Số lần đọc/download: 1083 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Chương Khu Rừng Sương Trắng
Q
uay cuồn cuộn giữa không trung, Xích Huyết đáp xuống đất, rồi nhìn lại con yêu thú của mình. Lúc này nó đang nhìn chính diện với hắn, trong yếu hầu ùng ục tiếng gầm rú âm trầm, hai con ngươi sáng lòa hung hãn.
Xích Huyết hốt nhiên biến sắc.
Con yêu thú đã bị hắn gieo Khống Hồn Trùng này... lại có thể thoát khỏi vòng chi phối và đối địch với hắn!
- Ha ha ha!
Dương Khai bật cười đắc ý, tiếng cười ngang ngược vô cùng.
Xích Huyết nhìn hắn, hồi tưởng lại hành động quái lạ vừa rồi của hắn, quát lên từng
tiếng trầm đục:
- Vừa rồi ngươi đã làm gì?
Chợt nhớ đến tia u quang nọ, Xích Huyết mới ngộ ra, tên này mới nãy đã liều chết xông đến chi để đánh tia u quang này vào người con yêu thú, chắc hẳn phải có trò gì đó.
Bằng không, con yêu thú của hắn không thể thay đồi như vậy được.
Dương Khai cười lớn, dẹp sạch mọi sự cẩn thận dè dặt trước đó, hắn hào hứng chậm rãi tiến đến bên cạnh con yêu thú lục giai, đưa tay vỗ lên lưng nó, liếc nhìn Xích Huyết:
- Ta đã làm gì, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra sao?
Tử Mạch há hốc mồm nhìn Dương Khai đầy khiếp sợ.
Càng ở gần hắn, Tử Mạch phát hiện hắn càng thần bí. Sức mạnh và điều kỳ lạ ở con người này đã vượt xa mọi tưởng tượng của Tử Mạch.
Đến tận giờ khắc này, Tử Mạch mới hiểu tại sao trong trận đại chiến với yêu thú mấy ngày trước, hắn lại có thể hóa giải mối nguy hiểm của mình và Lãnh San. Tuy cô ả biết rõ lúc đó hắn đã động thủ, nhưng lại không hiểu lắm sự huyền bí ấn chứa bên trong.
Song, bây giờ, cuối cùng Tử Mạch đã hiểu ra, gã đàn ông này... cũng có thể điều khiển yêu thú!
Hắn dễ dàng khống chế một con yêu thú lục giai, khả năng khác thường này ai có thể địch lại được? Kể cả sư huynh Xích Huyết của cô ả, cũng phải hy sinh trên trăm con Khống Hồn Trùng, mạo hiểm vô cùng mới khiến chúng dung hòa lẫn nhau, sau đó lại vứt bỏ mấy chục con yêu thú ghê gớm khác mới có thể chi phối con yêu thú lục giai trước mặt
Nếu so sánh hai bên với nhau, thì khả năng của Dương Khai quả thật là khó lường!
- Sao ngươi làm vậy được? Khống Hồn Trùng của ta vẫn còn ở trong cơ thể nó, thật
vô lý!
Xích Huyết không thể bình tình nữa, hắn cố gắng kết nối với đám Khống Hồn Trùng nhưng con yêu thú vẫn không tuân mệnh hắn.
- Không có gì là không thể cả, chi có thể nói bọn trùng của ngươi quá kém thôi! Dương Khai khẽ cười khinh miệt, thần sắc lạnh băng.
- Thú vị lắm!
Xích Huyết đột nhiên phấn chấn lên, cứ như được chứng kiến chuyện gì mới lạ lắm,
ánh mắt hắn sáng quắc chĩa vào Dương Khai, trong đó lóe lên chiến ý hừng hực cháy.
- Giết!
Dương Khai thốt lên một chữ.
Con yêu thú lục giai nọ liền xông đến Xích Huyết với tốc độ vũ bão, phong đao không ngừng trút ra. Xích Huyết tránh ra, thân pháp cũng khá là tinh diệu, hắn căn bản không xung đột trực diện gì với nó mà còn bay lên không, rồi xoay ngược bố nhào xuống Dương Khai như con chim ưng xé ngang bầu trời.
Xích Huyết tuy công lực mạnh, nhưng cũng không thể đối kháng chính diện với một con yêu thú lục giai, mục tiêu của hắn chi là Dương Khai, chỉ cần giết được Dương Khai, con yêu thú sẽ lại rơi vào vòng kiểm soát của hắn.
Từ trên bổ xuống, chiêu thức của Xích Huyết lúc trầm lúc bồng, sức mạnh Chân Nguyên Cảnh thất tầng triển khai toàn lực, ẩn chứa sức hủy diệt kinh hoàng.
Dương Khai vẫn bình thản, nguyên khí nội thể được thôi thúc đến cực hạn. Hắn chẳng những không tránh đòn, mà còn đạp thẳng hai chân xuống đất, nhào lên nghênh đón màn tấn công của Xích Huyết.
- Ngươi thú vị lắm!
Xích Huyết cười gian xảo.
- Ngươi cũng không tệ đâu!
Dương Khai cũng cười sang sảng.
Cả hai đang đấu võ mồm, nhưng cánh tay thì đánh xáp vào nhau không chút cẩu thả
và điệu bộ. Đòn đánh này cả hai đều dùng hết toàn lực, không giữ lại chút sức nào.
Xích Huyết muốn dùng thủ đoạn thật ghê gớm để quật chết Dương Khai, nhằm dễ dàng đoạt lấy quyền khống chế con yêu thú.
Và đối mặt với đòn công kích của kẻ địch như thế này, Dương Khai ắt cũng không dám dè dặt.
Quyền chưởng giao thoa, giữa không trung bùng lên tiếng nổ trầm đục, chấn động màng tai, trong chớp mắt năng lượng thiên địa hỗn loạn, có hai tiếng hục hặc đồng thời vang lên.
Xích Huyết bay nhào trở ra, Dương Khai rơi xuống như sao sa.
Bịch!
Dương Khai nện mặt đất thành một cái hố nhỏ, lúc hắn bò trở lên, khóe miệng không kềm được trào ra chút máu đỏ, còn Xích Huyết sau khi rơi xuống, sắc mặt hơi đỏ, chẳng có chút đáng ngại.
Màn đánh đối chiêu này, Xích Huyết đã chiếm thế thượng phong.
Tuy vậy, nhưng trong mắt Xích Huyết vẫn lóe lên chút gì đó gọi là kinh ngạc, hắn nhìn sang Dương Khai, còn chưa kịp nhìn rõ trạng thái của Dương Khai thì một tràng phong đao bỗng dồn dập kéo đến.
Xích Huyết chửi rủa liên hồi, vội vàng né tránh.
Đó chính là đòn tấn công của con yêu thú lục giai, hắn căn bản chống đờ không nối
vài lần.
- Hai người...
Tử Mạch kêu lên, không biết nên xử trí thế nào cho phải.
- Ngươi chớ có xen vào!
Dương Khai hét lên, hắn biết cô đang khó xử, dĩ nhiên sẽ không ép cô phải ra tay giúp đờ. Hắn tiếp tục triển khai bộ pháp nhào về phía Xích Huyết.
Xích Huyết biến sắc, không dám ngồi yên nữa mà hốt hoảng chạy thục mạng.
Hắn vốn tưởng rằng Dương Khai sẽ không chịu nổi một chiêu, chi cần một chiêu là đủ lấy mạng Dương Khai, vãn hồi thế cục, nhưng không ngờ tên này lại mạnh đến thế, dùng công lực Li Hợp Cảnh bát tầng để đối đầu với hắn mà chi chịu chút thương tích cỏn
con.
Không thể giết chết Dương Khai trong thời gian ngắn, yêu thú lục giai lại rơi vào tay địch, sư muội lại không trợ lực, Xích Huyết nào chịu đứng đấy chịu chết?
Chớp mắt, Xích Huyết đã vụt ra ngoài cả trăm trượng, Dương Khai cũng không chịu bỏ qua, xoay người cưỡi lên lưng con yêu thú đuổi theo cấp tốc.
Tử Mạch ngập ngừng do dự hồi lâu, chợt nghiến răng, vội vã chạy theo.
Sống chết của chính mình đang nằm trong tay Dương Khai, cô sao có thể phớt lờ được?
Trong rừng sâu, có ba cái bóng lần lượt bay vút qua.
Xích Huyết chạy đầu tiên với tốc độ cực nhanh, Dương Khai cười con yêu thú bám sát theo sau, tiếp đó mấy dặm là Tử Mạch dẫn đầu mười mấy con yêu thú, thần sắc hỗn loạn, vừa muốn đuổi theo vừa muốn bỏ chạy, mãi không thể hạ nồi quyết tâm nên tốc độ chẳng nhanh cũng chẳng chậm.
Trong màn công kích chớp nhoáng, yêu thú lục giai triển khai hết thần uy, phong đao tản ra cả trăm trượng, từng thân cây cứng cáp đồ như rạ, sức mạnh của nó quả là không tầm thường.
Phải nói nó là con yêu thú mạnh ngang với Thần Du Cảnh!
Tuy Xích Huyết đang chạy trốn, nhưng cũng chẳng tất tả là mấy, hắn chỉ hơi chau mày, lo rằng cứ chạy mãi thế này sớm muộn sẽ hết sạch chân nguyên, còn tên võ giả Đại Hán kia thì chẳng phải lo chuyện đó. Một khi bị dồn vào đường cùng thì hắn thật sự chỉ có
nước chạy đằng trời.
Nào ngờ, lúc này Dương Khai cũng rối ren vô cùng.
Nô Thú Án tuy rất mạnh, nhưng trước giờ hắn chi mới thi triển với yêu thú tứ giai, ngũ giai, chứ chưa từng dùng với yêu thú lục giai.
Lúc trước hắn cũng đã phỏng đoán Nô Thú Ấn không thể nào vô địch được, ắt hẳn nó cũng có giới hạn sức mạnh, chỉ là mãi chẳng có cơ hội thừ nghiệm, bây giờ thì quả nhiên đúng là vậy.
Công lực hiện tại cảu Dương Khai là Li Hợp Cảnh bát tầng, tương đương với trình độ tứ giai đỉnh phong của yêu thú.
Ở mức công lực này mà sử dụng Nô Thú Án thì có thể dễ dàng chi phối yêu thú tứ giai, yêu thú ngũ giai thông thường cũng có thể khống chế, nhưng còn con yêu thú lục giai trước mắt này thì không hiệu nghiệm cho lắm.
Tiềm thức của nó đang công kích Nô Thú Án mà hắn đánh vào người nó!
Mặc dù bây giờ nó vẫn đang tuân theo mọi mệnh lệnh, nhưng Dương Khai ước chừng nhiều lắm chi một canh giờ sau, Nô Thú Án sẽ bị phá giải, đến lúc đó con yêu thú lục giai này sẽ lại rơi về vòng kiểm soát của Xích Huyết.
Tình hình này không ổn, bắt buộc phải giải quyết cuộc chiến này trong vòng một canh giờ, bằng không sẽ có rủi ro!
Dương Khai cũng không biết liên tiếp thi triển Nô Thú Án hai lần đối với một con
yêu thú lục giai liệu có tác dụng hay không, nếu không thì...
Nghĩ đến đấy, Dương Khai không ngừng hạ lệnh cho con yêu thú bên dưới mình.
Hiện tại nó khá là ngoan ngoãn, sau khi đã hiểu rõ ý đồ của Dương Khai liền gia tăng tốc độ, kéo sát khoảng cách với Xích Huyết từng chút một.
Sau thời gian một nén nhang, Xích Huyết đang hối hả chạy nhưng vẫn cố quay đầu lại nhìn, hắn suýt chút nữa mở mồm chửi ầm lên!
Cự ly trăm trượng lúc trước giờ chi còn khoảng năm mươi trượng, chỉ thêm một lát nữa thôi hắn sẽ bị đuổi kịp.
Phải đi đến đó sao?
Trong đầu Xích Huyết chợt hiện lên một ý nghĩ, hắn chần chừ, như không chắc chắn lắm với quyết định của mình.
Không rõ Nơi đó ẩn chứa điều huyền bí gì một khu rừng phủ đầy sương mù, không thể nhìn rõ những gì bên trong, Xích Huyết đã vô tình phát hiện được vào vài ngày trước.
Xích Huyết vốn muốn vào trong thăm dò một phen, nhưng lúc đó con yêu thú lục giai nọ tỏ ra rất sợ nơi này, cộng thêm chút cảm giác bất an trong lòng, nên hắn đành từ bỏ ý định thám thính.
Nhưng hiện giờ truy binh đang càng lúc càng đến gần, không còn chút cơ hội chạy thoát, Xích Huyết bất đắc dĩ mạo hiểm với ý nghĩ trong đầu.
Với sức mạnh của con yêu thú và tên Đại Hán nọ, hắn căn bản không thể chống cự,
nơi đó con yêu thú này rất sợ, chắc chắn nó sẽ không dám vào, nếu tên Đại Hán dám một thân một mình vào trong, thì Xích Huyết sẽ dễ có cơ hội chiến thắng hơn.
Nghĩ đến đó, hai con mắt hắn chợt toát ra tia lạnh lẽo, và hắn đã quyết định xong.
Quan sát địa hình hai bên được một lúc, hắn đột ngột chuyển hướng, lao như tên bắn về vùng đất bí ấn nọ.
Lại thêm thời gian một nén nhan trôi qua, khoảng cách giữa Dương Khai và Xích Huyết chi còn lại mười trượng.
Gần đến như vậy, không những con yêu thú có thể thích gì làm nấy, mà đến Dương Khai cũng có thể tung ra sát chiêu, hung hãn đánh úp xuống đầu Xích Huyết.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Xích Huyết không thể ứng phó kịp thời, hắn bị một luồng phong đao quẹt trúng, tạo nên một vết rách lớn trên y phục, cũng may chân nguyên nội thể dâng trào mới có thể tránh được sát thương từ phong đao, chi chảy có chút máu chứ không ăn vào tận gân cốt.
Liếc nhìn Dương Khai một cái thật thù hằn, Xích Huyết nhoẻn lên một nụ cười mỉm u ám và khiêu khích, hắn chợt tiếp tục thay đồi phương hướng, lao thẳng vào trong mảng rừng trắng xóa.
Dương Khai vẫn theo sát không buông.
Nào ngờ con yêu thú lục giai lại tránh xa đám sương mù, đột ngột dừng lại, Dương Khai nhất thời không phát giác ra, liền ngã nhào vào trong theo quán tính.
Hắn vội vã xoay người giữa không trung rồi đáp xuống đất, còn chưa kịp quan sát địa hình xung quanh thì bên tai chợt văng vẳng tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Là Xích Huyết!
Hình như hắn đang phải nếm trải sự đau đớn kinh hoàng nào đó, tiếng kêu thê lương đến mức khiến người khác phải sởn cả tóc gáy.
Dương Khai khẽ biến sắc, chính lúc này, từ trong tiềm thức của hắn chợt dội lên một cơn đau kịch liệt, cơn đau này rất quen thuộc, giống hệt với lúc Địa Ma muốn chiếm giữ cơ thể và phá hủy ý thức hắn vậy.
Bất giác, Dương Khai khẽ rên ri, gân xanh nổi đầy trán, mồ hôi đầm đìa, toàn thân hắn run lẩy bẩy.
-Á...
Tiếng kêu mỗi lúc một thê lương, bi thảm vọng về, nghe còn kinh hoàng hơn cả Xích Huyết.
Đó là tiếng gào thét đau đớn của Địa Ma!