Số lần đọc/download: 776 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:47:33 +0700
Quyển 3 - Chương 92: Kinh Động
Đ
inh Ninh dán sát vào thân thể đang chuyển động của con Hoàng Trùng không đầu.
Hắn xoay người kéo thân thể nó, dùng nó như một tấm khiêng che một bên người mình lại.
Cùng lúc đó, Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay hắn chém vào mắt của một con Hoàng Trùng phía trước mặt liền ba phát bằng tốc độ nhanh đến kinh hãi.
Nhưng con Hoàng Trùng này không lập tức chết đi. Từ trong miệng vết thương và mồm nó phun ra máu tươi màu vàng xanh, thân thể dường như không còn tự khống chế được nữa mà điên cuồng xô đẩy liên tục.
Cuối cùng một con Hoàng Trùng bên cạnh nó cũng bị mất thăng bằng. Trong khoảnh khắc kế tiếp liền biến thành mất thăng bằng thực sự bởi vì kiếm trong tay Đinh Ninh đã chém vào phần gốc nơi càng sau của con Hoàng Trùng này, khiến cái càng đó đứt lìa hoàn toàn.
Con Hoàng Trùng vừa bị biến thành một chân cảm thấy sợ hãi vô cùng liền nhảy dựng sang một bên, thân thể va chạm mạnh với mấy con Hoàng Trùng khác, tạo nên âm thanh chát chúa giống như quả hạch đào bị vỡ vụn.
"Hắn đã hiểu được cách dùng kiếm chân chính."
Tịnh Lưu Ly điềm đạm nhìn Đinh Ninh đang xung phong liều chết trong làn sóng bụi bặm rồi nói. Sau đó lại cảm thấy thiếu gì đó, nàng bổ sung thêm một câu: "Hắn đã hiểu được chiến đấu chân chính là gì!"
Đạm Thai Quan Kiếm vẫn trầm mặc như trước, không thốt lên câu nào.
Chỉ là trong chốc lát sau đó, chân mày gã bỗng nhíu lại.
Một tiếng "bộp" nhỏ vang lên trên lưng Đinh Ninh.
Đương nhiên hiện tại gã không cách nào nghe rõ được âm thanh ở khoảng cách xa đến vậy, song trong tầm mắt gã lại bắt được hình ảnh một đám bụi bặm đang nổ tung trên lưng Đinh Ninh, tiếp đến là một khối đá sắc nhọn bắn ra mang theo máu tươi.
Động tác của Đinh Ninh vẫn không dừng lại chút nào, nhưng thân thể thì hơi nghiêng về phía trước. Cũng có thể lúc hắn đâm vụt qua bị lệch phương hướng so với ban đầu. Đáng lý nên đâm vào gáy của một con Hoàng Trùng thì hắn lại đâm vào lớp vỏ phía trên của nó.
Trên thân kiếm của Mạt Hoa kiếm phát ra những tia sáng màu trắng, vẫn mạnh mẽ đi về phía trước, xuyên thủng lớp vỏ của con Hoàng Trùng này rồi đâm thẳng vào da thịt nó.
Dầu vậy, chỉ sai lệch một chút, bên hông của Đinh Ninh liền xuất hiện thêm một vệt máu.
Hai đốm lửa xanh thẫm liếm qua người Đinh Ninh. Hắn hóa thành một luồng sáng lao vút về phía trước, trong nháy mắt lại có thêm ba con Hoàng Trùng trên thân thể tuôn ra máu tươi màu vàng xanh.
Biết dùng kiếm chân chính đó là có thể dùng chiêu kiếm hiệu quả nhất sát nhân. Dùng số ít chiến đấu và bản thân khi chiến đấu bị hãm vào trong vòng vây của một đội quân có khác biệt rất lớn.
Đạm Thai Quan Kiếm hiểu rất rõ hai câu mà Tịnh Lưu Ly vừa nói khác nhau rất nhiều. Việc Đinh Ninh xông vào giữa trận địa của Hoàng Trùng đó là lựa chọn phương thức cận chiến nhằm tiết kiệm chân nguyên trong người đến mức tối đa. Khiến đối phương bị thương nặng mà không giết chết chúng luôn, đây cũng là kinh nghiệm cơ bản và thủ đoạn thường dùng của tu hành giả cần có khi bị hãm vào vòng vây của một đội quân.
Đối phương bị thương nặng trước khi chết, thân thể sẽ sinh ra một vài phản ứng trong vô thức khiến trận vây công bị rối loạn, giúp hắn có được một ít không gian để hoạt động.
Nhưng số lượng Hoàng Trùng vô cùng nhiều, Đạm Thai Kiếm Quan cảm thấy cho dù là chính bản thân mình ở mức tu vi bị áp chế tương tự Đinh Ninh thì cũng phải trả giá rất lớn mới có thể giết sạch hết đám Hoàng Trùng kia.
Càng then chốt hơn là nếu đã quyết định chém giết theo kiểu này, kết quả cuối cùng sẽ có rất nhiều yếu tố không thể lường trước, hoặc có thể nói là vận khí.
Rất nhiều tu hành giả cường đại chết trận trong chiến trường không phải vì chân nguyên cạn kiệt, mà thường là vì đạp trúng mảnh gươm, đao gãy ẩn trong đất cát, hoặc là bị vấp vài thứ, thậm chí có khi do tốc độ của bản thân quá nhanh nên khiến thân thể và áo giáo bị vỡ vụn, hoặc bị mũi nhọn của chiến xa lướt ngang qua mà chết.
Tu hành giả sẽ dồn toàn bộ sự chú ý và cảm nhận của bản thân lên hoạt động của đối thủ, nên ở trong chiến đấu diễn ra vừa nhanh, vừa hỗn loạn như vậy sẽ không thể nào chú ý tới toàn bộ những vật chết (bất động) nhỏ nhặt xung quanh mình được.
Những binh khí gãy rơi trong đất cát, mảnh kim loại, thậm chí một vài viên đá sắc nhọn, một ít rễ cây thực vật, vào một số tình huống có thể sẽ trở thành uy hiếp trí mạng.
Giống như vừa rồi thứ bắn trúng lưng Đinh Ninh chính là do hai càng sau của một con Hoàng Trùng khi rơi xuống đất khiến một hòn đá sắc nhọn gần đó bay lên.
Đinh Ninh đã cho tất cả thấy ý chí và nghị lực kinh người của mình, đối phó với tình huống cực kỳ hoàn mỹ, nhưng dù sao hắn vẫn bị thương.
Mà những điều ngoài ý muốn như vậy, ở trong chiến đấu sẽ còn rất nhiều.
"Càng lúc, hắn càng nhanh hơn!"
Đúng lúc này, Tịnh Lưu Ly lại lên tiếng. Giọng nói lạnh lùng của nàng đầy vẻ nghiêm trọng: "Hoặc cũng có thể nói, càng lúc hắn lại càng thuần thục, lão luyện hơn!"
Trong khoảnh khắc nghe Tịnh Lưu Ly nói vậy, Đạm Đài Quan Kiếm như bị điện giật, đầu óc rối loạn. Gã không phát hiện sự việc này cùng Tịnh Lưu Ly. Mặc dù Đinh Ninh đang bị hòn đá sắc nhọn đâm vào tạo thành một vết thương trên lưng, bên eo cũng có hai vết thật dài, máu từ bên trong liên tục chảy ra, song tốc độ mà hắn dùng để vung kiếm giết chết đám Hoàng Trùng hình như nhanh hơn trước một chút.
Sự chênh lệch này chỉ có loại tu hành giả cấp bậc như Tịnh Lưu Ly và Đạm Thai Quan Kiếm mới nhận ra được, và đây cũng chính là thức tế đang xảy ra vào hiện tại.
Lúc này, Đinh Ninh đang biểu hiện giống những tu hành giả đã từng thân kinh bách chiến. Song sự thay đổi rất nhỏ kia nhắc nhở Đạm Thai Quan Kiếm rằng Đinh Ninh vẫn còn đang trong giai đoạn từ không quen tay cho đến thuần thục, lão luyện.
Khi không quen tay mà đã vậy, huống hồ khi đã thuần thục thì trong chiến trận, trình độ chém giết của hắn sẽ đạt tới mức nào?
Sắc mặt Đạm Thai Quan Kiếm bắt đầu trở nên trắng bệch.
"Tâm trạng của ta bây giờ rất khó miêu tả thành lời."
Tịnh Lưu Ly xoay người nhìn gã, không chút e dè nói: "Lúc tu vi ta bằng hắn, tối đa chỉ có thể làm được giống hắn bây giờ. Nhưng hiện tại hắn còn chưa thuần thục, động tác xuất kiếm càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thoải mái tùy ý. Cho nên bây giờ ta thực sự cảm thấy như đang chính mắt nhìn thấy bị người khác vượt qua."
Đạm Thai Quan Kiếm nhìn vẻ mặt phức tạp của Tịnh Lưu Ly, trong miệng nổi lên tư vị khô khốc.
Đặt mình vào hoàn cảnh kẻ khác, gã hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng Tịnh Lưu Ly vào thời khắc này.
Tịnh Lưu Ly chính là người có tư chất tu hành tốt nhất Trường Lăng, thậm chí là trong toàn bộ Đại Tần Vương Triều. Từ khi nàng tu hành đã có vô số kẻ tuổi trẻ tài cao đuổi theo, song dù là An Bão Thạch cũng chỉ có thể sóng vai nàng, chưa từng có ai vượt qua nàng được.
Vậy mà bây giờ nàng lại chính mắt nhìn thấy có người về phương diện dùng kiếm chiến đấu lại vượt qua mình.
Đạm Thai Quan Kiếm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dường như vậy mới trừ được sự khô khốc trong miệng gã. Kế đến gã nhìn Tịnh Lưu Ly, nghiêm túc nói: "Tâm trạng của ta cũng rất khó mà diễn tả thành lời. Bởi vì nếu cứ theo đà này... Trình độ sử dụng kiếm của hắn có thể sẽ đạt đến mức như ý, thậm chí bất kỳ yếu tố ngoài ý muốn nào cũng không thể ảnh hưởng đến hắn được. Cảnh giới nhàn nhã dạo bước, vung kiếm là giết chết địch nhân, dù là vào lúc Đại Tần diệt tam triều năm đó cũng chỉ có rất ít cường giả mới làm được."
Tịnh Lưu Ly xoay người nhìn về phía Đinh Ninh đang thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sóng bụi bặm.
Từ lúc nàng nhắc nhở Đạm Thai Quan Kiếm rằng Đinh Ninh đang càng ngày càng nhanh cho đến khi hai người kết thúc đối thoại, tuy mới nhìn qua thì có vẻ thân thể Đinh Ninh càng lúc càng bẩn, song ngay cả một vết thương mới cũng không có.
Làn sóng bụi bặm xung quanh hắn ngày càng loãng, bởi vì xung quanh người hắn đã toàn là xác chết của Hoàng Trùng.
Máu tươi màu vàng xanh chảy ra từ trong cơ thể những Hoàng Trùng này biến bụi bặm thành bùn nhão sền sệt.
Đồng thời những con Hoàng Trùng thất bại không ngừng bay vọt đi, hai chiếc càng màu xanh thẫm thường xuyên đâm thủng một vài Hoàng Trùng trọng thương chưa chết, sau đó kéo theo vô số máu tươi và da thịt đã nát bấy ra ngoài.
Các mảnh vỏ vỡ vụn của những Hoàng Trùng đã nát bấy này đều hết sức sắc bén, đặc biệt là hai chiếc càng còn mọc đầy gai sắc như loan đao, da thịt tu hành già chỉ cần chạm vào thì ắt sẽ phải chịu những vết thương rất kinh khủng. Dầu vậy, lúc này Đinh Ninh tuy vẫn di chuyển thần tốc như trước, nhưng dưới chân lại giống như có mắt, mỗi bước đều đạp chuẩn xác không chút sai sót xuống nơi an toàn.
Dưới sự xông xáo của hắn, vòng vây do Hoàng Trùng hình thành đang từ từ tan rã.
Trong phạm vi mười trượng xung quanh người hắn, xác Hoàng Trùng chết chồng chất lên nhau, mường tượng như đang xây nên một bức tường thành màu xanh thẫm.
Còn đám Huyền Sương Trùng đỏ sậm bên kia cũng đã hoàn toàn tụ lại một chỗ, tạo nên một quả cầu thịt bên bờ thành. Chúng chờ đợi cái chết đến với mình đã lâu nhưng lòng vẫn vô cùng sợ hãi. Hiện tại không nhịn được cũng ngẩng đầu lên, muốn nhìn cho rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này, bên trong dòng suối ở đằng xa có một luồng khí tức bị biểu hiện của Đinh Ninh làm kinh động.
Mặt suối cũng rung động ngày càng nhanh, gợn nước ngày càng dày đặc, cuối cùng va chạm vào nhau tạo thành những giọt nước bắn lên.
Những giọt nước bắn lên này lại bị một sức mạnh thẳng tắp tách ra từ chính giữa.
Giống như có một thanh đại kiếm vô hình thẳng tắp đang xuyên qua mặt suối.
Phía sau nơi sức mạnh thẳng tắp này phát ra, trong làn hơi nước, trên mặt suối, bỗng xuất hiện một vết chân.
Phía trên vết chân, mơ hồ hiện ra một thân ảnh màu xanh.
Chỉ là tốc độ của thân ảnh màu xanh này quá nhanh, sau khi những vết chân liên tục xuất hiện được mười mấy cái thì vết chân đầu tiên mới biến mất. Vậy nên trước lúc y bước đi, căn bản không thể nào nhìn rõ diện mạo, chỉ có thể nhìn loáng thoáng được người này hình như là một nam tử có chòm râu rất dài.
Bóng người xanh này đến chỗ cách bọn Hoàng Trùng đang vây quanh Đinh Ninh gần trăm trượng thì dừng lại, tiếp đến người phát ra kình khí phóng về bốn phía, chém nát toàn bộ những bụi gai màu đỏ sậm hai bên, biến chúng thành khói bụi bay lả tả rồi mới hiện thân.
Đây là một người đàn ông mặc áo bào màu xanh ngọc đã rách tươm, râu tóc bù xù, nhìn giống như một thổ dân ở sâu trong núi đã nhiều năm không tiếp xúc cùng ngoại giới.
Vì vậy, y chỉ có thể là chủ nhân của mục trường (nơi chăn nuôi) này, kẻ đã ở trong vùng đất bí ẩn của Mân Sơn Kiếm Tông suốt mười năm không ra - Thanh Diệu Ngâm.