Số lần đọc/download: 1982 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 00:25:20 +0700
Chương 255: Tiên Thiên Linh Bảo Phôi Thai
Đ
ạo trần hồ phía trên không khí như đọng lại, Vũ Thiên cùng Vũ Thế Nguyệt đứng sóng vai giữa không trung lạnh lùng nhìn tu giả xung quanh. Tu giả ở đây có cả Nhân tộc lẫn dị tộc, thậm chí Nhân tộc còn chiếm gần hai thành, có thể thấy Nhân số đông đảo. Tuy nhiên lúc này cho dù đã tập hợp khá đông đủ nhưng vẫn không có bao nhiêu thay đổi, bọn hắn vẫn đang lặng im quan sát mà thôi, nếu nói Đạo trần hồ là có quy tắc để kìm hãm mọi người không cho tranh đấu thì khi xuất hiện một cái vượt ra cùng thế hệ thì khả năng bọn hắn liên hợp lại nhằm tru sát kẻ mạnh nhất cũng không phải không có khả năng, chỉ là kẻ thông minh một chút có thể đoán được, đám người kia còn không đủ tự tin tru sát Vũ Thiên mà thôi.
“Làm sao? Các ngươi vẫn không quyết định “xử phạt” ta sao?”. Vũ Thiên lạnh lùng nhìn xung quanh trào phúng. Trong long thì đang nghĩ Thần Quân làm sao đi xuống đã gần một canh giờ vẫn không có phản ứng gì, không lẽ đã có chuyện xảy ra? Có lẽ hắn nên mang Cô cô Vũ Thế Nguyệt đi trước.
“...”. Đáp lại Vũ Thiên vẫn là sự im lặng, đám tu giả “chấp pháp” kia mặt mũi chỉ thêm âm trầm mà thôi, Vũ Thiên tu vi lộ ra chính là Thánh tổ bước thứ chín, uy áp tràn ra khăp nơi, ở đây quả thật không có bất kỳ kẻ nào có thể cùng hắn sánh vai, cho dù cả một đám tập hợp lại vẫn không có tự tin này.
“Hừ! NHư vậy thì cút đi! Bản thiếu gia còn có việc! Không đợi!”. Vũ Thiên hừ lạnh rồi nắm tay Vũ Thế Nguyệt ngênh ngang bước đi, đám tu giả xung quanh quả nhiên cũng không có ai ngăn cản.
“Ngông cuồng!”. Bất chợt hư không vang lên một tiếng lạnh lùng, tiếp đó hư không rách ra, một cái cự thủ màu vàng kim chụp về phía Vũ Thiên, uy lực có thể nói là vô cùng mạnh mẽ!
“Thần Anh Thiên Hạ! Nếu ngươi tự mình đến đây thì có khả năng cùng ta tranh đấu, thế nhưng một cái thần thông... Hừ!”. Vũ Thiên nhận ra kẻ đột nhiên xuất thủ hừ lạnh, tay trái chỉ về phía cự thủ gầm lên. “Cút!”.
“Xùy...”. Từ đầu ngón tay của Vũ Thiên bắn ra một tia sáng như một luồng cường quang đâm về phía cự thủ liền như kim đâm qua bong bóng lập tức xuyên thủng, cự thủ cũng như vô lực ầm ầm tan rã, xùy một tiếng đã lập tức biến mất, chỉ là...
“Ta đương nhiên biết nếu muốn cùng ngươi tranh đấu thì phải hiện thân rồi!”. Bên trái Vũ Thiên một giọng nói nhàn nhạt vang lên. “Thời không thiên diệt!”. Người còn chưa xuất hiện thì một bàn tay trắn nõn như ngọc thò ra từ hư không vỗ lên hông trái Vũ Thiên, tốc độ nhanh không thể hình dung.
“Ti tiện!”. Vũ Thiên chỉ kịp gầm lên một tiếng đồng thời đẩy ra Vũ Thế Nguyệt thì bàn tay đã đánh lên người hắn.
“Chát...”. Một tiếng trầm đục vang lên, Vũ Thiên như diều đứt dây bay về phía bên phải không rõ thương thế nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng hắn đã nôn ra một ngụm máu giữa không trung.
“Ha ha, không ngờ ngươi lại vì một cái tộc nhân lại bỏ đi cơ hội cùng ta đối kháng, ngươi Vũ Thiên là cái đầu tiên ta thấy!”. Hư không chỗ ban đầu Vũ Thiên đứng hé ra, một vị thanh niên tử y cười cười xuất hiện, hắn nụ cười như xuân nhưng lại cho người ta cảm giác âm nhu lạnh lẽo vô cùng quái dị, cộng thêm hắn hành động vừa rồi khiến nhiều người không thích.
“Hừ! Cũng chỉ là đánh lén mà thôi!”. Vũ Thiên đưa tay lau đi khóe miệng máu tươi hừ lạnh nói, hắn quanh thân lực lượng cùng thể trạng giống như cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, cho thấy Thần Anh Thiên Hạ công kích kia cũng không ảnh hưởng đên cắn bản.
“Ồ? Cứng rắn chịu một đòn của ta vẫn có thể mạnh mẽ như vậy, ngươi làm nhân gia có chút không nỡ ah!”. Bất chợt Thần Anh Thiên Hạ như đổi thành một người khác âm nhu nói. Đồng thời với đó hắn khí tức một lần nữa biến đổi, cương liệt mạnh mẽ, hai cái thái cực đối ngược nhưng hết lần này đến lần khác lại thể hiện trên người hắn, vô cùng kỳ quái.
“Lão nhị!”.Thần Anh Thủy thấy Thần Anh Thiên Hạ đến thì cũng kinh hỉ hô lên chạy về phía đó, bọn hắn giống như trao đổi chuyện gì.
“Huh, không cần nói ta cũng có thể đoán được, lấy hắn tu vi đương nhiên có thể nhận ra hư không hỗn loạn, ta cho dù tiềm hành mà đến cũng không có khả năng tranh đi hắn linh giác, Vũ Thiên có lẽ đã bị thương không nhẹ!”. Thần Anh Thiên Hạ hai người sau một lúc trao đổi thì hắn mở miệng nói, tuy rằng nói nhỏ nhưng ở đây có không ít kẻ nghe thấy rõ ràng, sau đó chính là một đám như lang như hổ nhìn Vũ Thiên.
“Không trách hắn năm lần bẩy lượt không động thủ, hóa ra chém giết cùng cái kia Thần Quân khiến hắn không được, thương thế không nhẹ ah!”. Một vị Thiên kiêu như ngộ ra lạnh lùng nói, hắn lời nói này mới chân chính là nói lớn, hầu hết tu giả đang đứng ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
“Ha! Một đám chuột nhắt các ngươi cũng có tư cách nói điều này? Thần Anh Thiên Hạ, ngươi như cũ khong đột phá Thánh tổ bước thứ chín, cho dù các ngươi có toàn bộ xông lên cũng không phải đối thủ của ta!”. Vũ Thiên cũng không thèm để ý đám người kia ánh mắt mà thân hình hoa lên đã đến bên cạnh Vũ Thế Nguyệt lạnh lùng nói. Một hành động này dĩ nhiên rơi vào trong mắt nhiều kẻ ah.
“Không sai! Ta quả thật cũng không tự tin chém giết ngươi, chỉ là lúc này liên hợp thêm mấy vị đạo hữu ở đây, lại thêm ngươi thân mang trọng thương, ngươi có thể cầm cự bao lâu?”. Thần Anh Thiên Hạ lạnh lùng nói.
“Ha ha, nữ nhân kia có lẽ rất quan trọng, liệu ngươi có thể bảo toàn đem nàng rời đi?”. Lại có Thiên kiêu cười lạnh nói.
“Một đám tiện nhân bỉ ổi! Uổng cho các ngươi là thiên kiêu!”. Vũ Thiên lạnh lùng liếc nhìn một lượt nói. Nơi này Nhân tộc từ đầu đến cuối không có một cái tu giả nào lên tiếng, không biết là do bọn hắn không đồng ý với việc Vũ Thiên hay bọn hắn sợ, thậm chí còn có kẻ đang cầu mong Vũ Thiên bị chém giết... thế nhưng chung quy vẫn là không có một ai lên tiếng.
“Như vậy để ta thử xem, Đạo trần bi đệ nhất nhân có bao nhiêu lợi hại rồi!”. Thần Anh Thiên Hạ như không nghe thấy Vũ Thiên nói thân hình chợt lóe biến mất, chỉ còn giọng nói nhàn nhạt vang vọng.
“Thiên không cho ta định!”. Vũ Thiên giống như cũng khá quen thuộc với loại này chiến đấu lạnh lùng nói, quanh thân hắn Thiên phạt lực lượng cũng như thủy triều tuôn ra khiến cho một vùng hư không quanh thân hắn bị cố hóa, bất luận kẻ nào nếu là ở bên trong phạm vi này đều rất khó có thể di chuyển, cho dù là thân mang Thời không lực lượng mấy vị Thần tộc thiên kiêu cũng không có khả năng!
“Âm dương chuyển!”. Đột nhiên đang đứng ngoài không có phản ứng Côn Lân Đế cũng lao về phía Vũ Thiên, hắn hai tay hai loại khôn cùng lực lượng một đen một trắng phụt lên rồi theo tay hắn xoay tròn mà quấn lấy nhau đánh về phía Vũ Thiên đáng đứng bên trong Thiên phạt lĩnh vực.
“Thời không trùng sát!”. Vốn đang đứng cùng Thần Anh Thiên Hạ là Thần Anh Thủy đương nhiên cũng không đứng nhìn, hắn quanh thân Thời không lực lượng cũng nổi lên, một quyền đánh về phía Vũ Thiên.
“...”. Lập tức liền tám đạo công kích đánh về phía Vũ Thiên, mỗi một kích đều là do một vị Thiên kiêu đạt đến Thánh tổ bước thứ tám công kích nên uy lực càng thêm kinh khủng, chỉ sợ nếu là bình thường một vị Thánh tổ cực hạn cũng ăn không tiêu ah!
Quay lại với Đạo trần hồ bên trong, Thần Quân bị một cái Sa yêu cùng một cái hiếm thấy sinh ra linh trí thành tinh Thụ yêu Hư không thiết thụ hợp lực công kích, hắn đương nhiên cũng không vận dụng ra tối cực thủ đoạn, dù sao hắn cùng hai tên kia cũng không đến mức thù địch, chém giết đối phương hắn cũng không muốn, chỉ là thăm dò mà thôi, qua đó hắn đại khái đoán ra được tu vi của hai tên kia còn chưa đột phúa Hư vô cảnh, tạm thời thông qua lực lượng thì chính là như vậy!
“Ngươi không phải Thần tộc hậu nhân làm sao có thể có khí tức của bọn hắn?”. Hư không một lần nữa vang lên tiếng nói kinh ngạc, cả hai tên kia giống như có cùng suy nghĩ đồng thời không công kích Thần Quân nữa.
“Ha ha, ta lúc này cũng không thuộc chủng tộc nào, Thần tộc cũng không có khả năng là tổ tiên của ta, bất quá quả thật ta cùng bọn hắn có chút quan hệ vi diệu!”. Thần Quân cười cười nói. Không cần đánh nhau là tốt nhất, mặt khác hắn nói cũng không sai, lấy hắn hôm nay là một phân thân của Thái sơ sinh linh dĩ nhiên chủ thể chính là Thái sơ sinh linh, sẽ là thủy tổ của một tộc đàn mới nếu hắn muốn, Thần tộc còn chưa có tư cách làm tổ tiên của hắn, ngoài ra Thần Quân bản chất linh hồn chính là Thần tộc Nguyên hồn bản nguyên, cũng xem như cùng Thần tộc có tương đồng liên quan mà thôi, dĩ nhiên có một cái hắn đi sau, đó là hắn có chút sinh sau đẻ muộn.
“...”. Hư không đột nhiên lâm vào trầm lắng im lặng, Thần Quân thấy vậy cũng không có bao nhiêu xen vào, hai tên kia có lẽ đang trao đổi gì đó, hoặc cũng có lẽ là do nguyên nhân khác hắn không biết, lúc này hắn lựa chọn im lặng chờ đợi.
Khoảng một khắc qua đi Hư không mới một lần nữa vang lên tiếng nói. “Ta không biết vì sao phía trên cấm chế lại xuất hiện công kích đánh ra lỗ thủng khiến ngươi có đi vào nơi này nhưng nếu ngươi đã đi vào thì không có khả năng đi ra, chuẩn bị chịu nó khống chế đi!”.
“Ồ? Nó?”. Thần Quân kinh ngạc. “Các ngươi không có biện pháp đi ra sao? Còn nữa, các ngươi tại sao lại công kích ta?”. Hắn hơi có chút không hiểu nói. Tuy rằng đối thoại vài câu thì hắn có thể đoán ra một chút sự tình rồi, chỉ cần xác minh một chút thôi. Về phần nó là cái gì thì Thần Quân không đoán được.
“Nếu có thể đi ra thì chúng ta đã không bị vây ở đây bao nhiêu tuế nguyệt, bọn ta cũng như ngươi, cũng là thí luyện giả!”. Giọng nói cuồng bạo lại vang lên. “Công kích ngươi chính là nhiệm vụ của chúng ta! Nó rất nhanh sẽ quay lại!”.
“Nó rút cục là cái gì? Tại sao các ngươi không thể hiện thân?”. Thần Quân kinh ngạc hỏi.
“Ban nãy công kích đã kinh động khiến nó ẩn trốn chúng ta mới có thể tách ra một chút cùng ngươi trao đổi, hi vọng ngươi không cùng chung số phận với chúng ta!”. Giọng nói cuồng bạo kia có chút chán nản nói. “Chỉ là...”.
“Há...”. Thần Quân há mồm không biết nói gì, hắn giống như nhận ra “Nó” là cái gì rồi. “Vậy là các ngươi bị không chế không thể tự mình điều khiển bản thể sao?”. Hắn lại hiểu thêm một chút nữa rồi, xem ra “Nó” cho hai kẻ này nhiệm vụ đó là không cho bất kỳ ai tra xét nơi này, hai tên kia thân bất do kỷ bị khống chế không thể không làm theo, khi Thần Quân đến bọn hắn liền bị kinh động nên hướng hắn công kích nhưng khi nhận ra “nó” không có ở đây thì mời ngừng lại công kích cùng Thần Quân trao đổi.
“Có thể xem là như vậy!”. Giọng nói cuồng bạo lại vang lên.
“Như vậy để ta thử giúp các ngươi ah!”. Thần Quân nói.
“Giúp chúng ta? Ngươi nên lo tự mình ah! Nó quay lại rồi!”. Hư không vang lên tiếng nói bất đắc dĩ.
“Ngao...”. Ngay sau đó tiếng gầm của Hư không thiết thụ lại vang lên, lại có vô số dây leo đánh về phía Thần Quân, đồng thời với đó là rất nhiều những cự thủ bằng cát cũng chụp vế phía hắn, lực lượng so với trước thậm chí còn nhỉnh hơn một phần.
“Ách...”. Thần Quân kinh ngạc, biến đổi làm sao nhanh hư vậy. “Quả nhiên...”. Chỉ là khi cảm nhận thấy khí tức “quen thuộc” kia thì Thần Quân mới hiểu vì sao Sa yêu kia nói vậy, xem ta “nó” đã quay lại điều khiển Sa yêu cùng Hư không thiết thụ Thụ yêu, đồng thời nó cũng chính là cái kia trọng bảo mà hắn trước đó cảm nhận thấy.
“Thú vị thật! Ngươi lại có thể sản sinh linh trí, không những thế lại còn có thể không chế được hai cái Thánh tổ bước thứ chính yêu nghiệt, ha ha, đem ngươi làm quà gặp mặt cho Đệ đệ ta cũng vừa vặn!”. Phát hiện ra việc này Thần Quân không nhưng không sợ hãi mà còn vô cùng hưng phấn, bảo vật có thể sản sinh linh trí chính là một loại Tiên thiên linh bảo, nếu có thể để nó hoàn toàn lớn lên chính là một cái Tiên thiên Hỗn độn cấp Pháp bảo, cũng chính là như Thiên phạt chi kiếm hay Vạn tượng chi kiếm cùng một dạng cấp độ ah! Nói cách khác đó là một vị Hỗn độn cảnh đại năng tương lai, vật này còn có tên gọi là Hốn độn pháp bảo phôi thai, vô cùng trân quý!
“Nhân... Loại... chịu...chết... đi!”. Một giọng nói trúc trắc tối nghĩa non nớt vang lên giữa không trung, giống như Sa yêu cùng Hư không thiết thụ Thụ yêu trước đó, giọng nói vang vọng cả hư không.
Công kích của Sa yêu cùng Hư không thiết thụ Thụ yêu sắp đánh lên Thần Quân thì một làn sóng công kích kỳ dị cũng quét về phía Thần Quân, gần như vô hình vô chất.
“Công kích linh hồn...”. Thần Quân con ngươi co rút không dám chậm trễ tế ra Luân hồi chi bàn, quanh thân Luân hồi lực lượng lập tức tràn ra, Hỗn độn pháp bảo phôi thai kia chỉ sợ đã phát triển đến Hư vô cấp giai đoạn rồi!
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: truyencv.com