Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 254: Kiểm Tra Phòng Ngủ Lúc Nửa Đêm
Bên ngoài gió lớn nhiệt độ thấp, hai người vùi trong ký túc xá của Bạch Lạc Nhân uống ít rượu. Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ kéo đến kín bưng, cái lẩu bốc lên từng đợt hơi nóng, cả phòng ngập đầy khói, lộ ra mười phần tình cảm ấm áp.
Mặt của Bạch Lạc Nhân bị hơi nóng hun đến đỏ lựng, Cố Hải nhìn cậu ta ăn rất ngon lành.
"Ăn từ từ." Cố Hải gắp cho Bạch Lạc Nhân một ít thịt bỏ vào trong chén, dịu dàng hỏi: "Mấy ngày nay ăn không no hả?"
"Chỉ có ăn không no thôi hả?" Bạch Lạc Nhân oán hận, "Cơ bản là không ăn gì cả!"
Chân mày rậm của Cố Hải nhíu lại, nổi giận nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Cậu ở đây cũng không phải không có nhà bếp, giống bọn mình hôm nay như vậy, tùy tiện mua chút nguyên liệu, mua chút tương mè, làm bữa xiên dê nhúng cũng không khó? Cậu lớn như vậy còn có thể để bản thân bị đói?"
"Không biết làm." Bạch Lạc Nhân ăn từng miếng từng miếng, đầu cũng không ngẩng lên.
Cố Hải hơi lộ ra bất đắc dĩ, "Cái này cũng không cần kỹ thuật gì! Trực tiếp bỏ nguyên liệu vào trong nồi, châm nước, chờ nước sôi lại thêm thịt, vậy cũng không biết?"
Bạch Lạc Nhân ý định chống đối, cứng rắn nói không biết.
"Vậy cậu biết cái gì?" Cố Hải đưa tay chộp đầu Bạch Lạc Nhân, hơi thở cưng chiều phả tới bên tai Bạch Lạc Nhân, "Có phải chỉ biết chọc giận tôi không?"
Bạch Lạc Nhân quay đầu cười một cái, "Phải!"
Nhờ có chút rượu, ánh mắt Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân lại có chút ngây dại, gò má Bạch Lạc Nhân ngay trước mắt cậu, đường nét hoàn mỹ, mặt mũi khí khái, ngay cả động tác nuốt cũng có vẻ mê hoặc lòng người như vậy.
Cảm giác được trên mặt một trận ẩm ướt, đôi đũa trong tay Bạch Lạc Nhân ngừng một chút. Sau đó gõ gõ chén Cố Hải, tốt bụng nhắc nhở: "Ha! Tôi nói, thịt ở trong nồi này, cậu mau ăn đi?"
Tay của Cố Hải chặn ở cổ áo Bạch Lạc Nhân, xấu xa cười nói: "Không muốn ăn thịt, muốn uống sữa."
Bạch Lạc Nhân buồn nôn một trận, hung hăng đá văng Cố Hải, tức giận nói: "Cậu còn nói thêm một câu lưu manh, có tin tôi ấn đầu cậu vào nồi lẩu không?"
Cố Hải cười gắp một ít rau, vừa ăn vừa nói: "Nhân Tử, tôi nhìn cậu ăn cũng là một loại hưởng thụ rồi."
Bạch Lạc Nhân giật mình, sao cậu lại không nhận ra chứ? Lúc trước không có Cố Hải, ăn gì cũng không quan trọng, đơn giản lấp đầy bao tử là được. Hiện giờ có người này, tật xấu từng cái, từng cái kéo tới, đầu tiên là ăn cái gì, sau đó là ăn ở đâu, ăn với ai, dường như biến ăn thành một việc gì đó. Mấy hôm trước sở dĩ không ăn gì không phải vì miệng quá kén chọn, mà là vì thiếu một người, đột nhiên lại không muốn ăn nữa.
Con người quả nhiên không thể sống những ngày quá tốt đẹp, cuộc sống quá khổ sở thì sẽ dần tê liệt, chỉ khi nào được sống cuộc sống tốt lành sẽ thấy một chút khổ cũng chịu không nổi.
Cố Hải cố ý mở miệng nhắc nhở, "Đậu phụ đông ăn được rồi."
Bạch Lạc Nhân dùng đũa gắp hai miếng bỏ vào trong chén, chấm chút gia vị, sau đó bỏ vào trong miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống.
Cố Hải không động đũa, cứ như vậy nhìn cậu ăn.
Bạch Lạc Nhân lại gắp một miếng bỏ vào trong miệng.
Cố Hải hắng giọng một cái, lại nhắc nhở một lần, "Đậu phụ đông ăn được rồi."
"Có thể ăn rồi!" Bạch Lạc Nhân ngang nhiên trả lời, "Tôi không phải ăn hai miếng rồi sao!"
Cố Hải cứ như vậy đưa mắt mong mỏi nhìn.
Sau mười giây, Bạch Lạc Nhân hiểu ra, mặt căng cứng quay đầu liếc nhìn Cố Hải, Cố Hải nhíu mày. Bạch Lạc Nhân không tình nguyện với đũa vào trong nồi, gắp ra một miếng đậu phụ đông, đặt vào trong bát mình chấm chấm, đưa vào trong miệng Cố Hải.
Một miếng đậu phụ đông này ăn vào, thơm đến tận đáy lòng.
Cơm nước, tắm rửa xong, Bạch Lạc Nhân ngồi ở trên giường, mí mắt híp lại, bộ dạng nhăn mày nhíu mặt.
"Làm sao vậy?" Cố Hải cười nhéo mặt Bạch Lạc Nhân một cái.
Bạch Lạc Nhân xị mặt, "No."
"Lại đây, tôi giúp cậu xoa xoa." Tay của Cố Hải đặt lên bụng Bạch Lạc Nhân xoa bóp.
Bạch Lạc Nhân kéo tay Cố Hải lên, nhắc nhở: "Dạ dày ở chỗ này này!"
"Cậu say rồi." Cố Hải lại dời tay xuống.
Bạch Lạc Nhân hung hăng quất lên cái tay làm chuyện xấu xa của Cố Hải, "Cậu mới say ấy!"
Thật ra hai người đều uống không ít, chỉ có điều theo tuổi tác tăng lên, tửu lượng hai người đều luyện thành rồi. Bạch Lạc Nhân không bao giờ vì một ly rượu Hạ Đổ mà bị gạt mặc vào áo bông nữa. Thế nhưng sau khi uống xong vẫn hơi choáng váng, trong lòng yếu đuối hơn so với bình thường rất nhiều, tâm tình cũng chân thật hơn bất cứ lúc nào.
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ sàn giường bên cạnh, ra lệnh với Cố Hải: "Ngồi xuống đây."
Cố Hải rất phối hợp ngồi xuống.
Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu dựa lên vai Cố Hải.
Trái tim Cố Hải khẽ run, quay đầu liền thấy một đầu tóc tròn tròn, đột nhiên cảm thấy đặc biệt đáng yêu làm sao. Vì vậy lấy tay xoa bóp tóc Bạch Lạc Nhân vài cái, Bạch Lạc Nhân khó chịu lắc lắc đầu, Cố Hải đột nhiên đưa tay ôm lấy đầu cậu, vô cùng cẩn thận nói: "Đừng nhúc nhích, tôi thấy một sợi tóc bạc!"
Bạch Lạc Nhân ngoan ngoãn chờ Cố Hải nhổ giúp cậu.
Cố Hải hung hăng nhổ một cái, đưa tới dưới ánh đèn liếc một cái, "A... Nhổ sai rồi, là đen."
Vì vậy lại vạch tóc Bạch Lạc Nhân, tìm sợi bạc, sau khi tìm được lại bứt một cái, vừa đưa tới dưới ánh đèn nhìn, "A... Vẫn là đen..."
Bạch Lạc Nhân nổi giận, "Cậu có thể nhìn kỹ rồi mới nhổ không?"
"Bỏ đi, không tìm nữa, có lẽ là tôi nhìn lầm."
Dứt lời lại ấn đầu Bạch Lạc Nhân về lại trên vai mình, tiện thể kéo một tay Bạch Lạc Nhân qua, năm ngón giao nhau, đặt ở trên chân hai người, cứ như vậy lẳng lặng ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm.
"Cố Hải, chuyện của cậu và Diêm Nhã Tịnh cứ để như vậy?"
Cố Hải mở một con mắt liếc Bạch Lạc Nhân, "Vậy cậu muốn thế nào?"
Bạch Lạc Nhân miễn cưỡng mở miệng, "Ba cậu cũng không hỏi tới sao?"
"Có hỏi, tôi trả lời có lệ rồi."
Bạch Lạc Nhân thở dài, "Thật ra tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, là một đối tượng kết hôn lý tưởng."
Cố Hải im lặng một lát, rốt cuộc mở miệng nói: "Mấy tấm hình tôi đưa cho cậu là photoshop."
Bạch Lạc Nhân cũng im lặng một lúc lâu, đột nhiên lộ ra dáng tươi cười không có ý tốt.
"Sao cậu biết tôi chờ những lời này chứ?"
"Tôi còn không hiểu cậu?" Cố Hải vừa yêu vừa hận, "Mỗi lần nói đều phải đánh một vòng lớn, may là tôi phản ứng nhanh, nếu không lại bị cậu dắt mũi rồi."
Bạch Lạc Nhân chỉ cười không nói.
Cố Hải đột nhiên lại nhớ tới gì đó, cố ý lấy tay chọt eo Bạch Lạc Nhân một cái, "Vậy cậu cũng phải nói cho tôi biết, mấy sợi lông là ở đâu ra hả?"
"Trên đùi." Bạch Lạc Nhân không chút nghĩ ngợi trả lời.
Ánh mắt Cố Hải âm u liếc qua, "Thật vậy sao?"
Bạch Lạc Nhân vô cùng phấn khích, "Tôi lừa cậu làm gì?"
"Lại đây, để tôi kiểm tra một chút, tôi xem thử chỗ nào thiếu lông."
Cố Hải hơi nghiêng người dán qua, Bạch Lạc Nhân dùng sức đẩy ra, mặt lộ vẻ khó xử, "Đừng quậy! Tôi còn no đây, lăn qua lăn lại như vậy sẽ ói ra mất."
Cố Hải không nói gì cởi áo Bạch Lạc Nhân, "Không sao cả, tôi giúp cậu tiêu hóa một chút!"
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng đập cửa mạnh mẽ.
Giọng nói mạnh mẽ của Chu Lăng Vân vang lên ở bên ngoài.
"Bạch Lạc Nhân, ngủ chưa?"
Động tác hai người cứng đờ, mắt Bạch Lạc Nhân lộ vẻ kinh ngạc, Chu Lăng Vân sao lại tới? Đang nghĩ ngợi, tiếng đập cửa lại vang lên, trong lòng Bạch Lạc Nhân quýnh lên, mau chóng đẩy Cố Hải một cái, "Mau, trốn vào nhà vệ sinh!"
Cố Hải nhíu chân mày một cái, "Sao tôi phải trốn ông ta?"
Ông đây trừng trị ông ta còn không sợ, sao phải sợ ông ta tới cửa trả thù!
Bạch Lạc Nhân phát cáu nói: "Cậu xuất hiện lúc này, kế hoạch của tôi không phải uổng công sao? Đến lúc đó hai đứa mình có thêm một tình địch, cậu vui lắm hả?"
Bạch Lạc Nhân vừa nói vậy, Cố Hải chỉ có thể bất đắc dĩ đi vào phòng vệ sinh.
Bạch Lạc Nhân điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút, giả vờ buồn ngủ đi ra cửa.
"Thủ trưởng, sao ngài lại tới?"
Chu Lăng Vân liếc mắt quan sát trên người Bạch Lạc Nhân, thản nhiên hỏi: "Đã ngủ rồi?"
Bạch Lạc Nhân khéo léo bày ra một chút vẻ bản thân bất tiện, "Đang chuẩn bị ngủ."
Vốn tưởng rằng nói xong câu đó, Chu Lăng Vân nói qua loa hết lời liền đi, ai ngờ ông ta mở miệng nói: "Nếu chuẩn bị ngủ, tôi chỉ có thể vào phòng rồi."
Bạch Lạc Nhân bị tư duy của Chu Lăng Vân hoàn toàn làm cho rối loạn, nhịn không được hỏi một câu, "Nếu tôi nói không ngủ nữa?"
"Vậy chúng ta ở bên ngoài trò chuyện."
Bạch Lạc Nhân, "..."
Chu Lăng Vân sải bước đi vào, chắp tay sau lưng lượn lờ trong phòng mấy vòng, Bạch Lạc Nhân đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, mỗi lần thấy chân Chu Lăng Vân hướng tới cửa nhà vệ sinh trái tim đều sẽ đập rộn lên.
Kết quả, Chu Lăng Vân dừng lại trước giường cậu, thân thủ cầm ba con sói trên đầu giường lên.
"Cậu ngay cả thứ này cũng có?"
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt nghiêm nghị giải thích: "Tịch thu từ chỗ binh sĩ."
Chu Lăng Vân gật đầu, lại hỏi: "Cậu cần dùng tới sao?"
Bạch Lạc Nhân, "..."
Chu Lăng Vân không quan tâm đến Bạch Lạc Nhân, bỏ mấy hộp ba con sói vào trong túi mình.
"Lần sau nếu tịch thu vật phẩm vi phạm lệnh cấm nữa, nhớ phải nộp lên." Thản nhiên ra lệnh.
Bạch Lạc Nhân cao giọng trả lời: "Vâng, thủ trưởng."