Số lần đọc/download: 5827 / 22
Cập nhật: 2017-09-01 21:32:37 +0700
Chương 258: Phù Cốt Côn Bằng
T
ất cả mọi người biết rõ, thứ kia chính là nguyên thủy phù cốt của Côn Bằng, nó thật sự ở tại nơi này, bao hàm thần thông chí cao của Côn Bằng, được xưng một trong mười đại bảo thuật thời thái cổ.
Hao hết thiên tân vạn khổ là vì sao? Còn không phải là vì cái bảo thuật này hay sao, bây giờ nó ở ngay trước mắt có thể nào không khiến người khác động tâm.
Không có gì quý giá hơn nguyên thủy phù cốt, không có thiếu sót, nó lưu giữ từng chút một bí pháp của Côn Bằng, bên trong ẩn chứa áo nghĩa chí cao vô thượng.
Phù văn lưu động, hào quang lóe sáng, giống như một dải ngân hà phiêu phù tại nơi đó, mặc dù chỉ là một khối phù cốt nhưng lại như ẩn chứa ý chí cả vũ trụ.
Dường như áp thẳng chín tầng trời, đại đạo quán chú bên trong.
"Ầm!"
Côn Bằng giương cánh, pháp tướng của nó hiện ra, giống như trước đó trực tiếp che kín thiên địa, bay lượn trên chín tầng trời, thần thể khổng lồ kia rạch ngang trời cao.
Quả nhiên dị tượng khi đó là do khối cốt này dẫn phát, đây chính là chiến ý bất diệt, còn có tín niệm vô địch của Côn Bằng lưu lại, mặc dù đã chết cũng khó có thể phai mờ.
Từng đám người thay nhau ngã trên mặt đất, dù là Tôn Giả cũng không chịu nổi uy áp, thân thể lung lay, suýt nữa quỳ xuống.
Về sau con bằng điểu này hóa thành cá lớn màu đen, giống như một vùng đại lục trôi nổi, cuối cùng ẩn vào sâu trong hỗn độn, cuối cùng biến mất.
Nó lại một lần nữa hóa thành phù cốt, yên tĩnh nằm tại nơi đó.
"Nó... như đại biểu áo nghĩa chí cao vô địch, đáng tiếc ta không có cầm được nó, không thể triệt để lĩnh ngộ, nếu không sẽ có một cơ hội ngộ đạo thật tốt." Có người run giọng nói.
"Nó bị đứt rời, cũng không phải nguyên vẹn." Đúng lúc này có người kinh hô, bên trên khối cốt có một vết nứt, tuy nhiên để hợp lại với nhau nhưng rõ ràng có thể tách ra.
"Điều này... khá tốt không có thiếu thốn, phù văn bên trong có lẽ không có ảnh hưởng gì. Nếu đạt được có lẽ vẫn còn có thể nghiên cứu bí mật trong đó."
Những người này sau khi cẩn thận quan sát đều thở phài một hơi, khối cốt mặc dù đã nứt ra nhưng cũng không thiếu thốn gì, tổ hợp lại với nhau thì vẫn có thể tìm tiến hành tham ngộ.
"Có chút cổ quái!" Thạch Hạo tự nói, nó từng đi trên con đường tu luyện của Côn Bằng, dùng phương pháp tương tự rèn luyện bản thân. Trước đó còn từng trông thấy một ít phù văn bên ngoài Côn Bằng Sào, hiện tại trong lòng nghĩ đến, như có điều ngộ ra.
Một vị giáo chủ quát nhẹ, hắn hạ lệnh cho môn hạ đệ tử xông tới, bởi trước đó có mấy lần thăm dò đều không có phù văn ngăn cản, như vậy bọn hắn có thể tới gần.
Lúc này những người khác đều vui mừng, cũng xông về trước, trong nội tâm hiện lên rất nhiều ý niệm.
Thái cổ thần tàng mở ra chính là dành cho hậu nhân mới đúng, bằng không thì Côn Bằng sẽ không lưu lại mà trực tiếp hủy diệt rồi.
Cái nguyên thủy phù cốt này chính là mấu chốt, có lẽ sau khi đạt được nó thì có thể khống chế tất cả nơi đây. Thậm chí có thể lấy được Thiên Hoang, nắm giữ vài món vũ khí đáng sợ kia nữa.
Điều này không phải là không có khả năng, khi nghĩ đến loại tình huống này, tất cả đều tâm huyết sôi trào, liều chết xông về phía trước.
Từng đám cường giả nối nhau tiến lên, Tôn Giả cũng hành động, bọn hắn không cần tiếp tục ẩn nhẫn nữa, hiện tại chính là lúc bộc phát. Ai có thể vô địch nơi đây, ai có thể chiến thắng, người đó có thể đạt được bảo thuật.
"Giết!"
Thạch Hạo bị bức phải xuất thủ, vốn là nó còn muốn đợi một lúc, không hề nghĩ tới khi những người này bắt đầu hành động, các loại phù quang bay múa bao phủ toàn bộ khu vực này.
Nếu ai không xuất thủ chính là một cái bia ngắm sống, một ít tán tu cường đại tung hoành nơi đây, trừ bản thân mình ra tất cả đều là kẻ địch.
Người đầu tiên cùng Thạch Hạo đối chưởng liền bị đánh bay ra ngoài, thân thể nổ tung ở trên không, trước khi chết hắn rất hối hận, rõ ràng không nhìn kĩ đã xuất thủ, kết quả là chết thảm.
Thạch Hạo trực tiếp mở ra một con đường bay thẳng đến vị trí trung tâm, nhanh chóng tiếp cận bệ đá kia, nó sắp lấy được bảo cốt.
Nó biến ra một bàn tay ánh sáng nhanh chóng chụp về phía nguyên thủy phù cốt, lúc sắp vào tay, nơi đó lập tức dâng lên một đoàn ánh sáng đẩy bàn tay nó ra ngoài.
"Ồ?" Nó kinh ngạc, đây là bảo cốt đang kháng cự, không cho phép có người tiếp cận, nhưng mà cũng không có phản kích kịch liệt.
Tuy khiến cho người ta tiếc nuối nhưng đó cũng là hiện tượng tốt, nơi đây không có nguy hiểm gì lớn, cái khối cốt này vẫn có thể đoạt được, chỉ là không biết phải tốn bao lâu.
Mọi người thấy thế đều lắp bắp kinh hãi, thiếu niên này thật lợi hại, một đường thế như chẻ tre giết đến nơi đó, bọn hắn lập tức lao lên ngăn cản.
"Ầm!"
Một vị Tôn Giả xuất thủ, từ ngoài xa đã thi triển một loại bảo thuật tấn công nó, một con Bệ Ngạn gào thét đánh tới, cả người phát ra kim quang.
Thạch Hạo hai tay vung lên, một vòng mặt trời xuất hiện, mãnh lực đẩy ra xung quanh, oanh một tiếng, ánh chớp chói mắt, lôi đình đánh về phía con hung thú lập tức nổ tung. Con Bệ Ngạn bị đánh nát, điện mang đánh cho một đám người toàn thân cháy đen, cả đám ngã xuống mặt đất, vị Tôn Giả kia cũng vội vàng tránh né.
Ở hướng khác chiến đấu cũng rất kịch liệt, cũng có người nhanh chóng tiếp cận khu vực trung tâm.
"Tránh ra, bằng không tất cả đều phải chết!" Hậu nhân Hải Thần Mạc Thương giống như đi vào chốn không người, hắn trực tiếp đánh thẳng về phía trước.
"Phụt" một tiếng, huyết quang bắn tung tóe, mấy vị tông lão của Nhân Ngư Tộc bị hắn chém thẳng tới, chết oan uổng.
"Mạc Thương, ngươi khinh người quá đáng!"
Một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, đây là một người cá nữ tính, nửa người dưới là thân cá màu bạc, nửa trên là thân người, thân thể trắng nõn, bộ ngực dùng vỏ sò che chắn, mái tóc tung bay, trong con mắt bắn ra hai luồng thần mang.
Tay nàng cầm một thanh pháp trượng dài hơn thước, bên trên khảm nạm một viên thần thạch sáng chói, pháp trượng chỉ hướng sang bên này, trong chớp mắt các loại phù văn như sóng lớn ập tới.
Mạc Thương sừng sững đứng tại nơi đó, hắn không sợ một đòn tấn công này, nhưng những chiến bộc phía sau hắn tất cả đều biến sắc, nhanh chóng tránh sang.
Đại kích trong tay Mạc Thương vạch một cái, một chùm tia chớp màu vàng bắn về phía màn sáng phù văn kia, hắn cực kỳ cường thế đánh thẳng về phía trước.
"Giết!"
Trên gương mặt thiếu nữ thiên tài Nhân Ngư Tộc tràn ngập sự phẫn nộ, mái tóc tung bay, pháp trượng trong tay bộc phát ra hào quang thông thiên, mãnh lực vung lên, hàng vạn luồng lôi điện lập tức đánh xuống.
Đám chiến bộc sau lưng Mạc Thương liền kêu lớn, thân thể cháy đen, rất nhiều người ngã xuống hồ nước, bọn hắn chết oan uổng.
"Dám đả thương người của ta, người chạy đi đâu!" Mạc Thương hét lớn, dũng mãnh không thể cản, đại kích hoành tảo, hắn đột phá màn sáng chói mắt kia trực tiếp tiến đến phụ cận.
Sau một phen đại chiến, thiếu nữ Nhân Ngư Tộc không địch lại được,
Điều này cũng đủ khiến cho người khác giật mình, Mạc Thương tung hoành vô địch vùng hải vực này suốt hai năm qua, liền Tôn Giả cũng không dám cùng hắn phát sinh xung đột, qua đó có thể thấy được sự khủng bố của hắn.
Bên kia mấy vị sinh linh thuần huyết đến từ Thái Cổ Thần Sơn liên thủ với nhau, bọn hắn cực kỳ dũng mãnh, dễ dàng đánh tới khu vực phụ cận bảo cốt.
"Giết!"
Tất cả giáo chủ đại phái cũng đều hiện thân, bọn hắn không tiếp tục ẩn phục mà đại khai sát giới, sau khi vọt tới phụ cận cũng tranh nhau vươn tay muốn lấy khối bảo cốt kia.
Đúng lúc này một cái đèn thần sáng lên, thiếu niên Hàn Thiên xuất hiện, cầm Thần Chiếu Đăng trong tay, hắn nhẹ nhàng thổi. Bấc đèn liền bộc phát ra một đoàn liệt diễm mãnh liệt.
"Lui!"
Những nhân vật cấp giáo chủ đều kinh hãi nhanh chóng tránh lui khỏi biển lửa kia, đây chính là pháp khí thời thái cổ, một cái đèn yêu tà, tương truyền dầu thắp có thể là thần huyết.
"Mở!"
Một vị Tôn Giả ra tay, trong tay hắn là một kiện cổ bảo, một màn nước xuất hiện rơi xuống vùng đoàn liệt diễm kia.
Đoan liệt diễm kia gặp nước bốc cháy càng mãnh liệt, xoẹt một tiếng trực tiếp khiến màn nước bốc hơi, sau đó còn tiếp tục lan về phía trước, trực tiếp thiêu hủy một nửa tay áo của vị Tôn Giả đó, suýt nữa khiến thân thể của hắn cũng gặp nạn.
Nơi này xảy ra đại hỗn chiến. Quần hùng tranh phách, vừa có người tới gần bảo cốt lập tức sẽ lọt vào sự tập kích của người phía sau, khiến bọn hắn không thể không tránh lui.
"Thu!"
Hùng Hài Tử cực kỳ hung tàn, sau khi đánh bay đám người xung quanh tạo ra một khoảng sân trống, nó liền xuất ra Túi Càn Khôn, một màn sáng phát ra từ cái túi bao phủ phía bệ đá, thế nhưng không có thu được.
Bất đắc dĩ nó đành ra sức đánh về phía trước. Hùng Hài Tử dốc sức liều mạng là một chuyện rất đáng sợ, rất khó có người có thể ngăn trở, những người này không phải đối thủ của nó, dù là Tôn Giả khi đối mặt với nó cũng có chút yếu thế.
Đột nhiên, một cây đại kích từ bên cạnh bổ tới, Mạc Thương xuất thủ, âm thanh ầm ầm chấn động, kim quang như sóng lớn, những người xung quanh không thể địch nổi, sau khi va chạm đều bị đánh nát.
"Tránh ra!" Thạch Hạo quát, nó cầm đoạn kiếm bổ tới, giữa hai người bộc phát ra hào quang chói mắt, một đám người ở phụ cận bị đánh bay ra ngoài.
"Ngươi vẫn là đi xuống đi!" Mạc Thương lạnh giọng nói, hắn muốn đánh Thạch Hạo xuống khỏi tòa tế đàn này.
"Ầm"
Bên kia, Thần Chiếu Đăng phát uy trực tiếp bao phủ hai người bọn họ, thần hỏa thiêu đốt khiến cho bọn hắn không thể không chống lại.
Nơi này là trở nên hỗn loạn, Thạch Hạo thay đổi rất nhiều đối thủ, mấy lần vọt tới bên cạnh bệ đá đều bị một đám người quấy nhiễu, khiến nó không cách nào đoạt được bảo cốt.
Một lần tiếp cận thành công nhất là lúc nó đã tiến đến phụ cận, dụng lực chộp về phía trước, cơ hồ đã xuyên qua màn sáng đụng vào khối phù cốt, kết quả là bị mấy vị Tôn Giả đánh bay.
Hùng Hài Tử cực kỳ tức giận, nó trực tiếp tiến vào trạng thái cuồng bạo, mười tòa Động Thiên đều hiện ra, bồi bổ thân thể Động Thiên, tay trái nó cầm đoạn kiếm chém loạn, tay phải thi triển bảo thuật Toan Nghê hóa ra một đoàn lôi đình, sau lưng là Côn Bằng vỗ cánh, nó vọt mạnh về phía trước.
"Ầm!"
Đây là một trận đại chiến kịch liệt, một vị Tôn Giả thổ huyết, hắn trực tiếp bị đánh bay, linh thân gần như bị diệt vong.
"Tiểu tử tóc xanh, ngươi cũng tới cho ta!" Nó mạnh mẽ lao tới, đánh cho một vị Tôn Giả phun máu, lại tiếp tục xông về phía Mạc Thương muốn giải quyết hắn.
Cả hai va chạm kịch liệt với nhau!
Thạch Hạo nổi giận, tóc đen trên đầu dựng ngược, đoạn kiếm không ngừng bổ tới, mỗi một kiếm đều bổ lên bên trên đại kích màu vàng, đốm lửa văng khắp nơi.
Mạc Thương thét dài cùng đối phương kịch chiến, cả hai đều trở nên cuồng bạo, về sau hắn cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tên nhóc này mạnh đến không hợp thói thường, lực lượng mạnh mẽ khiến cho cánh tay hắn cũng run lên.
"Trấn áp!"
Mấy vị Tôn Giả đều xuất hiện đánh tới, cùng nhau tấn công Thạch Hạo, bọn hắn cảm thấy tên nhóc này sau khi bộc phát thì quá nguy hiểm, thật sự có xu thế vô địch.
Cuối cùng rất nhiều người cùng nhau xuất thủ, bọn hắn đã hình thành một loại ăn ý, chỉ bởi Hùng Hài Tử quá mạnh mẽ, sức cạnh tranh rất khủng bố, bọn hắn muốn liên thủ diệt trừ nó đi, sau đó mới tiếp tục phân chia bảo vật.
"Ngươi cũng tới đây!"
Lâm vào trong chiến đấu điên cuồng, Thạch Hạo dũng mãnh vô địch, thậm chí ngay cả thiếu niên Hàn Thiên kia cũng trở thành mục tiêu công kích của nó.
"Giết nó đi!"
Những vị Tôn Giả cười lạnh, lão tổ khắp nơi cũng hét lớn, bọn hắn càng thêm xuất lực, nhiều người liên thủ như vậy chẳng lẽ còn không diệt được nó sao?
Phía xa còn có rất nhiều sinh linh không có xuất thủ, bọn hắn tự nhận là vô duyên với phù cốt của Côn Bằng, không có tiến lên chịu chết mà là đứng ở nơi xa xem cuộc chiến.
Sau khi nhìn thấy một màn này những người này cũng hít vào một hơi, thiếu niên kia thật lợi hại, đây là đang dùng sức một mình độc chiến quần hùng, thật sự là đáng sợ.
Thạch Hạo giết tiến giết ra, dũng mãnh không thể ngăn cản.
Sau đó toàn thân nó phát sáng, bên ngoài xuất hiện vòng xoáy màu vàng, tiếp nạp phù văn và tinh khí khắp nơi, đây là diệu dụng của Thân thể thành linh, có thể dẫn đạo linh lực cho mình sử dụng.
Hơn nữa nó còn nắm trong tay Kim Tuyền Ba Văn Công của Bằng tộc, tốc độ tiếp nạp phù văn và tinh khí càng nhanh hơn nữa.
"Không tốt!" Ngay lúc này, Mạc Thương và Hàn Thiên cùng lúc kêu lớn, bọn hắn đồng dạng cũng tiến vào cấp độ Thân thể thành linh, tất nhiên biết rõ Hùng Hài Tử muốn làm gì.
"Ầm!"
Sau khi tập hợp lực lượng của mọi người, Thạch Hạo đột nhiên nhảy lên lao về phía trung tâm bệ đá, vươn tay hướng về phía khối phù cốt kia chộp lấy.