào trong Mân Sơn Kiếm Tông chúng ta, huống chi còn vào thời điểm này? Chẳng qua quân đội có vài thuật khí truyền tin đặc biệt, vị dụ Lưỡng Tâm Trùng, Khiên Cơ Giác, quận Giao Đông hay hải ngoại thì có Cảm Ứng Châu. Loại châu này được tạo ra tự nhiên dưới đáy biển, một đôi hai cái, nếu một hạt bị tổn hại thì nguyên khí hạt kia cũng tiêu tán rồi vỡ ra. Đây chính là thuật khí đơn giản nhất dùng để truyền quân lệnh. Còn như muốn xuất kích hay lui lại, hoặc truyền lệnh cụ thể giống vậy thì khó làm được."
"Ta biết rất ít những thứ kiểu này."
Đạm Thai Quan Kiếm lơ đễnh nói: "Những thứ đó không thể so với tu hành mà chỉ cần trải qua, nghe qua là biết. Thậm chí, có lẽ ngươi cũng không cần biết."
Tịnh Lưu Ly hiểu ý Đạm Thai Quan Kiếm.
Mân Sơn Kiếm Tông có đủ loại người tu hành khác nhau, còn nàng chỉ cần trở thành thanh kiếm mạnh nhất của Mân Sơn Kiếm Tông trong tương lai là được.
Nàng thậm chí còn đại biểu cho thái độ của Mân Sơn Kiếm Tông, căn bản không cần ra ngoài.
Trước khi trở thành thanh kiếm mạnh nhất, nàng cũng cảm thấy không ra khỏi Mân Sơn Kiếm Tông chẳng phải điều gì không hay, cuộc đời sẽ trở nên phát chán. Bởi vậy hiện tại nàng gật đầu, không nói thêm gì, ánh mắt xuyên qua biển gai đỏ thẫm, tập trung lên người một thí sinh.
Thí sinh này là một thiếu niên mặt đen thui, trán và xương gò má hơi nhô cao, ngày thường không dễ nhìn, vóc dáng cũng không cao lớn, thậm chí lưng còn hơi còng.
Lúc trước bên trong mấy cuộc tỷ thí, biểu hiện của hắn hết sức tầm thường, phần lớn không chú ý hắn đã qua mấy cửa ải kia khi nào.
Sau khi hắn tiến vào khu bình nguyên trong lòng đất này, gia nhập vào nhóm thí sinh trong đó, vẫn không hấp dẫn sự chú ý của quá nhiều người.
Nhưng hắn lại là người có danh tiếng lớn nhất, thần bí nhất trong đám thí sinh.
Bởi vì hắn chính là người xếp hàng thứ nhất trong Tài Tuấn Sách – Liệt Huỳnh Hoằng.
Ngoại trừ biết hắn đến từ vùng duyên hải quận Giao Đông, có thể là tu hành tại hải ngoại. Có một số tu hành giả am hiểu nhiều thủ đoạn ở hải ngoại và Trường Lăng hầu như cũng không hiểu rõ về hắn.
Lúc trước, hắn bận một chiếc áo thô màu vàng đất, còn giờ này trên người lại là một chiếc áo bào đỏ thẫm.
Chiếc áo bào này là dùng sợi cây gai đỏ thẫm ở đây tạo thành. Tuy rằng rất thô ráp song lại cứng cỏi bền bỉ vô cùng, chẳng khác nào một lớp giáp mây mỏng khiến bụi gai không thể đâm vào.
Quan trọng nhất, hắn không mất bao nhiêu thời gian để hoàn thành chiếc áo, hoàn toàn không giống với tu hành giả dùng kiếm mà cứ như một người thợ thủ công tài ba nhất.
Hiện tại, hắn đang xuyên thẳng qua bụi gai rậm rạp, mặc dù tốc độ vẫn như trước, không tính là nhanh lắm, nhưng gần như hòa mình vào bụi gai, chẳng khác nào một con sói cô độc vừa cẩn thận vừa trầm tĩnh đang chuẩn bị đi săn, hoặc một con cá mập đang trườn mình tại bãi nước cạn.
"Nàng ta muốn cho Đinh Ninh hiểu, càng nỗ lực, càng phản kháng thì sẽ mất đi càng nhiều. Đến lúc đó, sợ rằng người chết không phải chỉ có một mình Tiết Vong Hư!" Tịnh Lưu Ly nhìn thân ảnh Liệt Huỳnh Hoằng, chậm rãi nói: "Có nhiều tu hành giả không màng đến sinh tử bản thân mình, nhưng cứ không ngừng tự gây áp lực như vậy, cũng rất dễ làm tinh thần bản thân tan vỡ!"
Nghe giọng điệu Tịnh Lưu Ly, Đạm Thai Quan Kiếm quay đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Bởi vậy, không nên quá mức lưu ý đến bất kỳ kẻ nào, bằng không sẽ xuất hiện rất nhiều nhược điểm."
"Còn ngươi?" Nghe Đạm Thai Quan Kiếm dùng thân phận sư trưởng khuyên bảo, Tịnh Lưu Ly cũng nhàn nhạt hỏi lại.
Đạm Thai Quan Kiếm mỉm cười, nói với vẻ tự nhiên: "Ta chỉ để ý tới kẻ mạnh hơn ta, vậy nên cho dù có nhược điểm thì người khác cũng khó lòng nắm bắt được."
Liệt Huỳnh Hoằng đương nhiên vô cùng am hiểu cách truy tung (theo dấu) tu hành giả. Giữa hai người mới có đoạn đối thoại này là bởi vì Liệt Huỳnh Hoằng đã khóa được một con mồi.
Lúc này, hắn gần như đang tiến thẳng về con mồi này.
Vậy nên tuy tốc độ của hắn không quá nhanh, nhưng lại vẫn rất nhanh tiếp cận được con mồi này.
***
Suối nước mát lạnh, những bụi gai hai bên bờ suối dù có làm người ta chán ghét song cũng giống đa số thực vật khác, đều tỏa ra một mùi hương thơm ngát.
Trước khi Thẩm Di đến Trường Lăng cũng không khác với những thiếu niên ở Quan Trung, có can đảm, có bốc đồng. Tính tình và lối hành sự không thể xem là cẩn thận và trầm ổn.
Nhưng sau khi được Tiết Vong Hư chiếu cố ở ngõ Ngô Đồng Rụng Lá nửa năm, ở trong con ngõ tầm thường lụn bại này từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, ngày bình thường ngoài tu hành ra thì mọi chuyện cũng bình thường. Ngoại trừ tiếp thu sự giáo dục của Tiết Vong Hư, việc tu hành kiếm thuật đạt tiến bộ rất lớn, tính tình cũng dần trở nên cực kỳ trầm ổn.
Vậy nên mặc dù mười phần mệt mỏi, cơ thể đau đớn không ngừng, những tòa cung điện màu xanh kia lại ở khá xa, mường tượng không bao giờ đến gần được, lòng hắn cũng không có chút nôn nóng nào.
Do đó, khi cảm nhận được sau bụi gai rậm rạp có động tĩnh nhỏ, hắn trước tiên dừng lại, cầm kiếm, xoay người.
Nhưng động tĩnh mà hắn vừa cảm nhận được lại đột nhiên biến mất.
Hắn chỉ còn thấy một vùng bụi gai đỏ thẫm yên tĩnh.
Lông mày Thẩm Dịch nhíu lại. Hắn biết đó không phải ảo giác, vậy nên hắn cố gắng bình tĩnh hết sức và chờ đợi.
Thời gian từ từ trồi qua, cánh tay cầm chuôi kiếm của Thẩm Dịch như đã biến thành tượng đá.
Bỗng từ chính giữa vùng bụi gai nổi lên một cơn gió.
Bụi gai đối diện hắn ngã rạp xuống, vô số cành cây gãy rời ra tạo thành rất nhiều những đoạn nhỏ theo gió mạnh vút tới trước mặt hắn.
Một tiếng "xuy" nhỏ vang lên, Thẩm Dịch đã rút kiếm. Thế nhưng ngay lúc đó, ánh mắt của hắn cũng hiện lên vẻ hoảng sợ.
Sự tập trung của hắn đã dồn hết về cơn gió lốc, song lúc này hắn lại cảm nhận được từ phía sau có ánh kiếm đang chém tới, hắn liền biết mình đã chậm một bước. Thế nhưng hắn cũng không vì thế mà hoảng sợ. Kiếm của hắn như cũ thuận thế dùng tốc độ nhanh nhất chém về phía trước. Hai chân và eo cũng đồng thời dùng sức, trong nháy mắt đã xoay ngang người lại.
Một ánh kiếm bạc đã tiếp cận cơ thể hắn.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, kiếm trong tay Thẩm Dịch cũng lóe sáng.
Một vầng sáng chói mắt khác thường nổ tung trước người Thẩm Dịch. Kế đến, bao quanh thân thể Thẩm Dịch là một màu đen tuyền, chẳng khác gì bóng đêm chợt kéo đến, ánh kiếm bạc cũng biến mất trong bóng đêm này.
Chủ nhân của ánh kiếm bạc này không cách gì nhìn rõ nữa nên quát một tiếng thật lớn, dứt khoát lui về phía sau.
Thẩm Dịch một kiếm bức lui kẻ đánh lén nhưng trong lòng lại không vui mừng chút nào.
Bởi vì đúng lúc này, hắn liền cảm nhận được bên trong cơn gió lốc phía sau xuất hiện một ít mùi vị lạnh lẽo.
Mùi vị của kim loại.
Cơn gió lốc lướt nhẹ tới lưng Thẩm Dịch, không những mang theo những cành cây bị gãy của bụi gai đỏ thẩm mà còn có thêm những thứ khác.
Hiện tại khoảng cách giữa lưng hắn và mấy thứ này đã quá gần, cho nên dựa vào mùi vị kim loại lạnh lẽo ấy, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh mấy đoạn kiếm thật mỏng đang sắp tiếp xúc với lưng mình.
Sự thật cũng chính là như vậy.
Cái bóng mờ mờ của mấy đoạn kiếm sắc bén như những khúc xương cá hẹp dài thậm chí đã đâm vào lưng hắn.
Kiếm Vương Triều Kiếm Vương Triều - Vô Tội