The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Vi
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 986 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 255: Nguyệt Thần
gươi luôn không đứng đắn như vậy!
Hồng Hạnh nghe được Trần Tiểu Cửu trả đũa, ngược lại vu cáo hãm hại chính mình cướp đi đêm đầu tiên của hắn, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười. Nàng thu hồi vẻ giả vờ lạnh lùng, dịu dàng giống như con mèo nhỏ, thân thiết rúc vào trong lồng ngực hắn, thấp giọng nỉ non nói:
- Tiểu Cửu, chàng có yêu ta nhiều không? Ta mấy ngày này, thật là khổ sở!
Trần Tiểu Cửu yêu thương đem bàn tay của Hồng Hạnh đặt trên ngực mình, trong miệng cười đùa nói:
- Hạnh nhi, nàng hãy lắng nghe sự rung động của trái tim ta, liền biết ta có yêu nàng nhiều hay không!
- Tiểu Cửu, chàng lừa gạt cho ta vui vẻ!
Hồng Hạnh đôi mắt đẹp lấp lánh những giọt nước mắt trong suốt, bình thản yên lặng hưởng thụ chút ấm áp. Nàng chợt nghe được tiếng động xung quanh, vội vàng giãy ra khỏi lồng ngực Trần Tiểu Cửu ra, vô cùng trịnh trọng nói:
- Tiểu Cửu, tuy rằng chàng và ta cùng yêu thương nhau, nhưng mà chúng ta lại không có khả năng cùng một chỗ, chàng hãy quên ta đi, từ nay về sau, chàng tốt nhất phải làm bộ như chưa bao giờ nhận biết ta!
- Hạnh nhi, vì sao? Đây là vì sao? Nàng nói với ta đi, có gì khó nói sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn theo ánh mắt trốn tránh của Hồng Hạnh, hắn nhận ra được trong đó rõ ràng ẩn chứa nhiều điều khó nói, liền khẩn trương truy hỏi.
- Tiểu Cửu, chàng đừng hỏi nữa! Tóm lại, chúng ta có duyên không phận, thà đau ngắn còn hơn đau dài, chàng hãy quên ta đi! Như vậy chúng ta hai người liền toàn bộ giải thoát rồi!
Hồng Hạnh cau mày, một bộ dáng dứt khoát.
- Không thể được, trong tâm trí của ta, vĩnh viễn đều có giọng nói, dáng điệu và nụ cười của nàng, trừ phi ta chết! Nếu không, ta tuyệt sẽ không chấp nhận!
Trần Tiểu Cửu như đinh đóng cột nói:
- Hồng Hạnh, nàng có chuyện gì khó xử hãy nói với ta, nàng không biết đạo đối nhân xử thế của ta sao? Không đạt mục đích thề không bỏ qua, luận về mưu kế, ai có thể địch nổi ta? Ta muốn ở cùng một chỗ với nàng, nhất định ta sẽ thực hiện được nguyện vọng này.
- Hừ..., ai dám phá hảo sự của ta, người dám ngăn ta, ta liền giết người, quỷ dám cản ta, ta liền trừ quỷ!
Trần Tiểu Cửu độc ác nói.
- Ta dám!
Đang lúc Trần Tiểu Cửu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, một giai điệu ưu mỹ lượn lờ vang vọng trong bầu trời đêm truyền đến, nhạc khúc cao vút hòa vào với ý, trong âm sắc dường như mang theo một ma lực hút lấy lòng người, làm chấn động hai tai Trần Tiểu Cửu vang lên tiếng ông ông, dư âm thật lâu không dứt.
Hồng Hạnh cực kỳ hoảng sợ, vội thoát ra khỏi lòng ngực Trần Tiểu Cửu, tay đẩy hắn qua một bên, mắt còn vương đầy lệ thủy, quay đầu nhìn xung quanh.
Tiểu đạo đồng nghe được âm thanh, nãy giờ vẫn u tĩnh khẽ kêu, buồn bực không vui vẻ mặt đột nhiên trở nên cảnh giác đứng lên, hai tròng mắt cân nhắc tản ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi!
Trần Tiểu Cửu hoàn toàn không biết thanh âm này là người phương nào phát ra, nhìn quanh bốn phía, vẫn không tìm được thanh âm phát xuất từ nơi nào, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Quân rùa đen rút đầu, có dám đi ra gặp ta hay không?
- Tiểu Cửu, chàng không được nói như vậy!
Hồng Hạnh vội vàng che lại cái miệng của hắn nói.
Trần Tiểu Cửu trong lòng không hề sợ sệt, có tiểu đạo đồng ở đây hộ giá, cho dù là thần tiên hắn cũng không sợ, nếu người này dám ngăn cản hắn cùng với Hồng Hạnh ở cùng một chỗ, thì đành phải bức bách tiểu đạo đồng giết chết người này, giải trừ hậu hoạn.
Hắn nhân cơ hội ở trên tay thơm của Hồng Hạnh lại hào hùng lẫm liệt hô to:
- Quân rùa đen khốn khiếp, có dám hiện thân gặp ta hay không?
- Có gì không dám?
Trong cái âm thanh ưu mỹ kia lại mang theo ma lực thản nhiên truyền đến, dư âm vang vọng khắp nơi, bồi hồi không đi. Ngay khi Trần Tiểu Cửu nhìn chung quanh đánh giá, bỗng nhiên từ phía trước xuất hiện một hình ảnh đẹp đẽ màu lửa đỏ, như phượng hoàng vỗ cánh, giẫm lên ngọn cây nhi mà đến, thân hình uyển chuyển, dáng vẻ vạn thiên, dưới ánh trăng thấp thoáng, càng thêm phần thần bí quỷ dị.
Hình ảnh đẹp đẽ màu lửa đỏ kia ngay lập tức bay đến trước mắt Trần Tiểu Cửu, đôi mắt kiều diễm đầy vẻ khiêu khích, cao thấp đánh giá hắn liếc mắt một cái, khinh thường nói:
- Ơ, không ngờ lại là một tiểu lang quân tuấn tú!
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được sát khí quanh thân nàng, vội vàng lui về phía sau một bước, cẩn thận nhìn xem yêu nữ đang đi lại trước mắt này. Vừa nhìn, hắn không khỏi cả kinh ngây người.
Nàng bộ dạng thật đúng là 'Yêu nữ'! Chỉ thấy nàng hoa phục tươi đẹp, thân mang hồng bào, toàn thân lộ ra một cổ thần bí. Gương mặt xinh tươi như đào lý, môi hơi khẽ mở, khiến người hồn xiêu phách lạc. Đôi mắt hừng hực hỏa nhiệt sáng bóng như gương, bắn ra quang mang lạnh lẽo. Thân thể thướt tha, ngực sữa cao vút, mượt mà như ngọc, dáng dấp cực kỳ nóng bỏng, so với Hồng Hạnh có bề hơn, thật làm cho người ta tâm tình ngứa ngáy khó gãi, rồi lại không dám nhìn thẳng nàng.
Trần Tiểu Cửu chậc chậc tán thưởng, nữ nhân này quả thật đẹp đẽ không bình thường! Trước giờ chưa từng có ai, sau này lại càng không có người nào tương tự, nhìn quanh các đại thanh lâu Hàng Châu, cũng tìm không thấy một có thể cùng chi sánh vai báu vật.
'Yêu nữ' dáng người lay động, thon dài bước đến, vươn cổ tay trắng bóc, không ngờ lớn mật sờ sờ vào cằm Trần Tiểu Cửu, miệng nàng đỏ thắm quyến rũ nói:
- Vị tiểu lang quân tuấn tú này, ngươi là nhân tình của Hồng Hạnh sao?
Từ lúc chào đời tới nay Trần Tiểu Cửu mới lần đầu tiên bị một yêu nữ quyến rũ khiêu khích hắn như thế này. Hắn tuy rằng thử thách hồi lâu, lại làm sao trải qua loại cục diện kỳ quái này, liền hốt hoảng tránh ở phía sau Hồng Hạnh, xem xét bất chấp mồ hôi lạnh trên đầu, vẻ mặt nghi vấn nói:
- Ngươi... Ngươi là ai? Cũng dám ăn... Ăn đậu hủ của ta?
- Đậu hủ? Là ý gì?
Nữ yêu mỉm cười, đôi mắt sáng lên, hàm răng trắng như ngọc, thần thái bay lên, liền khiến ánh trăng ảm đạm thất sắc.
Chợt nghe quanh thân tiếng kêu gọi vang vọng khắp thung lũng, khiến nàng nhíu nhíu mày, dường như không vừa ý, vì bị quấy rầy khi nàng đang hứng thú đùa giỡn với mỹ nam tử kia.
Nàng nhìn thân ảnh tứ đại hoa đán nhẹ nhàng bay lượn, thở dài nói:
- Nhiều năm không gặp, mấy tiểu nha đầu này võ công lại hoang phế rất nhiều, đối phó vài kẻ phàm phu tục tử, không ngờ lãng phí nhiều vậy thời gian như!
Nàng lắc đầu, thân hình hơi khẽ động, liền tiến vào vùng chiến, tốc độ cực nhanh, tựa như ảo ảnh. Nàng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lăng không xuất ra bốn kiếm, kiếm quang chói mắt dần dần mở rộng, lấy yêu nữ làm trung tâm, hướng bốn phía khuếch tán lan rộng, đem bóng đêm mờ mịt chiếu sáng như ban ngày. Kiếm quang đi đến đâu, máu thịt bay tung tóe đến đó.
Chỉ có một chiêu, vô số sinh mạng đã tan thành mây khói, tiếng động gào khóc trong nháy mắt liền tắt ngúm đi nhiều.
Tiểu đạo đồng không nói được một lời, cẩn thận quan sát đến thân hình yêu nữ, vẻ mặt gã ngưng trọng, lén lút đi đến Trần Tiểu Cửu bên cạnh, thấp giọng cảnh báo:
- Trần huynh, phiền toái đến rồi...
- Nàng là ai? Ngươi nhận biết không?
Trần Tiểu Cửu âm thầm kinh hãi.
- Nếu ta đoán không lầm, thì nàng chính là 'Nguyệt Thần'!
Tiểu đạo đồng thở dài một cái.
Nguyệt Thần? Cái tên lịch sự tao nhã làm sao, chẳng lẽ lại muốn đem mình biến thành Hằng Nga sao? Trần Tiểu Cửu trong lòng rét run, bên ngoài thần sắc vẫn ra vẻ điềm tĩnh.
- Ngươi nói không sai, ta chính là Nguyệt Thần!
Yêu nữ động tác mau lẹ, chỉ có múa may vài đạo kiếm quang, tất cả ồn ào náo động đều trở nên tĩnh lặng, chỉ có điều lưu lại một vùng thi thể lạnh như băng.
- Giáo chủ!
Tứ đại hoa đán thở hổn hển, vội vã đi đến bên cạnh yêu nữ, khom người thi lễ.
- Đứng lên đi!
Yêu nữ câu hồn ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ:
- Các ngươi thực không cố gắng, đã nhiều năm trôi qua mà các ngươi công phu không tiến còn lùi, thật khiến ta thất vọng!
Tứ đại hoa đán mặt đỏ tai hồng, không dám đáp lại.
Siêu Cấp Gia Đinh Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi Siêu Cấp Gia Đinh